Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 329: Chương 329: Chúng ta kết hôn rồi




“Đến lượt cô rồi phu nhân” Bên cạnh có người đi tới nói với Lý phu nhân.

Hoắc Minh Dương nghe thấy giọng nói liền hơi quay đầu lại, chính là để Hoắc Minh Dương manh Hà Vân Phi vào trong chụp ảnh.

Dễ dàng thuận tiện, rất nhanh liền cầm được giấy chứng nhận kết hôn.

Đọc truyện tại đây.

Trách nhiệm trĩu nặng đặt trong tay, cô bỗng nhiên có loại giác ngộ hôn kết hôn, nặng trĩu, cứ như vậy đã gả bản thân đi rồi.

“Sau này anh sẽ yêu thương chăm sóc em” Nói xong liền đưa một đống giấy tờ và thẻ ngân hàng cho Hà Vân Phi.

“Được rồi, quay về rồi nói sau” Nhìn thấy dáng vẻ anh vui vẻ như vậy, cô cũng bật cười, không dám tin mình là người phụ nữ đã kết hôn như vậy rồi.

“Chúng ta đi ăn cơm trước.” Anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ từ sớm, Lý phu nhân đã biết hết, chỉ còn là bất ngờ với Hà Vân Phi.

Cô nhìn tài liệu và hợp đồng trong tay, cầm theo nhiều thứ quan trọng như vậy đi ăn cơm, không biết Hoắc Minh Dương nghĩ gì.

“Em muốn ăn gì cứ thoải mái chọn, hôm nay anh mời.” Anh hào phóng nói, Hà Vân Phi bật cười gật đầu, cô muốn ăn gì nói sau đi, chứng tỏ thỏa mãn được tính cách của Hoắc Minh Dương, anh muốn gì mới là thực sự.

“Vâng, vậy em không khách khí nữa” Cô cười cười, trong tim trong mắt đều là vui vẻ, cho dù tương lại bấp bênh, cũng là thật lòng thật dạ với Hoắc Minh Dương.

Hoàn toàn không giống như những gì đã qua, bây giờ tất cả niềm vui và nỗi buồn đã không tác động đến được cảm xúc của anh nữa.

Chỉ có nét mặt và dáng vẻ của Hà Vân Phi khiến anh mò không ra là vui hay không vui thôi.

“Sao vậy? Tâm trạng của em nhìn có vẻ không tốt lắm?” Câu nói này là sự thật, nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ, ít nhiều có chút lo lắng, không biết có cách gì có thể để anh ấy không lo lắng về cuộc sống trước mắt như vậy.

“Không có, em chỉ có chút không dám tin” Trong lòng ít nhiều vẫn có chút kích động, đây là lần thứ hai gả cho người đàn ông này.

Trước đây cho dù là cô có bao nhiêu do dự và bất an, bây giờ đều đã hóa thành hư vô.

Rõ ràng biết bản thân rốt cuộc là thích gì, cũng không thể xác định được có phải làm như vậy thật sự là đúng rồi hay không.

Dần dần, cô không thể phân định nổi bản thân muốn gì, vốn dĩ đã hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Hoắc Minh Dương, nhưng lại hết lần này tới lần khác nuốt lời, hết lần này tới lần khác trở nên không giống bản thân nữa.

“Anh không biết nên nói gì, nhưng có một điều anh chắc chắn được, bất luận bây giờ anh làm thế nào, sau này quyết định ra sao, ở bên cạnh anh, em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này” Lời hứa hẹn của anh có cơ sở, để khiến cho bản thân nhìn có vẻ dễ có được sự tin tưởng của Hà Vân Phi hơn, anh đã ép Hà Vân Phi nhìn thẳng vào mình.

“Anh rốt cuộc đang làm gì vậy?” Cô không được tự nhiên quay đầu ra phía khác, không muốn nhìn Hoắc Minh Dương, Lý phu nhân còn ở đây, anh ấy làm như vậy thật khiến cô không biết giải quyết thế nào.

“Được rồi vợ chồng son hai người bây giờ đã làm hòa rồi, đáng thương cho bà già này hốt hoảng lo sợ cho hai người, sau khi quay về phải hưởng tuần trăng mật thật vui vẻ đó.” Hai người bọn họ đều trải qua kỳ nghỉ lần này rất tốt, nhưng từ lúc Tô Thanh Anh xuất hiện rõ ràng có chút khoảng cách.

Cô thấy lo lắng, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.

Có vài việc cô không nói rõ, chỉ có thể nghĩ trong lòng, thấy thái độ hiện tại của Hoắc Minh Dương liền biết anh đã gần như buông xuống rồi, chỉ cần Hà Vân Phi ở bên cạnh anh thì đã tốt đẹp hơn bất cứ việc gì.

“Vâng, cảm ơn bà” Cô bằng lòng mỉm cười.

Lúc ăn cơm, những món mà Hà Vân Phi chọn đều là những món mà ngày thường Lý phu nhân ăn nhiều, cô vẫn lo lắng khẩu vị của Lý phu nhân, không muốn để bà cảm thấy không thoải mái.

Những việc này Lý phu nhân đều biết, tán thành gật gật đầu.

Hoắc Minh Dương nhìn Hà Vân Phi cười thì cảm thấy rất vui vẻ.

“Vợ chồng son hai người hạnh phúc như vậy, ta cũng không biết nói gì nữa” Dáng vẻ vui mừng yên tâm của bà cũng khiến cho Hoắc Minh Dương không biết nói gì.

Bây giờ tất cả mọi việc đều tốt đẹp giống y như trong tưởng tượng.

Hoắc Minh Dương lặng lẽ lột một con tôm to đặt vào bát Hà Vân Phi.

“Anh làm gì vậy, tự mình ăn đi.” Hà Vân Phi bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hoắc Minh Dương, nhưng nụ cười ở khóe miệng lại để lộ ra tâm trạng của co.

“Không ăn đâu.” Cô ghét bỏ gắp bỏ lại vào bát của anh, nhìn vẻ mặt u ám của anh, tâm trạng bỗng sảng khoái khác thường.

“Em ăn nhiều một chút, nếu có chuyện gì cần, anh sẽ giúp em”’ Ăn ngay nói thật, anh cảm thấy có một số thứ đã không thể kiềm chế được rồi.

Tình yêu tràn đầy của anh đã không thể kiềm chế được nữa rồi.

Lý phu nhân nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi, bật cười tâm trạng cũng rất tốt.

“Quan hệ của hai vợ chồng trẻ các cháu xem ra cũng không tệ nha.” Quan hệ của hai người rất tốt, không biết bởi vì sao, luôn cảm thấy có thứ gì đó không quá thích hợp.

Ánh mắt Lý phu nhân hốt hoảng một chút, đầu hơi đau.

Bà day day trán, cảm thấy tình trạng của bản thân không được tốt lắm, còn chính xác là chỗ nào bất thường thì không nói ra được.

“Bà làm sao vậy?” Hoắc Minh Dương là người đầu tiên phát hiện tình trạng của Lý phu nhân không tốt lắm.

“Không sao, nhìn thấy hai người hòa hợp như vậy, ta vui vẻ nên uống nhiều hơn một ly thôi. Trước kia đã nói rõ là muốn nhận cháu làm con gái nuôi, không biết bây giờ cháu nghĩ thế nào rồi” Lý phu nhân còn nhớ giao hẹn trước đây của bà và Hoắc Minh Dương, bây giờ hai người sắp phải quay về rồi, bà định nhận Hà Vân Phi làm con gái nuôi.

Bất kể cuối cùng bà có thành công đạt được những thứ mà mình muốn hay không, bây giờ đã mãn nguyện rồi.

Nói thật lòng bà rất thích Hà Vân Phi, muốn thu nhận cô: “Nếu cháu có cần gì, ta sẽ cố gắng hết sức để giúp cháu.

“Việc này… em có ý kiến gì không?” Hoắc Minh Dương lo lắng cho tình huống của Hà Vân Phi, những việc này đều phải xem vào ý nguyện của Hà Vân Phi.

Khoảng thời gian chung sống với nhau này khiến cô cảm nhận được rất nhiều tình yêu thương mà Lý phu nhân dành cho cô.

Từ sau khi Hà Mai mất, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như vậy, Hoắc Minh Dương cũng hiếm khi đối xử tốt với cô như thế.

Trước đây không cảm thấy gì, bây giờ sắp phải đi rồi, sau này còn không biết còn có thể gặp lại Lý phu nhân nữa không.

Bất luận là về phương diện nào, cô đều không thể nào nhìn thấy bộ dạng đáng thương tan vỡ hy vọng được: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, nếu như bà đồng ý nhận cháu làm con nuôi, đó quả thật là sự vô cùng may mắn của cháu rồi” Nói thật lòng, thực ra cô không có suy nghĩ được mất nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là hi vọng bản thân và Lý phu nhân có thể tiếp tục chung sống như bình thường.

Trên thực tế xảy ra tình huống như vậy đã nằm ngoài phạm vi điều trị của co.

“Được, vậy về nhà chúng ta nói, sau đó Minh Dương à, con cũng không thể ức hiếp con gái của ta đâu” Nắm lấy bàn tay của Hà Vân Phi không buông.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả Hà Vân Phi cũng có chút xót xa, một bà lão già, nhiều năm như vậy đã không hề dễ dàng gì rồi: “Sau này bà phải chăm sóc tốt bản thân để còn tới thăm cháu nhiều hơn.” Tất cả mong đợi của cô chính là sau này có thể để bản thân và Lý phu nhân sống hòa thuận với nhau, không mong bà có chút khó chịu nào, đã lâu như vậy rồi không làm được những chuyện trong lòng muốn làm, Lý phu nhân đối với cô rất tốt, ít nhiều cũng khiến cho trong lòng cô có cảm giác hạnh phúc.

“Bà yên tâm đi, mẹ cháu đã mất rồi, nếu bà ấy còn sống tuổi tác cũng gần bằng bà, cháu sẽ yêu bà như yêu bà ấy.” Bữa cơm ba người này, có người vui có người buồn, Hoắc Minh Dương thấy vui mừng vì bây giờ tâm trạng của Hà Vân Phi rất tốt, không bị ảnh hưởng bởi bất kì chuyện không tốt nào.

“Hai người các con ăn nhanh lên, có gì thì về nhà nói” Lý phu nhân mỉm cười, có những việc không cần phải nói ra, cô đã có thể cảm nhận được rồi.

Ba người ngay lập tức từ quan hệ không một chút huyết thống nào liền biến thành người thân, sự biến đổi rất nhanh, nhưng bọn họ đều vui vẻ hưởng thụ cuộc sống biến hóa như vậy.

Tô Thanh Anh một mình ở nhà, cả người căm giận đến muốn chết, ngay cả lúc ăn cơm cũng chẳng ai quay về.

Đã nói trước hôm nay là ngày Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi kết hôn, xem ra thật sự phải kết hôn rồi.

Cho dù trong lòng vô cùng không tình nguyện, cô ta có nói điều gì cũng không thể giải quyết được nữa, một khi Hoắc Minh Dương đã đưa ra quyết định thì chẳng có ai có thể thay đổi được cả: “Sao vậy? Giọng nói của cô xem ra tâm trạng không được tốt lắm” “Không, bây giờ tôi nên giải quyết như thế nào” Giọng nói của Tô Thanh Anh có chút trầm thấp, xảy ra chuyện không tốt như vậy, không biết nên giải quyết thế nào.

“Xem ra cô là không đấu lại được Hà Vân Phi rồi, không thì cô quay về đi tránh ở đó là tự rước lấy nhục.” Đã kết hôn rồi cũng coi như là kết cục đã định, lại nói chuyện ly hôn cũng không thực tế lắm, muốn vượt quá giới hạn với người đàn ông đã có vợ càng không khôn ngoan.

Đin

rước đây không cảm thấy gì, bây giờ mới thấy cô ta thật sự đáng thương, đến ngay cả một người đàn ông cũng không quản nổi.

“Nói thì nhẹ nhàng lắm, bao nhiêu năm nay tôi đã bỏ bao nhiêu mới có được ngày hôm nay, cô bảo tôi làm sao mà đường ai nấy đi với Hoắc Minh Dương chứ” Bắt đầu từ năm đứt tay đó, cô đã không còn đường lui rồi.

Trong thời điểm may mắn nhất lựa chọn ở bên cạnh người đàn ông này, bây giờ đã không còn cách nào để thay đổi.

Cho dù Hoắc Minh Dương không bằng lòng nữa, cô cũng đã không còn cách nào nữa.

“Vậy bây giờ cô còn có thể làm gì nữa? Kết hôn rồi, bây giờ bất kể cô cố gắng như thế nào cũng đã muộn rồi.” Cô ta cười nhạo Tô Thanh Anh không biết tự lượng sức mình, còn cho rằng bản thân là một người phụ nữ mê người đó sao? Bây giờ chẳng qua cô chỉ là một con quỷ đáng thương không hơn không kém, nếu không phải nhà họ Tô còn ở đây, cô ta với người bình thường ngoài kia có gì khác biệt chứ.

“Đến ngay cả Hà Vân Phi cũng không xử lý được, còn muốn gả vào nhà họ Hoắc” Cô ta cười nhạo Tô Thanh Anh suy nghĩ viển vông, nếu dễ dàng như vậy, cô ta gả vào nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy sao lại không cảm thấy hạnh phúc.

“Bây giờ là lúc nói lời châm chọc sao, cô đừng cho rằng tôi không biết cô nghĩ gì. Lời nói của cô ta Tô Thanh Anh rất không thích nghe, điều tức giận là, quả thật cô đã không thể nói lại được gì nữa, dù sao lựa chọn ban đầu của cô cũng chính là như vậy, bây giờ đã không còn cách nào thay đổi được.

“Tôi đúng là không nghĩ được cái gì tốt, nhưng cô cũng đừng quá tự tin, tôi nói thẳng với cô thế này, bây giờ cô chẳng còn chút giá trị nào rồi.” Cô hoàn toàn chướng mắt, ngoại trừ việc Hoắc Minh Dương đã từng thích cô ta ra, chẳng có gì gọi là người mà lâu như thế rồi cô còn kiên trì yêu mến.

Sớm biết lựa chọn của Hoắc Minh Dương, ngay từ ban đầu đã không để ý tới người phụ nữ này.

Không những chẳng nhận được gì, ngược lại còn mất đi người có trị như thế, bây giờ lại bị cô ta cười nhạo.

“Ngoại trừ tôi còn ai cười nhạo cô nữa chứ, nhanh cảm ơn tôi đi, nếu không đến cả một người quan tâm đến cô cũng chẳng có đâu, cô cũng xem lại hiện tại mình có thân phận gì, Hoắc Minh Dương có hiện tại gì.” Hai người đã xưa không bằng nay nữa rồi, dù sao cô cũng là mợ hai nhà họ Hoắc, Tô Thanh Anh là cái thá gì thế, trên tay còn có khiếm khuyết, cho dù là gia đình danh giá ở Giang thành cô cũng chẳng có nhiều hứng thú.

“Nếu tôi là cô, bây giờ sẽ không ngốc giống như cô, cô cũng không xem rốt cuộc ai mới là người cô thật sự nên dựa vào.” Cô không thích Hà Vân Phi, đối với Tô Thanh Anh cũng không có ghét đến như vậy, có thể là bởi vì Hoắc Minh Dương không thích cô ta.

Chỉ cần là thứ mà cô muốn thì nhất định phải nắm được.

Lúc đầu bị Hoắc Minh Dương từ chối, bây giờ cô cũng không muốn để Hoắc Minh Dương sống tốt, sự báo thù của người phụ nữ còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

“Cô có cách giúp tôi sao?” Chút hi vọng cuối cùng của cô đều gửi gắm trên người phụ ữ này, nếu không đạt được Hoắc Minh Dương, vậy cô còn khó chịu hơn so với chết.

“Đương nhiên là có cách rồi, chỉ là, tôi phải suy nghĩ một chút rốt cuộc tỷ lệ thành công của mình có bao nhiêu?” Cô cười cười, đối với chuyện này không như ý nguyện, cách cuối cùng cũng phải thử, dù sao cuối cùng cũng không trách được cô.

“Cách gì, cô nói cho tôi đi” Cô đã ghen ty đỏ mắt rồi, chỉ cần là có thể để Hoắc Minh Dương hồi tâm chuyển ý, cách gì cô cũng sẽ thử.

“Đến lúc đó cô…

Nghe xong lời của Đinh Thanh Uyển, cô ta mới bừng tỉnh đại ngộ, thời gian dài như vậy, anh ấy đều không phát hiện tinh hoa trong đó, Hoắc Minh Dương muốn gì, người nhà họ Hoắc muốn gì cô ta đều biết.

Tắt máy, cô ta bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào.

Ngày đó Hoắc Minh Dương đã không còn quần áo trên người, hơn nữa anh cũng đã say đến mê man đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.