Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 376: Chương 376: Chóng mặt




Đương nhiên bố Hoắc sớm đã biết chuyện Hoắc Minh Vũ muốn ly hôn với Đinh Thanh Uyển rồi, hơn nữa anh ta là con trai của ông, cho nên có nói gì thì cũng sẽ bênh vực cho con trai mình.

Vốn dĩ ban đầu khi Đinh Thanh Uyển được gả cho Hoắc Minh Vũ, thì cô ta đã rất có lỗi với anh ta rồi.

Mẹ Hoắc cau mày, ánh mắt lướt qua Từ Thanh Lam và Đinh Thanh Uyển.

“Mẹ, con của con với Minh VŨ không còn nữa rồi, con cũng không muốn sống nữa” Đinh Thanh Uyển nói, cô ta muốn đưa tay ra để rút ống kim đang truyền dịch dinh dưỡng.

Hoắc Minh Vũ nhìn Đinh Thanh Uyển, cười mỉa mai và nắm lấy tay cô ta.

Đinh Thanh Uyển vui mừng trong lòng, tưởng rằng Hoắc Minh Vũ đã thay đổi chủ ý, nhưng lời nói sau đó của Hoắc Minh Vũ lại hoàn toàn khiến Đinh Thanh Uyển tuyệt vọng.

Đọc truyện tại đây.

“Cô còn muốn diễn đến khi nào nữa đây?” Vốn dĩ Hoắc Minh Vũ sớm đã nhìn ra Đinh Thanh Uyển chỉ đang diễn mà thôi, không ngờ anh ta để lại thể diện cho cô ta, nhưng bản thân cô ta lại không muốn.

Thế này thì còn trách được ai chứ? “Minh Vũ, em không hiểu anh đang nói gì cả, chúng ta hòa thuận có được không, em biết mấy ngày gần đây bởi vì có con nên đã lạnh nhạt với anh, em biết em có lỗi với anh, đợi đến khi em khỏe rồi thì em sẽ đền bù cho anh, không phải anh nói anh thích nhất là hình bóng em trên giường anh sao… ” Đinh Thanh Uyển nói, càng nói càng lộ liễu, cho đến cuối cùng thì Hoắc Minh Vũ cũng không nghe lọt tai nữa rồi.

Những lời lẽ này là gì vậy.

Người phụ nữ này thực sự cái gì cũng có thể bịa ra cả, bây giờ vì muốn được giữ lại, lại càng bắt đầu bịa đặt dựng chuyện.

“Cô Đinh, nếu cô nói vậy thì tôi có thể kiện cô vì tội phỉ báng đấy” Hoắc Minh Vũ nói: “Nếu cô Đinh đây không hiểu luật pháp của đất nước tôi, vậy chị làm phiền chị dâu nói cho cô ấy biết, tội phỉ báng là gì” Hoắc Minh Vũ cố ý nghiến thật mạnh mấy chữ cuối cùng.

Đinh Thanh Uyển và bố mẹ cô ta không ngờ rằng Hoắc Minh Vũ lại ra tay tàn nhẫn như vậy, vợ mình vừa mới sảy thai, giờ lại dẫn theo tiểu tam đến để cảnh cáo vợ mình, lại còn vu cáo vợ mình tội phỉ báng.

Hà Vân Phi nghe thấy ai đó gọi mình, cô đặt tập tài liệu trên tay xuống, rồi nói một cách thẳng thắn.

“Theo quy định của khoản 1, điều 246 của luật hình sự Trung Quốc, bất kỳ ai bịa đặt sự thật để vu khống người khác, và tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm, tạm giam, quản chế hoặc bị tước đi quyền chính trị” Nói xong, Hà Vân Phi cười mỉa mai nhìn Đinh Thanh Uyển: “Tôi nói như vậy, cô Đinh đã hiểu rõ chưa?” Cô đã không thích Đinh Thanh Uyển từ lâu rồi, đã nói dối thì cũng đành, lại còn những gì cô ta nói và làm vừa rồi cũng đủ khiến cô chán ghét.

Khi Hà Vân Phi nói ra những lời này, thì sắc mặt Đinh Thanh Uyển chùng xuống.

“Hay cho Hà Vân Phi cô, cô hãy đợi đấy.

“Mẹ, con hiểu rồi” Nãy giờ vẫn chưa nói lời nào, thì lúc này Đại Bảo lên tiếng.

“Con hiểu được thì tốt, tuổi còn nhỏ mà hiểu được mấy thứ này, không như một số người, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu” Nói xong, Hà Vân Phi xoa xoa đầu Đại Bảo, giống như một đứa trẻ dễ dạy vậy.

Đinh Thanh Uyển thực sự tức đến nỗi muốn đánh chết đứa trẻ này.

Rõ ràng đang nói cô ta.

“Mẹ, vậy mẹ làm chủ cho con đi, nếu mẹ không còn thích con nữa thì con chỉ có thể…chỉ có thể rời khỏi nhà họ Hoắc thôi.” Đinh Thanh Uyển nói ra với vẻ rất uất ức, xuýt chút nữa là khóc ngay tại chỗ.

Mẹ Hoắc cau mày, rồi nhìn Hoắc Minh Vũ, rồi lại nhìn Đinh Thanh Uyển, trông bà ta rất do dự.

“Mẹ, nếu mẹ chọn người phụ nữ đó, vậy thì con sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó coi như mẹ không còn đứa con trai này nữa” Dường như Hoắc Minh Vũ nhìn ra được sự do dự của mẹ Hoắc, nên lên tiếng để nhắc nhở.

Dù sao Hoắc Minh Vũ cũng là người nhà họ Hoắc, dù có công tư phân minh, nhưng lúc này mẹ Hoắc vẫn đứng về phía con trai mình.

Cùng với những gì vừa xảy ra, hình tượng của Đinh Thanh Uyển đối với mẹ Hoắc xuống dốc không phanh.

Một người thường trông rất dịu dàng và duyên dáng, bây giờ vì một chuyện này mà thay đổi như vậy.

Đến lúc này, cô ta đã không còn xứng làm con dâu của nhà họ Hoắc nữa.

“Thanh Uyển, tôi nghĩ, chuyện duyên phận thì không thể cưỡng cầu được, cô nói có đúng vậy không nào!” Vì muốn giữ thể diện cho nhà họ Hoắc nên bà Hoắc đã khéo léo nói cho Đinh Thanh Uyển biết, cô ta đừng diễn kịch nữa.

“Duyên phận cưỡng cầu thì sẽ không đến, một bà già như bà không thích tôi thì đừng có mà đi tìm một sứt sẹo như vậy.” Đinh Thanh Uyển nghe thấy bà Hoắc nói vậy, thì cười mỉa mai một tiếng, và những gì cô ta nói ra không giống như lúc đầu.

“Sao, bộ mặt đã sớm lộ ra như vậy sao?” Hoắc Minh Vũ thật sự nghi ngờ đúng Đinh Thanh Uyển đổi mặt nhanh như vậy, cô ta không sợ mà chuột rút mặt sao? Nhìn thế nào cũng thấy giống một diễn viên hí kịch, sắc mặt thay đổi như gần muốn chết ấy.

“Các người… Đinh Thanh Uyển vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật Cơ thể vẫn còn rất yếu, vốn dĩ hôm nay Hoắc Minh Vũ không định lôi chuyện ly hôn ra nói, nhưng xem ra đã bị mấy người họ làm cho choáng váng mất rồi.

“Thanh Uyển, Thanh Uyển, con sao thế, mau gọi bác sĩ tới đây!” Mẹ Đinh nhìn Đinh Thanh Uyển ngất đi, bà ta vừa vội vàng ấn vào chuông gọi điện trên đầu Đinh Thanh Uyển, vừa lớn tiếng hét to.

“Cậu…Các người” Bố Đinh nhìn đám người Hoắc Minh Vũ, định nói ra thì bị thắt lại.

Nếu không phải vướng phải thế lực của nhà họ Hoắc, thì bọn họ cũng sẽ không sợ nhà họ Hoắc như vậy.

Có trách thì chỉ có thể trách mình kém cỏi hơn người khác.

Ở đây là phòng bệnh VIP, tốc độ hành động của bác sĩ cũng rất nhanh nhạy.

Không bao lâu sau, một vài y tá và bác sĩ đã chạy đến phòng bệnh.

“Sao vậy, vừa rồi vẫn ổn mà, sao mới một lúc lại ngất đi rồi?” Bác sĩ vừa nhìn những người có mặt ở đó, vừa kiểm tra cơ thể Đinh Thanh Uyển, rồi vừa hỏi họ.

Những người có mặt ở đó đều trầm lặng, họ không bao giờ có thể nói rằng họ đã làm điều đó.

Một lúc sau, bác sĩ cất ống nghe đi, nói: “Không sao cả, chỉ là hơi lo lắng mà ảnh hưởng đến tâm trạng thôi, cứ để cô ấy nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.” Nói xong thì bác sĩ rời đi.

“Bà Hoắc, dù sao thì nhà họ Hoắc mấy người cũng là nhân vật có uy tín danh dự mà, dù nói thế nào thì cũng thì người phụ nữ này cũng phải chịu một nửa phần trách nhiệm chứ.” Mẹ Đinh nói với bà Hoắc, chỉ tay về phía Từ Thanh Lam.

Từ Thanh Lam tỏ vẻ vô tội.

Bà ta muốn vu oan hãm hại Từ Thanh Lam, cô ta không nói gì là đã nể mặt họ lắm rồi, bây giờ lại còn vếch mũi lên mặt nữa.

“Đó là chuyện riêng của gia đình mấy người, liên quan gì đến tôi chứ” Bà Hoắc hừ lạnh một tiếng, nhìn bố Đinh với vẻ mặt không bằng lòng.

Những lời mà Đinh Thanh Uyển nói vừa rồi khiến bà Hoắc không có chút cảm tình nào với cô ta cả.

“Không liên quan gì đến mấy người sao? Nếu không phải vì con trai bà qua lại với người phụ nữ này thì con gái tôi đâu có sa lầy thế này” Suy cho cùng, mẹ Đinh cũng là người không biết gì về sự tình trên thương trường, một lòng chỉ muốn bảo vệ con gái mình.

Bố Đinh nhìn hai người mẹ này rồi thở dài.

Cứ để họ quậy cho đã đi.

“Gì, thân là vợ, mà không quản được chồng, bây giờ lại còn nói bậy trước mặt tôi nữa” Bà Hoắc cũng tức giận.

Nghĩ đến từ lúc nào mà bà ấy bị người khác nói như vậy giống như hôm nay, đầu tiên là con gái bà ta nói những lời đó, bà ta không tìm đến nhà họ Đinh bọn họ tính sổ là đã nể mặt bọn họ lắm rồi. Bây giờ ngay cả mẹ Đinh cũng nói những lời như vậy, thì làm sao bà ta có thể nhịn được cơ chứ.

Khó trách khi ngay cả Minh Vũ cũng muốn với cô ta.

Bà Hoắc nghĩ thầm trong lòng.

“Bà…nhà họ Hoắc mấy người đúng là kẻ vong ân bội nghĩa.” Mẹ Đỉnh chỉ thẳng vào đám người nhà họ Hoắc, bởi vì tức quá, ngón tay chỉ vào cũng có chút run rẩy.

Vong ân bội nghĩa sao? Từ Thanh Lam cũng hiểu một ít về chuyện của Hoắc Minh Vũ.

Lúc đầu nhà họ Đinh dùng mảnh đất đó để đổi lấy cuộc hôn nhân của Hoắc Minh Vũ và Đinh Thanh Uyển.

Họ kết hôn cũng đã được một thời gian rồi, Đinh Thanh Uyển cũng đã được gả vào nhà họ Hoắc, vì vậy đương không có gì là vong ân bội nghĩa cả.

“Này, thật sự là không biết phân biệt tốt xấu” Bố Hoắc không thể chịu đựng được nữa, bọn họ cứ được voi lại đòi tiên.

Hà Vân Phi cũng không nói nên lời, tuy rằng cô vẫn luôn xem tài liệu nhưng cô vẫn biết rất rõ những chuyện đang xảy ra trong phòng.

Hai gia đình thật sự đủ rồi đấy.

“Mệt chứ?” Hoắc Minh Dương thấy Hà Vân Phi không xem tài liệu nữa, tưởng rằng cô hơi mệt: “Nếu mệt thì nằm lên người anh ngủ một chút đi! Khi nào về anh gọi cho.” Nói xong, anh lấy tay đặt đầu cô lên vai mình.

Vốn dĩ hôm nay Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương không muốn đến đây, nhưng phía sau có bà Hoắc lên tiếng, nên họ không đến thì xấu hổ lắm.

Hà Vân Phi trợn tròn mắt, chuyện gì đang xảy ra thế này! Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng Hà Vân Phi vẫn rất phối hợp mà nhắm mắt lại.

“Tôi không biết tốt xấu sao?” Kết cụ là con gái bà ta được gả đi lâu vậy rồi, bây giờ lại còn bị sảy thai, cuối cùng chồng còn muốn ly hôn với cô ta nữa? Nói gì thì cô ta cũng không cam lòng.

“Chẳng lẽ không phải vậy sao?” Hai tay bà Hoắc ôm lấy ngực, rồi tỏ ra vẻ trịch thượng.

“Rốt cuộc bà cũng nói câu này!” Thấy mình không thể nói lại bọn người bà Hoắc, mẹ Đinh quay đầu lại mà quát vào mặt bố Đinh.

“Bà bớt nói vài câu đi, bây giờ con gái còn nằm trên giường bệnh kia kìa!” Bố Dinh bình tĩnh hơn nhiều so với mẹ Đinh, và ông ta không muốn gây sự nữa.

Đấn lúc không đòi đợi lợi ích gì nữa, lại còn hám lợi lớn.

“Ông cũng biết con mình đang nằm viện mà, vậy ông còn không vì con bé mà nói một câu sao? Nói thế nào thì ông cũng là một người bố mà” Suy cho cùng mẹ Đinh cũng là người chưa bao giờ kinh qua thương trường, nói ra cũng không động não một chút.

Người nhà họ Hoắc nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy không nói nên, phải nói rằng tính cách của Đinh Thanh Uyển có lẽ được di truyền từ mẹ Đinh.

“Nếu như không còn việc gì nữa, tôi với Thanh Lam về trước đây” Nói xong thì Hoắc Minh Vũ muốn đưa Từ Thanh Lam rời đi, vừa mới bước tới cửa thì dường như anh ta nhớ ra chuyện gì đó, rồi quay đầu lại nói thêm một câu.

“Giấy thỏa thuận ly hôn lúc nào sẽ được gửi đến nhà Đinh, thì tôi đã ký lên đó rồi, đợi đến khi cô ấy xuất viện hãy nhớ nhắc cô ấy đến nhà họ Hoắc thu dọn đồ đạc của mình” Nói xong, Hoắc Minh Vũ đi ra ngoài mà không thèm nhìn lại.

Hoắc Minh Vũ vừa đi khỏi, thì Hoắc Minh Dương cũng ôm Hà Vân Phi đứng dậy, còn gọi Đại Bảo thu dọn đồ đạc của Hà Vân Phi lại.

“Tôi cũng đi đây, Vân Phi mệt rồi” Hà Vân Phi quả thực có chút mệt mỏi, mấy ngày nay cô luôn bận chạy theo vụ án của mình với Tô Thanh Anh, vừa nãy chỉ dựa vào vai Hoắc Minh Dương được chưa lâu mà đã ngủ một giấc rồi.

Ra khỏi bệnh viện, Từ Thanh Lam lén nhìn Hoắc Minh Vũ.

Không biết lần này là lần thứ mấy cô ta nhìn anh ta rồi, Hoắc Minh Vũ sớm đã biết chuyện này từ lâu, nhưng anh ta chỉ đành giả vờ như không biết.

“Anh đẹp trai lắm sao?” Hoắc Minh Vũ quay đầu lại, lên tiếng thì đã nhìn thấy Từ Thanh Lam đang nhìn lén mình.

“Đẹp trai, rất rất đẹp trai” Hoắc Minh Vũ hỏi vậy, thì Từ Thanh Lam chỉ biết trả lời anh ta như vậy.

Hoắc Minh Vũ cười khúc khích và xoa đầu Từ Thanh Lam.

“Có việc gì thì nói thẳng cho anh biết đi, không cần phải làm bộ dạng thế đâu, hơn nữa em cứ nhìn lén anh nhiều quá, thì anh không nhịn nổi mà ném em xuống đấy” Những lời Hoắc Minh Vũ nói chắc chắn là sự thật.

Anh ta phát hiện ra ngay từ lần đầu tiên Từ Thanh Lam nhìn lén anh ta, chỉ là anh ta không muốn vạch trần cô ta thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.