“Cậu đừng ở nơi này nói những lời vô nghĩa nữa, bây giờ tôi cần yên tĩnh” Anh hiện tại rất mệt mỏi, anh không biết phải chăm sóc Hà Vân Phi như thế nào, cũng không biết rốt cuộc cảm xác của cô ra sao để mà lo lắng.
Trong lòng anh ít nhiều cảm thấy có chút miễn cưỡng, nhưng lại không thể nói ra, suy cho cùng chính mình không biết đang luyến tiếc điều gì.
“Tôi rất đau đầu. Tôi không biết phải nói như thế nào mới tốt. Trong lòng thật sự rất phiên muộn.” Hoắc Minh Dương đối với anh ta mà nói, cảm thấy dù cho mình có vất vả như thế nào thì cũng chẳng có ai để ý tới.
Điều đó thật sự không thể nào chấp nhận dễ dàng như tưởng tượng được.
Đọc truyện tại đây.
“Tôi rất mệt, đừng nói gì nữa, tôi muốn nghỉ ngơi” Anh bây giờ rất cần nghỉ ngơi, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là có hơi mệt.
“Thôi cậu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không nói điều gì nữa, chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi đi trước.” Lữ Hoàng Trung nhìn Hoắc Minh Dương, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu.
Dường như đã rõ ràng được điều gì.
Người mà Hà Vân Phi thích chính là Hoắc Minh Dương, người mà cho cô đủ cảm giác an toàn, tin tưởng và tin chắc rằng người đàn ông như vậy sẽ không rời đi cũng là anh.
Anh ta lặng lẽ bỏ đi, hiện tại không biết trong lòng chính mình vì cái gì lại có chút khó chịu.
Từ trước đến nay, anh ta đối xử với Hà Vân Phi dù tốt hay xấu.
Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ quay lại bên cạnh Hoắc Minh Dương một lần nào nữa.
Sự đồng hành và chờ đợi trong một thời gian dài như vậy chỉ vì sự xuất hiện của Hoắc Minh Dương, nháy mắt mọi thứ như bị đánh quay về với điểm xuất phát ban đầu.
Ban đêm, khi Hà Vân Phi thức dậy đã nhìn thấy Hoắc Minh Dương bên giường không ngủ mở to mắt mà chăm nom mình.
“Tại sao?” Hà Vân Phi mở miệng hỏi, phát hiện như thế nào lại không thể nói ra âm thanh, giọng nói giống như bị khàn.
“Em đã ngủ bao lâu?” “Nằm xuống trước, đừng nói chuyện” Hoắc Minh Dương nói ngay lập tức, anh có thể nghe rõ được âm thanh, thời gian dài biết nhau lâu như vậy, cho nên không cần đối phương nói cái gì cũng có thể hiểu được người bên cạnh đang muốn điều gì.
Anh đưa ly nước, bảo Hà Vân Phi mau uống, có nhiều lúc lo lắng cho tình hình thân thể của Hà Vân Phi tuy anh không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại không yên tâm sợ rằng Hà Vân Phi sẽ không thoải mái.
“Ừm, không sao, em thật sự không có việc gì, anh đừng quá lo lắng” Hà Vân Phi mở miệng không biết chính mình giọng nói không ổn, nhưng Hoắc Minh Dương nhìn đã hiểu ngay ý của co.
“Nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì chờ khi tốt lên hẳn nói sau” Anh không ép Hà Vân Phi phải lựa chọn gì, huống hồ lại càng không muốn cô phải khó xử, chỉ đơn giản là muốn tốt cho cô.
Phải biết rằng nhiều khi mọi thứ không đơn giản như vậy, không thể trong một hai câu là có thể nói rõ ràng.
Hiện tại anh có rất nhiều điều muốn nói với Hà Vân Phi, tuy rằng lời nói đã đến bên miệng nhưng đều không thể thốt ra.
Tương tự, cô cũng có rất nhiều điều muốn nói với người đàn ông này, nhưng bây giờ thậm chí nói một câu bình thường cũng khó có thể phát ra tiếng.
“Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy như thế nào?” Nhìn vẻ Hoắc Minh Dương sốt sắng, lo lắng dáng vẻ không còn thể hiện oai nghiêm của một đại nhân vật, mà hiện tại lại giống như một người đàn ông bình thường, hay nói đúng hơn là một người chồng.
“Không sao, không sao, anh Hoắc, đừng lo lắng” Bác sĩ bắt đầu nhìn Hà Vân Phi nói xong, không biết cô có vấn đề ở đâu.
“Không có chuyện gì, chủ yếu là hiện tại em có chút không thoải mái” Thật sự là không thoải mái, không phải là khó chịu bình thường, lúc đầu có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng là hiện tại không thể nghĩ như vậy.
Bác sĩ đã làm một vài bài kiểm tra đơn giản, Hoắc Minh Dương đứng một bên người bác sĩ và một khắc cũng không rời đi. Bây giờ đối với anh, Hà Vân Phi quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
“Không sao, anh đừng lo lắng, hiện tại cô ấy cần được điều trị, tạm thời nằm trên giường nghỉ ngơi. Vẫn có một vài tình hình cơ thể của cô cần phải theo dõi, nhưng nếu là Hoắc gia đã mở lời, cô ấy hiện tại có thể xuất viện. Khi về nhà cần mời bác sĩ riêng để quan sát thêm”
“Được, vậy tôi sẽ giúp anh làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt” Nói xong liền phái người đi, sau đó để Lữ Hoàng Trung giúp đỡ hoàn thành thủ tục xuất viện.
Biết Hà Vân Phi đã tỉnh, Lữ Hoàng Trung vội vàng đi tới: “Em cảm thấy thế nào?” Cô gật đầu: “Em không sao.” Cuối cùng thì cô cũng có thể phát ra âm thanh, tuy là một âm thanh nhỏ nhưng dù gì đã tốt hơn trước rất nhiều.
“Nghe nói hiện tại anh cũng yên †âm rồi, nếu không anh lo lắng muốn chết. Lần sau em không nên làm người ta sợ hãi như vậy, cũng không biết chăm sóc chính mình thật tốt.” Lữ Hoàng Trung thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Minh Dương ngồi một bên nhìn sang vẻ mặt rất khó coi, anh thực sự không thích cách mà Lữ Hoàng Trung nhìn Hà Vân Phi.
Thật giống như muốn tranh giành người cùng anh.
“Bệnh của tôi là gì?” Cô nhanh chóng hỏi bác sĩ khi có thể nói, có chút lo lắng thân thể không biết là bệnh gì.
“Cô có thai mà chính mình cũng không biết sao?” Cô gái này thật là mang thai cũng không biết, ngồi nơi đó nghe điều này cả người ngơ ngác như không có một chút nhận thức nào.
Lữ Hoàng Trung nghe xong lời bác sĩ, lập tức dường như có sự thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ không hiểu bác sĩ đang nói gì.
Trời đất giống như sụp đổ.
Trong khoảng thời gian này, cô đã nghỉ ngờ và đã từng nói chuyện với bà Charles, nhưng cũng không quá quan tâm đến.
Tôi không để ý, kết quả không ngờ lại mang thai.
Không khỏi có chút khiếp sợ. “Làm sao có khả năng” Nói xong nhìn Hoắc Minh Dương: “Em mang thai? “Ừ, em như thế nào lại không biết chăm sóc tốt bản thân vậy” Anh có chút đau lòng, nghĩ đến Hà Vân Phi sớm đã biết việc này, nhưng nhìn bộ dáng cô lúc này, cô nói rõ rằng cô không biết gì cả.
Anh không biết phải nói gì, Hà Vân Phi cũng không căng thẳng nữa.
hật không ngờ, cô ấy thậm chí còn không biết về những sự kiện lớn như vậy.
Anh quyết định đưa Hà Vân Phi về nhà không thể ở lại bệnh viện nữa.
“Cậu ra ngoài giúp tôi làm thủ tục xuất viện, gọi cậu không đến đây ôn lại chuyện xưa đâu” Hà Vân Phi vẫn chưa khỏi bệnh, cứ luyên thuyên nói chuyện cùng Lữ Hoàng Trung, anh có cảm giác như mình hệt tựa người dư thừa đứng bên ngoài thế giới của hai người.
Hai người ấy có quan hệ thật tốt, anh nhìn cảm thấy rất khó chịu.
“Được rồi, hiện tại tôi không có ý kiến gì khác, tôi chỉ là có chút lo lắng, nếu như cậu đã đưa ra quyết định như vậy thì cậu cứ thực hiện đi” Tuy rằng anh ta không quá đồng ý, về ý định đưa Hà Vân Phi về nhà, nhưng Hoắc Minh Dương đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được anh.
Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, anh nghiêm túc gật đầu.
Điều này tốt hơn nhiều so với điều anh nghĩ.
“Tôi không biết phải nói gì. Dù sao em cũng có thể đoán ra được. Nếu em chọn đúng, tôi sẽ không can thiệp vào.” Hà Vân Phi biết một số việc, cô không cần phải bận tâm nhiều, mọi việc Hoắc Minh Dương đã an bài sẵn cho cô rồi.
“Ừm, chỉ cần em vui vẻ, em có thể làm bất cứ chuyện gì” Khi Hoắc Minh Dương nói ra lời này, anh cũng hạ quyết tâm rất nhiều.
Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy khó khăn hay gặp phải những vấn đề ngoài tầm kiểm soát, nhưng bây giờ tất cả đều đổ ập vào người, con cái cũng đã có rồi, chuyện đám cưới chỉ là việc thời gian.
Và chỉ cần càng sớm càng tốt.
Sau khi Lữ Hoàng Trung giúp cô làm thủ tục xuất viện, Hoắc Minh Dương bước đến bên giường cô nói: “Lần này chờ khi em khỏe hơn, chúng ta sẽ kết hôn”” Vì sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ, Hoắc Minh Dương buộc phải đặt cuộc hôn nhân lên là công việc quan trọng nhất, những việc còn lại về sau hẳn bàn đến.
Nghe tin rằng Hà Vân Phi đang mang thai, mẹ Hoắc cũng rất lo lắng.
Bà ta một mặt vui mừng, tự tin sắp được bế cháu, mặt khác lại lo lắng cuộc hôn nhân chưa hoàn thành, nhà họ Hoắc cũng không muốn người đời gièm pha.
“Ừm, khi nào thì hai đứa sẽ kết hôn?”Bà Charles hơi lo âu, không biết phải nên nói gì, lúc này bà luôn cảm thấy có gì đó không rõ ràng.
“Sớm nhất có thể, chỉ cần cô ấy khỏe lại, chúng con sẽ chuẩn bị” Bà ấy còn lo lắng hơn cả Hoắc phu nhân. Biết rằng có một số việc không cần phải gấp rút, nhưng việc này là đại sự cần phải gấp gáp hoàn thành.
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy” Bà Charles gật đầu, hiện tại bà cảm thấy có chút không thoải mái, cho dù bà không có suy nghĩ gì khác, nếu Hà Vân Phi không mang thai, có lẽ mẹ Hoắc sẽ không đặt việc kết hôn của con vào việc đại sự.
Thật ra lúc đầu mẹ Hoắc cũng không quá quan tâm, bây giờ thực sự nhìn thấy thái độ của bà Charles, bà ta đột nhiên do dự, tự hỏi liệu đây có phải là lựa chọn đúng đắn khi để Hoắc Minh Dương ở bên người phụ nữ này hay không.
“Mọi chuyện con nên giải quyết càng sớm càng tốt, mẹ sẽ trở về sớm” Nếu không phải chuyện của Hà Vân Phi và hai người bọn họ, rốt cuộc bà ta cũng không phải trở về, bởi thời gian bây giờ quá eo hẹp.
Không cần nghĩ tới cái gì khác, nếu có lựa chọn khác, bọn họ sẽ không cùng Hoắc Minh Dương.
“Cháu không có ý kiến gì cả. Nếu có gì cần nói với cháu, cháu nhất định sẽ đáp ứng mọi nhu cầu” Nói xong, Hà Vân Phi không biết phải nên làm gì mới tốt. Gần đây, có vài việc khiến cô không biết phải giải quyết như thế nào.
Mẹ Hoắc lúc này càng lo lắng, không biết phải làm sao giải thích rõ ràng với nhà họ Tô.
Xem ra Hà Vân Phi nhất định phải gả cho nhà họ Hoắc, thật không có cách nào khác. “Mẹ đã ra kế hoạch cả rồi, nếu có thể, mẹ sẽ sắp xếp người chuẩn bị càng sớm càng tốt.” Bà ta không còn con đường nào khác để đi, Hoắc Minh Dương cũng không còn trẻ nữa, vì chuyện của đứa trẻ thì lại càng không có khả năng khác.
“Con muốn làm gì cũng được, nếu con cảm thấy ổn thì ta sẽ không nói gì” Có một số điều bà không biết mình có nên nói ra hay không nhưng bà đã nghĩ rất rõ ràng. Có rất nhiều việc không cần phải nói thêm người khác cũng có thể tự hiểu được.
Chỉ cần trong lòng suy nghĩ cẩn thận, mọi thứ khác không cần lo lắng.
“Việc này đã quyết định rồi. Được rồi, cứ làm đi. Tôi sẽ không nói thêm gì nữa” Bà Charlie hơi mệt, bà định lên lầu nghỉ ngơi. Vừa rồi Hà Vân Phi ngất xỉu khiến bà rất hoảng sợ. Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể buông xuống.
“Được rồi,bà đi nghỉ ngơi trước đi, bữa cơm còn chưa ăn, tôi sẽ cho người đưa tới” Hoắc phu nhân ôn nhu nói, hiện tại bà đồng ý với Hà Vân Phi, một nửa nguyên nhân là do bà Charlie.
Thấy bà thích Hà Vân Phi như vậy, đương nhiên phải ra sức lấy lòng vị tiểu thư này.
“Bà định ăn gì? Bọn nhỏ về ăn cơm đi. Hiện tại tôi không có tâm trạng ăn.” Bà thật sự rất mệt, đặc biệt lo lắng, ăn không nổi.
Không phải nghĩ lung tung, mà là chỉ lo lắng cho sự an toàn của đứa trẻ.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Nếu không có việc gì, tôi về trước nghỉ ngơi.” Bà ta sau khi nói xong sẽ rời đi. Xem ra có nói gì cũng vô dụng. Nếu biết tính tình của người này không tốt lắm. Dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng không thể nói ra lúc này.
Vào buổi tối, Hoắc Minh Dương cuối cùng cũng trở về cùng Hà Vân Phi.
“Bé ngoan, thế nào rồi, con có thấy không thoải mái không?” Bà hăng hái bước tới, xem Hà Vân Phi không thoải mái ở đâu, bà rất lo lắng, sợ có chuyện gì làm tổn thương cháu trai quý giá của mình..
“Mẹ, con rất nhớ mẹ” Đại bảo lập tức chạy tới, bước nhanh tới ôm lấy mẹ, trên đường bị Hoắc Minh Dươni chặn lại.
“Mẹ bây giờ bị bệnh, ngoan đi, cha ôm” Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của Hoắc Minh Dương, Hà Vân Phi mỉm cười.
“Con ổn, mọi thứ đã khá hơn nhiều rồi ạ” Cô lễ phép đáp lại, cô cùng Hoắc phu nhân quan hệ dù sao cũng không tốt lắm.
Nhưng điều này vẫn thể không ngăn cản bà Hoắc tiếp tục làm việc chăm chỉ để thể hiện những điều tốt đẹp của mình.
Có thể sinh con là nàng dâu tốt.
“Con muốn ăn gì, mẹ sẽ nhanh chóng bảo người phía sau làm cho con, nhân tiện con có kiêng món gì không?” Câu nói này sự thật người bà ta đang hỏi là Hoắc Minh Dương.