Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 237: Chương 237: Domoto sắp đi




Cô hạ quyết tâm, rồi vội vàng lấy đồ, đi tới cửa phòng Domoto. Cô gõ cửa, được Domoto đồng ý, Diệp Tĩnh Gia mới bước vào.

“Xin lỗi đã làm phiền cô, Domoto.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Nhưng tôi mong cô hãy đưa Diệp Thiến Nhi về cùng” Cô biết ở thời điểm hiện tại cần gì nhất. Diệp Thiến Nhi vẫn chưa có bạn trai, cũng chưa kết hôn, chưa yêu đương ai mà cứ thế gửi gắm cả đời ở đây thì thật quá đỗi bất công với cô ta.

“Là tự Diệp Thiến Nhi không muốn về, chị có nói với tôi cũng vô ích” Đâu phải cô ta không muốn đưa Diệp Thiến Nhi theo về, nhưng Diệp Thiến Nhi không bằng lòng.

Cô ta siết chặt mớ quần áo trong tay, như đang kìm nén điều gì, cô ta không thể rơi nước mắt.

Nhất là không có lý nào lại khóc vì người như thế, Diệp Thiến Nhi chẳng có quan hệ gì với cô ta, cô ta không nên khóc vì Diệp Thiến Nhi.

“Cô hãy nghe tôi, tôi không thể làm lỡ dở chuyện yêu đương kết hôn của con bé chỉ để giúp tôi trông con được.

Nó còn trẻ, nên làm gì không nên làm gì, tôi hiểu rõ hơn ai hết” Ban đầu cô có không ưa Diệp Thiến Nhi đến mấy thì qua thời gian dài như vậy cũng đã dần dần tiếp nhận, suy cho cùng em gái vẫn hơn người dưng nước lã.

Bất kể người khác có làm gì cũng không thể hết lòng hết sức được như người nhà mình.

“Chị không cần nói với tôi, Diệp Thiến Nhi sẽ không kiếm bạn trai đâu” Một lần đau thương ghi lòng tạc dạ, cả đời khó quên.

Cũng tại ban đầu mọi người không bảo vệ được cô ta, khiến cho giờ đây cô ta cự tuyệt yêu đương, cự tuyệt đàn ông, cự tuyệt mọi điều phản bội.

Ở lại bên Diệp Tĩnh Gia không phải để bảo vệ chị gái mà là ngăn không để bi kịch năm xưa tái diễn.

Diệp Thiến Nhi chôn sâu tâm sự vào lòng, ngỡ người khác không hay biết, nhưng cô ta hiểu rõ, những đêm trằn trọc không yên, Diệp Thiến Nhi phải dựa vào thuốc an thần để ngủ.

Người chị gái này chắc chẳng biết được đâu.

“Chị cho rằng cô ấy nên kết hôn? Cô ấy nên kiếm người yêu? Nhưng tôi cảm thấy cả cuộc đời này cô ấy cũng không nỡ có bạn trai đâu.” Trong lòng hiểu rõ, chỉ không muốn nói những điều thừa thãi, dù sao cũng chẳng có nghĩa lí gì.

Có rất nhiều chuyện mà bất kể chọn lựa thế nào cũng không thể khiến tất cả mọi người vừa lòng. “Thế này đi, chị đã quyết định rồi thì tôi không nói gì nữa, chị thấy vui là được” Cô ta không thể nào giao tiếp được với Diệp Tĩnh Gia. Mọi người đều cảm thấy cô hiền lành, tốt đẹp. Nhưng có lẽ vì Lữ Hoàng Trung, hoặc có lẽ cô ta không thích người xuất sắc như thế nên luôn không mấy thiện cảm với Diệp Tĩnh Gia.

“Được, nếu như cô đã quyết định rồi thì muốn làm thế nào, phải làm thế nào, tôi không nói nữa” Lòng cô đã rõ phải làm thế nào mới là tốt nhất.

Đó là bất chấp người khác có nói sao cũng không muốn suy nghĩ xem cái gì là tốt hay không tốt.

“Chị đừng như thế, dù chị có lựa chọn ra sao thì Diệp Thiến Nhi… cũng luôn muốn chị được hài lòng như ý” Tuy bực bội nhưng chung quy lại cũng là chuyện nhỏ nhặt, dù sao chăng nữa thì hiện tại rất nhiều việc muốn làm đều không thể làm cho tốt.

Nhất là Diệp Thiến Nhi, cô không biết ăn nói sao với Diệp Thiến Nhi.

“Tôi vẫn không mong rằng cô để Diệp Thiến Nhi ở lại đây một mình, những chuyện khác chỉ là thứ yếu, quan trọng là cô cũng biết tính khí của Diệp Thiến Nhi đấy” Không cần cô phải nói nhiều cũng hiểu được tình hình hiện tại, Diệp Thiến Nhi không bằng lòng thì chẳng ai quyết định thay cô ta được.

“Chị hãy chăm sóc tốt cho Diệp Thiến Nhi đi, cô ấy thật lòng thật dạ tốt với chị, những người khác đều là phù du, chỉ có Diệp Thiến Nhi đối xử với chị chân thành” Cô ta cũng không nói gì thêm, những điều cần nói đã nói hết, không gì có thể làm cô ta lay chuyển được nữa.

“Không biết cô nghĩ thế nào, thôi vậy, cô đã nói đến thế thì tôi không còn gì để nói nữa” Biết rõ ràng có rất nhiều chuyện không thể đánh liều nhưng hiện tại đã không còn đường lui, chỉ đành kiên trì bước tiếp, mặc cho kết quả cuối cùng là đúng hay sai.

“Thật sự không hiểu cô nghĩ sao nữa, thôi, cô đã hạ quyết tâm thì tôi không nói gì nữa vậy” Cuối cùng cô vẫn đành bỏ cuộc, lí do mà cô thua không gì khác mà chính bởi Domoto quá hiểu Diệp Thiến Nhi.

“Thôi được rồi, đã nói đến nước này, chị về đi, không cần bàn bạc với tôi nữa” Shizuka Domoto từ chối trò chuyện với Diệp Tĩnh Gia, cô ta không biết Diệp Tĩnh Gia nghĩ gì, luôn cho rằng người phụ nữ này có những chuyện cô ta không hiểu nổi.

Nếu nói là người xấu thì lại là một người quá tốt, nếu nói là người tốt thì †ại sao cô ta không ưa nổi? “Được, cô đã cho rằng như thế thì tôi không còn gì để nói” Diệp Tĩnh Gia im lặng. Có rất nhiều thứ phải biết điểm dừng, không cần dài dòng lôi thôi những điều vô nghĩa.

“Thật ra không biết nên nói chị thế nào cho phải, cứ cảm thấy bất kể chị làm gì cũng rất cố chấp” Không biết người phụ nữ cứng đầu này đang nghĩ ngợi điều gì.

Nhiều khi không thể nào nhận ra được điều gì là quan trọng, cũng không nhận ra được thế nào là đáng thương nhất. Cô ta biết có rất nhiều chuyện không cách nào nói rõ được, cũng không thể đưa ra nhận xét.

Bước ra khỏi phòng của Domoto, cô cảm thấy như thể mình đã làm sai.

Nếu như không vì cô thì Diệp Thiến Nhi sẽ không nán lại, có vẻ như Diệp Thiến Nhi không hề có ý định ra đi.

Lucky rên rỉ trong góc, dường như cảm nhận được mối tâm sự của Diệp Tĩnh Gia, hoặc đang nhớ cậu chủ nhỏ của nó.

Tóm lại, Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói sao cho phải, mọi chuyện xảy ra hôm nay đều không có cách nào thay đổi được.

Chú chó nhỏ liếm láp ngón tay Diệp Tĩnh Gia như trao nụ hôn vỗ về những cảm xúc dậy sóng trong lòng cô. “Đến mày cũng cảm thấy là tao đang buồn hả?” Cô cảm thấy nực cười, hình như cô điên rồi, sao lại cảm thấy mình đáng thương đến thế cơ chứ.

Trở lại bệnh viện, Đại Bảo đã ăn Xong, đang say ngủ.

Diệp Tĩnh Gia gọi Diệp Thiến Nhi ra ngoài nói chuyện riêng.

“Chị, làm sao mà gọi em ra gấp gáp thế?” Diệp Thiến Nhi gượng cười, dường như muốn cho Diệp Tĩnh Gia nhìn vào sẽ cảm thấy cô ta rất vui vẻ.

Diệp Thiến Nhi thoáng hiện vẻ lo âu, cuối cùng không qua nổi con mắt của Diệp Tĩnh Gia: “Sao, thái độ em thế này, có phải sợ chị ăn thịt em không?” Vội vàng lên tiếng cho Diệp Thiến Nhi thấy thoải mái, dù khó chịu đến mấy cũng không muốn nói ra.

“À thì, em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị, không biết chị có tiện hay không” Cô ta nói xong, nhìn Diệp Tĩnh Gia với vẻ khổ sở khó nói thành lời: “Diệp Tĩnh Gia, chị có biết là bây giờ bất kể chị làm gì em cũng không thể xa rời chị được không.” Chị gái cần quá nhiều thứ, một thân một mình chỉ riêng việc con cái ốm đau bệnh tật cô cũng không biết cách chăm sóc, trong tình cảnh này làm sao cô ta có thể rời đi được.

“Không phải như thế, em nghe chị nói này” Diệp Tĩnh Gia lên tiếng phủ nhận, có những việc phải đích thân mình trải qua.

“Nói gì? Có gì mà nói?” Cô ta tươi cười, siết chặt bàn tay Diệp Tĩnh Gia, ánh mắt đong đầy sự quan tâm: “Ở đây không chỉ có chị, còn có bố của em, nếu như có tiền thì chắc bố em sẽ được thả ra sớm thôi, chị, em không thể sống ích kỷ chỉ biết cho mình được” Diệp Bách Nhiên đã ở trong đó bao năm để chuộc tội, không cần phải chịu thêm nhiều khổ sở nữa.

Cô ta cũng biết rằng bất kể có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được thực trạng bế tắc, cô ta bỏ trốn biền biệt bốn năm ròng, những ngày tháng ăn nhờ ở đậu nhà người ta bên Nhật chẳng hề dễ sống, mối quan hệ giữa cô ta và Domoto có thân thiết đến mấy cũng không thay đổi được hiện thực là suy cho cùng Domoto và cô ta cũng không phải người thân ruột thịt.

“Được, em không muốn đi thì ở lại, không ai nói gì em hết, em vui là được” Cô đã bỏ cuộc, Diệp Thiến Nhi muốn làm gì thì làm, nói gì cũng vô ích, chỉ cần Diệp Thiến Nhi thấy vui thì cô có phải hy sinh cũng xứng đáng.

“Được rồi, đã vậy thì chị đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Có gì nói mau đi, muốn gì cũng nói nhanh lên để em chuẩn bị” Cô ta nở nụ cười tươi như ánh nắng mai.

Hiếm khi có được tâm trạng mừng rỡ, mới đầu còn tưởng Diệp Tĩnh Gia không muốn đèo bồng theo cô để tránh phiền toái. Giờ xem ra chị gái cũng đang rất hân hoan.

“Là tại chị vô tâm, chị không nên bỏ mặc em ở nhà Domoto suốt như thế” Chung quy lại vẫn là người ngoài, cuộc sống ăn nhờ ở đậu chẳng dễ dàng.

Tuy nhiên cô không dám cứu Diệp Bách Nhiên ra ngoài, vừa về nước cô đã có cách nhưng không biết phải nói với ông thế nào về chuyện của Hà Thúy Mai.

Bao nhiêu năm kiên trì, bao nhiêu năm ông một lòng lo cho Hà Thúy Mai như thế mà thoáng cái nói mất là mất, làm sao ông chịu nổi? “Em đừng nói lung tung, nghĩ vớ vẩn nữa, mọi chuyện đã có chị lo, chị sẽ bảo vệ em” Dứt lời, Diệp Tĩnh Gia không nói gì thêm, cô biết điều gì đúng và điều gì sai, không còn thấy sợ hãi.

Đã chỉ còn một thân một mình.

Mang theo Đại Bảo, chẳng bằng mang theo cả hai, một lớn một nhỏ, có người chăm sóc được cho con, cô cũng yên tâm làm việc.

Vả lại, làm nghề luật sư vốn đã tiềm tàng nhiều nguy hiểm. Cô làm về mảng tranh chấp thương mại lại càng không muốn con trẻ lộ ra ngoài.

“Vậy thì sau này chị giao Đại Bảo cho em chăm sóc, chị không lo đến những chuyện khác nữa. Mỗi tháng chị sẽ đưa em bảy mươi triệu” Diệp Tĩnh Gia đang cố tình nhường bước để cô ta ở bên mình cũng không thấy ngại ngùng.

Biết ý của chị gái, Diệp Thiến nhỉ hớn hở: “Dạ, em biết rồi, em cảm ơn chị” Lúc này Diệp Thiến Nhi mới phấn chấn lên, Diệp Tĩnh Gia quả là hiểu lòng Cô ta.

Thấy Diệp Thiến Nhi hiếm khi vui mừng như vậy, Diệp Tĩnh Gia cũng vui lây. “Ngốc này, em có chị gái mà” Cô không phải vật trang trí mà thật sự là chỗ dựa của Diệp Thiến Nhi.

Nếu như Diệp Thiến Nhi có thể hiểu, hiển nhiên cô thấy thỏa lòng.

Rồi cô mỉm cười, cho dù Diệp Thiến Nhi không hiểu chuyện, cô cũng sẵn lòng giúp đỡ, để cô ta và Đại Bảo cùng khôn lớn trưởng thành. “Được rồi, giờ thì em yên tâm nhé, khi nào về nói chuyện rõ ràng với Domoto, nếu có gì cần chị giúp hoặc cần bao nhiêu tiền cũng cứ nói thoải mái, Domoto chăm sóc em bấy lâu, chị thật sự thấy ái ngại” Diệp Tĩnh Gia cảm thấy bứt rứt, nói sao đi nữa thì hiện tại tốt xấu gì cũng xem như có được mấy ngày yên bình.

Cô có tiền và có khả năng cho em gái cùng Đại Bảo một cuộc sống tốt hơn: “Chúng ta tính xem lúc nào đưa bố em ra ngoài thôi” Diệp Tĩnh Gia nói dứt lời, Diệp Thiến Nhi gật đầu, cả nhà đoàn tụ quan trọng hơn tất cả.

“Ôi, thật không biết chị nghĩ gì nữa, lúc nào cũng làm ra vẻ mình tài giỏi, kết quả thì sao, yếu đuối hơn bất cứ ai” Cô ta xót thương chị mình, nhưng những ngày tháng tươi đẹp sẽ sớm đến. Cô ta tin tưởng Diệp Tĩnh Gia, cũng tin rằng dù có ra sao thì cũng chẳng có vấp váp nào mà người một nhà không cùng nhau vượt qua được.

Đợi Diệp Bách Nhiên ra ngoài… thì cô không cần chăm sóc cho Diệp Thiến Nhi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.