Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 31: Chương 31: Cô có thể làm đôi chân của anh




“Mẹ không cần lo lắng chuyện của con

nữa, khi nào mẹ xuất viện con đến thăm mẹ”

Diệp Tĩnh Gia vội vàng ngắt lời mẹ.

Cô đã nợ nhà họ Hoắc quá nhiều rồi, nếu

cứ thế mà rời đi thì thật không công bằng đối

với nhà họ Hoắc.

Sau khi cô rời đi, Hoắc Minh Dương sẽ

sống một cuộc sống như thế nào? Chỉ cần

nghĩ đến điều này, cô liền cảm thấy có chút

không đành lòng.

“Chúng ta nên ăn cơm thôi, khi nào thì

mẹ xuất viện?”

Đưa mắt nhìn cháo đã nguội, cô vội vàng

nói với mẹ.

“Chiều ngày kia, ngày kia con đến đón

mẹ đi” Con gái đã quyết định như thế rồi, bà

cũng không nói nhiều làm gì nữa.

“Vâng, mẹ đợi con đó” Cô đi giải thích với

Từ Thanh Lam xong, lại qua đón mẹ là được.

Cô về đến nhà, vừa kịp lúc đồ ăn vân

chưa nguội, mà cũng không còn quá nóng.

“Vừa rồi có để lại phần cô một bát, cũng

không cần phải làm nguội nữa, tôi đã ăn hai

bát rồi”.

Diệp Tĩnh Gia không nhìn rõ biểu cảm

trên gương mặt anh, chỉ cảm thấy tâm trạng

anh đang rất tốt, liền bê bát cháo lên ăn.

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

“Ngày kia tôi muốn đi đón mẹ xuất viện,

có được không?”

Cô ngập ngừng hỏi Hoặc Minh Dương,

có vẻ như ngày kia Hoắc Minh Dương cũng

không có việc gì.

“Đi bao lâu?”

Gần đây Diệp Tĩnh Gia cũng không về

thăm nhà, có lế cô đang nhớ nhà.

“Khi trở về nhớ mang cho tôi một thứ”.

“Anh muốn mua gì?” Diệp Tĩnh Gia không

biết nhà họ Hoắc thiếu cái gì, lại còn cần cô

đem về.

“Bánh bao.của Long Phúc Ký” Anh gần

đây rất muốn ăn cái này, nhưng bánh bao

của nhà bọn họ cần phải xếp hàng rất lâu

mới mua được.

Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua

được, chứ đừng nói đến việc muốn gọi đồ ăn

nhanh một chút.

“Anh…” Đây là nhà họ Hoắc cơ mà, anh

muốn ăn một cái bánh bao còn cần cô đi

mua sao?

“Cô cảm thấy mua cái bánh bao có cần

phải nhắc đến tên nhà họ Hoắc không?” Lời

của Hoắc Minh Dương lập tức cắt ngang lời

cô định nói.

“Tôi biết rồi”.

Nếu muốn mua bánh bao của Long Phúc

Ký, cô cần phải đi sớm một chút để xếp hàng

mới được.

Cô không có sự lựa chọn nào khác, nếu

muốn đi nhất định phải có sự đồng ý của

Hoắc Minh Dương.

Ăn sáng xong, cô nghỉ ngơi một lát, Hoắc

Minh Dương không biết đang xem tài liệu gì,

Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh có chút buồn chán,

nghĩ bụng định đi giặt quần áo giúp Hoắc

Minh Dương.

Nhưng hình như cô rất hiếm khi nhìn

thấy Hoắc Minh Dương mặc một bộ quần áo

hai lần, liền từ bỏ ý định vừa rồi.

Cô với lấy quyển sách, ngoan ngoãn ngồi

đọc sách.

Đã một ngày rồi mẹ Hoắc không nhìn

thấy Diệp Tĩnh Gia, liền gọi chị Tiết đến hỏi.

Chị Tiết vội vàng trả lời, từ sau khi cô

đem bát đũa xuống liền ở lì trong phòng của

cậu chủ.

Mẹ Hoắc cũng không dám đến chỗ của

Hoắc Minh Dương, trong lòng bà sốt ruột,

không biết khi nào bụng của Diệp Tĩnh Gia

mới có động tĩnh.

“Buổi tối lúc con bé ăn cơm, nhớ chuẩn

bị ít thuốc bổ cho con bé” Vừa nói vừa đưa

cho chị Tiết viên thuốc màu trắng: “Nhớ

đừng nói là tôi đưa cho, nhất định phải để

con bé uống nó”.

“Vâng” Chị Tiết đáp lời.

Đến thời gian nghỉ trưa, Hoäc Minh

Dương đặt tài liệu xuống, ở một bên, Diệp

Tĩnh Giai đang nằm trên ghế sô pha, sách đã

rơi xuống sàn nhà từ lúc nào rồi.

Trông cô ngủ rất ngon nên anh không

đánh thức cô dậy, đẩy xe lăn đến chỗ cô nhặt

quyển sách lên đặt về giá sách.

Lại ngồi bên cửa sổ, kéo một chút rèm

cửa sổ ra, ánh nắng chói chang bên ngoài

làm anh không thể mở mắt.

Rất lâu sau mới thích nghỉ được với ánh

sáng, anh không hiểu vì sao Diệp Tĩnh Gia

dường như rất thích ánh sáng.

Buổi trưa năng nóng, trong vườn hoa

không một bóng người. Diệp Tĩnh Gia thích

bên ngoài, ngay cả khi không có gì cả.

Anh đóng rèm cửa sổ lại, gọi điện thoại

cho người giúp việc.

“Chuẩn bị cho tôi một ít thực phẩm dinh

dưỡng”.

“Ừ là chuẩn bị cho mẹ vợ của tôi”.

“Ừ, mai mang đến”.

Dù gì anh cũng là con rể của người ta,

anh cũng phải làm một số chuyện giống

nhưng những người con rể bình thường khác

hay làm.

“Hoặc Minh Dương đừng sợ, tôi bảo vệ

anh”. Cô đang ngủ đột nhiên vùng vấy, hình

như là gặp ác mộng, liên tục quơ tay như

muốn bắt lấy thứ gì đó.

Anh vội vàng đi đến, đưa tay cho cô, cô

mới tiếp tục chìm vào giấc ngủ yên tĩnh:

“Minh Dương, tôi sẽ chữa khỏi chân cho

anh…”

Ngay cả khi ngủ cô cũng biết cách làm

anh tức giận.

Từ trước đến nay anh không hề biết, thì

ra Diệp Tĩnh Gia mong muốn chân của anh

khỏi đến như vậy.

Tô Thanh Anh trước giờ không hề đề cập

đến, anh đợi rất lâu, cuối cùng người không

có khả năng nhất…

Không biết Diệp Tĩnh Gia mơ thấy gì, kéo

lấy tay của anh đưa lên mặt đè xuống.

Cô ngủ sâu như thế, Hoắc Minh Dương

cũng không dám động đậy, một lúc sau anh

muốn nhấc tay ra, thì đã bị giữ quá chặt,

không rút ra được nữa.

Cứ giằng co như thế đến khi Diệp Tĩnh

Gia tỉnh lại.

Ánh mắt sững sờ đối mặt với Hoắc Minh

Dương, cô vội vàng ngồi dậy, trong chốc lát

cả người cũng trở nên tỉnh táo.

Sắc mặt Hoäc Minh Dương đen sì, rõ

ràng là anh đang khó chịu.

“Tôi…tôi không cố ý đâu”. Diệp Tĩnh Gia

cắn rứt lương tâm nói với Hoắc Minh Dương:

“Tôi ngủ say quá”.

“Ừm thật xin lỗi”.

Cô không dám hỏi nhiều, rằng vì sao tay

của anh lại nằm trong tay của cô.

Thực ra đây không phải vấn đề quan

trọng, vấn đề là đã cô khiến Hoắc Minh

Dương giận dữ, Diệp Tĩnh Gia vò đầu bút tai

nửa ngày trời cũng không biết sao lại chọc

giận Hoắc Minh Dương rồi.

“Nước miếng của cô, chảy vào tay tôi rồi”.

Anh không tài nào chịu đựng nổi, giơ tay

lên, đặt ngay trước mắt Diệp Tĩnh Gia, trong

ánh sáng yếu ớt cũng có thể nhìn thấy được

ánh sách phản chiếu của nước miếng.

“Tôi tôi để tôi lau cho anh”. Mặt cô đỏ

ủng lên, nếu như không phải ánh đèn này

quá mờ nhạt làm cho Hoắc Minh Dương

không nhìn thấy. Bằng không, thà rằng đưa

cho cô một cái lỗ để cô chui vào đó.

“Tốt nhất cô hãy lau sạch tay cho tôi”.

Giọng điệu của anh hơi khó chịu, chứng ưa

sạch sẽ của anh thật sự rất nghiêm trọng.

Lúc nãy, khi nước miếng của cô chảy

xuống tay anh, anh đã muốn nổ tung rồi,

nhưng vẫn không nỡ đánh thức cô.

Diệp Tĩnh Gia không dám nói gì, chỉ sợ

nói ra làm cho Hoắc Minh Dương không vui.

Ngoan ngoãn lấy nước, rửa sạch tay cho

anh, lại xoa một lượt xà phòng, rồi mới đem

đi đổ.

Lại đi lấy cây lau nhà lau sàn một lượt:

“Đợi tôi lau sàn xong rồi nói”.

Cô có chút bối rối, sợ rằng Hoắc Minh

Dương lại véo cổ uy hiếp cô.

“Cô sợ cái gì?” Hành động của cô làm

anh có chút khó chịu, ở trong mắt anh Diệp

Tĩnh Gia là một người phụ nữ tốt.

“Tôi không sợ. Không phải tôi nói với anh

rồi sao, tôi thật sự không cố ý, khi tôi ngủ

cũng không chảy nước miếng”.

Cô vội vã giải thích, càng giải thích càng

rối, việc chảy nước miếng này bất cứ lúc nào

cũng làm cô muốn chui xuống một cái lỗ nào

đó không chui ra nữa, lại còn chảy vào tay

người khác, nếu như không phải có tay anh,

chắc chắc sẽ là ghế sô pha….

“Tôi không muốn nghe, mau giúp tôi tắm

rửa”. Bị như thế này, nếu Hoắc Minh Dương

không tắm sẽ không thấy thoải mái.

“Vâng”. Cô ngoan ngoãn giúp đỡ anh đi tắm.

Ngày hôm sau, Diệp Tĩnh Gia dậy sớm,

chuẩn bị đồ ăn sáng cho Hoắc Minh Dương

xong, liền đến chỗ mẹ Hoắc xin nghỉ: “Mẹ,

hôm nay mẹ con xuất viện, con đã đồng ý sẽ

đến thăm bà ấy, Minh Dương cũng đồng ý rồi ạ.

Mẹ Hoắc đang đứng trước gương chỉnh

lại lớp trang điểm, nghe thấy lời của Diệp

Tĩnh Gia liền thay đổi sắc mặt: “Sao cơ? Con

không ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cho

Minh Dương, mang thai một đứa bé mà cũng

bao lâu rồi còn chưa có động tĩnh gì, hơi tí lại

muốn chạy về nhà mẹ đẻ, còn ra cái bộ dáng

gì nữa?”

Bà còn cho rằng Diệp Tĩnh Gia cũng

không tồi, nhưng hiện tại cái tật hơi tí lại đòi

chạy về nhà đẻ của Diệp Tĩnh Gia nhất định

phải sửa.

“Hôm kia con cũng có nói rồi, hiện nay

sức khỏe mẹ con không tốt, nên con muốn

về thăm ạ, buổi tối con sẽ quay về”. Diệp Tĩnh

Gia cắn răng, nắm chặt tay, cô rất lo lắng cho

mẹ cô, không biết bây giờ sức khỏe của bà

thế nào rồi.

Ở nhà họ Hoắc càng lâu, cô lại càng nhớ

nhà.

“Đi đi, mẹ cũng không ngăn được con, để

Minh Vũ đưa con về, nhưng con phải nhớ kỹ

bổn phận của mình, giữ khoảng cách với chú

nhỏ một chút”. Mẹ Hoäc nhắc nhở Diệp Tĩnh

Gia. Chuyện của Từ Thanh Lam vẫn chưa

giải quyết xong, bà sẵn sàng để Diệp Tĩnh

Gia và Minh Vũ xuất hiện cùng nhau.

“Vâng, buổi tối con sẽ quay về chuẩn bị

bữa tối cho Minh Dương”. Diệp Tĩnh Gia lên

†ầng trên tìm Hoắc Minh Vũ, cô sẽ hoàn

thành những việc đã hứa với anh.

Trở lại tầng trên, cô nghĩ đến việc có nên

chào Hoäc Minh Dương hay không, do dự

một chút rồi mới gõ cửa phòng anh.

Anh ngồi trước giá sách, trên chân có đặt

một quyển sách, dùng sức như muốn lấy

một thứ gì đó.

“Anh muốn lấy gì? Để tôi lấy giúp anh”.

Diệp Tĩnh Gia vội vàng chạy tới muốn giúp

anh lấy sách.

Nhìn Diệp Tĩnh Gia có thể dễ dàng với

đến quyển sách đó, Hoắc Minh Dương quát

“Cút đi, tôi không cần đến cô”.

Diệp Tĩnh Gia cả người run lên: “Anh có

thể đừng như vậy không”. Cô tủi thân, rõ

ràng cô không làm gì cả.

Cứ đứng đó như thế, rất lâu sau cũng

không có âm thanh gì: “Thực ra, anh không

cần phải như thế, anh rất tốt, rất ưu tú, nếu

như anh không chê, tôi bằng lòng trở thành

đôi chân của anh”.

Đây có lẽ là câu nói suồng sã nhất cô

từng nói với anh, thẳng thắn như thế, bất kể

nói gì cũng được, cô cũng không muốn nhìn

thấy mặt chán chường hay bạo ngược của

Hoắc Minh Dương.

Lời nói của cô tràn đầy quyết tâm, làm

Hoäc Minh Dương nhất thời không nói được gì.

“Tôi phải về nhà thăm mẹ, buổi tối sẽ

quay lại, anh nhớ ăn cơm đúng giờ”. Diệp

Tĩnh Gia nói xong liền rời đi.

Nếu có thế, cô cũng muốn rời đi, cô sải

bước ra ngoài không dám quay đầu lại, cô

biết rằng một khi quay đầu lại, có lẽ sẽ không

dễ dàng rời đi nữa.

Bóng dáng của Hoắc Minh Dương quá

cô đơn.

“Chị không sao chứ?” Hoắc Minh Vũ nhìn

thấy Diệp Tĩnh Gia từ trong phòng đi ra, tâm

trạng hơi ngổn ngang.

“Tôi thì có thể có chuyện gì chứ?”

Kìm nén không được để rơi nước mắt, bị

anh trách mắng đã không còn rơi nước mắt

được nữa rồi, ngược lại là cô đau lòng thay cho anh.

“Chúng ta mau đi thôi”.

“Cô chủ, đây là lúc trước cậu chủ bảo tôi

chuẩn bị cho cô mang đi”. Lý Vân vội vàng

chạy đến, đưa đồ Hoắc Minh Dương chuẩn bị

cho cô, bảo cô đem về.

Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy đống đồ, cô ngây

người, không ngờ rằng Hoắc Minh Dương

cũng có lòng như thế.

Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng anh ở

tầng hai, rèm cửa che xuống, cô không nhìn

thấy Hoắc Minh Dương.

“Đi thôi, hôm nay có rất nhiều việc phải

làm đấy”. Cô không quên mua bánh bao của

Long Phú Kỷ.

Chiếc xe vừa rời khỏi nhà họ Hoắc, Hoắc

Minh Vũ nhẹ giọng nói: “Lát nữa chị giải thích

rõ ràng với Thanh Lam, tôi sẽ gọi điện cho Tô

Thanh Anh, sắp xếp thời gian để hai người

gặp nhau, nhưng mà, tốt nhất chị đừng có

hối hận.” Anh không ngờ rằng trên thế giới

vẫn còn có người sẵn sàng tự chuốc lấy đau

khổ như thế.

“Tôi biết rồi, cậu tự lo cho bản thân đi.”

Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Vũ, cô cũng

không muốn nói nhiều.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, nếu

không phải vì Tô Thanh Anh, chân của anh

†ôi cũng sẽ không bị thương, chị tự mình suy

nghĩ cho kỹ đi.” Lời mới nói được một nửa,

anh ta liền không muốn nói tiếp nữa, nếu

muốn nghe thì sẽ nghe, không muốn nghe thì

cũng đã khuyên rồi.

Từ Thanh Lam hiện đang ở đoàn phi, anh

còn đang bận suy nghĩ hiện tại đứa bé có tốt

không, làm gì còn thời gian quan tâm tại sao

Diệp Tĩnh Gia phiền muộn.

“Cậu đừng nói nữa, tôi muốn yên tĩnh

một chút, nếu không có chuyện gì, cậu tập

chung lo việc của cậu là được rồi.”

Diệp Tĩnh Gia có chút mất kiên nhãn,

không biết hiện giờ Hoắc Minh Dương có

đang ăn uống cẩn thận không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.