Đứa trẻ tuy rằng không quá nặng nhưng mà cũng không hề nhẹ, đè lên người già như vậy, cô ít nhiều trong lòng cũng có chút áy náy.
“Mau đi xuống, con đè lên bà ngoại như vậy, bà ngoại không chịu nổi đâu” Nhưng mà Đại Bảo vừa nghiêng đầu qua liền vội vàng ôm lấy cổ bà ngoại, bé mới không thèm nghe lời của Hà Vân Phi đâu, “Hà Vân Phi, mẹ đừng tưởng là bà ngoại có con rồi thì sẽ không thích mẹ nữa nha.” Nhóc con lúc nói cả gương mặt đều lộ vẻ kiêu ngạo y như dáng vẻ của Hoắc Minh Dương vậy.
“Đứa nhóc này có phải là thèm đòn rồi không?” Nói xong liền đưa tay ra làm bộ muốn đánh bé.
Bé vội vàng nũng nịu với bà ngoại: “Ây da, cọp cái muốn đánh con kìa”” Những người lớn tuổi rồi luôn sẽ bao bọc cho trẻ nhỏ, lập tức lên tiếng bảo vệ đứa trẻ.
Đọc truyện tại đây.
“Con đã lớn như vậy rồi đừng có so đo với con nít như vậy chứ.” Bà ấy rất thích đứa trẻ này, thích đến không chịu nổi, bây giờ Hà Vân Phi lại đối đãi với đứa trẻ như vậy, bà ấy khó tránh ra mặt vì đứa trẻ.
Nhìn đứa trẻ Đại Bảo chưa lớn, nhưng mà cả mặt vui vẻ như vậy, tựa như dáng vẻ của một người thắng cuộc.
“Con đang nghĩ cái kiểu gì vậy hả? Mẹ làm sao lại sinh ra đứa con như con vậy nhỉ” – Đúng thật là tạo nghiệp, sinh ra một đứa con trai nói gì cũng không chịu nghe, lại còn suốt ngày chọc giận cô, ngay cả ở trước mặt người ngoài cũng không biết bớt lại.
“Những đứa nhỏ đều là như vậy cả, lớn hơn một chút liền tốt hơn mà, hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài, con xem đứa nhỏ còn hiểu chuyện hơn cả con” – Yêu thích Đại Bảo vô cùng rồi. Hình như tất cả mọi người sau khi nhìn thấy Đại Bảo đều rất thích bé.
Chỉ có cô người làm mẹ này nhìn thấy đứa bé thì liền không thoải mái.
“Mẹ chẳng biết phải nói sao với con nữa rồi, con sau này ở cùng với bà ngoại chú ý một chút! Đừng có ngồi lên đùi người lớn tuổi như thế” Nói xong cũng cam chịu bế Đại Bảo qua, bé chính là ỷ lại ngồi lì trên người không chịu xuống.
Đứa trẻ cũng đã lớn thế rồi mà còn dính người khác như vậy, có chút không được vui.
Đến nhà họ Hoắc, Đại Bảo nhìn ngó lung tung, bé bắt đầu tìm Tiểu Bảo.
Đúng rồi nha, cũng đã lâu như vậy rồi không biết Tiểu Bảo có còn nhớ bọn họ không, cô cũng đi theo Đại Bảo tìm Tiêu Bảo.
Bây giờ Tiểu Bảo đã không còn nhỏ nữa rồi, xem ra cũng sắp lớn bằng Đại Bảo rồi, vừa nhìn thấy Hà Vân Phi cùng với Đại Bảo đến, lúc đầu còn không nhận ra, nhìn một chút rồi ngửi một chút sau đó bắt đầu mừng rỡ chạy xung quanh.
Vậy là chó con vẫn chưa quên bọn họ. “Tiểu Bảo có theo chúng ta về nahf không?” Trở về nhà gì nha! Tiểu Bảo đã xem nơi này như là nhà rồi, nhưng mà lời như vậy cô sẽ không nói ra, tránh làm cho đứa trẻ buồn bã đau lòng. “Đi thôi, chúng ta về nhà chính thôi!”
Nói xong liền dắt Đại Bảo đi về phía nhà, biết đứa trẻ không nỡ rời xa chó con, nhưng mà khoảng thời gian lâu như vậy cũng đã sắp quên đi rồi, không tiếc nuối như lúc bắt đầu đi nữa.
“Sao vậy? Khóe mắt đỏ hết rồi!” – Anh lo lắng nhìn Hà Vân Phi, không biết người phụ nữ này đã xảy ra chuyện gì, một lúc liền trở thành đa sầu đa cảm như vậy.
Nghe thấy Hoắc Minh Dương nói như vậy, cô còn cố ý lướt mắt qua tấm kính phản quang, cô bây giờ rất buồn nhưng mà lại không thể nói.
Có những điều tủi thân dù bạn có nói với bất kỳ ai, thì người đó cũng không cách nào đồng cảm được.
Bị nhà họ Hoắc từ chối lâu như vậy rồi, bây giờ mới lần nữa quay lại, cho dù là được nhiệt tình hoan nghênh, trong lòng vẫn có một bóng đen bao phủ.
Hôm nay bà Hoắc phá lệ ăn mặc thật đẹp.
Bọn họ vừa đi đến cửa chính liền thấy bà Hoắc đã đứng chờ từ lâu, nghĩ đến ngày quan trọng như vậy nên đã đợi từ rất lâu.
Nhà họ Hoắc vẫn luôn muốn phát triển sự nghiệp ở bên kia, nhưng mà lại vẫn chưa chọn người thích hợp, bà Charles chính là người phụ hợp nhất.
“Chị à, sao chị lại cực khổ đi đường xa như vậy đến đây một chuyến” – Bà ấy chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Hà Vân Phi bao giờ, hình như bao nhiêu năm nay địa vị nhà họ Diệp đối với nhà họ Hoắc cũng chẳng khác gì người giúp việc.
Ngay cả lần này cô quay lại, bà Hoắc cũng không thèm nhìn lấy cô một cái, mà chỉ toàn tâm toàn ý chào hỏi bà Charles.
“Mẹ, đương nhiên là về thăm Hà Vân Phi rồi” – Hoắc Minh Dương quả thật là không nhìn nổi nữa, nói một câu khiến cho bà Hoắc không biết nói gì nữa.
“Đúng… đúng vậy: – Sao lại không nghĩ đến? Bà ấy làm sao có thể quay về thăm Hà Vân Phi, nhiều năm như vậy cũng có người nào về đâu.
“Bà xuôi, đây là con gái của tôi, khoảng thời gian này vẫn là phải cảm ơn sự chăm sóc của bà. – Bà ấy lúc nói lời này trên môi nở nụ cười, dường như là đang đáp lại sự nhiệt tình của bà Hoắc, còn có sự lựa chọn của bản thân.
“Con… con gái? Con dâu của tôi tốt vô cùng, tôi thích còn không hết.’ – Môi bà ta hơi nhếch lên một chút, nụ cười cứng ngắc đưa tay kéo lấy Hà Vân Phi, sau đó vừa nói vừa cười.
“Nhìn xem con dâu tôi sau khi trở về liền trở nên dịu dàng hơn nhiều.” – Bà ta nhìn xem bà Charles vui vẻ nói về điều gì thì bà ta liền nói điều đó.
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn cũng không tệ, khoảng thời gian này nên nói lời cảm ơn với bà như nào đây!” – Rõ ràng lúc vừa mới về tới liền thấy Hà Vân Phi bị ốm lại rồi, còn phải nói chuyện xã giao như vậy, khen bà ta chăm sóc tốt.
“Đâu có đâu có, đều là việc tôi nên làm mà, tôi chỉ có một đứa con dâu này, sao lại có thể không chăm sóc cho được chứ!” – Nói xong còn liếc Hà Vân Phi một cái, ý kêu cô nói vài lời dễ nghe.
Lần này nhìn thấy Đại Bảo càng yêu thích hơn, biết là con của Diệp Tĩnh Gia lại còn vui hơn nữa.
“Đứa cháu này của tôi còn có cả bà xuôi về đây này, tôi cố ý chuẩn bị những món ngon và thức uống rồi chúng ta mau chóng vào trong ngồi xuống thôi” – Bà ta vừa nói vừa cười, trong lòng đang nghĩ cái gì cũng không biết được, thật ra bất luận nói như thế nào, chuyện giữa Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi vẫn là khiến cho bà ta có chút vướng mắc.
Dù sao cũng nhiều năm như vậy, giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì thì mình cũng không biết gì cả.
Đại Bảo nắm lấy tay của bà Hoắc, ít nhiều khiến cho bà ta có chút vui mừng, ít nhất đứa trẻ này biểu hiện là quan hệ với bà ta cũng không tệ.
Nhìn dáng vẻ Đại Bảo rất thích bà nội, Hà Vân Phi có chút yên tâm.
Bà Hoắc thích đứa trẻ là một chuyện, nếu như sau này cô phải cùng với Hoắc Minh Dương chia tay nhau thì có khi nào bà ta sẽ cướp Đại Bảo không.
Chỉ là những thứ này cô còn chưa kịp nghĩ xong, tất cả suy nghĩ liền bị bà Charles kéo lại, lập tức cả người liền tỉnh táo lại, “Ừm, đúng rồi mẹ, mẹ chồng con đối xử với con rất tốt, khoảng thời gian con quay về đều nhờ bà ấy chăm sóc.” Cô lúc nói ra lời này trên môi nở nụ cười.
Từ lúc bắt đầu còn không biết nên làm như thế nào mới tốt, bây giờ thì đã biết rõ phải làm như thế nào rồi, nhưng lại không nghĩ rõ ràng bản thân rốt cuộc nên làm gì.
Sự thay đổi trong đó, những người khác đều không cách nào hiểu được, ngay cả bà Hoắc cũng như vậy, bà ta có thể hiểu được Hà Vân Phi, có những thứ bản thân muốn làm hoặc là chưa từng làm qua, nhưng mà bà ta lại không nghĩ ra rằng Hà Vân Phi tại sao bỗng nhiên lại lấy lòng mình như vậy, giúp mình nói lời hay ho.
“Nào có nào có, mẹ chăm sóc con không phải là điều nên làm sao, Minh Dương mau chóng đi chăm đứa trẻ đi” – Hoắc Minh Dương nói với bà ta đứa con này là năm đó của Diệp Tĩnh Gia và anh, tính toán như vậy cũng lớn cỡ vậy rồi, liền xem bé như cháu ruột của mình.
Bà Hoắc thích đến vô cùng, ba người phụ nữ trò chuyện phiếm với nhau, trực tiếp đem đứa trẻ giao cho Hoắc Minh Dương trông chừng.
Lúc này càng nhìn Đại Bảo càng thuận mắt, chả trách ban đầu bà ta lại thích Đại Bảo như vậy, thì ra là cháu ruột của bà ta.
Bố Hoắc nghe nói hôm nay có có ăn gia đình nên cũng cố ý sắp xếp chút thời gian về nhà.
Chào hỏi đơn giản vài câu với mọi người, ông liền nhìn chằm chằm Đại Bảo không rời mắt.
Còn nói với Diệp Tĩnh Gia một câu, “Con dâu à, những năm qua khổ cực rÖI.
“Bố chồng của con bé đúng là một người tốt, rất nhiều năm về trước con bé liền đã rất tin tưởng không nghi ngờ gì” – Cho đến bây giờ vẫn luôn cảm giác, chỉ là nói không được là vì nguyên nhân gì, cứ cảm thấy lần này trở về thái độ của người nhà họ Hoắc so với trước kia hoàn toàn khác biệt.
Bố Hoắc mặt đầy sự quyến luyến nhìn đến không nháy mắt.
Dưới tình huống này, Hà Vân Phi vội vàng gọi Đại Bảo đến, để bé chào hỏi với ông nội.
Nhìn dáng vẻ đứa trẻ khôn khéo, bố Hoắc nhịn không được đưa tay ra muốn ôm một chút.
Nhiều năm trở lại đây, ngay cả Hoắc Minh Dương hay Hoắc Minh Vũ ông cũng không ôm qua mấy lần, ôm Đại Bảo không muốn buông tay.
“Đứa trẻ ngoan, cực khổ cho con rồi, vì nhà họ Hoắc sinh ra một đứa con trai lớn như vậy – Ông hết lời khen Diệp Tĩnh Gia hiền lành, hiểu chuyện.
Cô ngoài mặt cười hùa theo, trong lòng lại chẳng biết phải nói gì mới tốt, nếu như không phải bởi vì Đại Bảo, chắc là sẽ chẳng có ai để ý đến cô.
“Để khi nào bố nghiên cứu một chút, để con cùng với Minh Dương tổ chức lớn một lần” – Lần này tương đối hiểu lý lẽ, ông đã sớm chuẩn bị muốn để cho hai người họ tổ chức lớn một chút.
Bây giờ suy nghĩ kỹ đây cũng là một chuyện tốt, nếu như hai người họ kết hôn sớm một chút thì tốt nhất rồi.
Trước kia mặc dù ở nước ngoài đã lãnh giấy hôn thú rồi, nhưng mà hai người bọn họ không hề tổ chức hôn lễ gì, đối với một người phụ nữ mà nói thật là rất đáng tiếc.
“Nếu con gái tôi đồng ý thì tôi cũng đồng ý – Bà Charles không nói hai lời liền quyết định thay cho Hà Vân Phi.
“Vậy sao, nếu như có thể cưới con bé, thì đúng là chuyện không thể tốt hơn nữa rồi, Minh Dương thích con bé rất lâu rồi, mọi người đều biết cả” – So với bà Hoắc, bố Hoắc sáng suốt hơn rất nhiều.
Theo như ông thấy, chỉ cần con trai thích thì tốt hơn tất cả mọi thứ rồi.
Ngay khi bà Charles và bà Hoắc đều đồng ý không nói gì khác, lại còn xem đứa cháu cũng đã lớn như vậy rồi, thì cũng đừng nói thêm lời gì nữa nha.
Cưới Hà Vân Phi là chuyện sớm muộn thôi, đây cũng được xem là lập công cho nhà họ Hoắc.
“Đúng đúng, năm đó Diệp Tĩnh Gia chính là con dâu mà ta chọn, nhân cách rất tốt, tôi rất xem trọng” – Lời này của ông khiến cho bà Charles rất hài lòng gật đầu một cái, nhìn con gái của mình ở đây rất được yêu thích, bà ấy cũng vui mừng.
“Con xem bố chồng và mẹ chồng còn cũng đã nói vậy rồi, còn có điều gì không hài lòng nữa nha? Mau chóng chọn ngày lành, thừa dịp mẹ còn chưa đi, kết hôn là đúng rồi, đồ cưới mẹ cũng đã chuẩn bị hết cho con rồi” – Bà Charles nói xong, có chút ám chỉ nhìn Hà Vân Phi.
Trong lòng biết mình rốt cuộc mong muốn cái gì, cho nên dứt khoát không từ chối, “Được, vậy cứ như thế đi, dù sao cũng đã kết hôn qua rồi, giờ làm luôn cả nghỉ thức.” “Đúng vậy, làm theo nghỉ thức, không có tốn kém bao nhiêu nha!” – Trong lòng Hà Vân Phi vui vẻ, nhưng mà ngoài mặt vẫn làm như không xảy ra chuyện gì, bởi vì cô không biết nếu như thật sự gả vào nhà họ Hoắc rồi thì phải đối mặt với gì nữa.
“Đúng nha, làm một nghi thức không cần mẹ tốn kém đâu, hơn nữa đồ cưới của cô ấy, con đều sẽ tự mình chuẩn bị hết – Anh làm việc cả đời, cuối cùng cũng là để chuẩn bị cho mọi thứ.
Hoắc Minh Dương đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi, chỉ đợi Hà Vân Phi thôi, cô chỉ cần nói được thì lập tức có thể tổ chức hôn lễ.