Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 268: Chương 268: Cho cô thứ mà cô muốn




“Anh tới đây để làm gì, tôi không ăn cơm cũng không được sao?” Cô quả thực không thể lý giải được lối suy nghĩ Hoắc Minh Dương, đến ngay cả ăn cơm cũng phải gọi cô ăn cùng sao? Hoắc Minh Dương từng bước ép sát vê phía của Hà Vân Phi, đem cô dí sát lên trên tường, ở giữa bọn họ chính là khoảng cách một Đại Bảo “Có phải em là đang cố ý trốn tránh anh không?” Cô theo bản năng lùi vê phía sau một chút. Nhưng cả người lại toát ra vẻ lạnh lùng chống đối.

Thân thể thậm chí còn có chút run nhè nhẹ, cô giống như còn có thể cảm giác được sự tôn tại vừa rồi của Hoắc Minh Dương.

Đọc truyện tại đây.

“Anh cách xa tôi ra một chút. Thân thể nhích dần về phía sau, sau đó cố gắng để duy trì khoảng cách với anh, không muốn có qua nhiều liên hệ với anh.

“Hà Vân Phi, em thật sự sợ anh như vậy sao?” Hoắc Minh Dương vừa mới dứt lời, liên người tiến sát đến thân cô, cô theo bản năng nhắm mắt lại, mặt quay sang một bên, qua một lúc lâu sau, cũng không cảm giác được bất kỳ hành động nào của người đàn ông, cô mở to mắt phát hiện Hoắc Minh Dương đã ngôi ở một bên bắt đầu cười ha hả.

Nụ cười của anh khiến cho Hà Vân Phi có chút tụt hứng, người đàn ông này đang cố ý trêu đùa cô“Anh như vậy là được rồi đó.” “Em có biết không, dáng vẻ của em hồi nãy thật sự là rất đáng yêu.” Hoắc Minh Dương không phải là một người biết trêu ghẹo người khác, nhưng trong lòng lại tràn đầy nhiệt huyết muốn trêu ghẹo cô.

“Anh đủ rồi đó.” Tất cả biểu cảm thái độ đều là đang cự tuyệt anh, cũng không nguyện ý chơi đùa với anh, chỉ vì đơn giản cô biết cái gì mới là chuyện quan trọng nhất, cô là vẫn không có cách nào để mở rộng trái tim, đường đường chính chính đối mặt với Hoắc Minh Dương, cho dù anh đã biểu đạt rõ ràng mục đích của mình như vậy rồi.

“Tôi không biết nên nói như thế nào với anh, nhưng anh không có bất kỳ hi vọng gì với tôi.” Cô nói xong liền đi vào trong phòng, Hoắc Minh Dương cũng không buông tay, cô không thể không cúi đầu xuống mới có thể đi ra khỏi lông ngực của anh mà đi ra ngoài.

“Anh cảm thấy anh có ấu trĩ không?” Ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh Dương, trong mắt mang theo phiền muộn và bất đắc dĩ, người đàn ông này chính là một cái keo chó còn sống.

Anh chưa từng quá dây dưa như vậy với một người phụ nữ nào, em là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng.” Hoắc Minh Dương nói xong, sau đó liên xoay người rời đi, Hà Vân Phi quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của anh, vậy mà lại nhìn thấy bà Hoắc đang ở một góc nhìn chằm chằm cô.

Trong lòng lập tức xẹt qua một tia dự cảm không lành.

Cô không biết vừa rồi bà Hoắc đã nhìn thấy những gì, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt là biết, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Trở lại bên trong phòng ngủ, cô nằm ở trên giường, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy, tất cả những chuyện vui vẻ hoặc không vui đều không có cách nào ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Khi cô quay trở lại phòng ngủ, Đại Bảo đã nằm ở một bên giường, thiếu chút nữa là có thể rơi xuống mặt đất, trong lòng cảm thấy sợ hãi.”Hù chết mẹ rồi.” Đại Bảo tựa hô như nghe được thanh âm của cô, gắt gao ôm lấy cánh tay của cô.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra vào ban ngày với Hoắc Minh Dương, cô không biết phải làm sao, hiện tại quan

hệ giữa cô và Hoắc Minh Dương rốt cuộc được xem là quan hệ gì.

Sáng sớm hôm sau, Lữ Hoàng Trung gọi điện thoại cho Hà Vân Phị,cô đang ăn cơm, nên không mang theo điện thoại, nhưng khi trở lại phòng nhìn thấy cuộc gọi nhỡ liền vội vàng gọi lại.

“Làm sao vậy?”

“Anh đã tra được vài chuyện của năm đó liên quan đến Tô Thanh Anh, anh cảm thấy có lẽ em sẽ muốn biết”

Anh ta vừa mở miệng liền đem chuyện cô muốn biết nhất nói ra, lần này Hà Vân Phi bắt đầu sốt ruột không thôi.”Thật vậy sao? Tôi lập tức tới.”

Trái tim trong lồng ngực đập loạn lên, cô rất muốn biết sự thật của chuyện đó.

Hiện tại bất luận là vì cái gì, cô đều phải đưa ra một quyết định, để cho chính bản thân cô cảm thấy vừa ý.

“Anh đang ở đâu?” Cô vội vã muốn chứng minh rằng năm đó không không hề làm sai, nhất định phải khiến cho Tô

Thanh Anh phải trả giá vì chuyện mà cô ta đã làm.

Em không cần phải vội vã như vậy, có bất kỳ tin tức gì anh sẽ nói cho em biết đầu tiên mà. Anh ta nhanh chóng

nói với Hà Vân Phi, sợ cô lại bởi vì sốt ruột mà phạm sai lầm.

“Anh không nói đến những cái khác, anh sẽ mau chóng giúp em điều tra chuyện này” Anh ta biết Hà Vân Phi thực sự rất sốt ruột về chuyện này, nhưng hiện tại sốt ruột không phải là biện pháp, cho dù có là cái gì đi nữa thì cũng không có cách nào thay đổi được sự thật.

“Tôi chờ anh”

“Ừm, đúng rồi, gần đây anh đang làm gì vậy?” Hà Vân Phi vẫn là nhịn không được hỏi anh ta, luôn có cảm giác Lữ Hoàng Trung gần đây có chút gì đó khang khác, nhưng lại nói không rõ là nó khác ở chỗ nào, nhưng cô vẫn

nói ra một câu, dù sao người đàn ông này sống có tốt không lại có quan hệ rất lớn với cô, cô vẫn cảm thấy rất lo lắng.

“Anh không sao, gần đây đều ở nhà, mọi chuyện đều vẫn rất tốt” Anh ta cười cười, cảm giác được cô đang quan tâm mình, anh ta không muốn làm cho Hà Vân Phi phải lo lắng cho mình.

Ngoại trừ mỗi ngày đều đi xem mắt, thì mỗi ngày anh ta đều chẳng có chuyện gì làm cả, cũng không cần lo lắng về những chuyện khác.”Ngày mai Tô Thanh Anh sẽ cùng Hoắc Minh Dương đi tham gia một buổi tiệc tối từ thiện, em có muốn đi không?”

Anh ta biết hiện tại Hà Vân Phi muốn làm chuyện gì nhất, hơn nữa anh †a cũng biết bản thân không hề có bất

cứ lý do gì để làm chuyện này cả, nhưng lại bởi vì người phụ nữ tên Hà Vân Phi này, bất cứ chuyện gì anh ta

cũng đều nguyện ý trả giá.

“Cám ơn anh, nếu không có anh ở đây, tôi cũng không biết phải làm cái gì bây giờ mới tốt”’ Cô có chút sợ hãi,

nhưng là không tìm thấy lý do để cự tuyệt sự quan tâm này của Lữ Hoàng Trung, người đàn ông này đối với cô tốt

như thế nào, trong lòng cô cũng biết rất rõ ràng, nhưng ngoại trừ cảm kích ra thì không còn cái gì khác nữa.

“Nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh.” Nói không lo lắng là giả, Lữ Hoàng Trung đối xử với cô tốt

như vậy, rõ ràng là không hề có biện pháp nào để cự tuyệt anh ta.

“Đúng rồi, nếu như em thật sự có chuyện gì đó, có thể nói cho anh biết, tuyệt đối không được gạt anh, sau này

điện thoại anh sẽ luôn trong trạng thái mở máy” Khoản thời gian trước vẫn luôn không có cách nào mở máy, cũng

không có cách nào để liên hệ với Diệp Tĩnh Gia, anh ta vẫn luôn cảm thấy nhớ thương và lo lắng.

Nếu không phải vì cha anh ta sinh bệnh, anh ta đã sớm đã trở lại rồi.

Đều tại Lữ Hoàng Tâm, hại anh ta bị mẹ quản chặt như vậy, không có lấy một giây phút thả lỏng.

Chuyện này thực sự làm cho anh †a cảm thấy lo nghĩ, chỉ là không có cách nào có thể thoát khỏi trọng trách gánh vác gia đình nặng nề.’Không có chuyện gì đâu, anh không cần giải thích, tôi biết chỉ cần anh có cách là sẽ tới tìm tôi” Cô hiểu và an ủi anh.

Cho dù mọi người có phản bội cô, thì người đàn ông này vẫn sẽ trước sau như một, đứng ở phía sau cô, giúp cô

chống lại cả thế giới.

“Em đang gọi điện thoại với ai thế?”

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của người đàn ông. Cô quay đầu lại và tắt điện thoại,

vẻ mặt Hoắc Minh Dương đầy sự tìm †òi nghiên cứu nhìn chằm chằm cô: “Sao thế? Gọi điện thoại cho chồng

trước sao, vẫn là Lữ Hoàng Trung?”

Chồng trước? Nghe thấy lời nói này của anh, Hà Vân Phi thật sự là không biết nên nói gì.Cả ngàn dấu chấm nổi lên, không kịp nghĩ lại, muốn làm điều gì thì trực tiếp đi làm chuyện đó, không thèm để ý tới người đàn ông này.

“Tôi không biết anh đến đây là để làm gì, nhưng chuyện anh không gõ cửa trước mà đã trực tiếp đi vào đây là

chuyện bất lịch sự” Cô tránh nặng tìm nhẹ, cũng không muốn cùng anh đi sâu vào tìm hiểu người này là ai, nhưng

hiển nhiên là Hoắc Minh Dương không muốn bỏ qua””Để làm gì, em đang trốn tránh vấn đề gì?”

“Anh có vấn đề à” Hà Vân Phi nhất thời tức giận, sau đó lập tức lật mặt với anh: “Tôi chỉ ở nhờ ở đây vài ngày, anh

có cần thiết phải nhằm chằm chằm vào tôi như vậy không?”

Cô đã phải chịu thiệt rất nhiều rồi,

cô không muốn lại bị Hoắc Minh

Dương tra tấn như vậy nữa, như vậy

đối với cô mà nói là rất không công

bằng: “Nếu anh không muốn để tôi ở

lại, thì tôi sẽ đưa theo con quay trở về

Mỹ”

Nơi này đã không còn an toàn nữa,

cô không cần phải ở nơi này nhìn sắc

mặt người khác nữa, nhưng hành động

hiện tại của Hoắc Minh Dương chính là

muốn đẩy cô ra xa, cho nên cũng

không cần suy nghĩ nhiều nữa, đại khái

thì việc cần phải làm đều đã làm rồi,

đợi đến khi tìm được chứng cứ chính

xác để đối phó Tô Thanh Anh thì cô có

thể rời đi bất cứ lúc nào.

Cô hiện tại chỉ cần kiên trì trụ vững

lựa chọn ban đầu của mình là được rồi,

những cái khác đều không cần sợ hãi:

“Tôi mặc kệ những chuyện khác, tôi

hiện tại vẫn đang cần cù chăm chỉ làm

việc ở Hoắc Thiên, tôi hy vọng anh có

thể tôn trọng quyền riêng tư của tôi.”

Cô nói được thì làm được, không

cần vì người khác lo lắng, chỉ có cô và

con của cô.

“Em bảo vệ người đàn ông kai đến

như vậy sao?” Hoắc Minh Dương lại

bắt đầu chuyển sang một đề tài khác,

anh không để cho Hà Vân Phi có cơ

hội bắt kịp nhịp điệu.

Không thể hiểu được những gì anh

đang suy nghĩ.

“Sao anh lại có thể kỳ lạ không ra

sao cả như vậy.’ Cô cảm giác đầu có

chút đau, suy nghĩ của cô và Hoắc

Minh Dương hoàn toàn không giống

nhau.

“Đi làm” Anh lên lầu là vì muốn gọi

cô đi làm, kết quả biến thành tình

huống không thoải mái như vậy, hiện

tại cái gì cũng không muốn nói, không

có một chút biện pháp nào với cô cả.

“Thật sự không hiểu nổi anh, rốt

cuộc anh muốn cái gì?” Cô cuối cùng

đành thở dài một hơi, không còn lời

nào để nói, người đàn ông này chính là

như vậy, làm cho cô vừa yêu lại vừa

hận.

Đại Bảo được tài xế và vệ sĩ đưa

đến trường, Hà Vân Phi ngồi trên xe

của Hoắc Minh Dương, bởi vì chuyển

xảy ra trước khi ra ngoài, cho nên tâm

tình cũng không được thoải mái.

Vẫn không chịu để ý đến người

khác, tới công ty cũng trực tiếp đi lên

lầu, cũng không thèm nói với Hoắc

Minh Dương một câu.

Tuy rằng Hoắc Minh Dương cũng

không hề thấy không cao hứng, nhưng

cũng vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ,

chỉ đơn giản là không thèm để ý tới cô

nữa, dù sao ính tình của Hà Vân Phi

cũng hay làm náo một trận, bực tức tới

cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh.

Tiến vào văn phòng, anh liền đứng

ở trước mặt cô, không chịu để cho cô



thể nhanh chóng lùi đi khỏi.”Em rốt

cuộc muốn làm loạn đến khi nào?”

“Tôi cảm thấy tôi không nhất thiết

phải cãi nhau với anh, với thái độ và

ngữ khí hiện tại của anh, tôi đều rất

không thích.” Cô không chút khách khí

biểu đạt suy nghĩ bất mãn của mình với

Hoắc Minh Dương, nói với anh rõ ràng

như vậy, anh cũng không có chút phản

ứng nào, người đàn ông này chính là

như vậy, làm cho cô không biết phải

làm thế nào.

Như vậy chính là cố ý quấy rầy,

nhưng cô vẫn phải nhận lấy: “Anh đừng

có như vậy nữa được không, tránh ra.”

“Anh không. Trừ phi… Hiếm khi anh

có tâm tình tốt như vậy, học dáng vẻ

của những người bạn cũ: “Trừ phi em

hôn anh một cái.”

“Hơ”‘ Hà Vân Phi híp híp con mắt

lại, hoài nghi người đàn ông này có

phải bị ma nhập rồi hay không, nếu

không làm sao có thể nói ra mấy lời nói

như thế này: “Tôi nói cho anh biết, mặc

kệ anh nói cái gì, tôi cũng sẽ không tha

thứ cho anh đâu”

Cô có chút tức giận, thái độ không

vui vẻ biểu đạt thái độ của chính mình.

“Ò? Anh còn tưởng phải là anh tha

thứ cho em chứ” Anh rất ghét cái thái

độ kiêu căng cảa Hà Vân Phi, thậm chí

còn làm ra bộ dạng như bị anh ăn hiếp

vậy, cái tính tình nhẫn nhục chịu đựng

này của Hà Vân Phi thật khiến anh thấy

khó chịu mất hứng.

“Tôi thật sự là phục ạn rồi, về sau

anh ngàn vạn lần đừng tới đây để trêu

chọc tôi.” Cô vỗ tay hai cái, duy trì rõ

khoảng cách.

“Chúng ta về sau đường ai người

nấy đi đi, anh đừng chọc đến tôi, tôi

cũng sẽ không chọc giận anh.” Cô khế

lui bước lại, rõ ràng là không muốn có

bất kỳ dây dưa gì với Hoắc Minh Dương.

Lời này nghe có chút chói tai, Hoắc

Minh Dương rõ ràng đã đem cô ép ở

trên tường, cúi người xuống cưỡng hôn

cô, anh phát hiện, người phụ Hà Vân

Phi này mềm không muốn lại muốn

cứng rắn mới chịu, nói nhiều thế nào

cũng không bằng trực tiếp hành động.

Thân thể của cô không tự chủ

được mà hùa theo, người đàn ông này

có thể dễ dàng cho cô, thứ mà cô

muốn.

Không biết là vì cái gì, cô cứ say

mê như vậy ở trong đó, không kịp phản

kháng, thuận theo tự nhiên mà tiếp

nhận nó.

“Tôi… Các người làm gì vậy.’ Cánh

cửa trực tiếp bị người đẩy ra, trong tay

Tô Thanh Anh cầm một ít đồ vặt vãnh

linh tinh nào đo, khi cô ta mở miệng

cũng là lúc cánh cửa được mở ra, hai

người căn bản là không kịp phản

ứng“Hai người có thể giải thích cho tôi

chuyện này là sao không?”

“Không phải như vậy… Hà Vân Phi

mở miệng giải thích trước, sợ mấy vấn

đề không cần thiết này sẽ lại có cơ hội

gây phiền toái cho cô, nhưng lại bị

Hoắc Minh Dương bỗng nhiên ngăn lại:

“Không có gì phải giải thích cả, giống

như những gì cô thấy đó”

Anh biết rõ sự khác biệt giữa thích

và không thích, cũng biết cái gì bây giờ

nên làm nhất, những cái khác đều

không là gì cả, chỉ cần hiện tại anh biết

bản thân mình muốn cái gì là được

rồi”Tôi không thấy có cái gì cần phải

giải thích ở đây cả, chúng ta đã phát

triển tới mức nào rồi, em là người biết

rõ mà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.