Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 76: Chương 76: Đi gặp Từ Thanh Lam rồi




Cứ coi như là nhà họ Đỉnh có cảm thấy không vui đến.

như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thế làm trẻ nấi

chuyện công việc của Hoắc Minh Vũ được. Nếu như anh

ta cũng đã nói là có chuyện công việc rồi thì mấy người

bọn họ cũng không còn lý do gì để mà ngăn cản nữa.

“Chuyện công việc thì cũng không cho di, bây giờ con

phải ở lại đây ôn chuyên một chút trước đã, những chuyện

công việc hay cái gì đó khác thì đều bỏ lại cho anh trai

của con đi xử lý đi” Bà Hoäc không vui, đứa con trai này

ấp tâm muốn khiến cho bà ta gấp xui xéo có đúng hay

không? Bà ta còn không biết được con trai của chính

mình có bao nhiêu cân, bao nhiêu lạng hay sao, tám phần

là muốn trốn đi tìm Từ Thanh Lam, chẳng qua là vì còn

đang ở trên bàn ăn cùng với nhà họ Định cho nên bả ta

mới không thể nói tổ ra được mã thôi.

“Đừng mà, công việc đúng thật là quan trọng hơn,

hiếm khi mới thấy được Minh Vũ để tâm đến sự nghiệp _”

_ như vậy, bà đừng nên ngân cán nó lại nữa, có đúng hay

không?” Thấy ngay cá Đinh Chính Nghĩa cũng đã lên tiếng.

rồi, bà Hoắc cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, chỉ:

‘trợn mắt mà nhìn về phía Hoäc Minh Vũ, một chút bản lĩnh.

của anh ta đều dùng hết vào những chỗ như thế này rồi

“Đi sớm về sớm” Bà Hoäc không hài lòng với hành

động này của Hoäc Minh Vũ, nhưng mà bà ta lại không

thể vạch trần chút kỹ xảo nho nhỏ của anh ta ở trước mặt

nhiều người như vậy, cho nên đến cuối cùng bà ta cũng

vẫn không thế đế lộ chân tướng chuyên Hoắc Minh Vũ đi

gặp Từ Thanh Lam: “Đừng quên những điều mà mẹ đã nói

với con đẩy”

“Con biết tồi, cảm ơn mẹ, đây đều là vì chuyện công,

việc cần gấp, công việc quan trọng hơn mà” Hoắc Minh

Vũ vội vàng dùng hết lời hay ý đẹp để đối đáp lại lời của

bà Hoäc, khiến cho bà ta không còn tìm được bất cứ chỗ.

sơ hở nào nữa.

“Cái tên nhóc như con, cũng biết bận bịu chuyện công

„ việc ti sao. Ông xem hai đứa con trai này của tôi đứa

nào cũng đều quá để tâm đến chuyện công việc ” Ngoài

mặt bà Hoắc rầy la Hoắc Minh Vũ một câu, sau đó lại

ngay lặp tức quay đầu lại, nói một câu không biết là chẽ

hay là khen con trai mình với Định Chính Nghĩa, nhưng sự

không hài lòng đối với Hoäc Minh Vũ ở trong lòng của bà

ta thì quả thực là đang không ngừng được khuếch đại lên,

.đứa bé này sao lại không biết hiểu chuyện lên một chút

vậy chứ.

“Không đâu, Minh Vũ là một đứa trẻ ngoan. Con trai

thì đi gây dựng sự nghiệp mà, điều này là rất bình thường,

không phải là lúc tôi còn trẻ cũng có dáng vẻ giống như

vậy hay sao” Hai nhà lại bắt đầu hàn huyên, nhưng mà sắc

mặt của bà Đinh và Định Thanh Uyến lại trở nên khó coi

một cách rõ ràng. Bữa cơm buổi tối ngày hôm nay rõ rằng

là vì muốn cố ý sắp xếp cho Hoác Minh Vũ và Định Thanh.

Uyển xem mất với nhau, nhưng mà mới đi được đến nứa

đường, nhân vặt chính đã chạy mất không thấy bóng

dáng, hành động này cũng quá mức không tôn trọng,

người khác rồi mà.

“Các phương diện khác của Thanh Uyến của nhà

chúng tôi thì có lẽ là mọi người cũng đã tìm hiểu qua

trước rồi, tôi chỉ có một cô con gái báo bối như thế này

thôi, hết thầy mọi thứ cúa nhà họ Đỉnh đều sẽ là của hồi

môn của con bé, chuyện này bảy giờ chỉ còn xem thái độ

của Minh Vũ như thế nào nữa mà thôi” Toàn bộ tài sản

của Đinh Chính Nghĩa bây giờ đều đã bị đem ra để đánh

cược ở trên mảnh đất kia rồi, cho nên bọn họ dĩ nhiên là

sẽ nghĩ hết mọi biên pháp đế có thế lôi kéo được mối

cquan hệ tốt với nhà họ Hoắc.

Bà Hoäc nghe xong lời nói của Đỉnh Chính Nghĩa thì

cũng phụ họa mà gật đầu một cái, bây giờ Đinh Chính.

Nghĩa quả đúng là đang nói thật với bà ta, không có nửa

điểm giả dối:“Minh Dương, những lời mà chú Đinh cửa

con nói, con đã nghe rõ hay là chưa:

Hiến nhiên là Đinh Thanh Uyển cũng đã có chút đứng

ngồi không yên, cô ta không biết được bổ cúa mình đang.

nghĩ như thế nào, nhưng mà loại chuyện này làm sao có

thể nhịn xuống mà vuốt đuôi cho qua được? Cho nên,

Đinh Thanh Uyển vội vàng nói: “Bác gái, bác đừng nghe bố

của cháu nói bậy” Định Thanh Uyến liếc mắt nhìn về phía

bố Đinh, không biết rốt cuộc là ông ta bị làm sao vậy, sao

mà chuyện gì cũng có thể nói ra thành lời như thế được.

chứ.

Lần này thì hay rồi, cho dù là Hoắc Minh Vũ không để

Ý đến mặt mũi của nhà họ Đinh nhưng cũng sẽ vì nhâm

.đến số gia sản ở đẳng sau lưng của Đỉnh Chính Nghĩa mà.

©ưới Định Thanh Uyển, nhưng mà cô ta không có bất cứ

thiên cảm nào với Hoác Minh Vũ, không nói gì mà đã

thẳng lưng vứt bỏ cô ta ở lại, cũng không quan tâm đến

bất cứ điều gì ở nơi này, cứ vậy mà bỏ đi, người đàn ông

như vậy thì làm sao mà dựa vào được?

“Thanh Uyến, con không cần phải xấu hố, muốn nói

cái gìthì cứ trực tiếp nói với bác gái Hoắc của con là

được tồi, bác gái Hoắc sẽ làm chủ thay cho con mà” Định

“Chính Nghĩa nói những lời này với Đinh Thanh Uyến cũng

là vì muốn tổ rõ ý tứ râng, ông ta hiện giờ đang tất lo lắng

.đến việc Dinh Thanh Uyển có chỗ nào đó làm không tốt,

chọc cho nhà họ Hoắc cám thấy không vui, đến lúc đó thì

bọnhọ sẽ không có tiên để mở mang và khai phá mảnh

đất kia, miếng thịt đã vào đến trong miệng rồi mà lại bay

mất, đó sẽ là sự nuối tiếc đến chừng nào chứ?

Đinh Thanh Uyến đưa mốt nhìn Hoắc Minh Dương, sau

.đó cất giọng hỏi: “Anh Dương, em muốn đi theo anh học.

hỏi kinh nghiêm, không biết là có được hay không?” Bông

nhiên Đinh Thanh Uyển lại chuyển hướng đề tài lên người

của Hoäc Minh Dương: “Bố em lớn tuổi rồi nhưng mà em

lại văn luôn không thể san sẻ gánh nặng trên vai cùng với

bố,hơn nữa bây giờ nghĩ lại thì, những chuyện mà em có

thể làm được hình như quả thật là không nhiều lắm, nghe

nói anh Dương rất có tài trong việc làm ăn, cho nên em

muốn đi theo đế học hỏi kinh nghiệm một chút”

Những lời này của Đỉnh Thanh Uyến có chút đột ngột,

Diệp Tĩnh Gia ngồi ở một bên cũng đã bắt đầu không

nghe nối nữa, vốn dĩ là cô còn đang ăn cơm, nhưng lúc

này cô lại buông đôi đũa ở trong tay xuống, ý định đợi cho

Đinh Thanh Uyển nói xong hết những gì mà cô ta muốn nói:

‘Cô không nghe lầm đấy chứ; bây giờ cô vân còn ngồi

ngay ở nơi này, vậy mả cô em dâu tương lai này đã không

đợi được mà muốn quyến rũ anh cả rồi hay sao? Thật may

mắn là Hoắc Minh Vũ không có ở đây.

“Nếu như cô có chỗ nào không hiếu th có thế đi hỏi

Minh Vũ, cũng có thể đi theo Minh Vũ đổ học hỏi kinh

nghiệm, có rất nhiều phương diện, Minh Vũ còn có cách

nghĩ sáng tạo hơn tôi nhiều” Cách nói chuyện của Hoắc.

Minh Dương kín kẽ đến mức giọt nước cũng không lọt qua

.được, điều này chọc cho Đỉnh Thanh Uyển nhất thời không

còn lời gì để nói.

“Sau khi nghe được câu tr lời của Hoắc Minh Dương

thì Diệp Tĩnh Gia mới thở phào được một hơi nhẹ nhõm,

sau đó tiếp tục ăn đồ ăn trong bát của chính mình. Hoäc

Minh Dương cảm thấy Diệp Tĩnh Gia đang ăn vô cùng vội

vàng thì cũng rất ăn ý mà đưa cho cô một ly nước, Diệp

“Tĩnh Gia cũng không khách sáo nhận lấy nước mà anh.

đưa, ly nước vừa mới vào tay đã lập tức đưa lên miệng uống.

“Minh Dương, đây là rượu” Vị cay nồng khiến cho Diệp,

“Tính Gia thở hồn hển không ngừng, cô không thích rượu,

sao mà Hoắc Minh Dương lại đưa rượu đến cho cô chứ

“Anh không biết, em không có sao chứ” Hoắc Minh.

Dương lại vội vàng bưng ly nước đưa cho Diệp Tĩnh Gia,

trước khi đưa cho cô còn cố ý đích thân nhấp một ngụm

trước để xác nhận.

Diệp Tính Gia uống mấy hớp nước mà vẫn không xua

tan đi được vị đẳng ở trong miệng, cuối cùng bà Đỉnh phải

tgọi nước trái cây tới cho cô.

Bà Hoäc mất hứng, tình hình hiện tại vốn dĩ chính là,

người đến vừa đủ lại thành ra dư thừa quá nhiều, vào thời

khắc mấu chốt còn gây rối loạn thêm, bà ta không muốn.

mất mặt trước ba người một nhà của nhà họ Đinh, cho

nên hình thành ra phản xạ, âm thanh để đũa xuống của bà

ta có hơi lớn hơn lúe bình thường một chút, lúc này Diệp

“Tĩnh Gia cũng đã kịp phản ứng lại, kéo tay của Hoắc Minh

Dương: “Em không có chuyện gì, tiếp tục ăn cơm đi”

“Sau khi ăn gần xong bữa cơm này, bà Hoắc và bà Đỉnh

lại tiếp tục màn hỏi thăm và nói chuyện xã giao. Diệp Tĩnh

Gia thì ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh của Hoäc Minh

Dương, phụ trách việc cổ vũ tỉnh thần, thỉnh thoảng Hoác

Minh Dương sẽ nói chuyện làm ăn với Tổng giám đốc.

Đỉnh, cô cũng có thể chấp vá mà nhìn liếc qua mấy người

còn lại ở xung quanh mình một lượt, không khí ở trên bản

ăn lúc này cũng coi như là bình yên vô sự.

‘Sau khi Hoắc Minh Vũ ra khỏi Nhà hàng thì ngay lập

tức vội vàng gọi điện thoại cho Từ Thanh Lam: “Thanh

Lam, em đang ở đâu?”

Em chờ anh ở Starbucks, đã chờ rất lâu rồi, ở đây có

tất nhiều người, tốt hơn là anh nên đến đây sớm một chút

đi” Từ Thanh Lam nói xong thì ngay lập tức cúp điện

thoại, bây giờ cô ta đang đeo mắt kính đen và kéo thấp

cái mũ đang đội trên đầu xuống để che mặt, dáng vẻ này

.đã đủ để khiến cho người khác vô cùng chú ý ồi, cho nên

©ô ta nhất định phải khiêm tốn một chút, không thế tạo

thêm sự nối bật nữa.

Khoảng chừng nửa giờ sau, cuối cùng Hoắc Minh Vũ.

cũng đã chạy tới nơi.

“Sao anh lại đi lâu như thế?”

“Còn lâu nữa sao, anh vừa đi ra khỏi Khách sạn thì đã

luôn bị người ta theo đuôi rồi, thật vất vả lm mới có thế

cắt đuôi được bọn họ đấy” Mặc dù là Hoác Minh Vũ đã đi

ra ngoài một cách quang minh chính đại, không hề bị ai

theo dõi, nhưng mà cũng không quá thích hợp để cho

người khác biết được là rốt cuộc ngày hôm nay anh ta đã

đi làm cái gì: “Em đừng lo lãng, ổn rồi ổn rồi, mới vừa rồi

canh đã xác nhận lại rồi, không còn ai đi theo nữa:

Từ Thanh Lam uống một hớp sữa, cõ ta sợ chết cái

đám phóng viên chó má kia, hơn nữa hôm nay cô ta cũng.

.đã án mặc rất phổ thông rồi, tốt nhất là không nên nhận

ra, cầu xin mấy người đấy

“Thanh Lam, em làm sao thế?” Hoảc Minh Vũ đưa tay

ra quơ quơ ở trước mắt của Từ Thanh Lam, nhưng mà

thấy cô ta vẫn mãi không có phản ứng gì thì cũng đưa

mắt nhìn theo tầm mắt của Từ Thanh Lam.

Bản tín trên tivi đang nói đến chuyện Hoắc Minh Vũ

.đã đến gặp mặt cả nhà của Đỉnh Thanh Uyến, nhưng mà

sau đó anh ta lại là người đứng dậy bỏ đi trước, cũng chỉ

vừa mới bị người ta phát hiện ra và tung tin lên thôi, tuy

nhiên Từ Thanh Lam lại đã có thể đoán được tình tỉnh cụ

thể là như thế nào rồi: “Hoắc Minh Vũ,

ôi thật sự không

ngờ tới được anh lại là loại người như vậy”

‘Sớm ba chiều bốn, yêu mười chọn năm, đây chính là

Hoác Minh Vũ, người căn bản sẽ không quan tâm đến

cảm nhận của Từ Thanh Lam cô ta, cũng không biết được.

râng cô ta có vui vé hay là không, bạn trai cúa chính mình.

ở cùng với người phụ nữ khác, rốt cuộc là đi làm cái gì

chứ? Hoắc Minh Dương đã kết hôn rồi, ngoại trừ việc giới

thiêu bạn gái cho Hoäc Minh Vũ ra thì có còn cần cổ ý

.đưa tin đến Định Thanh Uyển hay không?

“Em binh tĩnh lại một chút, anh thật sự chỉ thích một

mình em, ngoại trừ em ra, anh có ngủ với những người

khác thì cũng đều sẽ không yêu bọn họ, anh cũng không,

biết phải làm sao đế yêu thêm người khác nữa” Hoắc

Minh Vũ không ngừng muốn thử an ủi Từ Thanh Lam,

nhưng mà bất kế anh ta có nói cái gì thì Từ Thanh Lam

cũng không thể nào nghe lọt được một chữ, Hoắc Minh

‘Vũ chỉ cảm thấy chính mình không thể ngăn cản lại được.

sự đau khổ vấn luôn không thể kim chế ở trong lòng kia

“Thanh Lam, em đừng làm loạn mà, em đừng lộn xộn,

đừng làm bừa, cẩn thận đừng để bị thương” Sau khi Hoắc

Minh Vũ tiến sát lại, đến vịtrí còn cách Từ Thanh khoảng,

gần nửa mét thì đột nhiên dừng lại, không dám cử động _Ï

thêm nữa, anh ta rất sẽ chọc đến Từ Thanh Lam, Từ.

“Thanh Lam rất gãy, quãn áo mà cô ta mặc trên người

cũng rộng ra một cách thùng thỉnh, không nhìn ra được là

rốt cuộc cô ta có thai đứa trẻ hay là không, hoặc là đứa

trẻ đã được bao nhiêu tháng rồi

Nhưng mà Hoãc Minh Vũ dám khẳng định, Từ Thanh

Lam thật sự là đã mang thai.

“Anh còn quan tâm đến tôi làm gi? Anh còn quan tâm

.đến mẹ con chúng tôi nữa hay sao? Không phải là anh đã

e6 chủ ý hết cả rồi sao? Không phải là anh đã biết phải

nên làm như thế nào rồi hay sao? Vậy thì mau đi làm đi,

canh đừng có mà chỉ mãi cứ nói như thế này, như thể nọ

với tôi nữa, đừng có dùng hết toàn bộ chút bản lĩnh đấy

của anh lên trên người của tôi! Anh đi xem mắt tiếp đi, anh

mau chóng mà đi đi, vì nhà họ Hoắc của anh đi, anh mau

chóng đi đi” Trong khoảng thời gian dài như vậy cho tới

nay, Từ Thanh Lam vẫn đều ôm theo áo tướng, chỉ căn

Hoäc Minh Vũ chưa kết hôn, vậy thì vị trí kia cũng chính là

của cô ta rồi. Nhưng mà không ngờ, mọi thứ lại cứ hết lần

này tới lần khác khiến cho cô ta thấy được, dáng vẻ của

thực tế chính là như thế này.

Tại sao Hoắc Minh Vũ lại có thể đi xem mắt? Tại sao

lại có thể đi xem mắt được cơ chứ? Từ Thanh Lam không.

biết rốt cuộc là Hoắc Minh Vũ đã bị làm sao hay gấp.

chuyện gì, tại sao bông nhiên Hoäc Minh Vũ lại làm ra loại

“quyết định như thế này chứ.

Em bình tĩnh lại một chút đi, nếu như anh muốn đi

xem mất, vậy thì lúc này anh sẽ còn xuất hiện ở chỗ này,

đứng trước mắt của em hay sao?” Hoắc Minh Vũ nổi giận

nói, người bên trong quán cả phê củng đều đã nghe thấy

được lời nói này của Hoắe Minh Vũ, ánh mắt tò mò ngay

lập tức đố dồn về phía Từ Thanh Lam.

‘Từ Thanh Lam không dám nói tiếp nữa, nếu lỡ như mà

bị nhận ra ở chỗ này, vậy thì hậu quả sẽ không thế nào.

tưởng tượng được nối: “Anh bình nh lại chút đi” Đợi qua

một lúc sau, khi thấy người ở bốn phía đã không còn nhìn

ề phía bên này nữa, thì Từ Thanh Lam mới thấp giọng mà

nói với Hoắc Minh Vũ,

‘Từ Thanh Lam dẫn đầu đi ra khỏi Starbucks, sau khi

đi ra khỏi cửa của Starbucks, Hoắc Minh Vũ đột nhiên níu

tay của Từ Thanh Lam lại, cô ta bị lực lôi kéo cúa anh ta

tác động đến thì ngay lập tức quay đầu lại, không hiểu mà

nhìn về phía Hoäc Minh Vũ, sau đó lại nghe thấy anh ta

nói: “Em không thể tin tưởng vào anh một chút sao?

“Từ Thanh Lam có chút tủi thân, có lúc nào mà cô ta

không tin tưởng vào Hoäc Minh Vũ hay sao? Không danh.

không phận nhưng mà vễn đi theo anh ta lâu đến như thế,

nếu như không tin tưởng, vậy thì cô ta vì cái gì mà lại ở

chung một chỗ với anh ta lâu đến như thế?

“Còn anh thì lúe nào cũng chỉ biết hung dữ với em mà

thôi. Tại sao vậy chứ? Có phải là anh không còn thương

em nữa rồi hay không?” Từ Thanh Lam không biết tại sao.

bản thân mình lại bỗng nhiên nói ra những lời như vậy,

Hoäc Minh Vũ biết rõ mấy tật xấu của Từ Thanh Lam, chỉ

có điều là anh ta không biết được tại sao Từ Thanh Lam

lại luôn thích gây gổ và cãi nhau với anh ta.

“Em đã làm loạn đủ hay chưa vậy?” Hoắc Minh Vũ

mặc cho Từ Thanh Lam trút hết cảm xúc trong lòng của.

cô ta lúc này ra.

‘Từ Thanh Lam cũng không hề dừng tay lại, sự bất

mãn của cô ta đối với Hoắc Minh Vũ bây giờ quá lớn, cho.

nên căn bản là cũng không có ý định sẽ tha thứ cho anh

ta, vừa đánh vừa mảng nói: “Nếu không thì anh cứ đi đị,

chia tay đi, quá mệt mới rồi” Bất kể là thân thể hay là trái

tim thì cũng đều quá mệt mỏi, cho tới bãy giờ cỏ ta cũng

chưa từng phải nếm trải qua một loại tỉnh yêu vô vọng

đến như vậy.

Hoâc Minh Vũ không nói điều gị, chỉ đứng im ở một

bên mà chờ cho Từ Thanh Lam tỉnh táo lại mà dường nhụ

là anh ta cũng đang tự cho mình thời gian để suy nghĩ đết

lời đề nghị kia của Từ Thanh Lam.

Qua một hồi lâu sau, Từ Thanh Lam cũng không còn.

lộn xộn nữa, lại trở lại như thường mà tiến lên, ôm lấy

seo của Hoắc Minh Vũ rồi nói: “Chúng ta về nhà đi”

“Được” Hoäc Minh Vũ do dự một chút tồi mới tr lời

Có rất nhiều lúc, cứ coi như là không xé rách mọi

chuyện ra, nhưng mà những chiếc gai nhọn kia cũng đã

kịp ảnh hưởng đến cảm tỉnh, Hoắc Minh Vũ không quá vui

vé, chẳng qua cũng chỉ là vì Từ Thanh Lam thích ý, cho

nên anh ta lại không nói ra bất cứ điều gì nữa, thứ tình yêu.

như vậy, yêu đến mức sâu nặng, nhưng lại không có người

nào biết.

Buổi tối khi bà Hoâc vừa về đến nhà thì đã ngay lập

tức nhận được điện thoại từ Tòa soạn báo, sau khi lên.

tầng trên, xem qua bản thảo được gửi đến thông qua

Email thì bà ta cũng đã bị những tin tức kỉa làm cho giận

đến mức cả người đều run lên.

“Hoäe Minh Vũ, con đang ở đâu?” Rất ít khi mẹ Hoẳc.

oi đầy đủ cả họ và tên của anh ta, hơn nữa từ thái đội

hiện giờ khi đang gọi điện thoại cho anh ta này cũng đã

đủ đế cho anh ta biết được, chuyện lớn không xong rồi,

chỉ là không biết lại có chuyên gì đã xảy ra mà thôi

“Bên ngoài, hôm nay con cũng không định về nhà

đâu” Đưa mắt nhìn về phía con mèo nhỏ với khuôn mặt

tràn đầy mong đợi ở trong ngực của chính mình, Hoắc

Minh Vũ kiên quyết nói với bà Hoắc.

“Không về nhà? Nếu như con dám không trở về nhà,

t vậy thì cá đời này con cũng đừng quay trở lại nữa!”Bà +

Hoác tức giận nói xong thì ngay lập tức cúp điện thoại,

đứa con trai này cúa bà ta rõ ràng là có ý đồ muốn chọc.

giận bà ta đến chết mà.

Không nghĩ tớ lâu như vậy röi mà vẫn sẽ bị Hoắc

Minh Vũ chọc cho tức đến mức gần chết thế này.

Làm sao thế?” Ông Hoác thấy bà vợ nhà mình ngõi

than thở ở trên bản trang điểm thì cất tiếng hỏi một câu.

‘Còn không phải là vì mấy đứa con trai bảo bối cúa

ông hay sao, ông cũng không thèm quản chúng nó một

chút” Trong lòng của bà ta bây giờ có một sự khó chịu.

đến võ cùng nhưng lại không thể nào nói ra được, hai

người con trai này, người nào cũng đều khiến cho bà ta.

không bớt lo đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.