Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 158: Chương 158: Em không hề mất tất cả, em còn có anh




Lữ Hoàng Tâm biết nên làm thế nào để khiến cho Lữ Hoàng Trung vui vẻ: “Anh, được rồi, em sai rồi, anh đừng bắt nạt em nữa”

Cô nũng nịu, luôn có thể làm cho Hoắc Minh Dương bỏ qua cho cô một chút.

Nhìn thái độ của cô tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, anh ta thả lỏng một chút, Lữ Hoàng Tâm thừa dịp rèn sắt khi còn nóng.

“Lần sau em chắc chăn sẽ không làm thế”

Nhìn cô ấy đột nhiên chuyển thành bộ dáng khác, liên biết cô ấy chắc chắn đã biết sai, cũng hiểu sơ sơ con bé đã đi đâu, nhưng mà mới vừa gọi điện thoại nghe thấy Diệp Tĩnh Gia nói là không có chuyện gì hết.”

Bỏ đi, lần này tha cho em đó, lần sau không được tái phạm nữa”

Anh ta không muốn Lữ Hoàng Tâm làm những chuyện tổn thương đến Diệp Tĩnh Gia, hiển nhiên cũng không hy vọng Diệp Tĩnh Gia không vui, hiện giờ cô ấy đã biết lỗi rồi, chuyện gì cũng hiểu, nên cũng không nói nhiêu nữa.

“Thật ra anh không biết có chuyện gì xảy ra với em, nhưng là anh muốn nói rằng em làm rất nhiều chuyện khiến cho anh không hài lòng.”

Đây là lời cảnh cáo của Lữ Hoàng Trung dành cho Lữ Hoàng Tâm, hy vọng lần sau cô ấy sẽ không phạm sai lầm giống thế.

“Biết rồi, em nhất định sẽ cố gắng”

Vội vàng đồng ý, chỉ cân anh đừng tức giận, thì cái gì cũng dễ làm.

Cảm giác được cô ấy thả lỏng, làm anh tự nhiên không biết nên nói gì, suy cho cùng cô gái có đầu óc, ý nghĩ đương nhiên khác với đàn ông.

“Anh chỉ không biết là hiện tại em sợ cái gì, dù sao những chuyện khác anh không quản, chỉ cân em ngoan ngoãn không ở bên cạnh Tô Thanh Anh, cái khác anh đều không để tâm”

-Anh, tại vì sao anh không thích chị Tô?”

Cô ấy tức giận thay chị Tô, rõ ràng chị Tô là người dịu dàng nhất tốt nhất, tại sao anh có thể đối xử với chị Tô như thế.

“Bộ dạng em bây giờ không cứu nổi rồi, sau này cách xa Tô Thanh Anh một chút”

Đây là cảnh cáo, người phụ nữ đó lòng dạ quá tàn nhẫn, rõ ràng cô ấy không phải là đối thủ.

Biết điêu gì nên làm điều gì không nên làm, cũng biết sơ sơ làm như thế nào mới có thể khiến mọi người dễ chịu, anh ta không muốn tiếp tục giải thích gì với Lữ Hoàng Tâm, mà lựa chọn dùng cách của mình để bảo vệ Lữ Hoàng Tâm, khiến cho Tô Thanh Anh tự giác rút lui.

“Ngoan nha, em làm việc tiếp đi, chuyện khác anh hiển nhiên có sắp xếp “Nói xong thì liên im giữ im lặng nghe Lữ Hoàng Tâm nói.

Biết được có nói cái gì cũng không có kết quả, dứt khoát không nói gì nữa.

Anh đã nói như vậy rồi, cô ấy cũng vui lòng chiều theo, “Vậy được rồi, em đi nghỉ ngơi trước đây.

Sau khi lên lâu cô ấy vội vàng gọi điện thoại cho chị Tô, xua tan mối nguy hiểm.

Cảm giác dường như tất cả hạnh phúc và bất hạnh, cô ấy đều không hề cảm giác được, trong đầu không ngừng nhớ về lời nói lúc ban ngày của Diệp Tĩnh Gia, giống như cô ấy cảm thấy Diệp Tĩnh Gia không giống với người kia, dẫu sao nhìn qua dịu dàng thân thiết như thế.

“Rốt cuộc ai mới đúng đây”

Vấn đề này rất khó khăn nhưng mà từ đầu đến cuối cô ấy lại không biết chị Tô rốt cuộc có lừa cô ấy hay không.

Một mình Diệp Tĩnh Gia ở trong phòng, không kìm nén được nhớ đến từng chỉ tiết của Hoắc Minh Dương, dường như cô chưa bao giờ đi vào được trong tim anh người đàn ông đó.

Thỉnh thoảng nhớ lại lúc Tô Thanh Anh được Hoắc Minh Dương ôm vào trong ngực, nhìn cô với dáng vẻ của người thắng cuộc, thậm chí có nhiều thời điểm cảm thấy, mình đều có loại ảo giác, cảm giác bản thân làm bất kể việc gì cũng sai.

Hơn nữa còn hoài nghỉ, ban đầu gả cho Hoắc Minh Dương, có phải vẫn không bằng dứt khoát không lấy chồng hay không, nếu nhà họ Diệp không xảy ra những chuyện này, Diệp Bách Niên cũng sẽ không vào tù và tất nhiên không có sau đó, người một nhà trải qua bình ổn, giúp chồng dạy con, sống cuộc sống của người bình thường thì tốt biết bao, đáng tiếc, hết lần này đến lần khác trời không chiều lòng người.

Còn có không biết bây giờ Hoắc Minh Dương có phát hiện không thấy cô hay không, không gặp cô nữa, hay là hiện tại Hoắc Minh Dương không biết gì cả… Từ mừng rỡ đến mất mác, chỉ trong nháy mắt.

Sớm biết có hôm nay, còn không bằng không lập kế hoạch từ ban đầu.

Gọi điện thoại cho Diệp Thiến Nhị, không có ai trả lời, hôm nay nhận được điện thoại của Diệp Thiến Nhi làm cho cô có chút bất ngờ.

Không biết là ai có khả năng tìm được Diệp Thiến Nhị, trải lại để cô mang về, chẳng qua hiện tại cô ta lại trốn tránh không gặp.

Cô làm thế có phải sai rồi hay không, này cả Diệp Thiến Nhi cũng không muốn để ý đến cô.

Suy nghĩ một chút, lại ngủ thiếp đi mất… “Tôi…Bây giờ em cảm thấy sao rồi”

Anh nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh, có chút lo lắng, thậm chí không biết mình phải làm như thế nào mới có thể khiến cho Tô Thanh Anh đỡ hơn.

Từ khi Diệp Tĩnh Gia trốn đi, cô ta chưa từng nở nụ cười, cũng không có chút tình cảm gì, y hệt một đứa con nít, mở to cặp mắt vô thần, nhìn trần nhà, cũng không ai biết cô ta đang suy nghĩ gì.

“Không sao.”

Qua một lúc lâu.

Cô ta mới hờ hững trả lời hai chữ như thế, dường như cực kỳ không vui, lại đè nén mình xuống, người đàn ông Hoắc Minh Dương này cô ta vã chưa bắt được, cho nên không thể càn rỡ.

Ban đầu cô ta đem người đàn ông này nắm thật chặt, khi đó, cô ta không muốn buông tha, hiện tại cũng như thế.

Chẳng qua là bây giờ không có chuyện bị đánh nữa, có quá nhiều thời điểm cần chủ động, cô ta phải chủ động nắm bắt mọi việc, khiến cho người đàn ông này có thể ngoan ngoãn nghe lời.

“Minh Dương, anh nói có phải em sắp chết hay không”

“Sao thế? Đừng nói mấy lời chán nản thế”

Hoắc Minh Dương cưng chiều nói, sự dịu dàng ít ỏi của anh đều dành cho Tô Thanh Anh.

Đổi lại là bất kỳ ai thấy Hoắc Minh Dương cũng không dám tin tưởng người đàn ông trước mắt sẽ có thể đối xử với một người phụ nữ như thế.

“Em cảm thấy thân thể em giống như là một cái xác, không có sức sống, không có cảm giác gì khác, ngoại trừ đánh đàn, em đã mất tất cả..”

Cô ta tiếp tục nói một cách oan ức, làm ra dáng vẻ cực kỳ đau buồn, mục đích là chỉ để anh khó chịu.

“Tôi…Sẽ không, em không nên suy nghĩ bậy bạ, em rất ưu tú, Sau này lỡ như chữa được, vẫn có thể đánh đàn”

Hoắc Minh Dương vội vàng an ủi Tô Thanh Anh, Rất sợ cô ta nghĩ quẩn, càng sợ cô ta khổ sở hoặc là không vui, sau đó làm ra chuyện tổn thương đến bản thân, lại làm chuyện đau lòng.

“Sẽ không, sẽ không chữa được, người của em đã như thế không bằng chết đi coi như..”

Giọng nói cô ta đau buồn, dường như là sinh mệnh của cô †a mất nhiều hơn được, thật giống bộ dáng không còn muốn sống, “Em làm phá đi giấc mộng của mẹ còn cả hy vọng của bố, tất cả những người yêu thích em cũng bởi vì em mất đi khả năng đánh đàn mà không yêu em nữa, cái gì cũng không có…”

“Em không hề mất đi tất cả, em còn có anh..”

Hoắc Minh Dương nhìn bộ dáng của cô ta, vì an ủi cô ta, không thể không nói, những lời này cũng là lời ẩn sâu trong lòng anh từ lâu, nhưng chưa có cơ hội nói ra.

“Anh..”

Nghe xong, cô ta quay qua nhìn Hoắc Minh Dương một cái, có chút ngơ ngác, “Anh thật sự là của em ư? Không phải anh đã kết hôn rồi ư?”

Nói xong cô ta cười.

Đơn giản như thế nhưng vẫn làm cho Hoắc Minh Dương đau hơn cả bị chém nhàn nhát dao, cho tới bây giờ anh chưa từng nhìn thấy Tô Thanh Anh như thế, không tự tin và kiêu ngạo, chỉ là một người phụ nữ bình thường mắc bệnh, không hề thấy hy vọng cũng không còn kiêu ngạo.

“Em không biết, bây giờ chỉ muốn ngủ thật ngon”

Nói xong, cô ta liền nhắm hai mắt lại, giống như mọi thứ xung quanh đều không đáng giá để cô †a chú ý đến.

“Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe”

Nói xong Hoắc Minh Dương xoay người định rời đi, tay lại bị Tô Thanh Anh kéo lại, “Đừng đi, em sợ…” Cô ta khẩn trương nhìn gò má của Hoắc Minh Dương, nhỏ giọng nói.

Anh còn việc phải làm, chẳng qua là không đành lòng từ chối Tô Thanh Anh, “Anh đọc sách ở bên, vẫn còn xử lý một ít chuyện, em ngủ đi, anh trông cho”

Nghe xong Tô Thanh Anh buông tay anh ra.

Ngay sau đó, anh ngồi ở một bên, ai cũng không biết trong lòng anh nghĩ cái gì.

Gần đây Tô Thanh Anh đã bị Hoắc Minh Dương từ chối quá nhiều lần, đại khái trong lòng Hoắc Minh Dương nghĩ những gì, cô ta đều biết, “Em không biết nói sao nữa, thật sự có chút nhức đầu”

“Em nói buồn ngủ nhiều lần rồi, nhanh nghỉ ngơi đi”

Hoắc Minh Dương tiếp lời nói, nhìn Tô Thanh Anh mệt mỏi như thế vẫn gắng gượng nói chuyện cùng anh, có chút không đành lòng, dẫu sao Tô Thanh Anh không chịu khổ nổi.

Không giống Diệp Tĩnh Gia, bị như thế nào cũng không sao, Tô Thanh Anh đã là một công chúa nhỏ chỉ tay năm ngón, cực kỳ được cưng chiều.

“Anh đang nghĩ gì thế?”

Tô Thanh Anh nói liên tục sau đó gọi Hoắc Minh Dương mấy lần cũng không thấy anh đáp lại, liên tục lớn giọng kêu anh một lúc nữa, anh mới phục hồi tinh thần.

Bây giờ cô ta rất hồn nhiên không cảm giác được Hoắc Minh Dương có gì không đúng, trong lòng rất lo lắng, sợ anh thay đổi, “Hoắc Minh Dương, anh khi nào ly hôn..”

Đây đã không phải lần đầu tiên cô ta nhắc đến chuyện ly hôn với Hoắc Minh Dương.

Mỗi lần đều là mau thôi, hiện tại mới vừa khôi phục rất bận không có chuyện xử lý.

Kéo dài như thế đến khi nào mới độc thân.

“Không biết, hết bận đã”

Hoắc Minh Dương không quan tâm đến lời Tô Thanh Anh nói, không biết trong lòng Tô Thanh Anh nghĩ như thế nào.

Luôn cảm giác có gì đó không giống.

Anh bị Tô Thanh Anh ép từng bước, ngược lại cực kỳ không vui, cũng không tình nguyện lắm.

“Em đừng gấp gáp như thế, nếu như anh muốn ly hôn, không cần em thúc giục cũng sẽ có cách”

Lời này, dọa cô ta trợ to hai mắt, co ý gì, chẳng lẽ Hoắc Minh Dương vẫn chưa băng lòng ly dị sao?“Minh Dương, Ý anh là gì?”

Cô ta mở to hai mặt hỏi, ngạc nhiên, thật không biết Hoắc Minh Dương là thật sự thích cô ta hay là không muốn cưới cô ta.

“Có phải anh chê tôi hay không?”

“Làm sao thế được, đừng nghĩ bậy, anh phải ly hôn trước mới có thể kết hôn”

Anh nói xong, nhìn Tô Thanh Anh cười một tiếng, không biết vì sao Tô Thanh Anh luôn cực kỳ hoang mang rối loạn.

“Thật ra thì không nói dối em, anh đúng thật không biết nên làm sao”

Nói xong, cô ta cảm giác mình hơi muốn khóc, rát nhiều lúc cô ta cảm thấy mình đủ kiên cường Ban đầu thời điểm thiết kế tai nạn xe cộ, cũng không nghĩ cả đời đều không thể đánh đàn, cuối cùng bởi vì quá yêu, cô ta tình nguyện buông tay để hiện giờ có được tất cả, đánh cuộc xem người đàn ông này yêu cô ta bao nhiêu, nguyện ý vì cô ta bỏ ra nhiều thứ hay không, kết quả dĩ nhiên là thất vọng, cho đến giờ cô ta căn bản không thể tiếp nhận được sự thật này.

“ĐƯỢc rồi, em ngoan chút, đi ngủ sớm chút, có chuyện gì, ngày mai anh lại nói chuyện với em”

Anh quyết định không muốn nói chuyện cùng Tô Thanh Anh nữa, dâu sao rất nhiêu chuyện nói nhiều vô nghĩa.

“Anh còn phải tiếp tục xem văn kiện, em nhanh nghỉ đi, có chuyện gì mai nói tiếp ”

Anh kéo Tô Thanh Anh, thật ra thì không bỏ được Diệp Tĩnh Gia, bất kế trong lòng bản thân khäc chế mình như thế nào, tự đánh lừa bản thân ra sao, cuối cùng cũng không thể phủ nhận một việc diệp giai chiếm một vị trí trong lòng của anh.

Nếu không cũng sẽ không mặc cô làm loạn trong tim anh, thậm chí khiến cho Tô Thanh Anh không an lòng.

Anh không kịp nghĩ nhiều đến kết quả này, liền buông bỏ cố chấp trong lòng, bình tính mà nói, diệp giai mới là người thích hợp hơn.

“Minh Dương, cậu đi ra đây một chút”

Thấy Tô Thanh Anh đã ngủ, Lữ Hoàng Trung nhẹ nhàng gõ cửa một cái, kêu Hoäc Minh Dương ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.