Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 31: Chương 31: Mỗi lần điều lấy một cái cớ




“Cậu Kiêu, cậu cứ yên tâm, cậu vừa rời đi tôi sẽ lập tức sắp xếp xe cho cô chủ, một chút cũng không dám chậm trễ. Mặt khác nữa, tôi còn đặt biệt chuẩn bị thêm cho cô ấy bữa sáng. Cô bé tuổi còn nhỏ không thể để bụng đói cả buổi sáng được, đối với cơ thể thật sự không tốt chút nào.”

Giọng điệu của bác Trần đúng kiểu: “Tôi làm việc cực kỳ hoàn hảo, mau tới khen ngợi tôi đi.”

Trần Kiệt phía trước nghe được liền chết lặng cả người.

Dĩ nhiên anh Kiêu tàn bạo lạnh lùng mặc kệ người phụ nữ kia mà rời đi trước. Hóa ra là vẫn nhớ thương con gái người ta như thế, vậy mà lặng lẽ bảo bố anh chuẩn bị xe cho Lâm Khiết Vy.

“Được, tôi biết rồi.” Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng cúp điện thoại, hời hợt liếc mắt nhìn sang Trần Kiệt một cái rồi lấy tài liệu trước đây ra xem.

Không khí trong ô tô yên tĩnh một cách lạ thường.

Cửa chính khoa y được bảo vệ nghiêm ngặt, ô tô muốn tiến vào phải có giấy phép thông hành. Cho dù là xe gì thì cũng bị cấm vào khu vực dạy học và khu vực làm việc. Nhưng mà hôm nay, Hiệu trưởng dẫn đầu đội ngũ các nhà lãnh đạo chính của trường học lại tự mình chạy đến cửa chính kính cần nghênh đón Mạc Lâm Kiêu, người nắm quyền cao nhất của Tập đoàn Mạc Thiên.

Nụ cười của Hiệu trưởng gần như biến gương mặt ông thành đóa hoa cúc, trước khi nhẹ nhàng bắt tay với Mạc Lâm Kiêu ông ta còn lau tay lên quần rất nhiều lần. Mạc Lâm Kiêu là ai? Anh chính là người giàu có nhất của thành phố, số tài sản trong tay anh đứng đầu trên thế giới, quả là đáng kinh ngạc. Phòng dạy học của trường bọn họ, phòng thí nghiệm, thư viện, đều dựa vào vị Thần Tài ra tay rộng rãi này mà có, cứ vui lên cái là cho luôn.

Mạc Lâm Kiêu hắc bạch gì cũng ăn. Những dự án xây dựng do Tập đoàn

Mạc Thiên thực hiện dưới danh nghĩa anh có ai dám đứng ra kiểm tra? Người nào mà không phải bảo đảm chất lượng, suy tính bảo vệ thời hạn công trình hoàn thành một cách tốt đẹp nhất! Cái nào mà chẳng phải là công trình hoàn mỹ hoàn thành đúng kỳ đúng chất lượng chứ.

Hiệu trưởng bước vào ô tô của mình, đi phía trước mở đường, một đường đi thẳng vào trong khuôn viên của trường học.

Mà Mạc Lâm Kiêu ngồi trong xe của anh, việc đầu tiên là lấy khăn khử trùng lau tay sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Ngay từ đầu anh đã không coi trọng khoa y của đại học này, cũng không coi trọng người Hiệu trưởng nịnh hót này cho lắm, vốn dĩ trong lòng anh đối với việc tài trợ cho khoa y vẫn còn một chút do dự, nhưng mà nghĩ tới việc đây chính là nơi Lâm Khiết Vy học tập, xem ra quyên góp vài tòa nhà cũng không có gì.

Quả nhiên Lâm Khiết Vy vẫn là đi học muộn. Khi cô đi vào khuôn viên trường thì chẳng nhìn thấy sinh viên đâu hết. Chế độ dạy học của trường vô cùng nghiêm khắc, thời gian đi học hiếm có sinh viên nào đi lang thang trong khuôn viên trường, chỉ có mấy giáo viên về hưu và người nhà dạo chơi mà thôi.

Hứa Tịnh gọi điện thoại đến, Lâm Khiết Vy vội vàng nghe máy: “Ừ Hứa Tịnh, cậu đang ở đâu đấy?”

“Giảng đường đầu tiên! Hôm nay có bài phát biểu, cậu mau tới đi. Lớp trưởng sắp bắt đầu điểm danh rồi đấy, tớ có chừa chỗ cho cậu, vị trí ngay phía Bắc hàng cuối cùng nhá.”

Lâm Khiết Vy muốn chạy nhanh hơn nữa nhưng cơ thể quá yếu ớt, cô chạy không nổi, dù đi nhanh cũng thở hổn hển như trâu rồi.

Cuối cùng cũng đi đến cầu thang giảng đường, lau mồ hôi lạnh trên trán. Lâm Khiết Vy len lén lần mò bước vào cửa lớp, bên trong bài phát biểu đã sắp bắt đầu, dưới khán đài sinh viên cực kỳ yên lặng. Cô nhìn trái nhìn phải rốt cuộc thấy được Hứa Tịnh ngồi ở một góc hẻo lánh lén lút vẫy tay với cô, vì thế cô khẽ khom lưng từ từ ngồi xuống bên cạnh Hứa Tịnh.

Hứa Tịnh ghé vào tai cô nói nhỏ: “Vừa rồi lớp trưởng hỏi cậu, tớ bảo cậu đau bụng vào WC rồi. Tớ có thông minh không hở?”

Lâm Khiết Vy muốn mắng một câu, thông minh cái đầu cậu á! Mỗi lần tìm cũng chỉ dùng mỗi một cái cớ này. Lớp trưởng đã từng cười nhạo cô, hỏi có phải dạ dày Lâm Khiết Vy bị suy giảm chức năng hay không mà suốt ngày bị tiêu chảy thế. Còn có sinh viên nam đùa giỡn cho cô một cái biệt danh, gọi cô là Vua tiêu chảy.

Mỗi lần nghĩ tới là muốn trào nước mắt mà.

Một người sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc vừa kết thúc một bài diễn văn khai giảng đơn giản, cũng chỉ là một kiểu tự khoe khoang. Phó hiệu trưởng phụ trách phân công quản lý dạy học hết sức kích động hét lớn vào microphone: “Các sinh viên, trường học của chúng ta có thể nói là có rất nhiều người tài năng, những sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của năm trước đã đạt được thành tích đáng mừng trong các vị trí công tác. Hôm nay, chúng ta may mắn mời được Lâm Thúy Lan, một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành Y học cổ truyền Việt Nam! Lâm Thúy Lan được bạn học mệnh danh là hình mẫu học tập trong nhiều năm liền, em ấy chính là người thừa kế của Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu nổi tiếng, hiện tại đang giữ chức Phó chủ nhiệm của khoa Y học cổ truyền Việt Nam bệnh viện Nhân Ái, được đánh giá là một trong mười tài năng xuất sắc hàng đầu của thành phố, đặc biệt được đề bạt là lực lượng nòng cốt của bệnh viện. Xin mời bạn học Thúy Lan phía dưới lên chia sẻ kinh nghiệm học tập và thành quả với tất cả mọi người! Mọi người hãy nhiệt liệt chào mừng nào!”

Tiếng vỗ tay như sấm vang nổi lên dưới khán đài.

Vừa nghe thấy Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu, các sinh viên dưới đài không có ai là không biết. Đây chính là nhà thuốc ý học cổ truyền được truyền thừa mấy trăm năm, luôn nổi tiếng về độ chính xác và xuất sắc trong chẩn đoán và điều trị y học Việt Nam. Nghe nói tổ tiên đời đầu từng là ngự y, là vị ngự y được Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.

Mặc dù trong môi trường ngày nay nơi y học phương Tây thống trị, y học cổ truyền Việt Nam chậm chạp và kém mạnh mẽ hơn nhiều so với y học phương Tây lớn mạnh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu, Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu vẫn là người đứng đầu nền y học cổ truyền Việt Nam trong nước, đến cả truyền nhân thế hệ trước đó của dòng họ, ngay cả Lê Hữu Trác, y thuật đạt tới đỉnh cao được người đời phong làm Thần Y, chỉ tiếc trời cao đố kị người tài, ngay từ khi tuổi còn trẻ Lê Hữu Trác đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà chết khi còn tráng niên, mặc dù anh trai của Lê Hữu Trác là Lê Hữu Lâm kế thừa gia nghiệp nhưng y thuật bình thường khiến cho thanh danh Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu hạ thấp, nhưng may mắn thay nghe nói thế hệ người trẻ này vô cùng tài giỏi, vẫn còn sót lại những tinh túy của tổ tiên. Trong số đó, nổi bật nhất là Lâm Thúy Lan. Nghe nói cô ta từ nhỏ đã được gọi là thần đồng y học cổ truyền, đối với những bài thuốc Đông y hay các đơn thuốc chỉ cần một lần nhìn qua là sẽ không bao giờ quên. Bảy tuổi đã đọc làu làu hơn một nghìn đơn thuốc.

Hôm nay có thể mời đến chủ nhân tương lai của Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu, nhà lãnh đạo của nền y học cổ truyền Việt Nam, các sinh viên tất nhiên đều là vô cùng phấn khích.

Tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt.

Trong tiếng vỗ tay rầm rộ, Lâm Thúy Lan tao nhã bước lên trên bục giảng, cô ta mặc một bộ áo dài cách tân Việt Nam thanh nhã lịch sự, vừa vặn bao lấy dáng người thướt tha của cô ta, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ lộ ra phong cách Tây. Vẻ đẹp của cô ta là kiểu cổ điển với mắt phượng và lông mày cong, làn da tuy không trắng như Lâm Khiết Vy nhưng hơn ở chỗ chăm sóc vô cùng tốt. Trang điểm nhẹ nhàng khi cười rộ lên đôi môi đỏ mọng phảng phất vài phần phong lưu xinh đẹp.

Khi còn đi học Lâm Thúy Lan đã là hoa khôi của trường trong mấy năm liền. Cô ta tuy rằng không có vẻ ngoài xinh đẹp bắt mắt như Lâm Khiết Vy nhưng thành tích học tập rất tốt, đánh giá tốt, tổng hợp những ưu điểm trên liền trở thành nữ thần trong mắt các nhóm sinh viên. Nữ thần học đường, ha ha, nụ cười của cô ta đã nắm lấy trái tim của không ít sinh viên nam trong trường.

Dưới khán đài lại bùng nổ những tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay ầm ầm. Hứa Tịnh tiến đến bên tai Lâm Khiết Vy, khinh thường nói: “Chị họ của cậu quen giả vờ dễ thương và thông minh nhỉ.”

Lâm Khiết Vy bình tĩnh nhìn Lâm Thúy Lan trên sân khấu, không vui không giận nói: “Chị ta đang đi theo con đường của vẻ đẹp trí tuệ đấy nhé.”

“Mà sao vừa nhìn thấy nụ cười như đức mẹ Maria kia của chị ta tớ liền buồn nôn thế này nhỉ?”

Lâm Khiết Vy bóp chặt tay Hứa Tịnh, khẽ chuyển động hai môi: “Đừng nói nữa, tập trung nghe nào.”

Lớp trưởng ở cách đó không xa gắt gao nhìn chằm chằm mọi người. Cậu ta chính là một kẻ có thể bán đứng bạn bè, trước mặt giáo viên bằng cách tiết lộ bí mật.

Ngày tốt nghiệp đang đến gần, nếu thời điểm quan trọng này mà bị lớp trưởng cáo trạng, đến lúc đó mệt mỏi lắm.

Đầu tiên, Lâm Thúy Lan cảm ơn nhà trường và các cấp lãnh đạo đã quan tâm và chỉ bảo cô ta. Sau đó là cảm ơn giáo viên chủ nhiệm, sự quan tâm của các bạn sinh viên, nhờ vậy cô ta mới có thể có đạt được thành tựu xuất sắc và trưởng thành như ngày hôm nay. Toàn là một rổ mấy từ màu mè hoa lá, Phó hiệu trưởng và thầy Hiệu trưởng trên sân khấu đều hết sức vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.