Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 393: Chương 393: Tai họa bất ngờ




Diệp Thiến Nhi cũng là một người thông minh, cô ta lập tức móc ví tiền của mình ra và dùng sức ném nó ra phía sau anh ta “Ví tiền tôi ở đẳng kia, ông tự đi lấy đi”

“Xoat”

Đọc truyện tại đây.

Người đàn ông móc một cây dao từ trong túi quần ra “Tháo hết những thứ quý giá trên người mày xuống!” Diệp Thiến Nhi lần lượt làm theo, tháo hết trang sức đeo trên người rồi dùng sức quăng ra xa.

“Di động nữa!” Diệp Thiến Nhi chỉ có thể làm theo.

“Mày đúng là ngoan ngoấn nghe lời, đừng lo lắng, tao sẽ không làm tổn thương mày đâu” Ma xui quỷ khiến thế nào Diệp Thiến Nhi khế gật đầu, sau đó nhân cô hội người đàn ông xoay người đi nhặt những thứ quý giá cô vừa ném, Diệp Thiến Nhi lén lùi về phía sau vài bước tránh xa hản một chút.

“Đừng nhúc nhích, tao không tin mày ra tay hào phóng như vậy mà trên người chỉ đeo ít đồ trang sức quý giá thế này, đi, mau tìm cây ATM và nói mật khẩu cho tao biết. Này, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên nghe lời, đừng giở trò quỷ.

quái sau lưng tao, nếu không đừng trách tao.

không khách sáo” Diệp Thiến Nhi gật đầu, hai chân cô ta vô.

thức lùi về phía sau, sau đó đi thêm vài bước nữa, chỉ côn cách quán cà phê cô ta vừa bước ra hơn một trăm mét.

Bây giờ cô và gã bắt cóc đứng cách nhau gần chục mét, nếu cô ta gắng sức đánh cược một lần, nói không chừng có thể được cứu.

Cô ta không biết tên du côn này rốt cuộc muốn làm gì, nếu anh ta chỉ muốn tiền thì không sao, nếu hẳn tham lam hơn thì cô ta cô hy vọng được cứu không? Sau khi đưa ra quyết định, Diệp Thiến Nhi nhanh chóng đồng ý yêu cầu của hẳn, thân thể cô đột nhiên lướt qua, nhanh chóng chạy về phía Trước.

Vừa chạy vô vừa hét to: “Có người ăn cướp! Bắt ăn cướp! Cứu mạng với!” Cô ta dùng rất nhiều sức để hét lên, chẳng qua, bây giờ cô ta không thèm quan tâm nỗi đau đớn trên người mình, trong lòng cô sinh ra ý chí mãnh liệt vì muốn được sống.

“Con nhóc, mày muốn trốn hả? Đừng có mơi!” Tên du côn đuổi theo phía sau, trong mắt hiện lên sự tức giận, côn nhóc này không nghe lời! Chỉ một chút, chỉ một chút nữa thôi! Bất chợt, Diệp Thiến Nhi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi quán cà phê, cô như thể thấy được hy vọng.

“Cứu mạng! Cứu tôi với!” Anh mau cứu tôi với, nhanh cứu tôi, cô người muốn giết tôi! Ngay khi cô tưởng rằng người đàn ông cao.

lớn đó không nghe thấy, anh ta đột nhiên quay lại nhìn theo tiếng nói.

Ban đầu, anh ta cứ ngỡ rằng do ai đó giở trò đùa dai. Nhưng khi anh ta thấy cô một cô gái đang liều mạng chạy về hướng này, phía sau còn cô một người đàn ông đang cầm dao đuổi theo cô.

Anh ta không nói nhiều, bước lên đá vào ngực.

Tên du côn.

“Mày là ai? Bớt xen vào chuyện của người khác đit” Người đàn ông không trả lời, đối với với loại người này chỉ cô thể dùng vũ lực Anh ta đã từng tập Taekwondo, từng chiêu đánh ra đều chí mạng.

Mãi đến khi tên du côn đó quỳ xuống đất xin tha thứ.

“Ông nội ơi, anh chính là ông nội của tôi, tôi biết tôi sai rồi, được chưa? Đừng đánh nữa, anh đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!” Người đàn ông cao lớn lạnh lùng nói: “Ông mau trả hết những đồ anh lấy cho cô gái kia!” Ánh mắt kẻ du côn đó đảo vài vòng rồi mới móc túi tiền ra trả cho Diệp Thiến Nhĩ.

Diệp Thiến Nhi cẩn thận bước qua.

“Còn dây chuyền, khuyên tai, đồng hồ và điện thoại di động của tôi nữa!” “Mau lấy ra hết!” Nét mặt người đàn ông căng thẳng, anh đưa nắm đấm lên như thể muốn đấm vào mặt hắn.

Kẻ du côn lấy hết đồ đạc ra trả cho Diệp Thiến Nhi.

Vừa rồi ở quán cà phê, Diệp Thiến Nhi đã báo cảnh sát. Cảnh sát đến và bắt tên du côn đi, đồng thời mời Diệp Thiến Nhi cùng người đàn ông cao lớn về cục để lấy lời khai.

Ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Thiến Nhi hết sức.

biết ơn.

“Ừm..Hôm nay anh đã cứu tôi, tôi còn chưa cảm ơn anh đàng hoàng. Hay là, tôi mời anh ăn cơm nhé!” Người đàn ông cao lớn nở nụ cười.

“Không cần đâu, tôi chỉ tiện tay thôi mà, cô bị thương rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện!” Diệp Thiến Nhi quả thật cảm thấy trên người đau đớn, cho nên cô theo anh ta đi bệnh viện.

Hai người gặp mặt lần đầu, Diệp Thiến Nhi cũng không biết nói gì, những thứ cô mới mua hôm nay đều rơi xuống đất dơ hết rồi, khiến cô cô chút đau lòng, “Ờm..anh học Taekwondo hả?”

Diệp Thiến Nhi vân vê góc áo, hôm nay sao đường tới bệnh viện lại xa thế nhỉ? Lâu như vậy mà còn chưa đến, khiến bầu không khí trở nên lúng túng, cô bèn tìm một câu để hỏi “Đúng vậy, đó là sở thích của tôi, không ngờ hôm nay cô thể dùng nó để cứu người”

Diệp Thiến Nhi bị thương không nặng lảm, chỉ bị thương ngoài da, chỉ băng bó và lấy vài viên thuốc chống viêm là cô thể xuất viện.

“Hôm nay phải nói cảm ơn anh, nếu như anh không ăn cơm, cô thể để lại cách liên lạc không, không thể để người tốt giúp đỡ người khác mà không được đền đáp được đâu.”

Người đàn ông kia từ chối “Không cần, không cần đâu. Nói chính xác chỉ là tiện tay giúp đỡ người kháo, cô phải chú ý vết thương của mình, nhớ uống thuốc đúng giờ, rảnh rõi nhớ đến bệnh viện kiểm tra lại để tránh để lại phiền phức không cần thiết” Diệp Thiến Nhi gật đầu Diệp Thiến Nhi cùng anh sóng vai đi khỏi cục cảnh sát.

“Anh tiễn tôi đến đây được rỉ Diệp Thiến Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô đâu thể không biết xấu hổ để anh đưa cô về nhà, anh đưa cô tới bệnh viện, cô cảm thấy biết ơn lắm r cô hoàn toàn chưa từng nghĩ sẽ để anh đưa cô về nhà.

“Chi bằng..Tôi tiền cô một đoạn!” Người đàn ông thấy Diệp Thiến Nhi chỉ cô một mình, sợ lát nữa cô sẽ xảy ra chuyện gì không may.

Người đàn ông nhìn đồng hồ, anh chẳng buồn suy nghĩ gì đã kéo Diệp Thiến Nhi di Diệp Thiến Nhi rất nghỉ ngờ, ban nấy mời anh ta ăn côm, anh ta không đi, hiện giờ lại muốn đưa cô về nhà là cô ý gì? Chẳng lẽ là muốn vờ tha để bắt thật? Người đàn ông rất cao lại bước rất nhanh, cô.

phải chạy chậm theo sau mới đuổi kịp bước chân anh.

“Bốp.

Bất chợt, Diệp Thiến Nhi cảm giác mình vừa va vào bức tường thịt Đau quá, Diệp Thiến Nhi che mũi, sao người đàn ông này tự dưng dừng lại, báo hại cô đập vào.

lưng anh ta.

“Ra ngoài không đem mắt theo à?” Người đàn ông quay đầu, đúng lúc bắt gặp Diệp Thiến Nhi đang xoa mũi mình.

Diệp Thiến Nhi ngẩng đầu nhìn anh ta Cái gì? Chẳng phải chỉ vô tình đụng trúng anh ta sao? Có cần tức giận nói lớn tiếng như vậy không? Người đàn ông này thật khó hiếu! “Hừm, cô đem theo chứ!” Diệp Thiến Nhi không biết nói gì, một lúc sau cô buộc miệng nói ra một câu như vầy.

Cứ tưởng rắng anh ta sẽ nói những lời ác độc để châm chọc cô, tuy nhiên anh ta chỉ phì cười.

“Ngốc nghếch một cách đáng yêu!” Người đàn ông nói xong, mở cửa bên ghế phụ nhét Diệp.

‘Thiến Nhi vào trong xe, côn thân thiết thất dây an toàn giúp cô Anh ta làm những hành động rất thành thạo, chờ Diệp Thiến Nhi phản ứng kịp thì anh ta đã khởi động xe rồi Anh chàng này thật kì lạ, chẳng những con người mà ngay cả tính cách cũng rất kì lạt Tay anh ta rất đẹp với khớp xương rõ ràng, Diệp Thiến Nhi ngắm đến nối thất thần, hoàn toàn không nghe thấy anh ta hỏi cái gì “Hửm?”

Người đàn ông nhìn cô qua kính chiếu hậu, chợt phát hiện cô đang ngắm tay mình một cách say sưa.

ái gì?” Diệp Thiến Nhi lấy lại tỉnh thần, thật là xấu hổ mà, lúc nãy cô mới làm gì vậy? Cô côn ngắm tay người ta, anh ta sẽ không nghĩ cô cô ý gì với anh ta chứ? Nghĩ đến đây, gương mặt cô hơi nóng lên.

“Tôi hỏi cô sống ở đâu?” Người đàn ông cũng không vạch trần suy nghĩ của Diệp Thiến Nhi, như ‘thể anh ta chưa từng nhìn thấy.

Nhà? Đừng nói anh ta định đưa cô về nhà nhé? Nghĩ tới đây, Diệp Thiến Nhi lén nhìn anh qua kính chiếu hậu, nhưng giống như sợ anh ta biết cô ta đang nhìn lén anh ta vậy.

Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Thực ra anh không cần đưa tôi về đâu, tôi có tiền.. Diệp Thiến Nhỉ mở miệng từ chối, cuối cùng giọng nói ngày càng nhỏ.

Cô ta không biết vì sao khi nói chuyện với người đàn ông này lại cô chút cảm giác kì quái “Cô đã ngồi trên xe rồi, cô nghĩ mình còn lựa chọn nào khác sao?”

Giọng điệu của người đàn ông không tốt lắm, như thể anh ta muốn nói nếu cô ta không để anh ta đưa cô về nhà, anh ta sẽ không cho cô ta xuống xe Diệp Thiến Nhi không biết làm sao, đành nói ra địa chỉ của mình: “Tòa nhà thứ hai chung cư Dương Hồng”

Trong những năm qua, cô ta sống một mình ở đây, thi thoảng, Domoto sẽ sang ở với cô ta vài ngày, nhưng cô ta chủ yếu sống ở chỗ này một mình.

“Cô cũng sống ở đây?” Người đàn ông cô chút kinh ngạc hỏi cô ta.

Diệp Thiến Nhỉ ngẩng đầu nhìn anh ta một cách kì lạ.

Cô ta sống ở đó thì có chuyện gì sao? Cô ta đã trả tiền thuê nhà, chẳng lẽ có vấn đề gì à? Trong lòng Diệp Thiến Nhi nghĩ như vậy.

“Đúng lúc tôi cũng sống ở đây, nhưng tôi ở tòa nhà số một” Người đàn ông trả lời, anh ta nở nụ cười, nụ cười rất xán lạn.

Chung cư Dương Hồng là chung cư cao cấp, cô tiền chưa chắc mua được chỗ này, trước đây cô dựa vào quan hệ với Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương mới dọn tới đây ở.

Chẳng qua cô ta không ngờ, người đàn ông hành động vì việc nghĩa lại sống cùng chung cư.

với mình.

“Thực sự là trùng hợp!” Diệp Thiến Nhi cười ngượng ngùng.

Duyên phận chính là trùng hợp như vậy.

Trên đường đi rất yên tĩnh, người đàn ông không mở miệng nói chuyện, Diệp Thiến Nhi cũng không định nói gì, thi thoảng cô lại lén nhìn anh qua cửa sổ, Hiện tại là giờ cao điểm tan tầm, không tránh khỏi hơi kẹt xe.

Chờ bọn họ lái tới tòa nhà thứ hai thuộc chung cư Dương Hồng đã là nửa giờ sau.

Xe dừng dưới tòa nhà thứ hai, Diệp Thiến Nhi tháo dây an toàn và chuẩn bị xuống xe. Tuy nhiên, hình như nghĩ ra điều gì đó, cô ta quay người lại nói: “Cảm ơn anh”

Cô ta muốn nói gì thêm, nhưng dường như cô chút do dự, thế là Diệp Thiến Nhi chỉ nói: “Chuyện là..Tôi ở nhà số 909, tôi tên là Diệp Thiến Nhi, trong nhà tôi còn có bố và chị gái”

Cô ta nói ra những điều này gần như theo bản năng. Mấy năm qua, cô không nói chuyện nhiều với người lạ, nhất là đàn ông, bây giờ tiếp xúc với người đàn ông này khiến cô cô chút lắp bắp.

Vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ buồn cười khi nghe cô nói như thế, cô điều, anh không những không chê cười mà còn tỏ ra rất vui vẻ.

“Cô cho rắng tôi đang kiếm tra hộ khẩu của cô à?” Người đàn ông nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt như ẩn như hiện: ” Nhưng tôi không phải, tôi tên là Tư Tuấn”

“Thình thịch” Diệp Thiến Nhi cảm thấy tim cô đập nhanh vô cùng, nhiều năm không tiếp xúc nhiều với đàn ông, lần đầu tiên gặp người đàn ông như Tư Tuấn, khó tránh khỏi cô hơi rung động Tuy vậy, những gì xảy ra trong vài năm trước đã để lại rất nhiều chướng ngại trong lòng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.