Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 227: Chương 227: Chột dạ






Tô Thanh Anh không có khả năng bỏ qua cái bậc thang đó mà không làm gì cả.

Quả nhiên vừa nói xong thì sắc mặt Tô Thanh Anh tái xanh giống như là không muốn nhớ lại chuyện gì đó vậy: “Ôi chao, chị cũng không cần căng thẳng như vậy, nói thật, tôi chỉ đang đùa với chị một chút thôi mà” Cô nói xong thì tự mình còn cười cười, dường như dưới cái nhìn của cô, dáng vẻ hiện giờ của Tô Thanh Anh hiện giờ là điều hiển nhiên.

Đọc truyện tại đây.

“Tốt nhất là cô ngậm kín miệng vào, đừng có đi nói lung tụng” Nếu quá khứ đen tối của cô ta bị đào ra, Hoắc Minh Dương nhất định sẽ không cưới cô ta.



“Thật là lợi hại, người khác tôi đều không phục, chỉ phục mỗi chị” Dường như Diệp Thiến Nhi bắt đầu nổi lên hứng thú, Tô Thanh Anh này luôn có cách để cho cô nổi lên lòng độc ác.

“Cái tinh thần không biết xấu hổ này của chị, tôi quả thực phục rồi. Chị biết tôi phải chịu bao nhiêu khổ sở không? Hiện giờ bệnh gì tôi cũng khỏi rồi, chúng ta cứ đợi xem, kịch hay còn ở phía sau cơ” Chỉ cần Diệp Thiến Nhi còn sống thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Thanh Anh. Diệp Tĩnh Gia bây giờ trở về chính là vì chứng minh sự trong sạch của cô năm đó.

Cho nên chuyện này của Tô Thanh Anh sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ thôi, Diệp Thiến Nhi cô chỉ cần ngồi chờ là được.



“Hoàng Tâm, em đừng sợ, chị không phải cố ý nói như vậy đâu, em tuyệt đối đừng để ý tới” Tô Thanh Anh vội vàng võ về Lữ Hoàng Tâm vừa bị dọa sợ.

Cô ta một dĩ nhiên hiểu rõ mình có hình tượng như thế nào trong lòng Lữ Hoàng Hoàng Tâm, đều tại Diệp Thiến Nhi này: “Cô cút đi cho tôi, cút đi!” Cô ta mắng chửi Diệp Thiến Nhị, rồi lại nhìn Lữ Hoàng Tâm giống như một chú chim sẻ nhỏ, không biết phải làm thế nào mới phải.

“Được rồi được rồi, người chị tốt của cô đang ở đây, Lữ Hoàng Tâm người ta vui vẻ đến tột độ rồi, phải không Hoàng Tâm?” Diệp Thiến Nhi nói xong thì dùng giấy lau khô tay, sau đó quăng giấy vào thùng rác.

“Tôi quả thực vô cùng bội phục diễn xuất xuất sắc của chị, xem dáng vẻ hiện tại này của chị, giống như là tôi đang bắt nạt chị vậy” Diệp Thiến Nhi không biết phải nói gì cho phải, luôn cảm giác hiện tại bất kể là mình làm cái gì thì cũng không thể thay đổi hình tượng của Tô Thanh Anh trong lòng Lữ Hoàng Tâm được.

Lữ Hoàng Tâm không khỏi hoài nghỉ chị Thanh Anh có đúng là hoàn mỹ như dáng vẻ của cô ta hay không.

“Em đừng nghĩ linh tinh, chị thực sự không có ý gì khác đâu” Cô ta nói xong thì vẫn còn lo lắng Lữ Hoàng Tâm không thể tha thứ cho mình.

“Không sao, chị Thanh Anh, chị yên †âm đi, bất kể là ai nói xấu chị thì em cũng sẽ không tin đâu.” Lữ Hoàng Tâm đơn thuần vẫn cứ tin Tô Thanh Anh.

Vừa rồi nhất định là ngoài ý muốn, Diệp Thiến Nhi kia cố ý hãm hại chị Thanh Anh, khiến cho cô ấy hiểu nhầm chị Thanh Anh.

Dù sao thì Lữ Hoàng Tâm cô nói thế nào cũng không tin chị Thanh Anh là người xấu.

“Đúng rồi, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với em” Lữ Hoàng Trung vừa nãy quên nói với Hà Vân Phi, chỉ chú ý đến Lữ Hoàng Tâm.

“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn Lữ Hoàng Trung, có hơi buồn bực.

Nếu hiện tại muốn giữ Diệp Tĩnh Gia ở lại đây thì cái giá mà Hoắc Minh Dương đưa ra quá thấp.

“Vừa rồi tôi thương lượng với Minh Dương một chút, cậu ấy nói với tôi về giá cả để giữ em ở lại, tôi cảm thấy không hợp lý lắm” Lữ Hoàng Trung vừa nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia đã hiểu ý của anh: “Không tốt lắm đâu, em cũng không thể khiến tổng giám đốc Dương hố như vậy, dù sao sau này còn phải gặp mặt nhau nữa” Cô bắt đầu tâng bốc.

“Đúng vậy, Lữ Hoàng Trung, cậu không thể này là không được rồi, tôi vất vả lắm mới giữ được người lại, nói xong điều kiện rồi thì cậu lại bắt đầu đổi ý” Hoắc Minh Dương nghe ra ý của Lữ Hoàng Trung, anh ta không muốn để Hà Vân Phi ở lại Tập đoàn Hoắc Thiên.

Bản thân Hà Vân Phi cũng hiểu ý của Lữ Hoàng Trung. Rời xa Hoắc Minh Dương quả thật sẽ làm những kí ức đau khổ trước đây cách xa cô một chút, thế nhưng rời đi rồi thì trước sau gì đều sẽ có khúc mắc, cô không thể nào hoàn toàn quên đi chuyện quá khứ, cho dù bắt đầu lại thì cũng không có cách nào thực sự đối mặt với tình cảm trong quá khứ, cũng không có cách nào chấp nhận được khởi đầu mới.

Cái cô muốn chính là bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy.

Như vậy mọi thứ đều có thể một lần nói hết, mọi chuyện cũng được giải quyết rõ ràng, cô cũng không cần tiếp tục chịu hàm oan giá vì những chuyện trong quá khứ nữa.

“Được rồi, em muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi, chỉ cần em cảm thấy ổn thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa” Sự tin tưởng vô điều kiện của Lữ Hoàng Trung khiến cho Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải nói cái gì cho phải, có nghĩ thế nào cô cũng không thể ngờ tới việc anh sẽ dễ dàng thay đổi chủ ý vì cô như vậy.

“Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi đã cầm chắc sẽ giữ lại người này rồi” Hoắc Minh Dương nói, căn bản là không thèm suy nghĩ thê những vấn đề khác: “Tôi đưa ra thêm một chiếc Maserati.” Hà Vân Phi cho Lữ Hoàng Trung một ánh mắt làm anh an tâm: “Vậy thì cảm ơn Tổng Giám đốc Dương” Cô mới trở về, vừa lúc không có xe đi, xe đang đi là của Lữ Hoàng Trung, một nhà chỉ có một chiếc xe thì không tiện lắm.

“Thật hiếm thấy, xem ra cậu rất coi trọng Vân Phi” Lữ Hoàng Trung cũng liền theo bậc thang này mà leo xuống.

Diệp Vân Phi mang theo vẻ mặt đắc ý trở về, sắc mặt của hai người đi đẳng sau đều rất khó coi, Diệp Tĩnh Gia có chút không hiểu được đã xảy ra chuyện gì: “Thiến Nhi, sao vậy?” Cô có chút buồn bực nhìn Diệp Thiến Nhị, không biết nên làm gì.

“Không có gì, chị Vân Phi, em cảm thấy chị thật đẹp” Xem dáng vẻ này, Diệp Thiến Nhi tám phần mười là đang vui, bằng không cũng sẽ không nói ra những lời xuôi tai như thế, Hà Vân Phi thấy vậy thì trong lòng cũng có chút ngọt ngào.

“Chị ơi, có người đe dọa em” Tô Thanh Anh vừa ngồi xuống thì Diệp Thiến Nhi lập tức nói ra câu này.

“Sao vậy?” Hà Vân Phi phối hợp nói.

“Có người muốn giết em” Diệp Thiến Nhi vội vàng cáo trạng, cô vừa nói xong thì mặt Tô Thanh Anh liền tái nhợt.

“Anh rể anh nói xem, người khác muốn giết em, nói thế nào thì chị em cũng đã mất rồi, anh phải làm chủ cho eml” Quả thật tất cả hy vọng lúc này của Diệp Thiến Nhi là Hoắc Minh Dương, chỉ có lợi dụng Hoắc Minh Dương mới có thể đem lại hiệu quả là làm cho Tô Thanh Anh tức chết.

Hoắc Minh Dương vừa nghe thì liền biết tám phần mười là có liên quan đến Tô Thanh Anh: “Nếu như Thanh Anh có làm gì không đúng thì anh thay mặt cô ấy xin lỗi em” “Chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc” Diệp Thiến Nhi dùng vẻ mặt đau lòng nhìn Hoắc Minh Dương, phảng phất như là Hoắc Minh Dương đã làm ra chuyên tội ác tày trời gì vậy.

“Được rồi, em đừng càn quấy nữa, này còn ra thể thống gì, muốn để cho người khác chê cười sao?” Lữ Hoàng Trung đúng lúc ngăn lại, không muốn để cho Diệp Thiến Nhi tiếp tục nói thêm gì nữa, ngay lập tức vẻ mặt của Diệp Thiến Nhi bỗng chốc xụ xuống.

“Thiến Nhi, nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói với chị, nếu quả thật là đe dọa nghiêm trọng thì chúng ta có thể xin sự bảo vệ của pháp luật, nhờ nhân viên có liên quan tiến hành điều tra giam giữ. Đã đến mức làm bản thân sợ hãi, nếu như em thực sự xảy ra chuyện gì thì pháp luật nhất định sẽ truy cứu người đe dọa em đầu tiên” Từng câu từng chữ Hà Vân Phi nói ra, cô đều cố ý nhìn về phía Tô Thanh Anh.

Trên mặt người phụ nữ này viết đầy không cam lòng cùng không vui.

“Được rồi, ngừng cái chủ đề này tại đây thôi” Hoắc Minh Dương nhìn sắc mặt không mấy đẹp đẽ của Tô Thanh Anh, nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.

Tô Thanh Anh có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, không chịu nổi kích thích.

“Ăn no rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Dương đã chiêu đãi, chúng tôi xin phép đi trước” Cô cũng không biết tại sao, chỉ là cảm giác trong lòng bị thứ gì đó làm cho không vui.

Có rất nhiều lúc, rất nhiều việc đều không có cách nào truy cứu một cách rõ ràng là đúng hay là sai, đến một thời điểm nào đó, hoặc là bùng nổ hai là nhãn nhịn, hôm nay cô xả giận xong rồi vì vậy sẽ không nhất thiết phải ở lại chỗ này đợi Tô Thanh Anh nghĩ ra cách phản kích.

“Minh Dương, em không biết nên làm gì mới phải, bọn họ cố ý làm vậy” Tô Thanh Anh tủi thân ôm Hoắc Minh Dương, tất cả mọi chuyện diễn ra khá hơn một chút so với tưởng tượng của Cô ta.

Có lẽ thái độ vừa rồi của Hà Vân Phi khiến cho Hoắc Minh Dương cảm thấy không vi, cũng hoặc là dáng vẻ ngày hôm nay của Hà Vân Phi khiến anh thất vọng, trên đường về nhà đến một câu anh cũng không nói.

Diệp Tĩnh Gia về đến nhà, cô ngã người lên ghế sofa, đầu rất đau, không biết nên làm sao mới tốt.

“Chị không cần dùng vẻ mặt này để nhìn em, em cũng không có cách nào khống chế bản thân mình, vừa thấy gương mặt kia của Tô Thanh Anh em liền không kiềm chế nổi” Diệp Thiến Nhi biết Hà Vân Phi đang suy nghĩ gì vì vậy nhanh chóng áy náy nói.

Biết rất nhiều chuyện cũng không thể khiến cho Diệp Thiến Nhi thỏa mãn.

“Thật ra chị không có ý trách em” Chỉ là hiện tại cô có hơi khó chịu, cũng không có ý gì khác: “Chị nhìn dáng vẻ vừa rồi của Hoắc Minh Dương, hẳn là vẫn rất trân trọng Tô Thanh Anh, về sau đừng bắt nạt cô ta như vậy nữa” Hoắc Minh Dương cho nhà họ Diệp cũng không ít, ít nhiều cũng coi như là hòa nhau rồi.

Về sau cô không muốn nhấc lên bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa.

Thấy thái độ kiên quyết của Diệp Tĩnh Gia, Diệp Thiến Nhi nhanh chóng gật đầu.

“Chị, nếu quả thật trong lòng khó chịu vậy thì cứ nói với em đi, đừng giữ ở trong lòng” Diệp Thiến Nhi hiểu chuyện nói với Diệp Tĩnh Gia, cô ta biết bất kể ra sao thì hiện tại trong lòng Diệp Tĩnh Gia cũng không thể nhẹ nhàng thoải mái như cách cô đang biểu hiện.

“Không có việc gì đâu” Thấy dáng vẻ ngây thơ đơn thuần của Đại Bảo, cậu bé rất thích Hoắc Minh Dương.

Cô không biết cứ như vậy mà làm cho Đại Bảo không nhìn thấy cha ruột của mình hoặc là cho dù ở cùng một chỗ cũng không thể nhận nhau, làm như vậy rốt cuộc là có đúng hay không? Thế nhưng đã không còn đường để thoát lui nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

Thời gian cứ thế trôi qua đâu vào đấy, chuyện đêm qua giống như chưa từng xảy ra vậy, Diệp Tĩnh Gia coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không để bụng cũng không suy xét những việc kia nữa.

Xe mà Hoắc Minh Dương hứa hẹn cũng đã được đưa đến rồi, ngoại trừ lúc làm việc thì cô đều nhàn nhã mà ăn chơi hưởng lạc.

Không cần suy nghĩ những chuyện khác, cũng không cần lo lắng bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ đều đơn giản hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.

Dường như tất cả thời gian đều do cô nắm giữ, có thể vui vẻ tùy ý mà đi qua, chỉ có một chuyện kỳ quái đó là cô không gặp lại Tô Thanh Anh ở văn phòng thêm lần nào nữa, cũng có thể là do Hoắc Minh Dương lo lắng có cô ở đây sẽ khiến Tô Thanh Anh khó chịu chẳng hạn.

Mặc kệ đứng trên phương diện nào mà nói thì Hoắc Minh Dương vẫn đối xử khá tốt với Tô Thanh Anh, điểm này thì cô phải công nhận. Xử lý xong công việc, nộp văn kiện, cô coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trực tiếp tan làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.