Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 39: Chương 39: Muốn ôm cháu phải dựa vào con




Mẹ Hoắc nhìn đôi vợ chồng mới cưới

đang liếc mắt đưa tình với nhau, trong lòng

rất vui vẻ, cảm tình đối với Diệp Tĩnh Gia lại

tăng lên mấy phần.

“Diệp Tĩnh Gia, mẹ trông cậy vào con để

ôm cháu đấy”. Hoắc Minh Dương vui vẻ thì

người làm mẹ như bà ta cũng tự nhiên vui

theo. Đã lâu rồi, bà không thấy người con trai

lớn có dáng vẻ như đứa trẻ thế này, trong

lòng cực kỳ vui sướng.

“Mẹ à, mẹ nói cái gì vậy chứ”.

“Mẹ nói gì con nghe không hiểu sao?

Con và Minh Dương kết hôn cũng lâu như

vậy, mẹ vẫn chờ để ôm cháu này”.

Mẹ Hoäắc còn ngại Hoắc Minh Dương.

Vậy nên bà ta sẽ không quá khắt khe với Diệp

Tĩnh Gia cũng sẽ không nói lời khó nghe với cô.

Mặt Diệp Tĩnh Gia đỏ lên, Hoắc Minh

Dương ở bên cạnh thấy mẹ mình không có ý

định buông tha thì nói giúp Diệp Tĩnh Gia:

“Mẹ đừng quá để ý, cứ để thuận theo tự

nhiên đi ạ”.

Cho dù lời nói của anh có tính trách móc

thì mẹ Hoắc cũng sẽ không nói gì. Ở nhà họ

Hoắc, Hoắc Minh Dương mới là người đứng

đầu.

Ngay lập tức, Diệp Tĩnh Gia cũng đã nhận

thấy, kể cả mẹ Hoắc cũng phải nhường anh

mấy phần.

“Cô đi ra ngoài đi đã”. Hoắc Minh Dương

nói với Diệp Tĩnh Gia. Trong lòng anh, Diệp

Tĩnh Gia rất nghe lời.

Chuyện của bọn họ đã giải quyết xong,

Diệp Tĩnh Gia quay lại phòng ngủ, ôm lấy búp

bê đi thay quần áo. Hoắc Minh Dương đã

mua rất nhiều quần áo để mặc cho búp bê,

cô nhìn đến cả quần lót Hoắc Minh Dương

cũng mua về, trong lòng cô rất cảm động.

Trong lòng cô cảm thấy, Hoäc Minh

Dương không hẳn là người xấu tính. Ít nhất

không hề như cô đã nghĩ tới, Hoäc Minh

Dương vẫn hơi chú ý tới cô.

Nhận ra được điều này, không hiểu sao

cô cảm thấy vui sướng.

Từ Thanh Lam gọi điện tới, Từ sau khi cô

giúp đỡ cô ta, cứ hai ba ngày là Từ Thanh

Lam sẽ gọi điện cho cô.

“Alo”.

“Tình yêu ơi, tôi đang quay chụp, có được

ít thời gian rảnh rỗi nên mới gọi điện thoại

cho cô. Hiện tại, cô đang làm việc sao?”

Giọng nói của Từ Thanh Lam cao vút, có

vẻ cô ta đang rất vui vẻ. Diệp Tĩnh Gia có hơi

hâm mộ cô ta. Người như Từ Thanh Lam,

không cần dựa vào đàn ông cũng có thể

sống cuộc sống tốt đẹp. Đây đúng là người

chiến thắng thực thụ trong cuộc sống này.

“Không có”. Cô không biết có nên tin

tưởng người bạn mới này không.

“Cô đừng nghĩ tôi không biết chuyện của

cô. Mấy chuyện gần đây này, có gì vui hay là

không vui cũng có thể kể với tôi”.

Cô ta thấy giọng điệu của Diệp Tĩnh Gia

trầm xuống nên đoán có khi đã có chuyện

không tôi cho nên cố ý hỏi.

“Cô còn biết cả chuyện của tôi sao?”

“Dù sao thì cô cũng sắp thành chị dậu

của tôi rồi. Hơn nữ, chúng ta còn có kẻ thù

chung vì vậy chúng ta chính là người bạn tốt

của nhau”. Từ Thanh Lam thản nhiên nói, kẻ

thù của kẻ thù chính là bạn của mình. Hiện

giờ, cô ta đang cố gắng để mượn sức của

Diệp Tĩnh Gia. Bởi vì kẻ thù của cô cũng

chính là mẹ Hoắc.

“Cô nói như thế cũng đúng.” Diệp Tĩnh

Gia gật đầu. Không thể phủ nhận. Đối với Từ

Thanh Lam, cô vẫn rất tán thưởng cô ta.

Giống như lúc này vậy, kẻ thù của các cô

là mẹ chồng của cô.

“Vậy nên, bây giờ, cô có chuyện gì thì

mau nói cho tôi biết đi. Tôi sẽ nghĩ cách cho

cô, coi như là trả lại ơn giúp đỡ của cô lần

trước”. Thợ trang điểm còn đang vội vàng

đeo khuyên tai cho cô ta còn cô ta vẫn gọi

điện thoại, đổi tay một lần.

Diệp Tĩnh Gia không biết nói gì, mãi sau

mới nói câu đầu.

Cô ta nghe không rõ ràng lắm: “Cô nói lại

lần nữa được không? Vừa nấy tôi có chút việc”.

“Bà ấy nói tôi nên có đứa nhỏ đi”.

“Có đứa nhỏ á? Có đứa nhỏ thì cô sẽ

phải ở nhà họ Hoắc cả đời đó”. Từ Thanh

Lam không đồng ý. Nói thật ra, cô ta cảm

thấy đối với tính tình nhận nhịn chịu đựng

của Diệp Tĩnh Gia thì khi cô có con, chắc

chắn có thể sống tốt ở nhà họ Hoắc được.

“Nhưng mà nếu như tôi không có con, tôi

cũng không biết bao giờ có thể hoàn toàn

nắm rõ được Hoắc Minh Dương nữa. Đến lúc

tôi phải rời khỏi nhà họ Hoắc nếu như bà

Hoắc tìm tôi đòi tiền, tôi có thì không sao

nhưng không có thì tôi biết phải làm sao

chứ?”

Cô đã nợ nhà họ Hoắc nhiều lắm rồi. Cho

dù lúc này, Từ Thanh Lam không gọi điện

thoại cho cô thì cô cũng định gọi tới để tìm

hiểu xem.

“Cô còn định tìm tòi nghiên cứu cái gì

nữa. Hiện giờ, cô không có sự lựa chọn nào

khác đâu”. Từ Thanh Lam không biết, rốt

cuộc thì Diệp Tĩnh Gia là ngốc thật sự hay là

giả ngốc nữa. Ở nhà họ Hoäc, không có chỗ

cho người không sinh con.

Diệp Tĩnh Gia không hiểu rõ ý tứ của cô

ta: “Cô muốn nói cái gì vậy?”

“Tôi cảm thấy, cô nên nghĩ kỹ lại. Tìm

cách nào khiến cho Hoắc Minh Dương có thể

buông bỏ được đắn đo để cùng cô sinh ra

đứa nhỏ mới là tốt nhất”.

Không có con cái trong gia đình giàu có

là một điều cấm ky.

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

“Được rồi, tôi cần kiểm tra, không có thời

gian để nói với cô. Hẹn gặp lại, tạm biệt,

được rồi, giúp tôi quan tâm Minh Vũ, cảm ơn cô.

Từ Thanh Lam nói xong thì cúp điện

thoại, thật ra cô ta định nói tạm biệt với Diệp

Tĩnh Gia rồi nhưng cuối cùng vì muốn trả ơn

cho Diệp Tĩnh Gia mới ngồi tán gẫu lâu như

thế.

Diệp Tĩnh Gia thở dài, cô đã biết được

mục đích của Từ Thanh Lam. Lúc đầu cô

không có nhiều bạn, gần đây, những người

thường xuyên gọi điện tới vẫn là những bạn

bè thân thiết trước kia.

Không biết qua bao lâu. Lúc mà Diệp

Tĩnh Gia ngủ thì chị Tiết đi lên gọi cô xuống

hỗ trợ đưa cậu chủ lên trên.

Cô mơ màng đi xuống, nhìn thấy Hoặc

Minh Dương đang cầm chồng văn kiện trên

tay nói: “Anh còn phải làm việc nữa sao?”

“Đều là để đêm nay xem, xem xong thì có

thể đi ngủ”.

Hoäc Minh Dương không đi ngủ thì Diệp

Tĩnh Gia cũng thế, cô ở trong phòng sách ôm

lấy búp bê đọc truyện.

Hoắc Minh Dương làm việc rất chăm

chú, không có để ý tới Diệp Tĩnh Gia. Mặc kệ

Diệp Tĩnh Gia có đọc sách rồi ngủ gật cũng

không có ảnh hưởng gì tới người đàn ông

này.

Đọc truyện rồi Diệp Tĩnh Gia lại ngẩng

đầu lên nhìn Hoắc Minh Dương, nhìn qua

ngọn đèn sách hơi tối, cô cảm thấy hơi đau

mắt: “Minh Dương, đèn mờ quá không tốt

cho mắt của anh, nếu không thì bật đèn họp

nhé”.

Đang giải quyết công việc bị gọi một

tiếng, Hoắc Minh Dương nhíu mày lại nhưng

không nói lời nào.

Diệp Tĩnh Gia không dám quấy rầy tới

anh nữa, cô trở về phòng tìm đèn bàn nhỏ,

đặt lên bàn của Hoắc Minh Dương.

Hoắc Minh Dương vẫn không có nói

chuyện, hành động này khiến trong lòng của

Diệp Tĩnh Gia thầm vui sướng. Kỳ thật, Hoắc

Minh Dương vẫn rất tốt: “Cần gì thì anh cứ

bảo tôi”.

Người đàn ông gật đầu.

Cứ thế, Diệp Tĩnh Gia ngồi trên ghế sô

pha nhìn Hoắc Minh Dương mà Hoắc Minh

Dương thì nhìn đống văn kiện trước bàn.

Anh cứ duyệt hết tập này tới tập khác,

không có dừng lại chút nào. Không biết liệu

anh có định xem hết một lần các văn kiện

hay không?

Diệp Tĩnh Gia đi ra ngoài rồi thì Hoắc

Minh Dương mới ngẩng đầu lên nhìn giờ.

Không bao lâu, Diệp Tĩnh Gia đã quay lại

với tách cà phê trên tay.

Hoắc Minh Dương không thường uống

cá phê nhưng mà Diệp Tĩnh Gia vì anh mà

chuẩn bị cà phê rất dụng tâm, tự cô pha cà

phê: “Cảm ơn”.

“Không có gì đâu”.

Hoắc Minh Dương nói hai câu khiến cho

Diệp Tĩnh Gia rất vui vẻ.

Cô vẫn chưa hiểu yêu là thể nào chỉ biết

cảm giác này rất tốt mà thôi: “Chúng ta là

người một nhà mà, anh không cần khách sáo

với tôi đâu”. Nói ra như vấy nhưng trong lòng

đang nhảy nhót.

Cô cứ thế ôm lấy búp bê nhìn Hoắc Minh

Dương

Cô chỉ hận không biến búp bê trên tay

thành đứa nhỏ, cô muốn sinh con cho anh.

“Hoắc Minh Dương, chúng ta sinh con đỉ.

Lời của Diệp Tĩnh Gia, anh nghe được thì

khế cong môi. Anh cũng không có đặc biệt

kháng cự chuyện này.

Không thấy anh trả lời, Diệp Tĩnh Gia

cũng không thấy sao cả, vẫn không nhụt chí:

“Anh cứ làm việc đi, tôi và con chờ anh đó”.

Cô nói xong thì ôm lấy búp bê tiếp tục

đọc truyện. Một đến hai lần từng ngủ đến

chảy nước miếng nên cô không dám ngủ

trước mặt Hoắc Minh Dương, sợ rớt nước

miếng trên ghế sô pha của anh.

Ngáp một cái, Diệp Tĩnh Gia cố gắng giữ

tỉnh táo, sau lại tới mở ti vi xem phim truyền

hình.

Truyện trong phòng sách đều là truyện

nước ngoài cô không thích lắm.

“Nếu cô mệt rồi thì về ngủ trước đi”.

Anh cảm thấy cô cứ trằn trọc qua lại thì

biết cô đã mệt rồi, Hoắc Minh Dương vươn

vai lên, nói với Diệp Tĩnh Gia.

Cô lắc đầu với Hoắc Minh Vũ: “Ngày nào

tôi ở nhà cũng ngủ rồi, anh vất vả làm việc

còn chưa nghỉ ngơi, tôi hay ngủ vậy thì nghỉ

ngơi làm gì chứ”.

Trong lòng cô, Hoắc Minh Dương là

chồng cô, chồng còn chưa đi nghỉ thì cô

không thể nghỉ ngơi được.

“Vậy cô chờ tôi một lát, sẽ nhanh thôi”.

Hoắc Minh Dương tiếp tục cúi đầu xuống

xem và sửa văn kiện, nhấp một ngụm cà phê

đã nguội.

Diệp Tĩnh Gia cầm lấy cà phê đã hết đi

xuống dưới.

Cô pha cho anh cà phê, cho dù anh chỉ

uống một ngụm cũng không cảm thấy vô ích.

Đặt tách xuống, cô lại rửa nho mang lên

cho Hoặc Minh Dương.

Đi vào phòng, cô ngắt một quả bỏ vào

mồm anh, sau đó lấy gặt tàng để anh nhổ hạt ra.

Diệp Tĩnh Gia đúng chuẩn người vợ đảm

đang hiền hậu, nếu so với người vợ ở thời cổ

đại thì chính là không thua chút nào.

Ăn được hai, ba quả nho thì Hoắc Minh

Dương không ăn nữa.

Cũng may là Diệp Tĩnh Gia không rửa

nhiều, cô biết rõ Hoắc Minh Dương luôn ăn

hai quả rồi thôi. Cô cầm đĩa nho về lại sô pha

tiếp tục ăn nốt.

Mới vừa ăn xong một quả, cô nhíu mày

lại: “Tại sao lại chua thế?”

“Không thích thì đừng ăn nữa”. Biết tính

của Diệp Tĩnh Gia cho dù có chua thì cô cũng

sẽ ăn hết, Hoắc Minh Dương mới bảo cô như vậy.

“Nhưng không thể lãng phí đồ ăn được.”

Nói xong cô lại ăn thêm quả nữa, cái này thật

mất bình tĩnh: “Tôi không ăn, rửa nhiều như

vậy mà mới ăn có mấy quả, thật rất lãng phí,

không thì anh ăn thêm đi”.

“Ừ”. Hoắc Minh Dương đồng ý, Diệp Tĩnh

Gia vội vàng đưa cho anh mấy quả nữa.

Hoắc Minh Dương ăn mà mặt mày

không hề nhăn vẫn tự nhiên như thường,

Diệp Tĩnh Gia không biết sao nhưng trong

lòng cô không có thoải mái, không muốn anh

ăn nữa.

“Thôi bỏ đi, anh đừng ăn nữa chua lắm

để tôi cất đi”.

Thật lâu về sau, cô mới hiểu được cảm

giác ấy là luyến tiếc…

Diệp Tĩnh Gia cất hoa quả đi, Hoắc Minh

Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh không

ăn được chua, thừa dịp cô đang không có ở

đây, anh nhanh chóng đi uống nước.

Đến lúc Diệp Tĩnh Gia quay lại, cô không

mang theo cái gì nữa chỉ giúp anh mát xa.

Chắc là sợ ảnh hưởng công việc của anh nên

sức lực nhẹ đi, cố gắng để anh không xê dịch.

“Tôi cũng không biết phải thế nào với

anh cho tốt.” Diệp Tĩnh Gia khẽ nói, Hoắc

Minh Dương cố gắng làm việc như vậy khiến

Diệp Tĩnh Gia không ngừng thích anh.

“Hiện tại, cô đã tốt lắm rồi, nếu như cô

mệt thì mau đi nghỉ ngơi đi”. Anh hiện tại rất

mật. Bình thường, chỉ có một mình anh làm

việc, hiện tại, Diệp Tĩnh Gia vẫn luôn ở bên

cạnh quấy rầy nhưng anh không nói ra sợ

Diệp Tĩnh Gia buồn bực.

Cứ như vậy, cô ngồi bên cạnh Hoäc Minh

Dương, giúp anh xoa bóp chút.

Đợi tới khi Hoắc Minh Dương thu hết văn

kiện trên bàn thành chồng để đi nghỉ, mới

phát hiện, không biết từ bao giờ mà cô đã

dựa vào lưng anh ngủ rồi.

Trong lúc mơ màng, Diệp Tĩnh Gia được

anh ôm chặt eo, sau đó đầu cô dựa vào

người anh, tìm tư thế oải mái.

Hoắc Minh Dương ôm lấy cô vào ngực,

chắc do mệt mỏi nên Diệp Tĩnh Gia không

tỉnh lại, anh thật cẩn thận đặt cô trên giường,

Hoắc Minh Dương cũng nằm theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.