Khó tránh khiến cho Hoắc Minh Dương cảm thấy bất mãn hoặc là lo lắng những thứ có hay không có.
“Sao vậy, trễ như vậy rồi em mới biết về nhà à” Bình thường đi đón con thì từ sớm đã về rồi, hôm nay cô muốn đưa con đi dạo một vòng chơi cho nên lúc về có hơi muộn.
Không ngờ rằng anh vẫn còn đang đợi cô, lần này thật không biết nên giải thích như thế nào đây.
Hà Vân Phi vừa hoài nghi không biết làm sao đối mặt với anh, vừa hoài nghỉ lựa chọn lúc đó của bản thân.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Sớm biết như vậy thì nên nói hết mọi việc cho anh, sau đó thì bây giờ đã đi rồi.
Lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên, cô đi qua đó mở cửa ra, phát hiện là người nhà họ Tô.
“Các người đến đây có việc gì không?” – Tính khí của cô không được tốt lắm, cô không muốn gặp bất cứ người nào của nhà họ Tô.
Không đơn giản như cách cô tiếp xúc với Hoắc Minh Dương, bất luận cô vừa rồi có tức giận với Hoắc Minh Dương như thế nào thì cũng còn tốt hơn so với người nhà họ Tô, cô nhìn thấy mỗi người nhà họ Tô đều cảm thấy rất bất mãn.
“Em có từng nghĩ qua có điều gì cho đến bây giờ vẫn luôn luôn không muốn để em đối mặt không?” – Hoắc Minh Dương từ sớm đã có nghĩ qua rồi, người nhà họ Tô sẽ đến đây, cho nên từ lúc bắt đầu anh đã không muốn để cho Hà Vân Phi tham dự vào chuyện này, kết quả không ngờ là đây lại là chuyện của bản thân cô.
Không có chỉ trích, cũng không có nói gì khác, chỉ nhẹ giọng nói một câu bên tai cô, dường như anh đối với những việc xảy ra bây giờ đã dự liệu từ trước.
Hà Vân Phi đứng đó không nói gì, cô biết người nhà họ Tô đến đây là có ý gì.
Chẳng qua là không ngờ lại đến sớm như vậy, rõ ràng rất nhiều việc đều đã trong phạm vi dự đoán của cô, từ khi bắt đầu còn cảm thấy không có điều gì là không quan trọng cả.
“Các người không cần nói gì hết, tôi sẽ không đồng ý đâu. – Hà Vân Phi mở miệng liền quyết định, cho dù tất cả mọi người đều không đồng ý thì cô cũng đã quyết định rồi.
“Ai quan tâm cô có đồng ý hay không, tôi nói cho cô biết, Tô Thanh Anh sẽ không xảy ra bất kỳ điều bất trắc gì, tôi có thể trả cho cô một số tiền bảo lãnh lớn, cô tốt nhất là nên nhận đi, đừng có mà được voi đòi tiên”
Hắn nói lời này như một sự cảnh báo, không biết là người này nghĩ như thế nào, làm sao có thể chắc chắn là Hà Vân Phi nhất định sẽ tha thứ cho Tô Thanh Anh chứ nhỉ?
Thái độ và giọng điệu của người nhà họ Tô rất không tốt, có thể là do cuống cuồng muốn cứu Tô Thanh Anh, sự việc này ảnh hưởng không tốt đến Tô Thanh Anh, từ lúc bắt đầu thì tất cả mọi người đều đồng tình, đến bây giờ thì dư luận đã thay đổi, nhưng mà bây giờ Hoắc Minh Dương ở đây, anh tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào ức hiếp người phụ nữ này.
“Mời ông nói chuyện với vợ tôi có sự tôn trọng một chút. – Anh nói lời này không hề che giấu sự bênh vực đối với Hà Vân Phi.
“Nghe nói cậu bây giờ đã rời khỏi nhà họ Hoắc rồi” – Giọng nói có chút khinh miệt, không ngờ rằng một người lý trí như Hoắc Minh Dương bây giờ lại làm ra một quyết định hoang đường như vậy.
“Tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng mà cậu Hoắc hy vọng cậu có thể rõ ràng lập trường của vợ cậu và cậu, nếu như có ảnh hưởng gì tới nhà họ Tô chúng tôi, sợ rằng đây là kết quả mà cả hai nhà đều không mong muốn nhìn thấy: – Bố Tô thể hiện thái độ uy hiếp về chuyện của Tô Thanh Anh và Hà Vân Phi.
“Như lời ông nói, tôi đã không còn ở nhà họ Hoắc nữa rồi, nhưng mà tôi vẫn như cũ có thể bảo vệ vợ của tôi.” – Lạc đà ốm chết cũng to hơn con ngựa, anh dù có sa sút như thế nào thì cũng không để nhà họ Tô làm gì được với Hà Vân Phi.
“Tôi hy vọng rất lâu về sau thì cậu vẫn đưa ra quyết định như vậy, vẫn sẽ kiên trì với sự lựa chọn bây giờ của mình” – Ông ta lúc nói lời này có chút tình cảm, không ngờ rằng Hoắc Minh Dương lại kiên quyết lựa chọn Hà Vân Phi như thế, đây rõ ràng là một quyết định không lý trí.
“Được, lời là do cậu nói, vậy sau này xảy ra chuyện gì tôi liền không dám bảo đảm rồi.” Ông ta biết rõ không thể làm gì được Hà Vân Phi.
Định là quay về hỏi rõ cục trưởng, rốt cuộc lên làm thế nào? Ông ta liền dứt khoát rời đi, một chút cũng không muốn mất mặt với những người vai dưới.
Lúc sắp đi còn giận dữ trợn mắt nhìn Hoắc Minh Dương một cái, anh đúng là không biết cân nhắc.
Dĩ nhiên, những thứ này hoàn toàn không đáng để ý tới, đối với anh cũng chẳng quan trọng.
“Bọn họ làm sao có thể nghĩ đến việc đến đây tìm em nhỉ? Vốn dĩ chuyện này cũng đã qua rồi” – Ngồi trên ghế sô pha cứ có cảm giác không thoải mái, mơ hồ có dự cảm xấu, bố Tô lúc rời đi ánh mắt không có ý tốt, bây giờ Hoắc Minh Dương đã không còn ở nhà họ Hoắc rồi, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Bây giờ em mới nói những thứ này thì có hơi muộn rồi, lúc mà em làm ra việc này thì nên cân nhắc đến, nhưng mà không sao cả, anh nhất định sẽ bảo vệ em”
Nhưng mà có thể bảo vệ người phụ nữ này, hoàn toàn không cách nào để nghĩ xem bao nhiêu năm nay cô sống như thế nào, loại tính cách lỗ mãng như vậy đến bây giờ cũng không có thay đổi.
Hà Vân Phi cũng biết tính khí của bản thân, dứt khoát không cãi vã với Hoắc Minh Dương nữa.
“Em dẫn con đi ngủ trước đây.’ – Cô nói một tiếng rồi sau đó liền dẫn Đại Bảo về phòng trước.
Hoắc Minh Dương bây giờ có chút đáng sợ, cô vẫn nên chạy trước thì hơn, lỡ như nổi giận lên đến đánh cô thì không ổn.
“Nhìn dáng vẻ em bây giờ có lẽ là có việc gì quên nói với anh rồi nhỉ, hình như không định giải thích rõ ràng cho anh” – Hoắc Minh Dương lại mở miệng nói về việc này, nghĩ cũng không phải việc tốt gì.
Lữ Hoàng Trung nói rõ ràng như thế, rõ ràng Hà Phi Vân chính là không muốn đối mặt với chuyện của quá khứ, anh nhắc lại như vậy giống như làm khó Hà Phi Vân vậy.
“Anh… bây giờ em không muốn nói, đợi đến lúc em muốn nói ra thì tự nhiên sẽ nói cho anh biết.” – Cô có rất nhiều việc vẫn luôn đè nén, cũng không biết nên mở miệng với Hoắc Minh Dương như thế nào, dù sao bây giờ một chút cũng không muốn nói với anh.
Làm gì được nữa bây giờ dù cô đang rất không thoải mái, chỉ có thể qua loa đại khái với anh cho xong.
“Nếu như em có việc gì nhất định phải nói với anh đó, anh sẽ là người lo lắng nhất, đừng bao giờ có việc gì cũng giấu anh, nếu không anh sẽ rất thất vọng” – Lúc nói câu này ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hà Phi Vân, sự mong chờ đối với cô nhiều hơn tưởng tượng.
“Em biết cái nào nên làm cái nào không nên làm, trong lòng em tự có tính toán, nếu như có thể làm được khiến cho mọi người đều hài lòng thì em cũng sẽ cố gắng khiến cho các người đều hài lòng mà”
Sự khổ cực mấy năm nay của cô, không phải một câu hay hai câu nói liền có thể nói rõ ràng, căn bản là ngay cả bản thân cô còn không biết tại sao lại tha thứ cho người đàn ông này, anh từ lúc bắt đầu vẫn luôn một mực tra hỏi.
Anh càng tra hỏi thì Hà Phi Vân càng né tránh.
Hiểu rõ toàn bộ những cách nghĩ của cô, Hoắc Minh Dương cũng không nói những thứ vô dụng nữa.
Thừa dịp khoảng thời gian này, cô nhanh chóng dẫn Đại Bảo lên lầu nghỉ ngơi.
Đại Bảo trông như rất thích thú việc sống cùng với Hoắc Minh Dương.
Lúc được Hà Phi Vân bế đi, đôi mắt nhỏ bé vẫn luôn nhìn về phía Hoắc Minh Dương, đôi mắt này anh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mà vẫn không nghĩ ra Đại Bảo rốt cuộc trông giống ai.
Anh chưa bao giờ cân nhắc qua việc đứa trẻ này chính là con của anh, bởi vì Hà Phi Vân không có lý nào lại giấu đi chân tướng của sự thật, không để Đại Bảo và anh nhận nhau.
Làm như vậy chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích chính là đứa trẻ không phải con của anh.
Nghĩ đến đây, đầu lại lên cơn đau, bản thân rốt cuộc phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho Hà Phi Vân mở rộng lòng mình dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, lẽ nào cô vẫn luôn nhớ mãi không quên về quá khứ như vậy?
Tự mình nuôi con cực khổ như vậy, cũng không muốn tìm một người đàn ông tính sổ sao? Lữ Hoàng Trung nói bố của đứa trẻ vẫn còn sống rất tốt, nhưng mà đến miệng Hà Phi Vân nói thì đã chết rồi, đây rõ ràng là lừa người khác, hơn nữa hai người này vẫn chưa đối chiếu.
Qua vài ngày sau, Hà Vân Phi vẫn luôn trốn tránh anh, chính là không muốn nói cho anh biết sự thật.
Ngay cả lúc đi làm cũng tận lực vào công việc, vẫn luôn cúi đầu xuống không thèm ngẩng lên.
Khoảng thời gian một tuần, người nhà họ Tô cũng không đến tìm, Hà Vân Phi tự mình cũng không nói gì, Lữ Hoàng Trung vẫn luôn không sắp xếp được thời gian.
Trong lòng ít nhiều cũng có chút không nð, dù sao cùng với người đàn ông này lâu như vậy rồi, rồi bây giờ quay về lại gặp phải chuyện như vậy, nếu như anh biết chân tướng của sự việc, còn không biết sẽ làm như thế nào.
Những ngày này cô xoắn xuýt hơn ai cả, đều nghĩ ra rất nhiều chuyện muốn cùng anh đối mặt nhưng lại nói không nên lời.
Tính tình của Hoắc Minh Dương cô hiểu rõ hơn ai hết, nếu như nói sớm cho anh biết thì mọi chuyện còn có thể khá hơn một chút, không ngờ là anh lại vì chuyện của bản thân mà lại cảm thấy đau lòng, nếu như anh biết bản thân năm đó chịu khổ như thế nào, nhất định sẽ rất đau lòng.
Nghĩ đến đây, liền kiên định sẽ không nói chân tướng cho anh biết.
Có một số việc không nói ra thì sẽ dễ dàng hơn nói ra nhiều.
Ngày hôm nay, anh tìm ra được số điện thoại của bà Charles, anh muốn đến sân bay đón bà ta, dẫn theo Hà Vân Phi đi cùng, kêu cô nhanh chóng thức dậy.
Hà Vân Phi vốn dĩ đang nằm dài trên bàn làm việc không nói một lời đột nhiên bị dọa giật mình dậy, “Chuyện…
chuyện gì vậy?” “Em đang nghĩ cái gì vậy? Thấy †âm tình em đang không ở đây nhỉ” – Những ngày này lần đầu tiên anh dùng giọng điệu cưng chiều như vậy nói chuyện với Hà Vân Phi, đều đã quên lúc đầu anh chăm sóc mình như thế nào rồi, cứ cảm giác giữa hai người có cái gì đó ngăn cách.
“Em? Dãn em đi đâu vậy?” Hà Vân Phi không biết nên nói gì, nhìn dáng vẻ hăng hái của anh, có chút buồn bực, hôm nay phải cùng anh đi đâu nhỉ? “Hôm nay bà Charles trở về, bà ấy muốn chúng ta đến sân bay đón, em sẽ không từ chối chứ” – Hoắc Minh Dương nói xong, còn có chút lơ đãng nhìn cô, dường như đang có sự hoài nghỉ đối với cô.
“Không có, tôi đương nhiên phải đi đón rồi, vậy chúng ta đi thôi. Mấy giờ vậy?” – Cô hỏi liên tục mấy câu hỏi cho thấy trong lòng cô bây giờ rất lo âu.
“Em không cần phải gấp gáp, đi mua rồi thay bộ quần áo khác đi, ăn mặc nghiêm chỉnh một chút” Ngay vào lúc này, anh bỗng nhiên nhận được số điện thoại của người kia.
“Sao vậy mẹ? Có chuyện gì sao?” – Từ sau khi Hà Vân Phi công bố thân phận, mẹ Hoắc vẫn luôn không có liên lạc gì với bọn họ.
Không biết là do nguyên nhân gì, anh rất tò mò rốt cuộc là tại sao mẹ của anh trở thành dáng vẻ bây giờ, luôn cảm giác cô làm việc mà tâm trạng không để ở đó, làm việc cũng mơ mơ hồ hồ, hình như trong lòng có rất nhiều chuyện, trong công ty gặp anh cũng chỉ thỉnh thoảng chào hỏi, không nói thêm câu nào.
Dường như là đang cân nhắc nên xử lý như thế nào điểm này của Hà Vân Phi từ đầu đã không đồng ý, đến bây giờ cô lại không tìm được lý do tại sao không đồng ý.
Năm đó là cô ép Hoắc Minh Dương cưới Diệp Tĩnh Gia.
Bây giờ Diệp Tĩnh Gia quay lại rồi, không có lý do nào đi chia rế bọn họ.
“Lúc nào được thì đem con của cô ấy về đây đi” – Đây cũng được xem là gián tiếp chấp nhận Hà Vân Phi, người như anh chịu khuất phục là mọt chuyện rất hiếm rồi, muốn anh ta xin lỗi còn khó hơn lên trời.
“Đợi đi, khoảng thời gian này mẹ cô ấy muốn đến, đợi qua khoảng thời gian này lại quay về.” “Mẹ của cô ấy không phải đã mất †ừ sớm rồi sao?” – Nghĩ đến như vậy, người đã chết từ rất lâu rồi, liên quan đến người này cũng là người chết sống lại ư, dọa cho hết hồn.
“Bà Charles đã đến rồi, đã nhận cô ấy là con gái” – Tôi nghe thành lời này, nhất thời khiến tôi cảm giác tâm trạng cũng tốt hơn.
Chuyện vừa rồi đang suy nghĩ, bây giờ liền hiểu rõ rồi, không cần phải lo lắng nữa.
Xem bối cảnh bây giờ của Hà Vân Phi, cũng được xem là môn đăng hộ đối với Hoắc Minh Dương, ‘Vậy thì quá tốt rồi, nếu sớm biết thế này, con không nói sớm cho mẹ biết vậy, thì mẹ đã sớm để cô ấy về đây rồi” “Con bây giờ không muốn nói chuyện này với mẹ, chúng con đi trước đã, đi đón bà Charles thôi, nếu như có chuyện gì muộn tí mẹ gọi điện cho con.”
Anh cúp máy, sau khi biết Hà Vân Phi là Diệp Tĩnh Gia, tất cả mọi việc đều trở nên nhẹ nhàng hơn, bà ấy cũng không phản đối như lúc đầu nữa.
Điều này khiến anh thả lỏng hơn nhiều, nghĩ xem nếu như từ đầu anh không duy trì trạng thái tốt như vậy, bây giờ anh có nói gì cũng không có cách nào suy nghĩ nhiều đến như vậy.