“Không có gì, anh xem xem muốn ăn gì, tôi nấu cho anh ăn”
Chẳng lẽ cô định tự tay nấu.
Lữ Hoàng Trung lại từ chối cô: “Tôi nấu cơm cho, bây giờ cô không tập trung, tôi sợ cô cắt vào tay, cô mau chóng đi dọn dẹp đi, lát nữa có khách đến”
Anh ta định tạo bất ngờ cho Diệp Tĩnh Gia.
Diệp Tĩnh Gia ngơ ra, không biết Lữ Hoàng Trung mời ai đến.
“Tôi có quen không?”
“Đương nhiên là quen rồi”
Diệp Tĩnh Gia và người đó rất thân, sao mà không quen được chứ.
“Anh đoán người muốn gặp nhất chính là anh ấy”
“Ai cơ”
Lữ Hoàng Trung không thể che giấu sự tò mò, đặc biệt là muốn biết người đó là ai: “Chắc không phải Lữ Hoàng Tâm đến chứ”
“Lần này có phải Hoàng Tâm đến không, anh còn không chịu nói.
Lữ Hoàng Trung nghe thấy Diệp Tĩnh Gia nói thì cũng đoán ra Lữ Hoàng Tâm nhất định sẽ đến, vẫn không chịu nói với Diệp Tĩnh Gia.
Cô có chút do dự, cô cảm thấy bây giờ cô nói cũng không liên quan gì.
“Đúng vậy, nhưng em gái anh rất đơn giản lương thiện, không nói gì cả.”
Diệp Tĩnh Gia không phải đang nịnh nọt Lữ Hoàng Trung, từ lần đầu tiên gặp Lữ Hoàng Tâm cô đã rất có thiện cảm rồi, chỉ đáng tiếc không thường xuyên gặp cô ấy.
“Cô đừng để ý, nó với Tô Thanh Anh ở với nhau cũng lâu rôi, khó tránh được nó không thích cô”
Một số trong câu nói đó, không cần anh ta nói, Diệp Tĩnh Gia cũng có thể hiểu, dù sao thì rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ ràng như thế.
“Thật ra, tôi hiểu mà”
Cô cũng biết một cô gái đơn thuần rất dễ bị suy nghĩ của người khác tác động: “Thật ra tôi biết hết, không sao đâu, tôi không để tâm đâu”
Diệp Tĩnh Gia nói với Lữ Hoàng Trung.
Cũng không nói là nguyên nhân gi.
“Thật ra nếu nó ngoan hơn chút, không làm loạn mọi thứ lên, thì mọi người đều có thể tốt hơn rồi”
Xem ra Lữ Hoàng Tâm cũng rất ngoan: “Nghĩa là gì?”
“Không có gì, tôi chỉ lo lắng nó bị ức hiếp”
Lữ Hoàng Trung bị chất vấn như vậy, lại không có chút do dự nào, ngược lại rất lo lắng, căn bản chuyện thích hay không thích, không phải ai đó có thể nói chính xác được.
“Những chuyện khác thì tôi không biết, nhiều khi anh khiến tôi rất thất vọng”
Cô nói xong, trong lòng cô cũng không biết là vui hay buồn, dù sao thì một người đàn ông có thể làm được những việc mà người khác không làm được, cũng nói lên tâm ý của anh ta rồi.
Chỉ là tình cảm này đến quá muộn, trước đây cô mà gặp anh ta thì sẽ dành tình cảm cho anh ta, dành hết tình cảm cho anh ta đấy.
Cô biết rõ mình đang bị trói buộc bởi tình cảm này, có chút buồn phiền, lại có gì đó không nói ra được.
“Mỗi ngày đều là anh nấu cơm, tôi thấy có hơi ngại.”
Nói xong, cô có chút ngượng ngùng, lè lưỡi.
Rời khỏi Hoắc Minh Dương, cô sống tốt hơn rất nhiều.
“Thật ra cô đừng lo quá, cô có chuyện tất nhiên tôi sẽ giúp cô giải quyết rồi”
Lữ Hoàng Trung thấy nỗi buồn của cô, nhanh chóng an ủi Diệp Tĩnh Gia.
Cô gật đầu, nhưng lo lắng cho Hoắc Minh Dương cũng không ít.
“Anh nói là tôi vừa rời khỏi, Tô Thanh Anh sẽ đối tốt với anh ta sao?”
Cô không hiểu, cũng không biết làm thế nào mới khiến Hoắc Minh Dương tốt hơn.
“Cũng có thể, Tô Thanh Anh không phải không thích Hoắc Minh Dương, chỉ là nhiều năm nay quá quen với Tô Thanh Anh rồi, còn về cô căn bản không lo anh ta sẽ đi”
Lữ Hoàng Trung giống như hiểu tất cả mọi người, khiến Diệp Tĩnh Gia có chút khâm phục, không ngờ anh ta giỏi như vậy, cái gì cũng biết.
“Anh nói xem anh giỏi như vậy, sao lại không biết nên làm gì và không nên làm gì được chứ”
“Cô nói xem tôi nên làm gì?”
Lữ Hoàng Trung có chút lạ sao lại hỏi Diệp Tĩnh Gia như vậy.
“Anh giấu tôi, đây không phải tổn thương tình cảm anh em à”
Cô nói nửa đùa nửa thật, cô cần một đáp án vì sao Lữ Hoàng Trung cứu cô.
“Với cô và anh ta mà nói, bây giờ như thế đều là lựa chọn tốt nhất, nếu anh ta yêu cô không có gì đáng trách, nhưng người ta bây giờ là người đang có tình yêu, tôi chỉ muốn giúp 3 người các cô thôi”
Lữ Hoàng Trung nói không phải không có lý, Diệp Tĩnh Gia vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
“Vẫn là anh giỏi”
Cô bắt đầu khâm phục anh, dù gì cũng có rất nhiều chuyện không thể nói rõ đúng sai được.
“Không giỏi bằng cô, tôi khâm phục cô hơn”
“Khâm phục cái gì cơ?”
Cô hỏi, không bết Diệp Tĩnh Gia đang nói cái gì, chỉ cảm thấy nhiều thứ không hay sắp xảy ra rồi.
“Khâm phục anh chuyện gì cũng nghĩ thông suốt, tính toán kỹ lưỡng.
Hai người vừa nói vừa cười, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Diệp Tĩnh Gia hướng ánh mắt nhìn Lữ Hoàng Trung, anh ta đáp trả lại bằng một ánh mắt chắc chắn: “Bất ngờ tôi dành cho cô đến rồi”
Cầu mong bất ngờ chứ không phải sợ hãi, tất cả những lo lắng bây giờ của anh đều là Diệp Tĩnh Gia không thể chấp nhận được sự thật này.
“Gì chứ, cứ thần thần bí bí”
Diệp Tĩnh Gia cười với anh ta một cái.
Cửa xe đã mở, hình như có chút lo lắng cũng có chút không chịu đựng nổi.
“Thật ra, có nhiều chuyện tôi không có cách nào nói với cô”
Ví dụ như chuyện này… cửa vừa mở, một cô gái lao vào ôm chầm lấy Lữ Hoàng Trung.
“Anh còn biết gặp anh đấy”
“Làm phiền em rồi”
Anh ta nói một cách lịch sự với cô gái, đủ để thấy thân phận của cô gái đó không tầm thường.
“Chuyện của anh em đều không thấy phiền”
Lời khẳng định rõ ràng không cần che giấu gì cả, Diệp Tĩnh Gia thấy hình như cô gái này rất thích Lữ Hoàng Trung.
Cô gái đó thấy Diệp Tĩnh Gia còn ngoảnh mặt đi lại nhìn Lữ Hoàng Trung: “Hai người họ trông cũng khác đấy chứ”
Cô cứ tưởng chị gái của Diệp Thiến Nhi sẽ giống Diệp Thiến Nhi.
“Nói mò gì thế, cô ấy là em gái không cùng huyết thống”
Anh ta nói nhỏ với cô, ngay lập tức cô đã hiểu ra, cũng biết là chuyện gì rồi.
“Ồ, thì ra là vậy”
Cô ấy lại càng không biết không có quan hệ huyết thống, một người sắp chết, còn tìm về đây làm gì.
“Nào, tôi giới thiệu với cô một chút, cô ấy tên là Domoto Sakura, người này là Diệp Tĩnh Gia.”
Khi Lữ Hoàng Trung đi du học ở Nhật, đã có mối liên hệ với nhà Domoto.
Domoto là người Nhật, Diệp Tĩnh Gia là lần đầu gặp mặt, tiếng phổ thông nói cũng không tồi: “Tôi tên Tĩnh Gia.
Chào cô”
“Xin chào”
Tiếng Trung nói rất tốt.
“Em dẫn người qua đây chưa?”
Lữ Hoàng Trung cả nửa ngày không nhìn cô ấy, chỉ hỏi một câu.
“Em tưởng anh thấy em đến thì quên chuyện đó rồi chứ, sau đó lai dặn người phía sau”
Cái điệu bộ này, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy Domoto Sakura này không đơn giản.
Không bao lâu sau thì có hai người cùng Diệp Thiến Nhi xuống xe: “Diệp Thiến Nhi”
Thấy Diệp Thiến Nhi, Diệp Tĩnh Gia bị dọa sợ, không ngờ cô ấy lại trở thành bộ dạng như vậy.
Trong khoảnh khắc Diệp Tĩnh Gia thấy Diệp Thiến Nhi, lòng cô gần như sụp đổ, cô ấy không trang điểm có vẻ già đi mấy phần.
“Sao lại trở nên như vậy chứ?”
Diệp Tĩnh Gia có chút buồn, cô không biết nói thế nào với Diệp Bách Nhiên, cũng không biết Diệp Thiến Nhi như vậy còn có thể sống được bao lâu nữa, đối với người yêu cái đẹp như Diệp Thiến nhi mà nói, bây giờ soi gương cũng không dám soi.
“Thật sự cô cũng đừng lo lắng quá, tạm thời cô ấy không có gì đáng ngại”
Bệnh tình đã được kiểm soát rồi, nhưng để sống tiếp thì đoán chừng cũng rất khó khăn.
Diệp Tĩnh Gia tiến lại gần sờ gò má của cô ấy, lại bị cô ấy quay mặt hất tay cô ra, không nhắc đến chuyện bây giờ cô ấy hận Diệp Tĩnh Gia rất nhiều.
“Chị quan tâm tôi làm gì? Đừng có mèo vờ khóc chuột”
Domoto Sakura có chút không vui, cô ta trở nên như vậy, có người quan tâm cô ta cũng đâu có sai.
“Sao cô lại nói chuyện với chị cô như vậy, cô ấy đã mất bao nhiêu thời gian tìm cô, cô có biết không?”
Nếu không phải cô ấy cứu cô một mạng, chưa đến nửa tháng đã tương tự như chỗ này rồi.
“Ai cần các người lo, tôi sống hay chết thì cũng là chuyện của tôi”
Vẻ mặt kiên quyết của cô, không chút do dự, rất nhiều chuyện không thể không nói rõ, có những chuyện bắt buộc phải rõ ràng.
“Các người còn muốn gì nữa?”
“Chị không như vậy với em đâu, bây giờ bố em đang ở trong tù, muốn gặp em một lần”
Diệp Tĩnh Gia vội vàng an ủi Diệp thiến Nhi, chỉ sợ Diệp Thiến Nhi nhất thời nghĩ không thông.
“Gặp tôi? Gặp tôi làm gì?”
Cô ta không nghĩ ra lí do nào để gặp Diệp Bách Nhiên, nếu không có chuyện của Diệp Bách Nhiên thì bây giờ cô ta đã gả cho người đàn ông nào đó rồi “Cô đừng nói như thế với cô ấy, trước đây cô ấy bị một người đàn ông lừa hơn 10 tỷ, bây giờ cả người cứ điên điên vậy.”
Domoto Sakura có lòng nhặc nhở Diệp Tĩnh Gia, tinh thần của Diệp Thiến Nhi bây giờ không còn lạc quan vui vẻ nữa.
Một người sắp chết, có những thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vốn dĩ không hề để tâm Cô quá thất vọng về Diệp Thiến Nhị, vốn không hề nghĩ đến cái khác “Em thật sự khiến chị rất thất vọng, nếu bố em mà biết, thì sẽ bị em làm tức chết mất.”
“Tất cả chuyện này là ai gây ra, nếu không phải là mẹ chị, sao tôi có thể trở nên như vậy chứ, mồi ngày đều thấy mẹ chị đối xử tốt với chị, còn tôi giống như một đứa trẻ không có mẹ, tôi chỉ biết tiêu tiền không ngừng, làm những chuyện không tốt, mới có thể khiến bố quan tâm tôi.”
Trong lòng cô không có quan niệm yêu hay ghét Diệp Bách Nhiên, mà Diệp Bách Nhiên cũng không hề nhớ đến điểm tốt của cô.
Tất cả quan tâm gần như đều là sau khi cỏ phạm lôi, dân dần cô ta còn thậm chí mất phương hướng.
“Được rồi, không nói ai đúng ai sai nữa, chị thật sự không biết nên nói thế nào với em mới tốt đây”
Trong lòng Diệp Tĩnh Gia bây giờ hiểu rõ nên làm gì mới vừa ý tất cả mọi người, chỉ là không có nói ra, dù gì thì rất nhiều chuyện một lời không thế nói hết được, cần phải đối mặt với nhiều vấn đề và nhiêu sự thật có thật hay không.
“Cô làm sao thế?”
Không biết bây giờ Diệp Tĩnh Gia bị làm sao, săc mặt trảng bệch, chỉ có Lữ Hoàng Trung thấy.
“Có chết cô ta cũng không biết ăn năn à?”
Cô em gái này, làm cô vô cùng thất vọng, cũng làm tổn thương cô ấy rất nhiều, không ngờ Diệp Thiến Nhi lại ghét người nhà mình như vậy, có chết cũng không ra tay giúp.