“Cậu ấy đã nghĩ kỹ rồi, lần này tới là vì kết hôn, nếu đã như vậy, tại sao cô phải nhất quyết kiên trì như vậy?” Bà không biết tại sao Tô Thanh Anh lại không nghĩ thông được, rõ ràng là chuyện không có kết quả tốt đẹp gì, cô †a còn kiên trì như vậy.
“Tôi… Làm sao có thể chứ” Thế mà Hoắc Minh Dương lại có thể đem mấy thứ này đổi thành tên của Hà Vân Phi hết được.
“Cô tin hay không tin thì chuyện này vẫn là sự thật, mặc kệ trước kia hai người có những gì, đến bây giờ cũng đã kết thúc rồi”” Đáp án của việc lựa chọn đã rõ ràng như vậy, cô ta cũng không chịu chấp nhận, không biết trong lòng nghĩ như thế nào, việc này cũng không có liên quan đến bà.
Vẫn như cũ đã có sự lựa chọn của bản thân, cô ta đã có một khoảng thời gian rất dài không thể tin tưởng vào lựa chọn của bản thân.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Làm sao có thể, người Hoắc Minh Dương thích là tôi.” Cô ta giấy dụa gào thét lên, rõ ràng là không dám tin tất cả những điều trước mắt là sự thật, Hoắc Minh Dương quả thật quá đáng sợ rồi, lại có thể đối xử với cô như vậy, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thành ra như hôm nay.
“Cô tự mình suy nghĩ kỹ đi” Lý phu nhân thu dọn lại tờ giấy trên bàn, không muốn nói thêm câu nào với người phụ nữ điên này nữa.
Bà hoàn toàn đối xử với Tô Thanh Anh giống như cô ta biến thành một người khác, một người không có chút ấn tượng tốt đẹp nào, ngay đến nhìn bà cũng không muốn nhìn thêm.
Ngoại trừ việc của Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi, không còn bất kỳ người nào khác có thể đủ ảnh hưởng tới bà được.
Hoắc Minh Dương lên lầu, Hà Vân Phi đang nằm ở đó hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Sao vậy? Em nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?” Anh cúi người xuống hỏi, giọng điệu có chút không giấu được vẻ lo lắng.
“Anh nói xem tại sao em phải tha thứ cho anh chứ” Cô không biết bản thân suy nghĩ như thế nào, con tim hoàn toàn không thể kiểm soát được, vì anh ấy mà trực tiếp từ bỏ rất nhiều thứ mà vốn dĩ bản thân muốn có được.
“Xin lỗi, anh làm em thất vọng rồi” Hà Vân Phi không có chút biểu cảm nào với lời xin lỗi của anh.
“Kết hôn đi, ngày mai chúng ta đi đăng ký, nhưng trước đó thì chúng ta phải ký một thỏa thuận” Nói rồi lấy giấy và bút từ trong túi ra, viết xuống từng chữ từng chữ một.
Hoắc Minh Dương ở phía sau quan sát, đôi lông mày nhíu chặt lại.
“Thật sự phải làm như vậy sao?” Anh không biết phải nói gì, bản thân hoàn toàn không thể chỉ phối cô.
“Đúng, đương nhiên phải làm như vậy rồi, chúng ta mà kết hôn thì sẽ phải chuẩn bị trước cho chuyện ly hôn” Lúc kết hôn trong lòng cô không có cơ sở, điểm tựa, không chuẩn bị trước cho việc ly hôn thì cô cũng không dám dễ dàng quyết định như vậy.
“Anh cũng không biết phải nói gì mới được nữa, nếu là lựa chọn của em thì việc gì anh cũng nghe theo em, chỉ cần em không hối hận” Tâm trạng của anh rất tốt, trước kia không thấy gì, bây giờ việc gì cũng xem như là việc quan trọng nhất.
Một chút cũng không được qua loa đại khái, không muốn lại để đứa bé chịu khổ thêm lần nữa, nếu như ly hôn, tài sản của Hoắc Minh Dương và cô chia đều cho hai vợ chồng.
Nhìn thấy cô nghiêm túc viết ra một số điều khoản, anh thật không biết nên nói gì: ‘Đối với em hôn nhân của chúng ta là giao dịch này sao?” Rõ ràng anh đã chuẩn bị mọi thứ cho Hà Vân Phi, nhưng cô lại chẳng biết gì.
Hoàn toàn không suy nghĩ một chút tới cảm nhận của anh liền tự ý quyết định.
Thỏa thuận hôn nhân như vậy anh ký cũng không thiệt thòi gì, nhưng chủ động dành cho cô thì là điều có thể, bây giờ bắt anh bị động dành cho cô, khó tránh có chút không thoải mái.
Đặt bút xuống, trực tiếp ký tên mình lên trên.
Hà Vân Phi cũng nhanh chóng ký tên lên.
“Những thứ còn lại, phải phiền tới anh rồi” Cô sắp kết hôn với Hoắc Minh Dương rồi, một bản thỏa thuận đơn giản như vậy thêm vào hợp đồng kết hôn.
Nhìn cô cẩn thận cất kỹ bản khế ước đi, anh cười lạnh một tiếng.
Sau đó quay người đi xuống lầu.
Cô cảm nhận được sự bất mãn của Hoắc Minh Dương, nhưng không thể nói ra lời an ủi, tất cả những điều này là điều cô muốn, mà không có suy nghĩ tới cảm nhận của Hoắc Minh Dương.
Có thể anh thật sự rất khó chịu, nhưng cô lại chẳng làm được gì, ngoài việc bên cạnh và chờ đợi, ngay cả một chút giúp đỡ cũng không có.
Tô Thanh Anh thấy anh xuống lầu, nhanh chóng bước tới trước mặt anh: “Anh thật sự muốn cưới cô ta sao? Không cần thứ gì hết nữa?” Sự mong đợi ban đầu của Hoắc Minh Dương tới bây giờ đã không còn nữa.
Không đơn thuần giống việc yêu và muốn kết hôn như ban đầu nữa, có dính dáng đến lợi ích, có sự bảo đảm cho hôn nhân, xem ra anh đã mất đi một phần nhiệt tình mà lựa chọn lúc đầu.
Trong lòng ít nhiều không thoải mái, chỉ là Hà Vân Phi không biết mà thôi.
“Em bình tĩnh một chút, anh sắp kết hôn rồi, chuyện này cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.” Anh nói những lời mà ngay cả bản thân cũng không dám tin, thực ra nói thật lòng thì anh không đồng ý với suy nghĩ của bản thân, nhưng đã không còn cách nào khác, vẫn phải đối mặt thôi.
“Em không quan tâm, em không muốn anh kết hôn.” Cô ta kiên trì nói, trong lòng rất khó chịu, nói gì thì đến hiện tại cũng đã không còn tác dụng nữa, không biết nên nói tình hình của bản thân thế nào mới được, anh ấy rất có thể không đồng ý.
“Thực ra chuyện của em anh đã biết được sơ sơ rồi, bất luận lựa chọn cuối cùng của em là gì, anh cũng không thể hiểu cho em được” Anh đã rất thất vọng về cô, cho dù có nói gì cũng không thể đổi lại được sự thất vọng ấy.
Hoắc Minh Dương vẫn theo bản năng bảo vệ Hà Vân Phi, không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ đơn thuần là không hi vọng cô tổn thương, tình yêu sâu đậm này không kém bất kỳ người nào khác.
“Minh Dương anh đừng kích động, xem ra tâm trạng của anh cũng không tốt, chúng ta uống một ly đi” Cô ta nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Minh Dương u ám, trong lòng ngay lập tức nghĩ ra cách.
“Không cần, em cũng quay về nghỉ ngơi sớm đi, cơ thể còn chưa khỏe lại.” “Không sao cả, em có chuyện muốn nói với anh, đúng lúc uống một ly, thực ra anh không cần nghĩ nhiều như thế, từ rất lâu trước kia em đã hiểu rõ rồi, chỉ cần anh hạnh phúc là được.” Lời nói của cô ta rất thẳng thắn vô tư, Hoắc Minh Dương cũng không nghi ngờ gì liền ngồi cùng Tô Thanh Anh một lúc.
Qua vài ly rượu, lúc tâm trạng không tốt, uống rượu lại vô cùng dễ say.
“Minh Dương, em thật sự thích anh, đừng kết hôn với cô ta được không” Vừa nghĩ tới việc Hoắc Minh Dương lập tức muốn kết hôn với Hà Vân Phi, trong lòng cô liền không nén lại được khó chịu” Những thứ khác không nói, chỉ nói tới dáng vẻ của Hà Vân Phi, có chỗ nào xứng với Hoắc Minh Dương chứ.
“Thanh Anh, anh không hy vọng em khó chịu, nhưng mà, anh thật sự rất yêu Hà Vân Phi” Anh uống rượu, nhưng trong miệng vẫn không quên cái tên Hà Vân Phi, cô ta đã bỏ trong rượu anh uống một chút thuốc từ sớm rồi, nhân lúc này anh đã uống say đưa anh về phòng.
Vốn dĩ tất cả những điều này đều thần không hay quỷ không biết.
Thời gian dự tính vừa đúng lúc, Hoắc Minh Dương bắt đầu kêu nóng, cơ thể không khống chế nổi mà vặn vẹo qua lại, sắc mặt đỏ ửng.
Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, nếu không quý trọng, thì sẽ chẳng có được thứ gì nữa.
Vì muốn đạt được những thứ muốn có, cô ta chỉ có thể đánh cược một vụ lớn.
Nằm bên cạnh Hoắc Minh Dương, thuận thế giúp anh mở cúc áo, Hoắc Minh Dương không có bất kỳ con đường chống cự nào.
Cô ta dứt khoát đã làm là phải làm tới cùng, trực tiếp trèo lên ngồi trên người Hoắc Minh Dương.
Cảm thấy động tác của người phụ nữ, anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh không thể phân biệt rõ được là ai, bản năng bắt đầu kháng cự lại phản ứng của cơ thể.
Cảm giác này khiến trong lòng anh rất loạn, không biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng bây giờ, tất cả đều không nằm trong tầm khống chế của anh.
Hà Vân Phi ở trong phòng nhưng lại không làm sao ngủ được.
Đi ra phát hiện Hoắc Minh Dương đã không còn ở phòng khách nữa.
Trên tay cô đang cầm tất cả thông tin cá nhân của mình, định đưa cho Hoắc Minh Dương để anh chuẩn bị chuyện kết hôn ngày mai.
Ngẫm lại vẫn phải đi tìm người.
Tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng của anh đâu, cuối cùng tới trước cửa phòng của Hà Vân Phi, vừa tới cửa cô đã nghe thấy tiếng chiếc ly rơi vỡ.
Cô đập cửa cũng không có tiếng đáp lại, nhanh chóng tìm người lấy chìa khóa.
Tô Thanh Anh bận cùng Hoắc Minh Dương lăn qua lăn lại, anh vẫn luôn đẩy cô ra khiến cô có chút bối rối không biết nên làm sao.
Bây giờ đã đâm lao rồi thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì tiếp tục, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đập cửa của Hà Vân Phi.
Quản gia vội vàng mang chìa khóa tới, Hà Vân Phi cắm khóa vào ổ liền nổi lên một dự cảm chẳng lành, không biết là vì sao, cô luôn cảm thấy bên trong là việc mà cô không muốn biết.
Ngược lại tiếng chìa khóa cắm vào khóa cửa Tô Thanh Anh lại nghe rất rõ.
Liền nhanh chóng mặc lại quần áo cho Hoắc Minh Dương.
Hà Vân Phi vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy hai người đang ở dưới chăn, quần áo đều vứt dưới sàn.
“Cô làm gì vậy, điên rồi à? Không được cho phép mà đã mở cửa phòng người ta ra rồi. Cô ta lộ ra một cái đầu tranh cãi với Hà Vân Phi, vốn tưởng rằng Hà Vân Phi sẽ trực tiếp rời đi.
Nhưng cô là một luật sư, đối với việc gì cũng rất tích cực.
Thấy Hoắc Minh Dương không ngẩng đầu lên nhìn cô một cái liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Không bận tâm đến lời của Tô Thanh Anh chút nào, đi tới bên cạnh Hoắc Minh Dương sờ sờ trán anh: “Anh bị làm sao đây?” Anh không đáp lại, Hà Vân Phi cũng chẳng biết nói gì mới được, chỉ luôn cảm thấy bản thân đã làm sai việc gì đó: “Tại sao lại như vậy? Cô đã làm gì anh ấy rồi?” Giọng nói này rất lớn, đã kinh động đến Lý phu nhân ở trên lầu.
Bà thắt lại áo ngủ từ trong phòng đi ra: ‘Làm sao vậy?” Lúc này ngoài cửa đã tập trung không ít người, Lý phu nhân cũng đi tới.
Nhìn thấy tình thế căng thẳng của ba người ở bên trong, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì: “Chuyện này là thế nào?” Hà Vân Phi giúp Hoắc Minh Dương mặc lại quần áo, tìm người giúp đỡ đưa anh về phòng.
Tô Thanh Anh muốn nói gì đó, nhưng bị áp lực của nhiều người bức bách như vậy nên một câu cũng không nói thành lời.
ong lòng cô ta ít nhiều vẫn có sự bất mãn, dựa vào cái gì mà Hà Vân Phi có thể bày ra ra bộ dạng bắt kẻ gian dâm ở trên giường một cách đúng lý hợp tình như vậy chứ.
“Cô Tô, tôi hi vọng cô lấy tư cách của một người phụ nữ để có thể giữ cho mình sự tự trọng, tôi không mong trong nhà tôi lại xảy ra việc như vậy: Lý phu nhân rất không hài lòng với tất cả những việc trước mặt, nếu như không phát hiện kịp thời, nếu để ngày mai mới biết được chuyện này, không biết phải nói thế nào với Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi, đều là do Tô Thanh Anh đến cả loại chuyện này cũng làm ra được.
Bà thật xem nhẹ Tô Thanh Anh rồi.
Đến cả loại chuyện xấu xa này cũng có thể làm ra được, ngoại trừ bôi nhọ thanh danh của mình ra, bà không biết loại chuyện này còn có thể thu hoạch gì nữa không.
Vẻ mặt của Tô Thanh Anh cũng rất lúng túng, cô ta không muốn tác thành cho Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương, nhưng mà chuyện ngày hôm nay vẫn cần phải có một kết quả, chỉ sợ Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi làm hòa.
Lý phu nhân nói gì cô ta cũng không để ý nữa.
“Bà biết không, người cuối cùng mà Hoắc Minh Dương cưới nhất định là tôi” Cô ta chắc chắn lựa chọn cuối cùng của Hoắc Minh Dương là cô ta.
Những thứ khác không nói, đơn giản nhìn vào dáng vẻ của Hoắc Minh Dương, liền biết có một số chuyện không thể thay đổi được, lúc đầu còn có thể thẳng thắn đối mặt, chuyện mà bản thân cần phải đối mặt, bây giờ việc gì cũng không muốn suy nghĩ nữa, cũng chẳng còn bất cứ lưỡng lự gì nữa.
Cô ta biết tình huống của bản thân hiện tại, mọi người đều không thích cô †a như vậy.
Chỉ có để bản thân mạnh mẽ hơn, không e ngại bất cứ ai mới có cơ hội lựa chọn tốt hơn.
“Thế sao, nhưng bọn họ ngày mai kết hôn rồi.” Lý phu nhân rất thất vọng với Tô Thanh Anh, nói với cô.
“Đã như vậy rồi, còn muốn kết hôn sao? Hà Vân Phi vẫn kết hôn với Hoắc Minh Dương sao?” Hôm nay thiết chút nữa thì cô và Hoắc Minh Dương đã phát sinh loại quan hệ đó, cô không tin Hà Vân Phi không để ý.
Lý phu nhân nhìn bộ dạng ương ngạnh của Tô Thanh Anh, không biết phải nói gì, luôn cảm thấy mưu tính của người phụ nữ này quá sâu không phải là chuyện gì tốt: “Không biết cô lấy đâu ra tự tin, nhưng mà có một việc tôi biết rất rõ, hai người bọn họ nhất định sẽ kết hôn” Hà Vân Phi mang Hoắc Minh Dương quay về phòng, anh ấy cả người trần trụi, không biết ban nãy vừa xảy ra chuyện gì.
Trong lòng cô ít nhiều có chút khúc mắc, cuối cùng vẫn không nói gì, trước kia chưa bao giờ cô hiểu được bản thân làm sao có được dáng vẻ hiện tại, ngược lại đến bây giờ lại như đã sáng tỏ được, bất luận là cô quyết định ra sao, cuối cùng đều không chắc đạt được kết quả mà bản thân mong muốn.
“Anh tỉnh lại đi” Vốn dĩ muốn hét anh thức dậy giải thích tất cả những việc đã xảy ra, nhưng nhìn thấy anh ấy khó chịu nằm ở đó lăn qua lộn lại vẫn không tìm lại được ý thức.
Cô có chút mềm lòng không tức giận nổi.
Gọi mấy lần mà không trả lời, cô liền đi lấy khăn mặt ấm đắp lên trán anh.
Buổi sáng ngày hôm sau anh mới tỉnh lại.