Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 66: Chương 66: Trong lòng có chút chua xót




Ngay cả chính bản thân Lâm Khiết Vy cũng cảm thấy có chút mất mặt, gương mặt ửng đỏ, tốc độ ăn cũng theo đó mà chậm lại.

Mạc Lâm Kiêu chậm rãi ăn, anh ăn rất ít, động tác vô cùng ưu nhã, giống như là một hoàng tử cao quý.

Lâm Khiết Vy lén đánh giá Mạc Lâm Kiêu, đột nhiên trong đầu cô này ra một suy nghĩ.

Đúng rồi, chẳng phải ngồi ở đối diện cô là một người siêu giàu ư? Mọi người đều nói Mạc Lâm Kiêu chính là người giàu nhất thành phố, hình như năm ngoái, tồng tài sản của anh còn đứng ở top 5 thế giới, một kẻ có tiền như vậy lại là ông chủ bao nuôi cô, sao cô phải bỏ gần tìm xa chứ, sao không trực tiếp vay tiền Mạc Lâm Kiêu nhỉ?

Chỉ là... Cô vừa mời đòi của anh bảy trăm triệu, lúc đó lý do mà cô nói còn nghe được, xem như là lĩnh trước bốn tháng tiền lương, bây giờ cô cũng đâu thể nói với anh, cô muốn lĩnh thêm trước sáu tháng tiền lương, đúng không? Trời ạ, những lời này thật đúng là khiến cho người ta khó lòng mở miệng, trước đó mấy ngày, cô còn nói chắc như đinh đóng cột, yêu cầu anh sửa đổi ngày trong hợp đồng, biến thành bốn tháng, hiện tại cô lại tự tay và mặt mình.

Vừa nghĩ đến em trai còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, chờ cô đến đóng viện phí, cô cảm thấy cái gọi là tự tôn của mình đều có thể giẫm xuống mặt đất, không suy nghĩ gì thêm nữa.

Chẳng qua hôm nay, nhìn qua, hình như dáng vẻ của Mạc Lâm Kiêu không được vui cho lắm, có phải nên nịnh nọt anh một xíu không? Nghĩ như thế, Lâm Khiết Vy không chút do dự, cười ha hả với Mạc Lâm Kiêu ở đối diện.

Mạc Lâm Kiêu cảm thấy rất bất ngờ, anh nghi ngờ nhìn thoáng qua cô một lúc, chỉ một giây sau, anh đã buông tầm mắt xuống.

Lâm Khiết Vy dùng thìa chung trên bàn, múc một thìa nấm tươi xào, bỏ vào trong bát Mạc Lâm Kiêu, còn lấy lòng nói.

“Cái này rất có dinh dưỡng, anh ăn nhiều một chút.”

Trong nháy mắt, Mạc Lâm Kiêu lập tức cau mày, cảm thấy hành động của Lâm Khiết Vy có chút khác thường, chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô.

Lâm Khiết Vy vội vàng nở một nụ cười thật tươi với Mạc Lâm Kiêu.

Ngày thường, người phụ nữ này chỉ muốn cách anh càng xa càng tốt, xưa nay sẽ không chủ động đến trước mặt anh, cũng chưa từng lấy lòng anh một cách lộ liễu như thế.

Rốt cuộc trong hồ lô của cô chứa gì? Chẳng lẽ Mạc Lâm Dương lại giao nhiệm vụ mới cho cô ư?

Vừa nghĩ đến Mạc Lâm Dương, tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu trùng xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Lâm Khiết Vy, trong lòng khó chịu. Anh buông tầm mắt xuống, đặt dao nĩa xuống bàn ăn, không nói một câu nào, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Lâm Khiết Vy trợn mắt há mồm.

Đây là chuyện quái gì thế?

Cô có lòng tốt gắp thức ăn cho Mạc Lâm Kiêu, vốn dĩ là muốn thể hiện tốt một xíu, nịnh nọt làm cho anh vui lòng, kết quả lại biến thành đắc tội với anh hả?

Nhìn thấy lúc anh đi ra, gương mặt kia âm trầm như nước, rốt cuộc cô đã đụng chạm gì đến anh thế?

Haizz, ra quân bất lợi.

Vốn dĩ Mạc Lâm Kiêu không có tâm trạng ăn uống gì, anh đi thẳng ra khỏi nhà ăn, đi đến đài quan sát của mình trên tầng ba, ở nơi này có vô số vũ khí mới được anh cất giấu, đồng thời còn có rất nhiều dụng cụ liên quan đến thiên văn, có thể quan sát bầu trời, và cảnh đêm ở nơi này.

Đêm nay, cảnh sắc khá đẹp, những ngôi sao cô đơn ở xa trên bầu trời, xa xa, có thể nhìn thấy ngọn núi ở phía đông, ngoài ra còn loáng thoáng nhìn thấy dấu vết của biển cả.

Anh dặn người hầu bưng một ấm trà lên, bởi vì trong lòng cảm thấy bực bội, anh lấy một hộp thuốc lá tinh xảo mà anh rất ít khi lấy ra, anh lấy một điếu thuốc, động tác ưu nhã nhóm lửa, điếu thuốc được kẹp ở giữa hai ngón tay mảnh khảnh, chậm rãi hút.

Trong lúc nhất thời, trên sân thượng, khói thuốc lượn lờ.

Người đàn ông đẹp trai không gì sánh kịp ngồi trên ghế mây, giống như một bức tranh tĩnh lặng.

Điện thoại di động không ngừng rung lên, anh lười đi nhìn, chỉ muốn một mình hưởng thụ phần yên tĩnh này.

Cứ như thế một lúc lâu, một tay Mạc Lâm Kiêu kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm điện thoại di động lên xem. Ngày thường rất ít người gửi tin nhắn cho anh, có thể nói chuyện với anh đều là những người siêu giàu trong thành phố, từ trước đến giờ, giữa bọn họ sẽ không dùng phương pháp nhắn tin, có chuyện gì thì gọi thẳng điện thoại, vì thế người có khả năng gửi tin nhắn cho anh, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Quả nhiên người gửi tin nhắn là vệ sĩ, hơn nữa còn là vệ sĩ đi theo Lâm Khiết Vy.

Bấm mở tin nhắn, bên trong lần lượt xuất hiện từng bức ảnh, bên trong có một nam một nữ lôi lôi kéo kéo, sau đó còn ôm nhau. Người đàn ông kia nhìn qua còn rất trẻ, quần áo đều là hàng hiệu, dáng vẻ có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời, anh không nghĩ ra tên của người này, chắc hẳn là cậu ấm con nhà giàu trong thành phố này, còn nữ chính trong những bức ảnh chụp kia, không cần phải nói cũng biết, là Lâm Khiết Vy.

Thật đúng là kỳ quái, hiện tại chỉ cần nhìn bóng lưng, anh cũng có thể nhận ra đó là Lâm Khiết Vy. Hơn nữa, phần lớn ảnh chụp đều là từ chính diện cô.

Sau cùng còn kèm một đoạn video, lúc Mạc Lâm Kiêu nhìn thấy hình ảnh Tạ Nguyên Thần ôm Lâm Khiết Vy nhỏ giọng nói chuyện, anh không nhịn được hiếu kỳ, bắt đầu từ động tác mấp máy môi của anh ta để phân biệt.

Ngủ với anh ta, anh ta sẽ cho một tỷ không trăm năm mươi triệu?

Đây là chuyện gì thế?

Trong lòng Mạc Lâm Kiêu bực bội không thôi, đặt điện thoại di động xuống.

Lâm Khiết Vy à Lâm Khiết Vy, cô thật đúng là không phải đèn đã cạn dầu, sao thế, Mạc Lâm Dương còn không đủ, lại còn chèo kéo một người đàn ông khác?

Được rồi, một người phụ nữ xấu xa vốn dĩ là thuốc giải của anh, đáng để anh chú ý nhiều đến cô như vậy ư?

Nhưng không ngờ bởi vì trong lúc thất thần, thuốc đã cháy hết, làm bỏng ngón tay của anh một xíu, dọa cho Mạc Lâm Kiêu nhảy dựng lên, vứt tàn thuốc đi, sau đó lại tiếp tục hưởng thụ cảnh đêm, nhưng bỗng nhiên anh lại cảm thấy không có tâm tư nữa.

Phiền chết đi được.

Chần chờ một lúc, sau cùng anh vẫn cầm điện thoại di động lên, gọi cho vệ sĩ vừa mới gửi tin nhắn cho mình.

“Người đàn ông trong bức ảnh kia là ai? Đã điều tra ra chưa?”

“Đã điều tra xong, anh Kiêu, anh ta là con trai trưởng của nhà họ Tạ, tên là Tạ Nguyên Thần.”

“Sao anh ta lại đi tìm cô ấy?”

“Trước đó Tạ Nguyên Thần là chồng chưa cưới của cô Vy, sau này hai người bọn họ đã giải trừ hôn ước, anh ta đã đính hôn với chị họ của cô Vy, còn hôm nay, vì sao anh ta lại đến tìm cô Vy, chuyện này tôi còn chưa điều tra được.” Vệ sĩ không am hiểu về đoán nội dung qua khẩu hình, đương nhiên không nghe được mấy lời nói mang tính chất bí mật kia của Tạ Nguyên Thần. “Chồng chưa cưới ư? Cô ấy còn có chồng chưa cưới?” Mạc Lâm Kiêu hơi cất cao giọng nói, sau khi hỏi xong hai câu này, anh không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Trần Kiệt đã điều tra qua tư liệu liên quan đến Lâm Khiết Vy, sau đó giao cho anh, anh cũng đã đọc qua, khi đó anh chỉ muốn biết đại khái về hoàn cảnh sống của cô, và một số tình hình đơn giản, không đọc kỹ. Khi đó chính bản thân anh cũng cảm thấy không đáng để đọc kỹ làm gì, lúc này đột nhiên nghe thấy quan hệ giữa Lâm Khiết Vy và Tạ Nguyên Thần, quả thực có chút chua xót.

Trong yên lặng, cô lại từng có chồng chưa cưới.

Câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu anh mấy chục lượt, chính bản thân Mạc Lâm Kiêu cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại để ý chuyện này như vậy.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận, tùy ý nhấc chân, đá văng một chiếc kính quan sát thiên văn đắt đỏ, rầm một tiếng, một chiếc kính tốt như vậy cứ thế hỏng mất.

Trong lòng Lâm Khiết Vy mang theo rất nhiều nghi vấn chậm rãi ăn cơm, mãi cho đến khi no thì thôi.

Buổi chiều cô đấu với Lâm Thúy Lan, lại chịu khổ thêm một buổi chiều, cả người kiệt sức, gần như đầu óc không load nổi, nếu như không phải khi đó có Hứa Tịnh ở đấy, đoán chừng cô đã ngất đi.

Lúc đói bụng, đầu óc cô sẽ chẳng suy nghĩ được gì, lực chiến đấu cũng giảm, đầu óc không đủ nhanh nhạy, vì muốn lấy lòng Mạc Lâm Kiêu, tranh thủ mượn một tỷ không trăm năm mươi triệu, cô nhất định phải ăn no.

Chỉ là cô không cẩn thận ăn quá no, sờ lấy cái bụng tròn của mình, Lâm Khiết Vy chậm rãi đi đến phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.