Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 65: Chương 65: Nhìn em như thế này, sao anh nỡ quay về chứ?




“Trời đất, cậu không thích cô ấy, nên đến

người nhà cô ấy, cậu cũng không thích sao?”

Lữ Hoàng Trung nhìn Hoắc Minh Dương,

cười một cách không bình thường.

Hoắc Minh Dương nghe thấy thế thì cau

mày, gần như anh không phải vì Diệp Tĩnh

Gia mà không thích Diệp Thiến Nhi.

“Cậu chưa gặp cô ta đâu, cô ta muốn tôi

điều khiển cô ta từ phía sau, cậu thấy thế nào?”

“Quên đi, tôi vẫn muốn chuyên tâm làm

một bác sĩ tốt, chữa khỏi bệnh cho cậu thì

hơn.” Duyên phận thì phải gặp được thì mới

có thể hiểu rõ. “Đúng rồi, hôm nay Tô Thanh

Anh đến tìm cậu đấy.”

Vừa rồi Lữ Hoàng Tâm đã nhắn tin đến

thông báo.

“Cô ấy nói cái gì?” Hoắc Minh Dương vẫn

hiểu rất rõ Lữ Hoàng Tâm, sẽ không đơn

thuần chỉ là bảo anh đi gặp Tô Thanh Anh.

“Con bé nói có ý định để Tô Thanh Anh

chủ động đến với anh.” Những lời này Lữ

Hoàng Trung sao có thể nói với Hoắc Minh

Dương? Lữ Hoàng Trung nói đừng làm phiền,

nhưng Lữ Hoàng Tâm không nghe, anh cúp

điện thoại, vừa rồi cô ấy gửi một tin nhắn, nói

rằng Tô Thanh Anh đã lên xe rồi.

“Cậu còn sợ tôi vẫn ít việc hay sao?”

Hoắc Minh Dương cảm thấy hơi đau đầu,

anh biết tính khí của Lữ Hoàng Tâm, sau khi

nói ra nhất định sẽ mang người đến, điều này

khiến anh có chút bối rối.

“Tôi cũng hết cách, tính tình của em gái

tôi là vậy rồi.” Lữ Hoàng Trung cũng bó tay

với Lữ Hoàng Tâm.

Hoắc Minh Dương suy nghĩ một chút, Lữ

Hoàng Trung không được phép đến nhà họ

Hoắc, nếu không Tô Thanh Anh nhất định sẽ

biết chuyện của anh và Diệp Tĩnh Gia: “Để cô

ấy đưa Tô Thanh Anh đi ăn tối.”

Anh hạ quyết tâm sẽ đưa Tô Thanh Anh

đi ăn tối, như vậy sẽ tốt hơn nhiều.

“Đưa Tô Thanh Anh đi ăn tối, cậu chắc

chứ?” Lữ Hoàng Trung biết rằng với đôi chân

của mình, người anh muốn nhìn thấy nhất

chính là Tô Thanh Anh: “Cậu nghĩ đi. Nếu cậu

có thể đi ăn cùng cô ấy mà không làm rơi

đũa thì đi cũng được.” Lục Tư Thành sợ Hoắc

Minh Dương cãi nhau với Tô Thanh Anh nên

vừa ăn đã bỏ đi.

“Không nhiều lời nữa, chúng ta đi ăn đồ

Tây.” Hoắc Minh Dương nói xong thì nhìn vào

gương một chút.

Đôi chân của anh khiến anh không muốn

ra ngoài chút nào: “Đến nhà hàng Hoa Sen.”

Nhà hàng Hoa Sen có một phòng bếp

riêng đặc biệt, điều quan trọng nhất là nếu

Hoắc Minh Dương muốn đi, anh có thể liên

hệ và trực tiếp mở được phòng riêng, sẽ

không có ai tìm thấy anh ở đây.

Đây có lẽ là lý do tại sao Hoắc Minh

Dương chọn đến đây, Lữ Hoàng Trung không

biết có nên đi cùng mình hay không, sau khi

suy nghĩ xong liền quyết định phái người đến

đó đợi lên xe.

Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Dương đã

lâu không lên, lại đi xuống, trong lòng cảm

thấy lo lắng.“Sao anh lại xuống nhanh như

vậy?” Diệp Tĩnh Gia thì thào hỏi Hoắc Minh

Dương, vì sợ Hoắc Minh Dương tâm trạng

không tốt, bình thường anh sẽ không xuống

vào lúc này.

“Tại sao? Tôi không thể đi xuống sao?”

Anh đột nhiên hối hận, nếu Diệp Tĩnh Gia

nhìn thấy Tô Thanh Anh, anh không biết cô

sẽ phản ứng thế nào, anh rất tò mò không

biết Diệp Tĩnh Gia có ghen với anh không.

“Không có gì, bên ngoài hơi lạnh, ra

ngoài mang theo áo khoác.” Diệp Tĩnh Gia

cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Hoắc Minh

Dương.

Người phụ nữ trước mặt là vợ của anh,

cô hào phóng đến mức sẵn sàng đưa anh đi

gặp người anh thích sao? Vậy thì trực tiếp đi

cùng anh đi gặp Tô Thanh Anh đi: “Đi chơi

với tôi.”

“Hả.” Diệp Tĩnh Gia ngẩng đầu nhìn anh,

trợn to hai mắt, không thể tin được Hoắc

Minh Dương sao có thể muốn cùng cô đi

chơi?

“Ừm, đến lúc đó, chị đừng nói gì là được.”

Lữ Hoàng Trung vừa lái xe vừa nhắc nhở

Diệp Tĩnh Gia.

Trong khoảng thời gian này, Lữ Hoàng

Trung sống trong nhà họ Hoắc, về cơ bản, Lữ

Hoàng Trung biết chuyện xảy ra trong nhà họ

Hoắc, vì vậy nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia ngoan

ngoãn đi theo phía sau, anh ấy đã biết rằng. Truyện mới cập nhật

Diệp Tĩnh Gia đã học rất tốt.

“Vết thương ở lưng của chị hơi bị viêm,

nên khi về vẫn phải thay băng đúng giờ.” Lữ

Hoàng Trung làm bác sĩ đã lâu, anh nhắc

nhở Diệp Tĩnh Gia cần chú ý những gì.

Cô nhớ tới cuộc chiến đó, chỉ cần Hoắc

Minh Dương sẵn sàng tiếp nhận chữa trị, cho

dù cô phải chịu tội này thì vẫn không uổng

công vô ích: “Khi ngủ, tôi cảm thấy lưng đau

rát. Phải bao lâu mới khỏi vậy?”

“Sẽ mất một thời gian, nhưng nếu vết

ngứa đã bắt đầu lành.”

Hai người nói điều gì đó với tôi. Hoắc

Minh Dương ngồi đó mà không có cảm giác

†ồn tại. Không biết tại sao, nhưng khi anh

nhìn Diệp Tĩnh Gia nói chuyện với bạn anh

mà không nhìn anh, anh bỗng chốc cảm thấy

không vui.

Anh nhắm mắt lại và bắt đầu ngủ, gần

đây anh không ngủ ngon.

Chỉ cần nghỉ ngơi một lát, Diệp Tĩnh Gia

đã cảm nhận được hơi thở ổn định của anh,

quay đầu nhìn một lượt, phát hiện anh đã

“À, bác sĩ Lữ, tôi muốn hỏi, khi nào thì

chân của anh ấy sẽ phẫu thuật xong?” Diệp

Tĩnh Gia đột nhiên chuyển chủ đề sang anh.

Khi Diệp Tĩnh Gia nói điều này, Lữ Hoàng

Trung đã nhìn thấy Hoắc Minh Dương di

chuyển rõ ràng qua kính chiếu hậu: “Chị quan

†âm đến cậu ta như vậy sao?”

“Ừm, nếu không có anh ấy, không biết

bây giờ gia đình chúng tôi sẽ như thế nào,

nếu anh ấy có thể khỏi bệnh, bảo tôi làm gì

cũng được.” Diệp Tĩnh Gia nhìn đơn giản mà

nghiêm túc, Hoắc Minh Dương không khỏi

mở mắt ngắt lời cô.

“Đầu tháng sau sắp tới rồi. Trong thời

gian này chú ý bổ sung dinh dưỡng cân

bằng…” Lữ Hoàng Trung bắt đầu giải thích

Diệp Tĩnh Gia ngắt lời anh, lấy điện thoại di

động ra bắt đầu ghi chú: “Nói đi, tôi sẽ nhớ

kỹ”

Lữ Hoàng Trung nói, Diệp Tĩnh Gia bấm

điện thoại, anh ấy nói rất chậm, để cho Diệp

Tĩnh Gia nhớ rõ hơn.

“Đến nơi rồi thì chị nên ăn nhiều một

chút và nói ít đi” Lữ Hoàng Trung không biết

tại sao Hoắc Minh Dương lại muốn mang

Diệp Tĩnh Gia đi, nhưng anh ấy không thể nói

gì được, dù sao họ cũng là vợ chồng, muốn

làm gì thì làm.

Khi xuống xe, bỗng thấy Lữ Hoàng Tâm

và Tô Thanh Anh đang đứng ở cổng nhà

hàng Hoa Sen chờ đợi.

Diệp Tĩnh Gia thậm chí không thể cử

động. Hoắc Minh Dương đứng sau đẩy xe lăn.

Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia, Lữ Hoàng Tâm

khit mũi, rõ ràng là hẹn chị Tô ăn cơm, còn

đưa người phụ nữ này đến làm gì: “Anh Minh

Dương, sao anh đến muộn như vậy?” Lữ

Hoàng Tâm không vui nói với Hoắc Minh

Dương.

“Hỏi anh của cô ấy.” Chỉ cần một câu là

đủ để giải quyết Lữ Hoàng Tâm.

Hoắc Minh Dương nhìn Tô Thanh Anh,

hôm nay cô ta không trang điểm, chỉ thoa

chút phấn phủ lên mặt, nước da của cô ta

trông không được đẹp lắm, có chút khác biệt

với Tô Thanh Anh trước đây.

“Sao em lại muốn ăn cơm với anh như

vậy?” Thái độ và giọng điệu của Hoắc Minh

Dương đối với Tô Thanh Anh khiến Diệp Tĩnh

Gia có chút không chịu nổi.

Cô vốn dĩ nghĩ rằng Hoắc Minh Dương có

thể ngồi với cô, duy trì quan hệ với cô đã là

rất khó khăn rồi.

Nhưng khi anh ấy đối mặt với Tô Thanh

Anh, ngay cả giọng nói của anh cũng bị trộn

lẫn với một thứ khác.

“Cuối cùng thì em cũng đã trở lại. Nếu

em không thể gặp anh, anh nói em làm sao

mà nỡ quay lại đây?” Tô Thanh Anh nói với

nụ cười trên khóe miệng và đôi mắt cong

thành hình lưỡi liềm.

Nếu cô không nỡ quay lại thì đừng quay

lại nữa. Hoắc Minh Dương nghĩ đến điều đó,

nhưng anh không nói gì: “Anh thấy em từ khi

trở về đều sống rất tốt, anh cứ nghĩ rằng em

sẽ không đến gặp anh nữa chứ.”: Hoắc Minh

Dương thực sự nghĩ như vậy.

“Ngoại trừ gia đình em ở Việt Nam, người

em muốn gặp nhất chính là anh.” Cô với

Hoắc Minh Dương vẫn luôn duy trì loại quan

hệ này, không xa không gần, nếu cảm thấy

Hoắc Minh Dương rời đi, cô sẽ luôn tìm cách

giữ người.

“Ở bên ngoài đợi làm gì? Đã đến giờ ăn

cơm rồi” Lữ Hoàng Trung liếc mắt nhìn Hoắc

Minh Dương, không biết lúc này Hoắc Minh

Dương đang suy nghĩ cái gì, xem ra Tô Thanh

Anh đã dùng cách đối phó với Hoắc Minh

Dương lâu như vậy rồi. tất cả đều biết hết.

“Anh à, em muốn ăn mực.” Vừa định vào

nhà, Lữ Hoàng Tâm vội khoác tay Lữ Hoàng

Trung, bắt đầu lẩm bẩm.

Diệp Tĩnh Gia ghen tị với Lữ Hoàng Tâm,

vì có một người anh trai tốt như vậy, Lữ

Hoàng Trung trong mắt cô thật sự là người

tốt.

Cô đẩy Hoắc Minh Dương lên phía trước,

từ đầu đến cuối không ai giới thiệu cô, cô

còn tưởng rằng mình bị mọi người quên mất

trước mặt Tô Thanh Anh.

“Ngồi đi.” Trong bữa ăn, Hoắc Minh

Dương ngồi đối diện với Tô Thanh Anh, Lữ

Hoàng Trung ngồi bên cạnh Hoắc Minh

Dương, Lữ Hoàng Tâm ngồi đối diện Lữ

Hoàng Trung. Đột nhiên Hoắc Minh Dương

ngồi xuống, Tô Thanh Anh cũng chú ý đến

Diệp Tĩnh Gia.

Cô ta không biết danh tính của Diệp Tĩnh

Gia, nhưng Hoắc Minh Dương đã yêu cầu cô

ngồi, vì vậy cô ta ra hiệu cho Diệp Tĩnh Gia

ngồi giữa Lữ Hoàng Tâm và Lữ Hoàng Trung

gần nhất.

Diệp Tĩnh Gia lúng túng ngồi xuống, vị trí

này tách ra Hoắc Minh Dương, cô chỉ thở

phào nhẹ nhõm, vì sợ Tô Thanh Anh biết

quan hệ của cô với Hoắc Minh Dương, bỗng

nhiên lúc đó cô nghe thấy Hoắc Minh Dương

nói: “Ngồi đây”

Cô có chút xấu hổ, tính tình của Hoắc

Minh Dương, nếu cô không ra đó ngồi thì có

lẽ không thể ăn bữa cơm này, sau một hồi

suy nghĩ, Diệp Tĩnh Gia cũng đi qua.

Trước tiên, Hoắc Minh Dương gọi món

tương ớt, sau đó gọi món mà Tô Thanh Anh

thường ăn, không quan tâm đến khẩu vị của

người khác nên họ gọi món tùy thích.

“Minh Dương, anh ăn ớt khi nào vậy?” Tô

Thanh Anh liếc nhìn Hoắc Minh Dương có

chút tò mò.

Ngay cả khi cô ta không còn quan tâm

đến Hoắc Minh Dương, cô ta vẫn nhớ rằng

Hoắc Minh Dương không bao giờ ăn cay.

Tô Thanh Anh ngồi ở chỗ đó, cảm thấy

có chút không thoải mái, giữa cô ta và Hoắc

Minh Dương có Diệp Tĩnh Gia, cô ta còn

không biết người này: “Vị này là… Xin chào,

tôi tên là Tô Thanh Anh.”

Tô Thanh Anh liếc nhìn Hoắc Minh

Dương và Lữ Hoàng Trung, sau đó chủ động

chào hỏi Diệp Tĩnh Gia.

“Tôi tên là Diệp Tĩnh Gia.” Cô không biết

phải xưng mình là gì.

Những người khác không nói lời nào, bầu

không khí có chút lạnh lão.

Cũng may đồ ăn ở đây được dọn ra

nhanh chóng, không khí ngượng ngùng cũng

bớt căng thẳng khi đồ ăn đến, không biết Lữ

Hoàng Tâm đã nói gì với Lữ Hoàng Trung, Lữ

Hoàng Trung cũng không nói một lời ở trên

bàn ăn.

“Minh Dương, anh xem đi, anh làm họ sợ

rồi đấy, không ai dám nói gì.” Tô Thanh Anh

là người đầu tiên phá vỡ sự ngượng ngùng,

không khí ăn cơm thực sự khó chịu.

“Có gì mà không dám nói chứ.” Giọng

điệu Hoắc Minh Dương rất thản nhiên, không

nghe ra là cảm xúc gì.

Tô Thanh Anh nhìn Hoắc Minh Dương

không tìm được gì để nói chuyện, liền chuyển

đề tài sang Lữ Hoàng Trung: “Anh đã có bạn

gái rồi sao?”

Sau khi vào phòng, Lữ Hoàng Trung đã

tiếp xúc cùng Diệp Tĩnh Gia, cô ta có thể nhìn

ra được, đặc biệt là lúc nấy khi Diệp Tĩnh Gia

ngồi ở ghế giữa bọn họ, Lữ Hoàng Trung

cũng cố ý đỡ cô lại, loại hành động nhỏ thân

mật này khó mà thoát được mắt của cô ta.

“Còn chưa, hình như gần đây mọi người

rất quan tâm đến đời tư của tôi thì phải.”

Hoắc Minh Dương vừa mới nói muốn giới

thiệu bạn gái cho anh ấy, bây giờ Tô Thanh

Anh cũng đã nói đến chuyện này, chẳng lẽ

gần đây vận đào hoa của anh ta cũng phất

lên rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.