Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 21: Chương 21: Lần đầu gặp bác sĩ Lữ




Đối với Hoắc Minh Dương mà nói, cô là

người ở thành phố Giang Ninh, cho nên cô

đương nhiên nghe được rất nhiều lời đồn đại

về Hoắc Minh Dương. Nhà họ Hoắc ở thành

phố Giang Ninh, bố Hoắc là chủ tịch của

ngân hàng, mẹ Hoắc là chủ tịch của tập đoàn

Hoắc Thiên, nhưng từ khi Hoắc Minh Dương

mười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp nhận tập đoàn

Hoắc Thiên, về việc liên quan đến quá khứ

của anh, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút

hoang đường, người như thế này không được

động vào. Một người ưu tú như vậy chỉ có

điều đáng tiếc duy nhất là hai chân bị tàn tật,

cô đột nhiên cảm thấy điều này, ánh mắt

không khỏi nhiều lần dừng lại trên đôi chân

của anh. Cô rất đồng cảm với anh, vì anh

giúp cô, cô cũng hy vọng chân anh có thể tốt

lên, có thể đứng dậy được. Tuy nhiên, điều cô

có thể làm bây giờ là chăm lo cho anh trong

cuộc sống, và cô cũng muốn làm một điều gì

đó, ít nhất là được ở bên anh, để anh không

rơi vào cảnh cô đơn tăm tối.

Diệp Tĩnh Gia lấy ra bàn cờ đặt ở trên

bàn: “Anh có thể cùng tôi chơi cờ được

không?”

“Nếu cô buồn chán có thể đi xem TV”.

Đây là lời đề nghị của cô cho anh, anh

bây giờ lại trả ngược lại cho cô, cô nhẹ nhàng

nở ra nụ cười, nói: “TV cũng không phải là

mỗi ngày đều xem, xem chán rồi thỉnh

thoảng chơi cờ cũng có ích cho thể xác và

tỉnh thần”.

Đối với lí do từ chối này, Hoắc Minh

Dương cũng không có cách nào phủ định

được, đẩy chiếc xe lăn đến bàn nhìn vào bàn

cờ: “Chơi cờ vây hay cờ tướng?”

Diệp Tĩnh Gia gãi gãi đầu, có chút

ngượng ngùng nói: “Đầu không biết chơi, tôi

chỉ biết hạ bốn đường, chúng ta hạ bốn

đường đi”. Vừa rồi chỉ là muốn giúp anh giải

tỏa nổi buồn chán, lại quên mất cô không

biết đánh cờ, cờ tướng còn biết được một

chút, đi được vài đường liền chết rồi.

“Bốn đường là gì?’ Hoäc Minh Vũ hơi

nhíu mày. Đây là lần đầu tiên anh nghe nói

đến thứ này, Diệp Tĩnh Gia nỗi lên cảm giác

tự hào, cười nói: “Tôi dạy cho anh”.

Hạ bốn đường chính là bốn quân cờ,

cách chơi vô cùng đơn giản, cô chỉ cần chỉ

cho Hoắc Minh Dương một lần anh liền hiểu

rồi, chơi rất nhiều ván nhưng cô chỉ thắng

được một lần hơn nữa còn là thắng ván đầu

tiên. Trước đây cô chưa từng cảm thấy mình

ngu ngốc như vậy, hiện tại cô thật sự cảm

thấy xấu hổ, chỉ số thông minh là do gene di

truyền quyết định, còn đầu thai là do định

mệnh quyết định. Chơi hơn mười hiệp, cô

không có hứng thú nữa nên chỉ có thể kiếm

cớ đi rót cho Hoäc Minh Dương một ly nước

rồi đi ra ngoài. Hoắäc Minh Dương nhìn bốn

quân cờ, sau đó nhìn vẻ mặt thất thần của

cô, hiếm thấy trong mắt anh hiện lên ý cười

mà ngay cả chính anh cũng không để ý.

Ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn thấy

Hoắc Minh Vũ ở hành lang tầng hai. Người

đàn ông biết lợi dụng cô, châm biếm cô, chế

nhạo cô, không cho cô một sắt mặt tốt này,

cô lại cảm thấy có chút may mắn, cô gả cho

Hoặc Minh Dương ít nhất anh còn có thể

giúp cô. Tuy nhiên, nhà họ Hoäc của bọn họ

dường như có yếu tố bạo lực di truyền, ngoại

trừ ba Hoắc thì có thể là hai anh em họ đều

thừa kế từ mẹ Hoäc.

Hoắc Minh Vũ cũng nhìn thấy Diệp Tĩnh

Gia, sắc mặt anh vô cùng xấu, mạng theo lệ

khí, khóe miệng mang theo một tia trào

phúng: “Vì tiền mà gả vào nhà họ Hoắc quả

nhiên sẽ không nỡ rời khỏi đây. Khẩu vị của

nhà họ Diệp cũng chỉ có nhà họ Hoắc chúng

tôi mới thỏa mãn được thôi. Một loại hàng

hóa như chị ở đâu cũng có thì phải đi đến

đâu mới bán ra được cái giá tốt như vậy?”

Lời anh ta nói có chút khó nghe, nhưng

Diệp Tĩnh Gia cũng không buồn chút nào bởi

vì việc này cũng không khác gì cô bị bán vào

nhà họ Hoắc, những gì Hoắc Minh Vũ nói

chẳng qua cũng chỉ là sự thật mà thôi. Diệp

Tĩnh Gia không hề tức giận, vẻ mặt bình tĩnh,

tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua Hoắc

Minh Vũ.

“Sao vậy? Chị câm rồi sao? Sao lại không

tranh luận với tôi nữa?” Anh ta dường như

muốn thấy Diệp Tĩnh Gia buồn bã thì mới tìm

được một chút an ủi vậy.

Diệp Tĩnh Gia có thể nhìn ra cả người anh

ta như là muốn suy sụp rồi nên chỉ đoán

được một chút, cô dừng chân, đưa cho anh

ta một lời gợi ý: “Về phòng ngủ một giấc đi,

ngủ dậy sẽ cảm thấy tốt hơn”.

Buổi sáng Diệp Tĩnh Gia nhờ chị Tiết gọi

điện cho các sĩ gia đình. Mẹ Hoắc và những

người khác đều đã đi làm rồi, trong nhà chỉ

có cô, Hoắc Minh Dương và người hầu. Chỉ

cần mẹ Hoắc và Hoắc Minh Vũ không có ở

nhà thì tốt rồi, bọn họ ở nhà không giễu cợt

thì cũng là khiển trách, cô thật sự chịu không

nổi nữa rồi. Hoắc Minh Dương rất hiếm khi

mở miệng nói chuyện, chỉ cần cô không nói

gì thì sẽ bình yên vô sự.

Cô biết Hoắc Minh Dương không thích

nhìn thấy người khác nên đã xuống dưới nhà

trước chờ bác sĩ đến. Bác sĩ của nhà họ

Hoắc họ Lữ, lúc cô gặp bác sĩ Lữ không nghĩ

rằng anh ta lại trẻ như vậy, mặc một bộ quần

áo ở nhà giản dị, trên tay mang theo một hộp

thuốc, đeo kính trông rất nho nhã và lịch sự.

Khi còn đi học, hình mẫu mơ ước của cô

là trông giống bác sĩ Lữ, ngoài ra, là một y tá,

cô vẫn có chút đam mê về việc trở thành bác

Sĩ và cô có ấn tượng tốt về nghề bác sĩ.

Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đứng ngẩn ra đó

không tập trung, bác sĩ Lữ cười nói: “Trên

mặt tôi có dính gì à?”

Khi nghe thấy anh ta lên tiếng, Diệp Tĩnh

Gia nhận ra cô đã nhìn chằm chằm người

khác rất lâu, rất mất lịch sự nên hơi xấu hổ:

“Không có, mặt của anh rất sạch sẽ.” Dừng

lại một chút liền nhanh chóng đưa tay ra:

“Bác sĩ Lữ ngồi xuống trước đi, phiền anh

giúp tôi xem qua cái tay một chút”.

Bác sĩ Lữ nhìn sơ qua tay phải của Diệp

Tĩnh Gia: “Không nghiêm trọng lắm. Tôi sẽ kê

cho cô một ít thuốc giảm đau, sau một tuần

sẽ ổn thôi”.

Vết bầm tím rất đáng sợ nên anh ta bình

tĩnh nói không nghiêm trọng và kê đơn thuốc

giảm đau, trong lòng Diệp Nghiên có chút

xúc động, có lẽ khi làm bác sĩ nhìn thấy nhiều

người chết hơn, tính tình cũng sẽ lãnh đạm

hơn. Bác sĩ Lữ mở hộp thuốc ra, lấy ít thuốc

đưa cho Diệp Tĩnh Gia. Chị Tiết dọn dẹp nhà

bếp xong đi ra nhìn thấy bác sĩ Lữ liền cười

hỏi: “Sao lại là anh đến đây?”

“Chú của tôi có việc đột xuất, vừa hay tôi

cũng muốn đến thăm Minh Dương cho nên

đã đến đây”.

Bác sĩ Lữ đổi chủ đề: “Minh Dương ở

phòng đọc sách sao? Bây giờ tôi đi lên đó

gặp cậu ta”.

Anh ta gọi Hoắc Minh Dương thân mật

như vậy bọn họ có lẽ là bạn thân.

“Vâng, để tôi chuẩn bị cà phê mà anh

thích”.

Diệp Tĩnh Gia nghi ngờ nhìn chằm chằm

vào bác sĩ Lữ đang đi lên lầu, chị Tiết dường

như hiểu nghi ngờ của cô, mỉm cười: “Anh ấy

là cháu trai của bác sĩ Lữ, tên là Lữ Hoàng

Trung, một người bạn chơi với cậu chủ của

chúng tôi từ khi còn nhỏ. Anh ta đi nước

ngoài học ngành y mấy năm rồi, tôi cũng đã

mấy năm không gặp anh ta rồi”.

Khi nghe chị Tiết nói như vậy, Diệp Tĩnh

Gia gật đầu: “Vậy anh ta có biết chân của

Minh Dương…” Cô nói một nữa cũng không

có ý định tiếp tục nói, chị Tiết cũng đoán

được cô muốn hỏi gì: “Chắc là biết rồi, anh ta

đích thân đến đây, nói không chừng chân

của cậu cả có hi vọng sẽ đứng lên được. Cậu

cả không chịu phối hợp điều trị, các bác sĩ

cũng hết cách, nếu không thì bây giờ có thể

đã đứng lên được rồi”.

Nói như vậy Hoắc Minh Dương vẫn còn

cơ hội đứng lên được? Trong lòng Diệp Tĩnh

Gia có chút vui vẻ, cô là vì anh mà vui vẻ.

Nhưng cô không hiểu, Hoắc Minh Dương vì

sao lại không phối hợp điều trị? Lúc cô định

mở lời hỏi thì chị Tiết đã trở về phòng bếp

pha cà phê. Ở trong nhà cũng chỉ có mình chị

Tiết dám nói chuyện với cô nhiều như vậy,

cho dù cô rất muốn kéo một người lại hỏi

chuyện nhưng nhìn thấy những người hầu kia

làm việc như một người máy cô liền từ bỏ

việc đó.

Diệp Tĩnh Gia đợi chị Tiết pha cà phê

xong, nhận lấy cái khay nói: “Để tôi mang lên

trên cho.” Cô muốn đi lên đó nghe xem bọn

họ đang nói gì, muốn biết Lữ Hoàng Trung

đó có khuyên Hoắc Minh Dương đi gặp bác

sĩ hay không. Cô đi lên lầu, bước vào phòng

đọc sách, hai người ngồi đối diện nhau, cách

nhau rất xa, không một ai lên tiếng nói gì.

Diệp Tĩnh Gia đặt ly cà phê xuống trước

mặt Lữ Hoàng Trung: “Cà phê của anh đây”.

“Cảm ơn cô”. Giọng nói của Lữ Hoàng

Trung rất từ tính và dịu dàng.

Loại đàn ông này chính là người có đào

hoa nhiều nhất, chỉ mới nhìn thấy anh lần

đầu tiên Diệp Tĩnh Gia đã cảm thấy nghe anh

nói sẽ làm tim đập nhanh hơn, cô chưa bao

giờ tin vào tình yêu sét đánh, nhưng nhịp tim

của cô bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?

Trên mặt cô bắt đầu ửng hồng, ánh mắt

không được tự nhiên, toàn bộ những cử chỉ

hái Tổng Tài Tân Phê hương?1: Lần đầu gấp b

này đều thu vào tầm mắt của Hoắc Minh

Dương không sót một cái nào.

Lữ Hoàng Trung cầm lấy tách cà phê, tao

nhã nhấp một ngụm, nhướng mắt nhìn Hoắc

Minh Dương: “Nhà cậu từ khi nào lại tốt bụng

như thế? Tay người hầu bị thương cũng đặc

biệt gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình.?

Người hầu? Lũ Hoàng Trung tưởng rằng

Diệp Tĩnh Gia là người hầu, trên người cô

đúng thật không có một chút dáng vẻ gì là cô

chủ cả.

Hoắc Minh Dương bất mãn liếc hắn một

cái: “Cô ấy là vợ của tôi”.

Bất kể có nghiêm túc hay không, Diệp

Tĩnh Gia dường như đã được nhắc nhở, cô ấy

bây giờ đã là vợ của Hoắäc Minh Dương, vậy

mà cô lại tỏ ra dáng vẻ thiếu nữ rung động

với bạn của anh

Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia vài

lần rồi nói đầy ẩn ý: “Cậu thay đổi khẩu vị rồi

à? Còn nữa, khi nào thì kết hôn? Tôi nghe nói

em trai của cậu cũng kết hôn cách đây

không lâu”.

“Cô tên là gì?” Lữ Hoàng Trung nhìn sang

Diệp Tĩnh Gia.

Diệp Tĩnh Gia vừa chỉnh lý lại tâm lý của

mình, vì vậy bây giờ cô ấy có thể nói chuyện

với anh ta tự nhiên hơn một chút: “Tên tôi là

Diệp Tĩnh Gia, Diệp là lá cây, Tĩnh trong tính

lặng, Gia nghĩa là cỏ lau”.

“Ngụ ý của cái tên này cũng rất hay.” Lữ

Hoàng Trung hơi gật đầu, thu hồi lại ánh mắt,

với thẩm mỹ của anh, cô chỉ có thể gọi là

thanh thuần mà thôi.

Nghe thấy Lữ Hoàng Trung khen Diệp

Tĩnh Gia, lông mày của Hoắc Minh Dương

nhíu chặt: “Đi lấy cho tôi cốc nước”.

Diệp Tĩnh Gia liếc nhìn Hoắc Minh

Dương, đáp: “Vâng”. Rồi ra khỏi cửa.

Thật ra Hoắc Minh Vũ không khát, chỉ là

anh không muốn cô đứng đây, một người là

bạn của anh, một người là vợ của anh, dù gì

thì cũng phải kiêng dè một chút.

Như đã đoán được suy nghĩ của Hoắc

Minh Dương, Lữ Hoàng Trung cong môi,

khóe mắt mang theo ý cười: “Tôi còn đang

băn khoăn không biết có phải người vợ này

là do bác gái ép gả cho cậu hay không,

nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải

là như vậy. Cậu cũng nên nghĩ cho vợ cậu

một chút, kể cả cậu không muốn sống một

cuộc sống của người bình thường nhưng cô

ấy cũng muốn có một người chồng khỏe

mạnh”.

Trong ánh sáng lờ mờ, Lữ Hoàng Trung

không thể nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt

của Hoắc Minh Dương, anh nói tiếp: “Chân

của cậu không thể kéo dài thêm được nữa.

Cậu đã mất quá nhiều thời gian và đã bỏ lỡ

thời gian điều trị tốt nhất. Cho dù sau này

cậu có muốn đứng lên lại cũng không có cơ

hội nữa đâu”.

Hoắc Minh Dương hiểu được sự lo lắng

của anh ta. Hoắc Minh Dương híp mắt, đôi

môi mỏng cử động, thanh âm trống rỗng,

trầm mặc: “Chờ xem sao đã”.

Ý nghĩa của bốn từ này rất ít người có thể

hiểu được, nhưng vừa hay Lữ Hoàng Trung

lại có thể nghe hiểu được. Thời gian và địa

điểm Hoắc Minh Dương xảy ra tai nạn xe hơi,

cũng như người nên xuất hiện vẫn không

xuất hiện. Có lẽ, anh còn có thể đánh cược,

anh ngồi trên xe lăn đến hôn lễ, đánh cược

người phụ nữ đó sẽ trở lại, nhưng người vẫn

luôn kiêu ngạo như anh không dám cược

thêm nữa, anh đã cược đi đôi chân của mình

rồi.

Hai mắt Lữ Hoàng Trung căng lên, yếu ớt

nhìn anh: “Cậu đã có vợ rồi, nên quên cô ấy

đi thôi, hiện tại có lẽ cô ấy đã hiện thực hóa

ước mơ của mình, cùng người khác cổ vũ

chúc mừng rồi cũng nên. Cậu đối với cô ấy

không quan trọng, tại sao cậu lại không thể

nhìn rõ được điều này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.