“Tôi không biết nên nói sao với em, thế nhưng tôi hi vọng em có thể hiểu và thông cảm cho, dù sao thì có rất nhiêu việc chúng ta đều không mong muốn nó trở thành việc mọi người đều khó có thể tiếp thu” Những lời này của Lữ Hoàng Trung đã nói đến mức vô cùng khéo lời rồi.
Anh ta cũng chẳng lo lắng Domoto sẽ ra sao, sớm chút cắt đứt tơ tưởng có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Thế nhưng anh ta cứ luôn không kìm lòng được mà đưa ra những quyết định đến chính bản thân cũng không thể nào hiểu được.
“Về sau anh nhất định sẽ hối hận, sẽ không có người nào có thể yêu anh hơn em” Domoto bỗng dưng lên tiếng, giọng nói khẽ đến mức gân như là không nghe thấy, thế nhưng cô ta quả thật đã nói như vậy.
“Tôi biết, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ hối hận vì đã bỏ qua em, thế nhưng tôi cũng có người mà tôi yêu nhất” Nếu như bọn họ đều không có người mà mình thích, vậy thì càng dễ dàng ở bên nhau hơn.
Lữ Hoàng Tâm biết được tin Lữ Hoàng Trung về nước là do Hoắc Minh Dương nói cho cô ấy.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Anh Minh Dương, sao anh biết anh trai em đã về nước?” Lữ Hoàng Tâm vừa nhận được tin báo buổi tối Hoắc Minh Dương hẹn cô ăn cơm thì lập tức nổi cơn tam bành.
Được lắm, anh trai chạy đến nước Mỹ bốn năm, nay vất vả lắm mới trở về, thế mà cũng không thèm nói cho cô ấy một tiếng.
Rốt cuộc trong mắt anh ấy còn người em gái là cô ấy hay không? “Được rồi, em đừng làm khó anh trai em nữa, em nhìn em xem, còn có dáng vẻ của một thiếu nữ không cơ chứ?” Hoäc Minh Dương chỉ cân nghe giọng cũng biết cô ấy có bao nhiêu tức giận.
Lữ Hoàng Tâm cụt hứng bĩu môi, dù sao thì Hoắc Minh Dương cũng đâu có nhìn thấy.
“Anh không biết đó thôi, nếu anh ấy đồng ý về nước thì em đã kết hôn lâu rồi. Thế nhưng mà anh ấy cứ không về, nói không chừng ảnh đã có người phụ nữ ở bên ngoài rôi” Lữ Hoàng Tâm thuận miệng nói mấy câu, mấy câu này khiến cho Hoắc Minh Dương không khỏi nhíu mày, cũng không biết cái kiểu này của Lữ Hoàng Trung hiện giờ có tính là có người phụ nữ bên ngoài hay không.
“Em nghĩ anh trai em như vậy thật à?” Hoắc Minh Dương cảm thấy có chút mơ hồ, luôn cảm thấy lời của Lữ Hoàng Tâm ít nhiêu cũng có chút đạo lý.
“Đừng! Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em cũng chẳng muốn anh trai mình thực sự có đối tượng rôi đâu” Không có nguyên do nào khác, chỉ là cô ấy chưa kết hôn thì anh trai của cô ấy càng không có khả năng, hơn nữa dù cho là kiểu phụ nữ như thế nào thì cô cũng cảm thấy không xứng với anh trai mình.
“Được rồi, đừng nói linh tinh cái gì có với không có nữa. Buổi tối em đuổi sang bên đó nhìn thử xem chẳng phải là sẽ biết sao?” Lữ Hoàng Tâm biết, có rất nhiều chuyện không có khả năng nói rõ bằng một hai câu.
“Ừ, buổi tối gặp nhau ở Nhà hàng Phương Đông” Hoắc Minh Dương cúp điện thoại. Nghe chừng thì ngay cả Lữ Hoàng Tâm cũng không biết Lữ Hoàng Trung mấy năm nay trải qua như thế nào.
Anh bỗng nhiên nhận ra hình như bản thân dạo gần đây rất quan tâm đến người con gái kia, ngay đến cả việc của Lữ Hoàng Trung cũng là bởi vì quan tâm đến cô gái kia nên mới thuận tiện để ý đến, không biết để Lữ Hoàng Trung biết được thì anh ta có đau lòng chút nào không.
Sau khi Lữ Hoàng Trung cúp điện thoại thì vội vàng chỉnh đốn lại, sợ rằng mình có chỗ nào không đủ tốt.
Đến buổi tối thì dường như Domoto đã hơi hòa hoãn với Lữ Hoàng Trung, ít nhất thì lúc gặp nhau cũng hơi gật đầu chào hỏi.
Thấy vậy thì Diệp Tĩnh Gia cũng đã rất hài lòng, cứ từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi. Ngược lại thì Diệp Thiến Nhi có vẻ lo lắng.
Lữ Hoàng Trung vừa đến Nhà hàng Phương Đông liền thấy Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh đang chờ anh ta ở đấy rồi: “Sao đến sớm vậy?” “Đều tại cô ấy nói muốn đến sớm một chút, cho cậu đỡ phải đợi lâu, dù sao thì vất vả lắm cậu mới về một chuyến” Hoắc Minh Dương nói xong, Tô Thanh Anh cười với Lữ Hoàng Trung: “Đi đường vất vả rồi, mau ngồi xuống dùng bữa đi” Không lâu sau thì Lữ Hoàng Tâm cũng hùng hổ đi đến.
“Anh, anh đúng là đồ không có lương tâm! Trở về cũng không thèm nói với em một tiếng” Cô ấy dùng dáng vẻ hơi bất mãn nói với Lữ Hoàng Trung.
“Cậu còn gọi cả con bé đến à?” Từ ngày trước Lữ Hoàng Trung đã sợ sự càn quấy tùy hứng này của Lữ Hoàng Tâm thế nên mới không nói chuyện của Diệp Tĩnh Gia cho cô biết, đến trở về cũng không nói cho cô ấy, sợ cô ấy lo nghĩ, ấy thế mà tên Hoắc Minh Dương này lại gọi cô ấy đến rồi.
“Không phải ý của Minh Dương đâu. Quan hệ giữa tôi với Hoàng Tâm rất tốt thế nên tối nay mới đề nghị Minh Dương gọi em ấy đến đây” Mắt thấy Lữ Hoàng Trung đã hơi mất hứng, Tô Thanh Anh vội vàng nói với Lữ Hoàng Trung.
Cô ta đã nói đến vậy rồi thì Lữ Hoàng Trung cũng không còn lý gì để nói nữa: “Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi” Lữ Hoàng Tâm trừng mắt với anh trai nhà mình, đây rõ ràng là đang giấu cô làm chuyện xấu: “Anh, anh là đồ vô lương tâm, đến chuyện như thế này mà cũng giấu em” Nói xong lập tứ trừng mắt nhìn Lữ Hoàng Trung.
“Không có, ngoan ngoãn ăn cơm đi” Qua một lúc Hoắc Minh Dương mới khẽ lau miệng nói: “Thật ra lần này tôi có chuyện muốn hỏi cậu” Nghe Hoắc Minh Dương nói vậy, lòng Lữ Hoàng Trung rơi đánh bộp một cái: “Chuyện gì? Tôi đại khái đã có thể đoán ra là chuyện gì rồi. Sao nào? Có liên quan đến Hà Vân Phi phải không?” “Nữ luật sư Vân Phi kia sao?” “Anh, Hà Vân Phi là ai?” “Ừ. Tôi đã tiêu tốn một khoản lớn cậu cũng biết đấy, cậu nói xem tôi bỏ ra số tiền lớn vậy có đáng giá hay không?” Hoắc Minh Dương cũng không thèm để ý đến ánh mắt đầy nghi vấn của hai cô gái còn lại.
“Sao cơ? Anh còn tiêu một đống tiền á?” Người con gái kia vừa nhìn đã biết chính là hồ ly tinh. Hiện tại Tô Thanh Anh không thể đánh đàn, Hoắc Minh Dương lại vẫn cứ nhớ mãi không quên Diệp Tĩnh Gia. Hơi có chút gió thổi cỏ lay thôi cô ta đã không chịu được, càng huống chi là Hoắc Minh Dương đột nhiên lại nhắc đến người con gái kia.
“Em căng thắn như vậy làm gì?” Hoắc Minh Dương có thể cảm thấy sự ghen tị của Tô Thanh Anh đối với Hà Vân Phi.
“Không phải, anh nghe em nói, em cảm thấy người phụ nữ kia cũng chẳng có bao nhiêu năng lực, chỉ là một cái bình hoa di động thôi, bỏ ra nhiều tiền như vậy quả thực là không đáng” Dưới tình thế cấp bách Tô Thanh Anh lập tức lỡ lời, chẳng có chút dáng vẻ nào của cô chủ nhà họ Tô cả.
“Cậu tiêu số tiền này cũng không oan, cô ấy không phải có mỗi một chút giá trị tí tẹo này đâu, có thể giữ lại đã coi như rất tốt rồi” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho Hà Vân Phi. Không nói đến cái khác, chỉ riêng việc Đại Bảo là con trai Hoắc Minh Dương cũng đã đủ để Hoắc Minh Dương tốn bao nhiêu tiền vì cậu bé cũng không thiệt rồi.
Có điều nếu như Hà Vân Phi không muốn thì Hoắc Minh Dương mãi mãi cũng không có khả năng biết được Đại Bảo là con của anh.
“Nghe thấy cậu nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Tôi cũng hiểu được cô ấy thật sự là một người xuất sắc” Hoắc Minh Dương cười cười, cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắp phun ra lửa của Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi mang theo Diệp Thiến Nhi và Domoto về nhà, lại chơi thêm một lát thì cũng chuẩn bị sửa soạn để ra ngoài ăn.
Diệp Thiến Nhi kêu gào đòi đến Nhà hàng Phương Đông, nơi này cần phải đặt trước, hôm này cô ta nghe thấy vì Diệp Tĩnh Gia muốn mời khách nên đã đặt bàn trước rồi.
Diệp Tĩnh Gia nhìn Diệp Thiến Nhi cứ giống như một đứa trẻ vậy, cũng chỉ có thể thuận theo: “Được, vậy thì đến Nhà hàng Phương Đông đi. Mặc cho Đại Bảo ấm chút, bên ngoài có hơi lạnh” Mấy người vừa nói vừa cười ăn cơm, chợt Đại Bảo nhìn thấy Lữ Hoàng Trung vì thế cậu bé liền nhảy xuống đất, mấy người lớn đang vừa ăn vừa nói chuyện nên không có chú ý đến Đại Bảo.
Lữ Hoàng Trung vừa mới khép cửa không lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Lữ Hoàng Tâm đứng dậy mở cửa, nhìn quanh thì không thấy ai.
“Ai vậy?” “Không có ai cả, có lẽ là tiếng gió thổi thôi” Cô ấy vừa nói xong liền nhìn thấy một cậu bé đầu đinh chạy thẳng đến chỗ Lữ Hoàng Trung: “Bố ơi” Vừa nghe thấy có người gọi Lữ Hoàng Trung là bố, Lữ Hoàng Tâm lập tức bị dọa cho giật nảy mình: “Anh, chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Đại Bảo, sao con lại đến đây? Mẹ con có biết không? Mẹ con nhất định đang rất lo lắng đấy” Lữ Hoàng Trung ôm lấy Đại Bảo lập tức nhìn quanh, khuôn mặt cậu bé rất là vô tội, hiện lên vẻ con chẳng làm sai cái gì sao bố lại nói con như vậy.
“Mẹ ăn cơm ở bên ngoài, con thấy bố nên con chạy qua đây” Cậu bé nói chuyện vẫn chưa được rõ ràng lắm.
Lữ Hoàng Trung nghe rất rõ ràng, thế nhưng vẻ mặt của Lữ Hoàng Tâm lại vô cùng ngơ ngác.
“Xin lỗi anh có việc một lát” Lữ Hoàng Trung nói xong liền muốn ôm cậu bé ra ngoài, thế nhưng Đại Bảo lại không chịu phối hợp, cậu bé nhìn thấy Hoắc Minh Dương liền muốn giãy ra: “Chú ơi” Sau đó giơ tay ra muốn anh ôm một cái.
Thấy một màn này Lữ Hoàng Trung không tránh được khó chịu, dù sao thì phụ tử đồng tâm, đứa nhỏ có thể cảm nhận được đâu mới là bố ruột.
Bình thường cậu bé đều rất kén chọn thế nhưng mới gặp Hoắc Minh Dương mấy lần mà đã thích như vậy rồi.
Thấy đứa nhỏ giơ tay ra muốn ôm một cái, Hoắc Minh Dương lập tứ đi tới ôm lấy cậu bé: “Không phải cậu muốn đi sao? Cùng đi thôi” Hoắc Minh Dương bỗng nói với Lữ Hoàng Trung.
Lữ Hoàng Trung gật đầu, Hoắc Minh Dương bế Đại Bảo đi đằng sau, cả ba cùng đi tìm mẹ cậu bé.
Bên này Hà Vân Phi cũng đang vô cùng lo lắng: “Tôi đúng là không đủ tư cách làm mẹ” Lúc ở nước ngoài, là Lữ Hoàng Trung đã giúp cô thuê bảo mẫu, đối với việc chăm trẻ nhỏ cô không hiểu lắm, lần này về nước có một chuyến mà đã để lạc con đến hai lần.
“Chị đừng lo lắng, Nhà hàng Phương Đông này lớn như vậy, Đại Bảo cũng chưa từng chạy ra ngoài, nói không chừng là chạy đi đâu đấy chơi thôi” Có kinh nghiệm lần trước nên Diệp Thiến Nhi cũng biết nên xử lý như thế nào, cô ta vội vàng chạy đến trước cửa hỏi một lượt.
Từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hà Vân Phi: “Được rồi, đừng tìm nữa, Đại Bảo ở đấy” Lữ Hoàng Trung nhanh chóng hô lớn.
Quay qua nhìn thì thấy Đại Bảo vẫn bình an, cậu bé được Hoắc Minh Dương ôm vào trong ngực.
Không khóc cũng không làm loạn, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Có bài học lần trước, Đại Bảo cũng không dám chạy loạn nữa, nếu không phải vì do nhìn thấy Lữ Hoàng Trung thì cậu bé cũng sẽ không chạy tới: “Đại Bảo trông thấy tôi nên mới chạy đến tìm tôi, nó không nói cho em, tôi cũng vừa mới thấy nó thôi” Nghe Lữ Hoàng Trung nói vậy thì cô cũng yên tâm không ít: “Lần sau không được dọa mẹ như vậy nữa nghe ” không: Hiện tại cô vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, nếu Đại Bảo xảy ra chuyện gì thì cô là người đầu tiên không chịu nổi.
“Mẹ ơi, ôm con” Đại Bảo biết mẹ lo lắng, vội vàng vươn đôi tay nhỏ bé ra sờ đầu cô.
“Thật là sắp bị con làm cho tức chết rồi. Con có biết mẹ rất lo lắng không?” Cô nói xong thì Đại Bảo tủi thân bĩu môi muốn khóc: “Mẹ, mẹ bắt nạt con” Hoắc Minh Dương ôm đứa nhỏ, thế nhưng lạ ở chỗ đứa bé thấy mẹ cũng không đòi mẹ ôm, cậu bé nằm trong vòng tay của Hoắc Minh Dương, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, điều này khiến Hà Vân Phi bỗng thấy có chút giận dữ.
“Qua đây, để mẹ ôm” Hà Vân Phi vươn tay, thế nhưng Đại Bảo lại rúc vào lòng Hoắc Minh Dương, không có ý để cô ôm mình.
Tô Thanh Anh đứng một bên nhìn, khuôn mặt cô ta hết trắng lại chuyển sang xanh.
“Cậu bé này thật là đáng yêu, thoạt nhìn rất là thích anh” Cô ta thấy Hoắc Minh Dương cũng rất thích đứa nhỏ này vì vậy vội vàng nói.
Quả nhiên trên mặt Hoắc Minh Dương lộ ra nụ cười lơ đãng.
Thấy Tô Thanh Anh, bao nhiêu tâm tình tốt đẹp vừa nấy của Hà Vân Phi lập tức bay sạch: “Nào, Đại Bảo ngoan, đừng làm mất thời gian của chú nữa.” Cô nói xong thì muốn ôm Đại Bảo, cô không muốn con mình có bất cứ liên hệ nào với người phụ nữ kia cả.
Nếu không trong lòng cô sẽ vô cùng không thoải mái.
Cô rất sợ Tô Thanh Anh làm hại cậu bé. Hà Vân Phi không để ý sự phản kháng của Đại Bảo, một tay ôm cậu bé qua.
“Sao con lại không biết ý như vậy? Sau này chú ấy còn có đứa nhỏ của riêng mình, con không thể cứ quấn quít lấy chú ấy mãi vậy” Hà Vân Phi nói xong thì dùng giọng điệu áy náy nói với Tô Thanh Anh: “Cô Thanh Anh, thật là ngại quá, trẻ nhỏ không biết điều, nếu có chỗ nào đắc tội cô thì mong cô bỏ qua cho”