“Mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra với con, nhưng bây giờ mẹ đang nghĩ đến một chuyện không biết phải nói với con như thế nào, mà nhìn con như thế này thì nói gì cũng vô dụng.” Trong lòng bà biết rõ có một số chuyện không cần phải nói, tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn cuối cùng của Hoắc Minh Dương, chỉ cần anh đưa ra quyết định thì không có cách nào thay đổi được.
“Phục con thật đấy” Bà thở dài, không nói gì, trong lòng đã nhận rõ một số thứ.
Đọc truyện tại đây.
“Đôi khi mẹ thực sự ngưỡng mộ con, dù con lựa chọn điều gì, con cũng có dự định của riêng mình, nhưng mẹ vẫn mong rằng con có thể sớm kết hôn và quên đi quá khứ” Cái chết của Diệp Tĩnh Gia năm đó để lại cho Minh Dương một cú sốc quá lớn, đến tận bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận nổi.
Bà cũng bất lực, bởi dù có là nguyên nhân gì đi chăng nữa, sự thật nó đã rành rành ra đấy không cách nào thay đổi, Diệp Tĩnh Gia cũng không bao giờ trở vê được nữa.
“Được rôi, con biết rồi” Hoắc Minh Dương coi như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, mọi sự buồn vui cũng chỉ là gió thoảng mây bay mà tan đi hết.
Anh biết rõ ràng điêu gì là quan trọng nhất đối với anh: “Con không biết phải làm như thế nào mới là tốt, nhưng có một số việc con không thể nói với mẹ” Những việc nên làm thì phải làm đến nơi đến chốn, nếu không sẽ không có cách nào làm được.
“Thật sự mẹ không biết con nghĩ sao, cứ như thể chuyện gì con cũng nắm rõ trong tay vậy. Có mệt thì bảo mẹ, nhưng mẹ tuyệt đối không đồng ý chuyện một người phụ nữ có con với người khác về làm dâu nhà họ Hoắc đâu.” Nửa câu đầu còn bình thường, nhưng nửa câu sau bà Hoắc như thể biến thành một con người hoàn toàn khác.
Bà không thể chịu nổi đứa con này, nhà họ Hoắc không nỡ để mất người này.
“Mẹ, đây là việc riêng của con. Nếu không còn chuyện gì thì mẹ nên nghỉ ngơi sớm đi” Anh không nói gì nữa rồi bỏ đi không thèm nhìn lại. Dáng vẻ của anh đã giải thích được đâu là sự thật đâu là giả.
Bà ngày càng không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tất cả những sự vui buồn đều đã trở thành dĩ vãng. “Mẹ, con biết rồi, mẹ cũng cảm thấy cô ấy giống với Tĩnh Gia ở một số điểm, nhưng Tĩnh Gia là Tĩnh Gia, Hà Vân Phi là Hà Vân Phi. Con hy vọng mẹ đối xử với cô ấy tốt hơn một chút” Hoáắc Minh Dương nói xong liền rời đi ngay, nhưng những lời này của anh bà cũng đã biết được rằng anh đang nói với bà, dù có gì xảy ra đi nữa anh cũng đã chấp nhận cô rồi.
Bà Hoác rất nghe theo lời Dương Minh mà đối xử tốt hơn với Hà Vân Phi: “Luật sư Phi, cô muốn ăn gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ thu xếp bọn họ làm cho.” Hoắc phu nhân vừa rồi thái độ khác, bây giờ thay đổi nhanh như vậy, trong lòng Hà Vân Phi biết rất rõ vì sao liền cảm kích nhìn Hoắc Minh Dương.
“Nhìn tôi làm gì, muốn ăn gì thì nói đi” Anh cười ấm áp, trong mắt có cái gì đó không thể nói ra. Cô cảm thấy hơi thở của mình chậm lại, không biết mình đang nghĩ gì.
Anh đưa tay vỗ nhẹ lên ghế sô pha bên cạnh.
“Đến ngôi xem TV, tự nhiên như ở nhà nhé” Hoắc Minh Dương lãnh đạm nói.
Bà Hoắc nhìn anh, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, từ lúc thằng Hoàng Trung trở về đến giờ sao mẹ không thấy nó nhỉ?” “Mẹ, mẹ quan tâm Hoàng Trung thế làm gì?” Anh cười, nhìn vẻ mặt của Hà Vân Phi, nhanh chóng ngăn không cho bà nói tiếp.
Không hiểu vì sao, khi bà Hoắc nói ra hai chữ Hoàng Trung, Hà Vân Phi lại rất căng thẳng.
Hoắc Minh Dương rất khó chịu khi cảm thấy cô coi trọng anh ta đến vậy.
Cô không biết phải nói gì, bâu không khí nhất thời như đóng băng, có những thứ không biết có gì không đúng, nhưng kỳ thực vẫn là không rõ đúng hay sai. “Hà Vân Phi, tôi cảm thấy bây giờ dù tôi có làm gì em cũng đều rất có chủ kiến” Hoắc Minh Dương nhìn cô, nói trắng phớ những suy nghĩ trong lòng cô.
Bất kể là hạnh phúc hay đau buồn, đều không có cách nào thay đổi được.
Mối quan hệ của cô với Hoàng Trung thực sự không bình thường, nhưng điều này không thể thay đổi sự thật rằng Hoắc Minh Dương thích cô: “Tôi nghĩ bất kể em chọn gì thì bây giờ tôi đều có thể dung túng nuông chiều em, hơn nữa còn là vô điều kiện” Hoắc Minh Dương thì thầm vào tai Hà Vân Phi, bà Hoắc muốn nghe nhưng không nghe được gì.
Hà Vân Phi đột nhiên nhận ra nơi mình đến là đâu, không ai có thể đáng sợ hơn Hoắc Minh Dương cả.
Lựa chọn của cô là sai lầm, cô thậm chí còn coi Hoắc Minh Dương là nơi chốn an toàn. “Có phải tôi đã đến nhầm chỗ rồi không?” “Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ em” Anh đột nhiên tức giận nói với Hà Vân Phi, không muốn cô có bất kỳ sự do dự hay hối hận. “Dù sao tôi cũng không quan tâm, cho dù em có làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ em” Đây là thái độ của anh và là giới hạn cuối cùng đối với Hà Vân Phi, anh có thể làm nhiều thứ như vậy đấy.
“Xin lỗi, tuy rằng rất biết ơn anh, nhưng có một số việc tôi không thể tiếp nhận” Nói xong, cô xoay người rời đi, cô hiểu rõ nhất sự nguy hiểm của người đàn ông này.
Cô trở về phòng với Đại Bảo trên tay, chỗ này với nơi mà Hoắc Minh Dương từng chuẩn bị cho Diệp Tĩnh Gia về cơ bản là giống nhau, cô lên lầu, đi qua nơi Diệp Tĩnh Gia từng ở khiến cô cảm thấy nổi da gà.
Cô sợ hãi không dám đi vào, không biết sao Hoắc Minh Dương nhất định muốn dùng nó làm phòng thờ, bà Hoắc cũng chẳng từ chối.
Sợ chết khiếp, đến cô cũng chẳng dám vào.
“Mẹ, tại sao chúng ta phải sống ở đây?” Đại Bảo không biết chuyện gì đang xảy ra, cảm thấy mẹ không bình thường nên trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ cậu bé cũng không biết nên nói gì.
“Được rồi Đại Bảo, suyt” Cô vội vàng ra hiệu cho Đại Bảo im lặng, không để cậu bé nói linh tỉnh.
Rất nhiều thứ không thể thay đổi, điều mà cô ấy muốn thay đổi nhất bây giờ là những thứ giản đơn: “Đại Bảo, nếu mẹ gặp chuyện gì ngoài ý muốn, con phải nhớ nhờ chú Hoắc giúp đỡ” Dù thế nào đi nữa, Đại Bảo là con ruột của Hoắc Minh Dương nên anh sẽ không quá tệ với thằng bé.
“Vâng ạ” Cậu bé gật đầu cho mẹ Vui.
Lucky chỉ được ở cùng hai mẹ con bọn họ, không có phòng riêng: “Mẹ, còn Lucky thì sao?” Bà Hoắc không thích nuôi thú cưng, vì vậy ngay khi chuyển đến, cô đã đưa Lucky vào phòng của mình trước.
“Nghe này, hiện tại ta đang ở nhà người khác, Đại Bảo không được hư nhé” Vân Phi nói với Đại Bảo đang không vui, trong lòng biết con thích gì, nhưng điều kiện ở đây có hạn, có người cho ở là tốt rồi.
Những người khác đều không muốn chăm sóc và cho họ ở đây.
“Con trai, nghe lời mẹ, người đưa chúng ta vào ở đã là chuyện rất khó rồi.
Con đừng làm thế nữa, không được đòi hỏi quá nhiều. Làm người thì phải biết đủ nghe chưa” Thực ra, khuyên con như vậy trong lòng cô cũng rất khó chịu.
“Vâng” Cái đầu nhỏ gật gật, tuy rằng không biết mẹ đang nói cái gì nhưng vẫn rất nghe lời.
Cậu bé bắt tay vào cùng mẹ thu dọn từng thứ một.
Hoàng Trung cúp điện thoại của Hà Vân Phi, đầu vẫn còn đau nhức, sau khi uống vài viên thuốc giảm đau anh cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Con đi làm gì?” Bà Lữ bước ra, kịp thời ngăn Hoàng Trung lại.
“Mẹ, ở đó đã xảy ra chuyện, con đi xem thế nào” Chuyện khác anh ta mặc kệ, nhưng riêng người phụ nữ này anh không vì lý do gì, chỉ đơn giản cảm thấy rằng mình phải chăm sóc và có trách nhiệm.
Bất kể lấy danh nghĩa bạn bè hay là gì, Hà Vân Phi gọi điện cho anh ta chứng tỏ rằng nhất định đã xảy ra chuyện.
“Mẹ không quan tâm còn làm gì, nhưng con phải chú ý, đừng lúc nào cũng rước phiền phức vào người, với cả tránh xa người phụ nữ kia ra một chút, những cái khác mẹ cũng không nói nhiều nữa” Nói xong bà ngừng lại, những gì bà đã nói phải để cho Hoàng Trung tự mình trải nghiệm mới sáng mắt ra được.
Một người phụ nữ đã ly hôn có con thì làm sao xứng với con bà.
“Đủ rồi mẹ, mặc kệ mẹ nói cái gì, con vẫn sẽ giúp cô ấy” Ngay từ đầu đã coi nhau như người nhà, giờ bảo không được quan tâm nữa anh ta không làm được.
Hoàng Trung và Hà Vân Phi có mối quan hệ rất tốt, là một người mẹ đương nhiên bà biết rõ, nhưng nhìn vào sự trầm mê không dứt của Hoàng Trung, nếu đứa trẻ là của nó thì không sao, nhưng nhìn một cái đã thấy khác một trời một vực rồi, làm sao con bà đi làm cha dượng cho con nhà người ta được cơ chứ? “Con còn quá trẻ. Con tưởng làm cha dượng dễ lắm à? Dù con có nói gì đi nữa, mẹ cũng không bao giờ đồng ý cho con ở bên người phụ nữ đó.” Bà từ chối, một chút cũng sẽ không đồng ý, thà rằng mỗi ngày đều cho Hoàng Trung đi xem mắt còn hơn là có thời gian đi tìm người phụ nữ đó.
Trong khoảng thời gian này, bà đã để Hoàng Trung đi hơn hai mươi buổi xem mắt nhưng anh ta lại không thể xuất hiện một cách chỉn chu khiến người mẹ là bà đây đau đầu rất lâu: “Dù sao mẹ cũng không quan tâm, chỉ cần con không nghe lời nghĩa là con đang đối đầu với mẹ” Bà đã biết cách đối phó với Hoàng Trung: “Ôi, tim mẹ đau quá” Nếu bà ấy không mắc bệnh tim, có lẽ không có cách nào thuyết phục Hoàng Trung ở lại, không biết người phụ nữ đó đã cho thằng con bà ăn bùa mê thuốc lú gì không biết.
“Con không biết mẹ nghĩ gì, nhưng mẹ à, không ai có thể thay đổi ý kiến của con, con rất thích Hà Vân Phi.” Anh lại nhấn mạnh.
“Anh trai em ghê thật đấy nhỉ, thích người ta như vậy cơ mà, thật đáng tiếc” Lữ Hoàng Tâm cố ý nói để làm cho Hoàng Trung không vui, người anh trai này lúc nào cũng như thế, lần nào cũng khiến cô không vui, đã thế thì cho không vui luôn thể.
“Hoàng Tâm, em có thể hiền lành một chút được không?” Đi đâu cũng gặp đứa em gái này, đầu anh cũng sắp nổ tung đến nơi rồi.
Nếu không phải Lữ Hoàng Tâm đổ thêm mắm thêm muối thì bây giờ mẹ anh cũng sẽ không như thế này. “Em cứ chờ đấy, kết hôn xong rồi thì mau đi đi” Anh bắt đầu đẩy Hoàng Tâm ra, nếu cô ở nhà, cô sẽ học được điều không tốt từ Tô Thanh Anh.
Thủ đoạn nhỏ này đã được Tô Thanh Anh sử dụng trước đây.
Trông anh ta lúc này rất tức giận.
“Em không biết anh nghĩ gì, dù sao anh cứ làm những gì mình cho là tốt đi” Cô không lằng nhằng nữa, dù sao cũng là để cho mình bình tĩnh lại.
“Em thật sự không biết phải nói gì, dù sao thì cứ nói những gì anh muốn, nếu không muốn thì thôi bỏ đi” Cô cũng đơn giản trả lời anh trai, bây giờ cô quả thực khác hẳn so với lúc đầu, †ìm được người mình thích, tìm được một nửa của mình, nhưng trái tim lại trống rỗng, không biết ai có thể ở bên mình cả một đời.
Không nói rõ được nguyên nhân,chỉ đơn thuần thấy rằng anh trai không thể tìm Hà Vân Phi.
Có lẽ là vì Hà Vân Phi quá giống Gia Tĩnh, cô sợ anh trai vì không quên được Tĩnh Gia mà sẽ lạc lối.
“Anh thật sự chịu em rồi đấy, có thể đừng mang thêm phiền toái cho anh không?” Lữ Hoàng Trung thực sự tức giận, đến giờ mà vẫn còn không để yên cho anh đi tìm Hà Vân Phi.