Ánh mắt cô rơi xuống những nhà kho đổ nát đó, đôi mắt rưng rưng chạm vào từng đồ vật trong đó.
Hồng Hải không biết phải làm sao, bây giờ nhìn thấy Hà Vân Phi khóc, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Hả? Cô, sao cô lại khóc rồi?” Hồng Hải chưa từng xem ảnh của Hà Vân Phi. Cậu chỉ biết vê vụ bắt cóc bé Hiền.
Đọc truyện tại đây.
Bây giờ một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, cô ấy chưa nói gì đã khóc cạn nước mắt, Hồng Hải không biết nên làm gì cho phải.
Bản chất con người vốn dĩ là tốt. Trong tiêm thức cậu bắt đầu hỏi nguyên do, thậm chí còn cảnh giác hạ giọng, sợ ông chủ kho nghe thấy.
Trong vô thức cậu không muốn người phụ nữ xinh đẹp này bị ông chủ phát hiện, Hà Vân Phi bị câu hỏi của cậu làm tỉnh táo lại, thoát khỏi ký ức tàn khốc.
Chỉ là ánh mắt vẫn trống rỗng, Hồng Hải nhìn dáng vẻ vô hôn của cô, sau đó thấp giọng nói: ” Cô mau đi đi, bây giờ không được phép vào đây!” Những lời nói của Hồng Hải như giáng cho hà Vân Phi một đòn, cô tỉnh lại ngay lập tức, Hà Vân Phi không khỏi cười thâm trong lòng, hừ lạnh.
Cô nghĩ Tô Thanh Anh này thật sự rất giỏi, nhưng may mà… may mà cô không quên, cô không quên mục đích của mình.
Hà Vân Phi nhìn Hồng Hải cười chế giêu, trong lòng cô ấy xuất hiện nghi ngờ, đồng thời cô ấy cũng khẳng định rằng bé Hiền đang ở đây.
Điều làm cô khó hiểu là Hồng Hải phát hiện ra cô, nhưng tại sao cậu không gọi người đến bắt mà thay vào đó lại thuyết phục cô đi? “Cậu, cậu là người ở đây à?” Hà Vân Phi cũng thấp giọng nói, ánh mắt Hồng Hải lập tức trở nên cảnh giác.
Bản năng của cậu ta nói rằng người phụ nữ này có liên quan đến đứa trẻ bên trong kia, vừa định gọi người bên trong, giọng của ông chủ nghe có vẻ không dễ chịu vọng ra.
“Cậu làm sao vậy? Bảo đi mua một bao thuốc mà…’ Nghe thấy giọng nói của ông chủ, Hà Vân Phi không khỏi cảm thấy khó chịu vì sự ngu ngốc của mình.
Tại sao cô ấy lại quên được? Đây là một băng nhóm phạm tội, Hồng Hải thả nàng đi không có nghĩa là tất cả mọi người có thể tha cho cô.
“Cô là ai?” Cô là ai? Câu hỏi này giống như sấm sét đánh về phía ba người bọn họ, Hà Vân Phi không khỏi lùi lại một bước. Trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, cô hỏi: “Cậu là ai?” Lúc này, mọi người trong nhà kho sau khi nghe tiếng đều bước ra cửa, “Ông chủ, đừng lo lắng xem cô ấy là ai, chúng ta hãy trói cô ấy lại trước, nếu không một lúc nữa người nhà Hoắc phái đến tới, chúng ta không đi được đâu! Trong đám người, một thanh niên tóc đen, đôi mắt đáng thương đột nhiên ghé vào tai tên cầm đầu nói, giọng nói không quá lớn cũng không quá nhỏ, tình cờ bọn họ cũng có thể nghe thấy, bao gồm cả Hà Vân Phi.
Hoắc Minh Dương cách bọn họ rất xa, lúc Hồng Hải đi ra, cậu cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng Hà Vân Phỉ không cảm nhận được điều gì cả.
Trước đây cậu rất đáng tin cậy, nhưng sau khi bị phát hiện, Hà Vân Phi không những không rời đi, không phát đi tín hiệu mà vẫn tiếp tục đứng trước mặt Hồng Hải.
Vì ở quá xa nên cậu không thể nghe thấy những người ở kia đang nói gì. Cậu không nhận ra sự lo lắng và hồi hộp đang bao trùm thần kinh và trái tim của cậu.
Những mối quan tâm vượt quá giới hạn này cho thấy rằng cậu rõ ràng có một loại tình cảm khác với luật sư Hà Vân Phi đáng tin cậy của mình.
Lý do khiến Hoắc Minh Dương không xuất hiện là vì tỷ lệ xuất hiện của anh trước truyền thông đại chúng rất cao, dù không phải là ngôi sao và không cần đối mặt với ánh đèn sân khấu hàng ngày nhưng anh đã lên mặt báo rất nhiều.
Tạp chí Tài Chính và những tờ báo tương tự cũng đã đưa tin rất nhiều về anh, vì vậy anh biết rằng mình không nên tới.
Nhưng vừa rồi anh hận không thể ra mặt, anh tình nguyện là mình bị bắt cóc, tại sao không phải mình? Tình hình hiện tại không cho phép anh suy nghĩ về nguyên nhân.
Anh căng thẳng theo dõi sự giao tiếp giữa Hà Vân Phi và Hồng Hải, anh cũng biết nơi này, đây …
Về những gì đã xảy ra trước đây, ở nơi này, anh không muốn nhớ lại nữa, người trong trí nhớ trùng trùng với Hà Vân Phi.
Nhưng trong phút chốc anh đã hạ quyết tâm, anh không muốn người phụ nữ này bị tổn thương nữa.
Dù cô ấy là Diệp Tĩnh Gia hay Hà Vân Phi, anh đầu không muốn người của mình bị thương trong phạm vi mình có thể bảo vệ.
Ngay lúc anh hạ quyết tâm, tình hình bên Hà Vân Phi thay đổi lớn, khi anh tỉnh lại, tất cả những gì anh có thể thấy là Hà Vân Phi đã bị đánh gục và được đưa vào nhà kho.
“Bùm!” Nắm đấm đập vào lớp sắt cứng và dày, phát ra tiếng động lớn, các ngón tay và khớp xương trắng bệch vì dùng lực.
“Tô, Thanh, Anh!” Hoắc Minh Dương nghiến răng nghiến lợi hét lên tên của Tô Thanh Anh. Trong mắt anh chỉ có sự căm thù và tức giận.
Anh vẫn còn chút lý trí, may mắn là anh còn.
Anh nhiều lần tự nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh. Hoắc Minh Dương vẫn biết phân biệt đúng sai.
Anh biết chính xác trong lòng mình muốn gì, anh không thể và sẽ không bao giờ để chuyện bốn năm trước lặp lại lần nữa! Anh thu tay lại, bình tĩnh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng lật danh bạ đến số điện thoại quen thuộc, bấm gọi.
Anh ảm đạm nhìn vào nhà kho đổ nát, đầu dây bên kia nhanh chóng tiếp điện thoại.
Bên tai anh là giọng nói của Tô Thanh Anh, “Alo?” “Tô Thanh Anh, cô bây giờ rất kiêu ngạo đúng không?” Giọng nói lạnh lùng như xuyên thấu lòng người, Tô Thanh Anh ở đầu bên kia điện thoại rùng mình một cái.
Nói cô không hoảng sợ, đó là không thể nào. Huống chi những gì cô ta làm đều bị Hoắc Minh Dương phát hiện, chỉ đơn giản cuộc đối thoại của cô ta với Hoắc Minh Dương bây giờ thôi cũng đủ để anh hận cô ta cả đời.
Vì vậy ôm chiếc lọ vỡ vào lòng, Tô Thanh Anh hừ lạnh trả lời: “Kiêu ngạo? Làm sao tôi có thể kiêu ngạo? Những thứ này … đối với tôi còn chưa đủ!” Tô Thanh Anh nói xong liền cúp máy, sau khi cúp máy, cô hít thở sâu mấy hơi.
Cô ta tự an ủi mình rằng mọi chuyện đã đến mức này, cô ta không còn đường lui nữa.
Nghĩ đến đây, sự hận thù của Tô Thanh Anh đối với Hà Vân Phi càng sâu, cô ta ngồi phịch xuống ghế sô pha, trong phòng khách trống trơn, chỉ có mình cô.
Trên tay cô ta vẫn cầm điện thoại di động, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh. Đầu óc cô ta quay cuồng, chỉ có tiếng chuông và tiếng thở của Tô Thanh Anh vang vọng trong phòng khách.
Không khí tĩnh lặng tới mức đáng sợ, nếu ai đó đến gặp Tô Thanh Anh vào lúc này, họ chắc chắn sẽ kinh ngạc.
Mái tóc đen dài và bộ váy dài trắng, phối với khuôn mặt và biểu cảm nhợt nhạt và nham hiểm, giống như ma nữ bò ra từ TV vậy.
Đột nhiên, cô ta dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Một nét ranh mãnh và quỷ quyệt lóe lên trong mắt cô ta, và biểu hiện của cô ta ngay lập tức trở nên gớm ghiếc.
Nhìn vào điện thoại, những ngón †ay mảnh khảnh của cô ta trượt lên trượt xuống hai lần trên màn hình điện thoại, tìm thấy số điện thoại được ghi là “người chết”, cô ta bấm vào gọi.
“Alo?” Giọng cô ta đáng sợ,khàn khàn như giấy nhám. “Người chết” cũng đáp qua điện thoại: “Alo? cô là …”.
Nghe bên kia hỏi bằng giọng nghỉ hoặc, Tô Thanh Anh cười mỉa mai nói: “Làm sao? Quên chủ nhân của mình rồi à” Người ở đầu dây bên kia run lên bần bật, sau đó nịnh nọt: “Ôi nhớ, tôi nhớ rồi, ngài, ngài muốn gì ạ?” Lời nói nịnh nọt, hắn ta không nhịn được mắng chửi, chết tiệt giọng người phụ nữ này là ma như vậy, làm sao hắn có thể nhận ra? Hắn nghe giọng nữ khàn khàn trên điện thoại, gật đầu như giã tỏi, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng đáp.
Hắn ta càng nghe, phía sau càng toát mồ hôi lạnh, sau khi cúp điện thoại, hắn ta không nhịn được chửi thêm vài câu, “Chết tiệt, con đàn bà thối này, tưởng mình có một ít tiền, một ít quyền mà lên được trời rồi à?” Hắn híp mắt, nhớ lại lời cô ta vừa nói, khuôn mặt tà ác lập tức nở nụ cười xấu xa.
Rồi anh lầm bầm: “Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, haha”.
Đàn em ở bên cạnh run rẩy nhìn hắn, ông chủ thay đổi sắc mặt, trở thành kẻ tung hứng, bọn họ bây giờ không dám nói ra.
Hóa ra người bị Tô Thanh Anh lưu là “người chết” chính là kẻ cầm đầu bắt cóc bé Hiền! “Đại ca, cô gái vừa mới bắt được thì sao?” Hồng Hải cắn dẫn đầu hỏi, tên cầm đầu liếc mắt nhìn.
“Làm sao? Mày thích con này hả?” Giọng điệu của hắn cợt nhả, mặt Hồng Hải đỏ rực như nói trúng suy nghĩ.
“Không, không!” Sau khi nhận được sự khinh thường từ đồng bọn, Hồng Hải nuốt những điều muốn nói vào trong cổ họng, cậu ta nhanh chóng phủ nhận.
Điều cậu muốn nói là tôi không thích người phụ nữ này, nhưng tôi cảm thấy cô ấy là một người tốt.
Nhưng cậu không dám nói ra, bởi vì cậu biết sau khi trở thành xã hội đen, bọn họ không còn tư cách để nói về tốt xấu của con người nữa.
Vì họ là người xấu, vì họ là xã hội đen. Nói mấy điều như lòng trắc ẩn, người tốt chỉ bị cười nhạo mà thôi.
Những người còn lại, thấy cậu đỏ mặt tía tai, nói lắp bắp, chỉ coi là cậu không dám thừa nhận.
Tên cầm đầu cười to, nhìn khuôn mặt xấu hổ của Hồng Hải, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Sau đó hắn ta nói: “Người phụ nữ này không rõ từ đâu tới, lúc tới cũng không có ai đi theo, có lẽ không mang tới nguy hiểm gì. Đợi tới khi cô ta tỉnh lại rồi hỏi rõ sau, thằng nhóc, phải nhớ cho dù có thích cô ta thì cũng không có kết quả gì đâu. ” Không ai hiểu các mối quan hệ giữa con người với người hơn tên cầm đầu đã trải qua thăng trầm.
Nhìn cách ăn mặc của người phụ nữ vừa rồi không giống người thường, cho dù trong lòng Hồng Hải có suy nghĩ như vậy, nhưng cóc không thể đòi ăn thịt thiên nga được.
Hơn nữa, lai lịch của người phụ nữ này rất đáng ngờ, đáng ngờ đến mức họ phải đề phòng.
Cậu vẫn đợi, lúc đầu bọn họ chỉ biết là bắt cóc đứa nhỏ nên không biết ảnh người lớn.
Bây giờ người phụ nữ kia bỗng chốc thay đổi quyết định, cô ta muốn bọn họ bắt cả người lớn đi.
Còn người lớn ở đâu, người phụ nữ kia nói chỉ cần đợi, chắc chắn sẽ đến cứu đứa trẻ. Lúc đó, để người phụ nữ vào nhà kho rồi bọn họ muốn làm gì cũng được.
Tên cầm đầu thực ra không phải là người ngu ngốc, lúc nhận điện thoại từ Tô Thanh Anh hắn ta đã biết được tình hình.