Anh có cần thêm gì nữa không?” Hà Vân Phi nhìn trái nhìn phải, không hiếu được Hoắc Minh Dương cần gì.
Nhưng những người như Hoắc Minh Dương có lẽ chẳng thiếu thứ gì đâu.
Từ nhỏ đã muốn gì có nấu, nếu nói đến thứ mà anh không có, cô thực sự không thể nghĩ ra đó là gì.
Lấy bộ quần áo Armani trên giá lên rồi ướm nhìn lên người Hoäc Minh Dương Hà Vân Phi mặc vào lần nữa thì thấy không hợp.
“Cái gì cũng thiếu” Hoäc Minh Dương không buồn nghĩ đã trả lời.
Đại Bảo có sao anh lại không có chứ! Dẫu sao anh cũng muốn cô chọn cho mình vài bộ quần áo.
Hà Vân Phi nhảy bổ tới trước mặt Hoắc Minh Dương, nhìn anh nhếch miệng cười nhạo.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Anh thật là keo kiệt, còn không phải để ý chuyện em mua nhiều đồ cho Đại Bảo chứ gì? Anh lớn đầu thế này lại còn đi so đo với một đứa con nít, có mất mặt không chứ hả?”
Hoắc Minh Dương trừng mắt nhìn Hà Vân Phi “Đi thì lo mà đi đàng hoàng, đừng có nhảy nhót lung tung.”
Cô không biết rắng khi anh nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của cô thì trái tim sắp nghẹn đến cổ họng, nụ cười lém lỉnh này thực sự vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét.
Hà Vẫn Phi không quan tâm lắm, nhảy nhót thêm hai ba bước nữa làm như không có chuyện gì “Lo cho em à?” Cô nghiêng người về phía trước, thè lưỡi trêu chọc anh.
Hoäc Minh Dương rất muốn đánh người phụ nữ này một cái, nhưng lại không đành lòng.
Anh thở dài, đặt những món đồ trong tay xuống đất rồi tiến lên nằm lấy cổ tay Hà Vân Phi, chớp mắt đã thấy Hà Vân Phi gọn trong vòng tay của Hoắc Minh Dương.
Anh mặc kệ nhiều người nhìn thấy, nhẹ nhàng đặt cảm mình lên đỉnh đầu cô, rồi lại vùi đầu mình vào hốc cổ cô.
“Anh muốn làm gì?” Hà Vân Phi hoảng sợ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, Ở đây có nhiều người như vậy, anh lại dám làm như thế này, vừa nghĩ tới đây, hai má Hà Vân Phi lại đỏ lên.
Mặt cô đỏ bừng hệt những đám mây đỏ ở chân trời vào buổi tối, lại mang theo cảm xúc của tâm hồn thiếu nữ đầy vui tươi.
“Em nói thử xem?” Anh nhẹ nhàng thì thào bên tai cô, hơi nóng trong miệng phả vào cố và tai cô: “Em thật không nghe lời, lẽ nào không nên phạt em một chút sao? Văn là động tác đó, nhưng một tay đã từ từ tuột khỏi cổ cô, cuối cùng dừng lại ở vị trí trước ngực.
Đây cũng là vị trí lần trước Hoắc Minh Dương trước mặt bao nhiêu người giở trò lưu manh với cô, đặc biệt còn là ở trước mặt Đại Bảo.
“Anh… đừng có mà lộn… xộn..” Lúc này cô đã không kiêm chế được độ run của âm giọng: “Đại Bảo và mọi người đang nhìn kìa!”
Giở thói lưu manh trước mặt trẻ con, nếu sau này Đại Bảo giống anh thì chắc chắn chắn là di truyền không sai vào đâu được.
Hoắc Minh Dương nhìn xung quanh, người bán hàng biết ý nhìn đi chỗ khác, còn Đại Bảo thì xấu hố lấy tay che mắt.
“Được rồi, anh đừng có quậy nữa, tránh rai” Răng mây đỏ trên mặt Hà Vân Phi càng ửng lên sắc đỏ, cảm thấy người đàn ông đối diện chuyện gì cũng có thể làm được, trong lòng rất bất an, sợ rẵng anh không thể kiêm chế được cảm xúc của chính mình.
“Sao lại bảo anh đừng quậy nữa, anh đâu có quậy đâu!” Nụ cười trên miệng Hoäc Minh Dương thêm phần đắc ý, tay còn lại lưồn vào tóc sau tai cô, Hà Vân Phi chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran.
“Đủ rồi!” Hà Vân Phỉ muốn hất mạnh tay anh ra, ai ngờ sức lực của anh lớn như vậy, hoàn toàn không ăn nhằm gì Cô nhìn anh một cách đáng thương, dùng ánh mắt cầu xin rằng cô không muốn anh lại tiếp tục làm gì tiếp theo nữa.
“Gọi anh là chồng đi!” Hoäc Minh Dương nói nhỏ bên tai cô, với giọng điệu vui tươi “Hoäc Minh Dương!” Hà Vân Phi gấp gáp, thực ra người đàn ông.
này muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn ở nơi công cộng cố tình làm cô xấu hổ như thế này? “Gọi anh là chồng tôi, gọi rồi anh sẽ tha cho em!”
Hoắc Minh Dương tiến lại gần, mùi hương nam tính xông thẳng vào mặt khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô chỉ cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía mình, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Hà Vân Phi thật sự không còn cách nào khác, khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ gọi: “Chồng!”
Hoắc Minh Dương hiển nhiên không hài lòng với âm thanh nhỏ hơn muỗi, tay anh đã bắt đầu không thành thật, lại đặt ở nơi không nên chạm vào.
“Hoäc Minh Dương, anh đừng quậy nữa được không? Bây giờ đang ở nơi công cộng, anh muốn làm gì?”
Nghe dứt câu, đôi mắt sâu đẹp của Hoắc Minh Dương hơi nheo lại, như thể một người thợ săn nhìn thấy con mồi
*Thật là ngốc, vừa rồi đã nói với em rồi, cứ gọi anh là chồng, gọi đàng hoàng vào thì anh sẽ tha cho eml” Khuôn mặt của Hà Vân Phi đỏ ửng lên, không ngờ rằng trong đám đông lại có người reo lên “Gọi chồng đi! Gọi anh ấy là chồng đi!” “Đến với nhau đi!”
*Gả cho anh ấy đi!” Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đám người hóng hớt này đang nghĩ họ đang cầu hồn nhau à? Hà Vân Phi xấu hổ, nói lớn hơn một chút: “Chồng ơi!”
Hoäc Minh Dương nở nụ cười hài lòng, anh đưa tay ra véo má cô “Vậy mới ngoan, đi thôi!” Vân Phí chỉ cảm thấy lần này cô lại bị bại dưới tay anh, trong lòng khó chịu, thề rằng nhất định phải tìm cơ hội báo thù! Đại Bảo ngoan ngoãn đi theo hai người họ tiến về phía trước, trong con mắt của người ngoài, đây là một gia đình nhan sắc thượng thừa.
“Anh thấy em không mua gì cả, đi thôi, đi chọn cho em vài bộ quần áo nào! Anh giúp em chọn, sau này em chỉ mặc những bộ mà anh thích thôi!” Hà Vân Phi nghe câu này bỗng cảm thấy không vui.
“Tại sao lại muốn em mặc quần áo mà anh thích? Em sẽ mặc quần áo mà em thích mới đúng, sao anh lại độc đoán như vậy? Hơn nữa, đồ mà anh thích chưa chắc em cũng thích mà.”
Hà Vân Phi nhãn nhó, nấm tay Đại Bảo vội vàng đi về phía trước, bỏ lại Hoắc Minh Dương một mình Hoäc Thiên Kình ở phía sau, nhìn theo hai bóng lưng lớn nhỏ vội vã đi tới trước mặt, không chút nghĩ ngợi liền chạy theo.
Hà Vân Phi chỉ cảm thấy một cánh tay đặt nặng trên vai cô liền biết ai đến mà không cần nghĩ ngợi gì.
“Sao? Làm người khác khó chịu còn đuổi theo làm gì? Sao không đi xa tý đi? Ở đây không ai thèm anh đâu!” Hoắc Thiên Kình nhếch miệng, giả bộ thâm trầm.
“Sao em lại không nghe lời? Có phải em lại quên mất cái ôm của anh rồi đúng không? Đừng quên, dù đây là nơi công cộng, anh không ngại chút nào đâu! Lúc nào nhìn thấy em, anh đều muốn ôm em lại trong vòng tay mình.”
Khuôn mặt của Hà Vân Phi lại đỏ bừng, câu nói ấy nhắc cô nhớ đến cảnh tượng vừa rồi. Sao hôm nay da mặt người đàn ông này dày đến thế? “Anh điên rồi! Nếu anh dám làm gì em sẽ hét lên anh không đứng đản” Hoắc Minh Dương mỉm cười, không sợ hãi chút nào.
*Em nhìn nè, anh với thẳng nhóc này ở đây, chúng ta rõ ràng là một gia đình hoàn mỹ, ai lại đám nghỉ ngờ mối quan hệ của chúng ta, đừng uổng công phí sức nữa. Hơn nữa, chúng ta ở bên nhau, tình cảm nồng đậm cũng là một ấn tượng tốt đối với con trẻ.” Hà Vân Phi quả không chịu nổi nữa.
“Anh đang nói cái quái gì vậy? Giỏi rồi nhỉ? Ồ, em hiểu rồi, nhanh lên nhanh lên! Anh muốn mua gì em mua hết cho anh, chẳng phải chỉ là ghen tị em mua đồ cho Đại Bảo thôi sao? Thật không ngờ một kẻ lớn tướng như anh lại nhỏ nhen như vậy! Được rồi, anh không cần phải khách sáo với chị gái nữa, tuy rằng chị chê anh không kiếm được bao nhiêu, nhưng vẫn có chút tiền mà tiêu”
Nghe cô nói câu này, anh cười xấu xa.
“Đây là em nói đấy nhé, đi thôi đi thôi, anh muốn mua tất cả mọi thứ trong trung tâm thương.
mại này” Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Hoắc Minh Dương kéo chạy.
“Này, tên kia, em chỉ nói đùa thôi! Em cảnh cáo anh đừng mua nhiều quá! Anh mà mua nhiều thì từ mà trả tiền đấy nhé!” Hoắc Minh Dương một tay kéo Hà Vân Phi, một tay kéo Đại Bảo quay trở lại trung tâm mua sắm.
“Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, Đại Bảo nói muốn đi khu vui chơi, hai người lớn chúng ta đừng ở đây quậy phá như con nít nữa. Đi nhanh đi, lát nữa người ta sẽ đóng cửa đó.”
Hoắc Minh Dương mỉm cười, quay người lại nói nhỏ với cô: “Sao vừa nghe anh nói muốn mua hết trung tâm thương mại thì em lại không chịu được vậy hả?”
“Anh còn chưa xong nữa hả, tên khốn này!” Hà Vân Phi chỉ cảm thấy eo bị người nào đó giữ chặt, thân thể bị ép sang một bên.
“Đi nào, bé ngoan nghe lời. Chúng ta ba người nhanh lên sân chơi đi.” Đại Bảo nhướng mắt vui mừng “Mẹ, con muốn ngồi trên bánh xe lớn đó” Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương nhìn nhau và mỉm cười, và đột nhiên nhận ra rằng bánh xe lớn mà Đại Bảo nói chính là bánh xe Ferris.
“Được rồi, Đại Bảo, con muốn đi mẹ sẽ đưa con đi” *Này, Hà Vân Phi, anh nghe nói hai người yêu nhau nếu hôn nhau ở thời điểm vòng đu quay cao nhất thì sẽ sống hạnh phúc bên nhau, chúng ta có nên thử không?” Hà Vân Phi quay đầu nhìn, Hoắc Minh Dương đang đần đến gần cô, dùng cùi chỏ chạm mạnh vào ngực cô. Tiếp đó nghe thấy một tiếng động, người đàn ông đã bị đánh bay xa, có hơi đau, Người phụ nữ này thật không nghe lời!
“Sao vậy hả? Giữa thanh thiên bạch nhật cũng không nhịn được đúng không? Em phát hiện anh càng ngày càng thích giở thói lưu manh. Đứa nhỏ còn ở đây, sao không biết liêm sỉ”
Hoắc Minh Dương xoa xoa bộ ngực đang bị đau của anh. Ý thức được bị cô đánh, anh ngạc nhiên nói: “Hà Vân Phi, em đang nói anh lưu manh sao? Vừa rồi em đụng vào chỗ nào của anh rồi hả? Em không biết ngực của đàn ông là không thể đụng tới à? Anh nói cho em biết, sau này em sẽ chịu trách nhiệm với anh đó.”
Nhìn thấy Hà Vân Phi mở to mắt và cố gắng phản bác lại mình, Hoắc Minh Dương nhanh chóng nói tiếp: “Không được, không được, em đánh quá mạnh, không chỉ kiếp này phải chịu trách nhiệm với anh, kiếp sau cũng phải chịu trách nhiệm với anh”
*Hoắc Minh Dương!” Hà Vân Phi không nhịn được hét lên một tiếng, nhanh chóng thu lại ánh mắt của vô số người qua đường.
Ngay lúc đó Hà Vân Phi đột nhiên cảm thấy môi mình bị chặn lại.
“Ừm! Ừm!” Hà Vân Phi vùng vấy trong tuyệt vọng, nhưng.
cô không ngờ rãng Hoắc Minh Dương lại thực sự dám làm việc đó trước mặt nhiều người đến thế.
Hoắc Minh Dương chìm đắm trong nụ hôn giống như sắp ăn thịt cô, bàn tay to ôm lấy eo cô, tay còn lại bí mật chẳn tầm mắt của Đại Bảo.
Trẻ con xem thì cũng tốt, nhưng xem nhiều thì không tốt đâu.