Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 391: Chương 391: Không bao lâu nữa bố có thể ra ngoài




Hà Vân Phi liếc mắt, anh làm như vậy cũng quá nóng vội sốt ruột rồi Còn chỗ nào giống với Hoắc Minh Dương lúc đầu nữa.

Cô nghĩ như vậy, đợi đến khi cô hồi phục lại tình thần thì mình đã lột sạch quần áo rồi và ngồi trên vị trí then chốt dưới phần bụng của Hoäc Minh Dương.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Sau khi cởi quần áo ra, hai gò má của Hà Vân Phi đỏ bừng cả lên. Cô vốn định cầm lấy cần áo đang ở một bên rồi mặc lên, nhưng lại bị Hoäc Minh Dương nhanh hơn một bước ném quần áo của cô xuống dưới giường Cô muốn cúi mặt xuống, nhưng ngay cả cử động Hoắc Minh Dương cũng không cho cô cử động.

“Anh làm gì vậy hả? Không có sự đồng ý của em mà anh đã cởi quần áo của em ra rồi” Cô lên tiếng nói, càng nói càng không có khí thế.

Bây giờ cô thật sự xấu hổ muốn chết đi được.

Cô thì trên người không có một mảnh vải che thân, còn anh thì lại ăn mặc rất chỉnh tê.

Điều này khiến cho vẻ mặt của cô không hề tốt “Dù thế nào thì lát nữa em cũng cởi nó ra thôi mà” Anh nói với giọng điệu như là lẽ dĩ nhiên, sau đó còn bố sung thêm một câu: “Dù sớm dù muộn thì cũng phải cởi, cho nên anh cởi nó ra trước giúp em” Cho dù thế nào cởi quần áo cũng là chuyện sớm muộn.

Nói rồi Hoắc Minh Dương còn cố tình dùng phần nóng bỏng phía dưới của mình lê chăm chậm đến chỗ cô.

Hà Vân Phi chỉ cảm thấy phần dưới của mình bị một vật nóng bỏng gì đó đè lên nên cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng Hoäc Minh Dương không muốn cô rời khỏi vị trí này.

“Em không muốn đâu” Cô từ chối anh.

Cuối cùng Hoắc Minh Dương vẫn là một con sói đuôi to thâm sâu, Hà Vân Phi ở trước mặt anh giống như một con thỏ trắng nhỏ bé. Vì vậy đế cho cô mắc câu quả thật là một chuyện vô cùng đơn giản.

Đến cuối cùng, Hà Vân Phi vẫn bị Hoắc Minh Dương lừa cởi hết quần áo của anh ra Lúc đầu hai người còn ở trên giường, nhưng cuối cùng Hoắc Minh Dương đưa cô đi đến khắp mọi nơi ở trong phòng ngủ.

Anh vừa đi, cái thứ to lớn ở phía dưới anh cũng chuyển động Cuối cùng từ nhà vệ sinh đến ghế sofa, từ trên giường xuống mặt đất, nơi đâu cũng đều có những tờ giấy vo tròn nhỏ.

Hoäc Minh Dương cũng không dám làm cho Hà Vân Phi mệt. Sau khi thỏa mãn, anh cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rồi ôm cô vào trong phòng tầm, tâm rửa cơ thể cô cho sạch sẽ.

“Hoắc Minh Dương, anh là một tên lừa đảo” Cô vốn tưởng chỉ có một lần, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều phải muốn cô đến ba lần, hơn nữa mỗi một lần đều phải hơn một tiếng.

Nếu như không phải cuối cùng sức lực của cô không thể chịu được nữa thì anh thật sự sẽ nghỉ ngờ và không thể buông tha cho sức lực của cô.

“Anh làm gì có sức nào để lừa em, chẳng phải em tất thoải mái sao? Hoắc Minh Dương nhìn cô.

với gương mặt kiêu ngạo, làm ra vẻ mặt kiêu căng Lúc này hai người đang ở trong bồn tẩm, Hoắc Minh Dương đang lau cơ thế giúp cô.

“Anh..” Hà Vân Phi tức giận.

Cô cũng không biết ngày hôm nay mình ở trong nhà như thế nào mà nói chuyện gì cũng đều lắp ba lắp bảp, ở trước mặt anh cô lại càng lúng túng hơn.

“Ngoan nào, anh biết em cũng muốn nhiều hơn một chút. Nhưng chúng ta còn phải nghĩ đến cục cưng của chúng ta nữa” Nói rồi Hoắc Minh Dương xoa lên bụng của cô Đã được ba tháng rồi, đương nhiên bụng của cô phải lớn hơn rất nhiều so với trước kia.

Hà Vân Phi cũng không còn lời nào để nói nữa. Anh nói một cách đường hoàng như vậy, cũng không biết vừa nấy là ai cứ làm hết lần này đến lần khác.

Sau khi tẩm rửa xong, Hoắc Minh Dương thấy Hà Vân Phi không nói gì còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Cuối cùng chỉ sau khi nhìn thấy cô ngủ rồi, anh mới có thể yên tâm.

Hoäc Minh Dương ôm cô từ trong bồn tắm lên, sau đó lại lấy khăn lông sạch để thấm hết nước trên cơ thể cô. Lúc này anh mới ôm Hà Vân Phi lên giường ngủ.

Ngày hôm nay Hà Vân Phi cũng không phải là mệt lắm, nhưng sau khi Hoäc Minh Dương kéo cô ngồi lên rồi vận động một hồi thì cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến.

Hoắc Minh Dương nhìn người nằm trên giường. Sau khi anh cẩn thận kéo chăn lên đắp kín cho Hà Vân Phi rồi lại hôn nhẹ lên trán cô.

Ngày hôm sau, Hà Vân Phí quyết định đưa Diệp Thiến Nhi đến sở cảnh sát để thăm Diệp Bách Nhiên “Anh ngồi ở đây đợi em nhé!” Hà Vân Phi và Diệp Thiến Nhi bước xuống xe, sau đó cô cúi người xuống nói với người đàn ông đang ngồi trong xe.

Hoắc Minh Dương nhìn cô với vẻ mặt khó chịu, sự ủy khuất kìm nén ngập tràn trong đôi mất.

Bây giờ anh là chồng của cô, nhưng cô lại không đưa anh đi gặp bố của cô. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được cô đưa anh đi cùng, nhưng cuối cùng cô chỉ bảo anh đợi ở ngoài cửa.

Như vậy thì bảo anh làm sao có thể thoải mái được đây.

“Anh vẫn còn đang tức giận à? Đúng là người đàn ông nhỏ mọn mà” Cô không hề cho anh chút thể diện nào mà lập tức nở nụ cười “Xem lúc về anh xử lý em thế nào” Hoắc Minh Dương nhãn nhịn rất lâu rồi mới nói ra những lời này.

Nếu như không phải vì nơi này có rất nhiều người thì anh thật sự có thể không ngại ngùng gì mà xử lý cô ở chỗ nào.

“Được thôi” Hà Vân Phi làm mặt quỷ với anh, sau đó kéo Diệp Thiến Nhi đi vào trong cửa lớn của sở cảnh sát.

Hoắc Minh Dương nhìn bóng dáng của cô biến mất rồi mới thu ánh mắt lại, sau đó lục lọi trong xe mấy lần để tìm một quyển sách đọc.

Hà Vân Phi đã đến nơi này mấy lần cho nên rất nhớ đường. Sau khi cô nói với cảnh sát một chút thì đi theo người cảnh sát đó.

Diệp Thiến Nhi cảm thấy hơi do dự, cuối cùng cô vẫn chậm rãi đi phía sau Hà Vân Phi.

“Sao thế? Sao em lại đi chậm vậy?” Hà Vân Phi quay đầu lại nhìn Diệp Thiến Nhi đang cách mình rất xa. Cô khẽ nhíu mày rồi hỏi Thiến Nhi.

“. Diệp Thiến Nhi không trả lời, có cảm giác không được yên lòng.

Diệp Thiến Nhi nhớ lại mấy lần trước đến thăm Diệp Bác Nhiên, cô ta đã cãi nhau một trận với ông ta Nguyên nhân là vì ông ta thúc giục Diệp Thiết Nhi kết hôn, ông ta nghĩ cô ta đã hai mươi mấy tuổi rồi mà ngay cả một người bạn trai cũng không có, điều này khiến cho ông ta thật sự rất bận tâm lo nghĩ.

Nhưng Diệp Thiến Nhi lại không muốn kết hôn, vì vậy hai người cứ ông một câu tôi một câu mà cãi nhau. Cuối cùng khi Diệp Thiến Nhỉ rời đi, ông ta vẫn còn đang mắng chửi cô ta rằng cô ta khiến cho người ta lo lắng bận tâm gì đó.

“Có chuyện gì sao?” Hà Vân Phi nhìn thấy Diệp Thiến Nhi bồn chồn không yên như vậy bèn đi đến bên cạnh cô ta, sau đó khẽ đẩy cô ta.

Ban đầu ngay hôm nay Diệp Thiến Nhi định không đến đây, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bị Hà Vân Phi thuyết phục, nói hết lời nên mới đi đến nơi này.

“Em không sao” Diệp Thiến Nhi nhìn Hà Vân Phi, muốn nói gì đó nhưng làm thế nào cũng không thể nào mở miệng ra được. Cuối cùng cô †a chỉ đành kìm nén lại và nói ra ba từ này.

Hà Vân Phi cũng không muốn nói Diệp Thiến Nhi cái gì, dù sao bây giờ Diệp Thiến Nhi đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ nữa, có rất nhiều chuyện cô ta cần phải tự mình nghĩ cách. Hà Vân Phi không thể cứ quản Diệp Thiến Nhi như ngày trước.

được, có một số chuyện cô ta phải trải qua thì mới có thể hiểu được đạo lý trong đó.

“Vậy chúng ta đi thôi” Cô kéo Diệp Thiến Nhi bước nhanh chân hơn: “Em phải hiếu mọi người đều muốn tốt cho em. Bố đã lớn tuổi như vậy rồi, điều mà con gái chúng ta nên làm đó là thông cảm cho ông ấy” Hà Vân Phi nói như vậy, Diệp Thiến Nhi cũng chỉ có thể lờ mờ đồng ý.

Khi hai người đi vào trong, Diệp Bách Nhiên ở nơi đó đợi hai người đến. Lần trước Hà Vân Phi đến thăm Diệp Bách Nhiên, ông ta nhìn thấy cô đến thì vô cùng vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiến Nhi đến, ông ta lại chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Hà Vân Phi cũng là một người thông minh, cô nhìn dáng vẻ hai người như vậy thì rất sợ hai người sẽ lại bực mình mà cãi nhau.

“Bố à, bố có khỏe không ạ?” Hà Vân Phi kéo Diệp Thiến Nhỉ ngồi xuống, ba cha con nhìn nhau qua cánh cửa số: “Con thấy lần này bố đã khỏe hơn rất nhiều so với lần trước con đến thăm” Đây chính là điều mà cô mong muốn nhìn thấy nhất. Chỉ cần Diệp Bách Nhiên khỏe mạnh bình an như vậy là đủ lắm rồi.

“Ừ, bố rất khỏe. Không lo miếng cơm manh áo có thể không khỏe sao?” Diệp Báchh Nhiên trêu đùa Hà Vân Phi: “Thế còn con, càng ngày càng giống một người mẹ rồi. Con và mấy đứa trẻ vẫn khỏe chứ?” Diệp Bách Nhiên biết sự tồn tại của bé Hiền, nghĩ đến chuyện mình đã làm ông ngoại thì rất vui vẻ.

ặc dù Hà Vân Phi và nhà họ Diệp không còn quan hệ gì nữa, nhưng ông ta đã coi Hà Vân Phi là con của mình từ rất lâu rồi.

“Bố à, nhìn bố nói kìa. Con vốn là một người mẹ mà, các con của con rất khỏe mạnh và cũng rất nhớ ông ngoại của bọn chúng” Hà Vân Phi nói rồi vô thức xoa lên bụng của mình.

Cô đã được ba tháng rồi, cái bụng cũng đã lớn hơn một chút. Nghĩ đến chuyện chưa đến mấy tháng nữa là có thể đi đên bệnh viện kiểm tra.

giới tính của đứa trẻ thì thật sự khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Diệp Thiến Nhi ngồi ở một bên không nói gì.

Cô ta nhìn thấy Diệp Bách Nhiên và Hà Vân Phi nói chuyện với nhau rấtt vui vẻ, dường như quên mất cả cô ta nên trong lòng lập tức chìm xuống đáy.

“Vẫn là con tốt, không giống như một số người” Ban đầu Diệp Bách Nhiên cũng không để ý nhiều đến chuyện lần trước Diệp Thiến Nhi đến cãi nhau với ông ta. Nhưng khi ông ta nhìn thấy.

Diệp Thiến Nhi ngồi ở đó không nói tiếng nào thì không được vui cho lắm, vì vậy bắt đầu trách mắng cô ta trước mặt Hà Vân Phi Diệp Thiến Nhi siết chặt nắm tay thành hình quả đấm, cúi gầm mặt xuống không nói tiếng nào.

“Bố, bố nói cái gì vậy? Chúng ta đều là người một nhà, cãi nhau thật mất hòa khí!” Hà Vân Phi vội vàng hòa giải, sau đó nháy mắt ra hiệu với Diệp Thiến Nhi Nhưng Diệp Thiến Nhi dường như không nhìn thấy mà mặc kệ không để ý đến cô.

“Con xem đứa trẻ này đi, nó không hề hiểu chuyện chút nào. Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn đế cho bố bận tâm lo nghĩ, cũng không vội vàng nhân lúc mình còn trẻ mà đi tìm một người bạn trai gì đó đi” Dù sao Diệp Bách Nhiên cũng rất tốt với Diệp Thiến Nhi, ông ta vừa làm bố vừa làm mẹ.

Khi ông ta vẫn chưa kết hôn với Hà Thúy Mai, ông ta luôn chăm sóc quan tâm Diệp Thiến Nhi Nhưng sau này Hà Thúy Mai gả vào đây, ban đầu ông ta cũng cho rằng đứa trẻ này sẽ thay đổi tính cách của mình. Nhưng Diệp Thiến Nhi vẫn như vậy, mãi đến khi xảy ra chuyện này thì mới coi như đàng hoàng hơn rất nhiều.

“Con thì không vội vàng gì cả” Diệp Thiến Nhi khẽ lẩm bẩm.

Bây giờ cũng có rất nhiều phụ nữ độc thân trong xã hội này, có một vài người cả đời không.

kết hôn cũng không thấy sao cả mà. Hơn nữa con người đều là những phần lộ liễu phơi bày, đến cuối cùng cũng không cần phơi bày ra. Vì vậy cứ sống cuộc sống bây giờ mưới là điều quan trọng nhất.

Đây là suy nghĩ lúc này của Diệp Thiến Nhi “Còn còn chưa vội, nhưng bố vội thay con” Thính lực của Diệp Bách Nhiên còn rất tốt, ông ta vẫn nghe thấy được những lời Diệp Thiến Nhi nói “Bố à, thật ra Thiến Nhi lừa bố đó. Vừa nấy con bé còn nói với con là người nó thích đang theo đuổi nó. Thiến Nhi nói như vậy là đang lừa bố đó” Hà Vân Phi cảm thấy mình cần phải hòa giải.

Chẳng trách vừa nấy Diệp Thiến Nhi không chịu, hóa ra là hai bố con bọn họ đang cãi nhau.

Diệp Thiến Nhi nghe Hà Vân Phi nói như vậy ‘thì tròng mắt trợn tròn ra như muốn rớt ra ngoài.

Hà Vân Phi nói như vậy cũng là đang lừa gạt Diệp Bách Nhiên. Diệp Thiến Nhi đang ở trong tình trạng thế nào, bản thân cô ta là người rõ nhất.

Đương nhiên Diệp Bách Nhiên tin Hà Vân Phi, nhưng cô nói như vậy vẫn khiến cho ông ta hơi nghỉ ngờ.

“Thật sao?” Ánh mắt Diệp Bách Nhiên liếc nhìn Hà Vân Phi rồi lại quay lại nhìn Diệp Thiến Nhí. Cuối cùng ánh mất ông ta dừng lại ở chỗ Diệp Thiến Nhi Diệp Thiến Nhi quay đầu nhìn Hà Vân Phi.

Nhưng Hà Vân Phi lại xua tay với cô ta ở một nơi mà Diệp Bách Nhiên không nhìn thấy.

Diệp Thiến Nhi vừa nhìn đã hiểu ý của cô.

Hà Vân Phi nói như vậy là muốn giải vây giúp cô ta.

“Vâng, chuyện của mấy ngày trước rồi nên có lẽ bố vẫn chưa biết” Diệp Thiến Nhi nói rồi bày ra vẻ mặt có ngượng ngùng, giống như cô ta nói chuyện này vô cùng ngại vậy.

“Vậy thì tốt, con nhất định phải nghe lời chị con” Diệp Bách Nhiên cũng không nghỉ ngờ nữa, Diệp Thiến Nhỉ và Hà Vân Phi coi như đã đi qua được cửa ải này.

“Vâng, con biết rồi” Diệp Thiến Nhi đồng ý với ông ta.

Bây giờ cô ta không còn làm bội dạng đối xử với Hà Vân Phi giống như trước kia. Bây giờ cô ta thật sự coi Hà Vân Phi là chị gái của mình.

ố à, bố đã bị giam giữ ở trong này lâu như vậy rồi. Đến lúc đó con sẽ nói với Hoäc Minh Dương, bảo anh ấy khơi thông mối quan hệ cho.

bố. Không bao lâu nữa là bố có thể được ra ngoài rồi.

Đây mới là điều mà Hà Vân Phi muốn nói khi đến đây, Diệp Bách Nhiên bị nhốt ở trong này nhưng bản thân cô lại sống một cuộc sống tốt đẹp bình yên. Đây là điều mà cô không thế nào chấp nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.