“Nói như vậy Minh Dương không thích Thanh Anh” Nghe thấy mẹ Hoắc nói như vậy, bố Tô cũng bế tắc, nhìn một cái, đúng là không thích. Vậy chúng ta đi nói chuyện với luật sư Hà, có phải Minh Dương sẽ thay đổi chủ ý hay không.
Bất kể có bao nhiêu hy vọng yếu ớt, chỉ cần là thấy được hy vọng, ông nhất định phải nắm lấy, bởi vì đã không có đường lui.
Dĩ nhiên, ông cũng là không còn cách nào, cũng không thể như vậy trơ mắt nhìn Tô Thanh Anh đòi sống đòi chết, cha mẹ đau lòng con cái, làm sao cũng không nỡ lòng tước đoạt một sinh mạng còn đang sống sờ sờ.
“Ông tìm luật sư Hà làm phiền, tôi nghĩ Minh Dương nhất định không dễ bỏ qua. tính cách Hoắc Minh Dương bà hiểu rõ, bất quá, nếu như đi tìm Hà Vân Phi phiền toái, chỉ là chọc giận Hoắc Minh Dương.
“Nhưng đây là biện pháp duy nhất, không thử tôi cũng không thể trơ mắt nhìn con gái chịu khổ” Đáng thương lòng cha mẹ, trừ biện pháp này không tìm được biện pháp khác, nếu không ông đành chấp nhận, cũng không cam tâm ôn ào mâu thuẫn gia đình như vậy với một luật sư.
‘Vậy cũng được, ông yên tâm làm đi, nếu như có tin tức gì, tôi nhất định sẽ sớm nói cho ông.
Cái gì cũng không quan trọng bằng con mình, nghe thấy bà Hoắc nói như vậy, bọn họ yên tâm không ít, nếu là tất cả mọi người nhà họ Hoắc đều ủng hộ Tô Thanh Anh, vậy thì so với cái gì cũng có sức mạnh hơn.
Cuối cùng là được người nhà họ Hoắc cho phép, bố Tô cúp điện thoại, còn dặn dò mẹ ghẻ cô nhất định chăm sóc cô tử tế.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Tô Thanh Anh một mình nằm ở trên giường bệnh không ngủ được, tâm tình cũng không tốt, nhớ mới vừa rồi mẹ tới nơi này, cũng chỉ là vì ngại mặt mũi bố.
Cô không tin có người có thể cân nhắc vì cô, thực sự khiến cho cô làm được chuyện mình muốn làm.
Bây giờ tất cả trông đợi của cô chính là ký thác vào người nhà họ Hoắc, chỉ cân nhà họ Hoắc nhả, cô liên có biện pháp gả cho Hoắc Minh Dương, nhưng nếu như không ai nhả, cô dứt khoát không có bất kỳ hy vọng nào.
Biết rõ có những thứ đã mất đi thì phải đối mặt, nhưng chỉ cần người nhà họ Hoắc và người nhà họ Tô còn chưa nhả, thì cũng còn có cơ hội.
Cô cầm điện thoại gọi cho Hà Vân Phi.
Thấy trên điện thoại hiện ra mã số xa lạ, cô nhận.
“A lô, xin chào.” Hà Vân Phi vừa chải đầu, mở loa ngoài âm lượng lớn nhất.
‘Hà Vân Phi, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.
Nghe thấy giọng nói Tô Thanh Anh, cô vẫn cảm thấy bất ngờ, trước thấy cô giống như sẽ mất mạng, bây giờ gọi điện thoại nói chuyện còn có thể rõ ràng như vậy, nhìn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Có chuyện gì cô cứ nói, tôi còn có việc.” đối với việc mình cùng Hoắc Minh Dương cô không có ôm kỳ vọng gì, bất kể nói thế nào, giống như là nhà họ Hoắc như vậy, bất kể cô có vấn đề gì hay không, cũng phải đi chấp nhận cả một gia tộc.
Tô Thanh Anh không biết mình nên làm cái gì, mới có thể để cho mình cầm chặt thư vốn là thứ mình mong muốn ở trong tay mình, nhưng cô biết không dễ dàng để cho Hà Vân Phi hạnh phúc như vậy.
Người đàn bà kia cướp đi quá nhiều thứ của cô, trừ Diệp Tĩnh Gia đã chết đi, không có ai có thể cướp Hoắc Minh Dương ở trong tay cô.
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, tôi cảm thấy gặp mặt nói rõ ràng hơn.” Cô giữ vững muốn cùng Hà Vân Phi gặp mặt, đề nghị này khiến cho cô khá lo âu, vừa tò mò, mặt khác quả thật không muốn gặp lại người đàn bà này.
Giống như cô ta có độc vậy, đụng phải liền gỡ không ra.
Cô cự tuyệt thẳng, “Tôi gần đây có rất nhiều vụ án, còn phải tố cáo truyền thông đặt điều tôi, không rảnh gặp cô.” Cô kín đáo trực tiếp đem những điều mình ghét cùng không vui biểu đạt ra ngoài, đổi lại không có bất kỳ ai làm được điều này mà không câu chấp, nhưng cô hết lần này tới lần khác có thể, có lẽ là chán ghét mặt mũi Tô Thanh Anh, làm gì cũng không có cách nào thay đổi, càng nhiều hơn là đã không cách nào khiến cho người khác an tâm, v người đàn ông như Hoắc Minh Dương, quả thật không tốt đến khiến cho đàn bà động tâm như vậy, nhưng nói thật, lại không thể không cố gắng vì người đàn ông đó.
Bởi vì anh có thứ người khác cả đời cũng không có được.
Nghĩ như vậy, cô càng không có lý do đem Hoắc Minh Dương nhường cho người khác, đặc biệt là người vốn không có quá nhiều liên quan đến cô.
Có lẽ là nguyên nhân do tính cách cô, trong tay nắm cái chuôi Tô Thanh Anh, nói chuyện cũng cứng rắn không ít, cũng không để ý cô có phải bệnh nhân hay không, liền trực tiếp bắt đầu phản bác.
Cuối cùng bà Tô trở về, cô mới cúp điện thoại.
Sau đó bắt đầu buồn buồn không vui, khiến cho bà Tô buồn bực”Thế nào, Thanh Anh. Con khó chịu chỗ nào sao?” Nói không thoải mái chỉ bằng chính là trong lòng không thoải mái, người đàn ông đó cùng người đàn bà này là một đôi cẩu nam nữ, bất kể như thế nào, cô cũng phải nghĩ biện pháp chia rế bọn họ.
“Dì, dì nói con nên làm cái gì mới có thể làm cho bố giúp con nghĩ biện pháp.” Cô bây giờ không có bất kỳ ai có thể dựa vào, đã hoàn toàn không biết mình nên làm như thế nào, tất cả phương pháp từ nhẹ đến nặng cô đều đã dùng.
Kết quả không có tác dụng.
“Thật ra thì điều kiện nhà họ Hoắc tốt là tốt, nhưng chúng ta cho dù không có Hoắc Minh Dương, tìm một người tương tự, không phải cũng giống vậy sao?” Người đàn ông khó theo đuổi giống như Hoắc Minh Dương khá là ít, cô cũng nói mình cảm thấy không có vấn đề, chỉ là giống như vẫn luôn không có ích lợi gì, giống như tình huống bây giờ, căn bản không cần cô ra mặt làm gì, trực tiếp dứt khoát GAME OVER.
Có lẽ là biết trong lòng cô nghĩ cái gì, Tô Thanh Anh mở miệng nói, “Dì, con nhất định phải cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, đây đối với bố mà nói cũng là tốt, dù đừng nghi ngờ quyết định của con” Lúc cô nói lời này, trong giọng nói tràn đầy không tín nhiệm với bà, trước không cho mẹ chăm sóc mình, không phải là vì bảo vệ mẹ.
Dáng vẻ cử động như vậy không phải giống Hoắc Minh Dương sao.
Nhưng cô chẳng qua là cười một tiếng, cũng không tức giận cũng không phản kháng, mới vừa rồi ở trong điện thoại không thấy được biểu cảm, nhưng dáng vẻ đắc ý của Hà Vân Phi khiến cho cô khó chịu.
Tô Thanh Anh như vậy, khiến cho trong lòng bà run một cái, rất sợ chuyện mình đã làm bị phát hiện.’Dì không phải cố ý, trước đều chiều theo con, dì mới có thể..” Dáng vẻ khẩn trương của bà, hoàn †oàn không nhìn ra là mẹ Tô Thanh Anh, không nói khác, chỉ nói nói bây giờ cô không có cách nào xuất viện, đổi lại là người khác đã sớm sắp xếp người trông chừng.
Bất quá nhớ tới, bây giờ ngay cả bóng dáng bố cô cũng không thấy.
“Gần đây bố con bận rộn cái gì.’ Cô lên tiếng, bây giờ đang lo lắng bố đi tìm nhà họ Hoắc làm phiền, vấn đề xảy ra, nói cho cùng còn không phải ngại quan hệ nhà họ Hoắc cùng nhà họ Tô, cho nên cô đoán chừng bố sẽ không tùy tiện đắc tội Nhà họ Hoắc như vậy.
Kết quản trọng nhất, nếu như Hoắc Minh Dương thật sự đáp ứng tử tế đính hôn cùng Nhà họ Tô, như vậy hết thảy cũng không là vấn đề.
Nói dễ làm mới thấy nhiều khó khăn, không biết Hoắc Minh Dương phải thế nào mới có thể chấp nhận mình, hiện xảy ra loại chuyện như vậy cũng không thấy Hoắc Minh Dương ở lại đây.
“Con đừng khó chịu như vậy, khó chịu chỗ nào, chăm sóc mình tử tế, cho dù không tìm Hoắc Minh Dương, chúng †a cũng không phải không còn lựa chọn” bà nói chuyện trấn an Tô Thanh Anh, đặc biệt bà nói, sẽ khiến cho cô cảm thấy tốt hơn không ít.
“Được rồi, con nhức đầu, báo hôm nay đâu” Cô muốn xem báo giấy, xem thử hôm nay tin tức là cái gì, nếu như có thể, cô nhất định phải khiến cho Hoắc Minh Dương bây giờ nhức đầu hận không được nổ tung.
Bà Tô nhanh chóng cầm báo cho “Con không cần đọc báo, đại khái ngày nào cũng như nhau.” Nói bao nhiêu lần, đọc bao nhiêu lần cũng sẽ không thay đổi, nhiều lắm là tin tức kác nhau đều là châm chọc nhằm vào quan hệ hỗn loạn giữa ba người bọn họ, còn có phong sát Hà Vân Phi.
Có thể hy sinh mình, lại hy sinh Hà Vân Phi, hai người đều là người thất bại, có khác chính là Hà Vân Phi, hưởng thụ tất cả dịu dàng của Hoắc Minh Dương “Như vậy đi, nếu như cần gì, có thể nói cùng dì, dì nhất định sẽ giúp con sắp xếp” Vì lôi kéo Tô Thanh Anh, bà đã bỏ rất nhiều thứ, chỉ cần Nhà họ Tô hài lòng, những thứ khác cũng không thèm để ý.
“Con không có cần gì, nhưng dì hẳn biết tính khí cùng tính cách con, nếu như Nhà họ Hoắc có động tĩnh gì nhanh chóng nói cho con.” Cô đọc xong báo hung hãn ném qua một bên, sau đó nói với mẹ ghẻ, bà cũng đủ hiểu tính tình của cô, bất kể nói thế nào cũng không có cách nào thay đổi, nhưng nếu như bây giờ không cố gắng, bây giờ cùng sau này không có khác biệt, nhớ tới vẫn là không nhịn được lo lắng những thứ kia có tới hay không.
“Được rồi, nếu như có chuyện dì nhất định sẽ sớm nói cho con” Bà lập tức bảo đảm, không bỏ cơ hội lấy lòng Tô Thanh Anh.
“Được, vậy dì đi về trước đi, con ngủ, yên tâm đi, sẽ không tự sát nữa” sai lầm này, cô làm lần thứ hai cũng làm trò cười cho nhiều người như vậy, cô tuyệt đối sẽ không khiến cho mình sống như vậy nữa.
Chờ tất cả mọi người đều đã đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố gắng thử mấy lần, cô cũng không ngồi lên nổi, nghiêm trọng hoài nghi mình có phải có vấn đề chỗ nào hay không.
Cô sợ, không dám đi đối mặt một số thứ, phải biết bây giờ tình trạng thân thể của cô, không đủ để duy trì cuộc sống.
Hoắc Minh Dương có thể không cần cô, nhưng cô thủy chung không có dũng khí bỏ Hoắc Minh Dương, đơn giản cũng là bởi vì người đàn ông đó có thể cho cô thứ cô mong muốn.
Cô không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, rõ ràng cảm giác được tâm tư Hoắc Minh Dương đã không ở trên người cô, bây giờ cuối cùng gắng sức đánh một trận, đại khái chính là cô muốn cuộc sống kiểu gì, thì sẽ có lựa chọn gì.
Hà Vân Phi cúp điện thoại, cũng không lâu lắm, Lữ Hoàng Trung liền gõ cửa một cái.Thế nào, mới vừa rồi ai gọi điện thoại cho em” Không ngờ bị anh nghe thấy, Hà Vân Phi sao cũng được cười cười, không biết nên nói như thế nào mới phải.
“Tại sao lỗ tai anh lại thích vậy nhỉ, mới vừa rồi Tô Thanh Anh gọi điện thoại cho tôi, mục đích anh hẳn cũng đoán được, tôi không biết nói cái gì cho phải” Thẳng thắn mà nói, đổi lại là cô tuyệt đối sẽ không vì Hoắc Minh Dương mà cảm giác thấy bất kỳ khổ sở cùng tiếc nuối nào, nhưng bây giờ không giống, người đàn ông này đã là một người khác.
Hoắc Minh Dương có thể cho anh hay không, anh hy vọng không biết, nhưng nhất định rất nhiều thứ anh nói thế nào cũng vô ích.
“Em không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu là có cần gì có thể nói với anh, chỉ cần anh có thể làm được, cũng sẽ đem hết toàn lực giúp em”” Đây là hứa hẹn lớn nhất của anh, nói khác cũng không ý nghĩa gì, cho tới nay anh đều là một người lạnh nhạt như vậy.
So với Hoắc Minh Dương, Lữ Hoàng Trung luôn là người cầm được bỏ được, đây là điểm vạn phần hiếm thấy.
Tính khí cô dần bị ăn mòn, dần dần biến thành dáng vẻ cho tới nay mình không thích.
Thậm chí bắt đầu trở nên không nhận ra mình.
“Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, tôi cũng sẽ không quên dự tính ban đầu” Bây giờ các loại biểu hiện của Tô Thanh Anh khiến cho cô càng chán ghét, luôn cảm thấy người giống như cô cũng không cần hạnh phúc dễ dàng.