Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 331: Chương 331: Tôi là bố




“Em suy nghĩ cái gì vậy, không sao đâu, cứ cất nó đi, lần sau tặng lại thứ khác cho mẹ, đây là tấm lòng của mẹ dành cho em, đừng bán cho người khác” Hoắc Minh Dương hiểu rõ được tâm tư của bà. Năm đó anh cũng có cảm giác y hệt như vậy Cho nên nhiều năm như vậy anh mới không bán chiếc nhẫn anh đã tặng cho Diệp Tĩnh Gia, nhưng không may lại bị Tô Thanh Anh vô tình nhặt được.

“Làm sao như vậy được, em cũng đâu có thiếu tiền, cái này tuyệt đối không thể bán được” Cô rất quý cái này, nhanh chóng cất chiếc vòng tay vào túi, trước kia cô chưa phải hiện ra điều gì, nhưng nhìn bộ dạng của Hoắc Minh Dương bây giờ, tám phần cô nhìn ra một ít sự tình.

“Chẳng phải anh rất hiểu bà Charles sao?” Cô luôn cảm thấy mình biết rất ít, còn không bằng hiểu biết của Hoắc Minh Dương.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

“Ừ, nhưng bà ấy đáng ngưỡng mộ hơn anh tưởng tượng nhiều, sau này đừng có gọi là bà Charles nữa, bà ấy sẽ rất khó chịu. Hoắc Minh Dương nhanh chóng nói với Hà Vân Phi, anh mong cô ấy không làm bà Charles thất vọng.

Tuy rằng cô gật đầu đồng ý, nhưng cô vẫn không muốn gọi tiếng mẹ như vậy, dù sao chuyện của Hà Mai cũng ảnh hưởng quá nhiều đến cô.

“Anh không biết phải nói gì, nhưng có một chuyện anh muốn nói rõ, bất kể em đưa ra quyết định gì, chỉ cần cảm thấy hạnh phúc là được rồi” Bà Hoắc đã dành cho Hà Vân Phi một lời động viên sâu sắc nhất, muốn cho cô hiểu được mọi thứ bây giờ đều đáng trân trọng.

Để đến lúc mất đi rồi, mới thực sự trân trọng bà Charles.

“Em hiểu ý của anh” Cô cười.

Có thể Hoắc Minh Dương vì mất đi Diệp Tĩnh Gia mà hiểu được cảm giác này, trong lòng cô không biết nên vui hay nên buồn.

“Gần đến giờ đi ngủ rồi” Nghĩ đến ngủ, mặt Hà Vân Phi có chút ửng hồng.

Hôm nay hai người bọn họ kết hôn, có thể buổi tối sẽ ngủ cùng nhau, cho dù bản thân chưa nói ra cái gì, nhưng trong lòng bọn họ đã bắt đầu loạn nhịp.

Giả bộ bình tĩnh, anh ho khan một tiếng: “Quay về ngủ đi” Cô đi trước lên lầu, Hoắc Minh Dương theo phía sau cũng sắp đuổi kịp, tới cửa phòng ngủ, cô muốn tránh xa anh một chút, đứng ở ngoài không cho Hoắc Minh Dương đi vào, trực tiếp đóng cửa lại.

Anh gõ cửa vài lần: “Đêm tân hôn sao lại để anh một mình vậy?” Hà Vân Phi ở bên trong không biết phải làm gì, cô muốn người đàn ông này phải nhanh chóng rời đi, nhưng không muốn vòng vo như vậy, đơn giản đã không làm thì thôi, chứ đã làm là phải làm cho đến cùng, chỉ muốn anh đi vào nghỉ ngơi.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô ngủ cùng anh ấy.

Bản thân cô không cảm thấy khó chịu như vậy, nhưng vẻ mặt của anh ấy không tốt lắm: “Cho anh vào cũng không sao, đừng có mà nhăn mặt với em.

“Đâu có, chỉ là do mặt anh đen thôi, đâu dám nhăn mặt với em” Nói xong anh thản nhiên bước vào phòng tắm.

Coi phòng của cô chả khác gì phòng riêng của mình.

Ngày mai là ngày cuối cùng bọn họ ở đây, Tô Thanh Anh sẽ sống ở đây, hôm nay bọn họ kết hôn mà cô ta không làm gì cả, ít nhiều khiến cô có hơi ngạc nhiên.

Không biết ngày cuối cùng ở đây cô ta có giở trò gì không, tôi gọi điện thoại cho Lữ Hoàng Trung, hỏi anh ta xem mọi việc đã xử lý ổn thỏa chưa.

“Cậu khỏe không? Bao giờ thì về?” Tôi còn chưa nói được cái gì, anh ta là người đầu tiến dám hỏi nhiều câu hỏi khó cho tôi như vậy.

Tôi biết cậu ấy muốn hỏi cái gì, dù có hơi tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn phải nói cho cậu ấy biết, không thể làm cho cậu ta thấy không rõ ràng được.

“Tôi… đã kết hôn rồi, ngày kia sẽ về nước.” Nói xong, tôi nghe thấy giọng của Đại Bảo: “Mẹ về rồi đấy ạ? Mẹ nhớ mua cho con chút đồ ăn ngon nhá…” Thằng bé ở đầu dây bên kia hét to hết lần này đến lần khác, tôi cũng rất nhớ con: “Con ngoan, con có nhớ mẹ không?” “Không, mẹ không nhớ con nên con cũng không nhớ mẹ đâu.” Cậu nhóc nhõng nhếo, giọng điệu cậu không giống Hoắc Minh Dương, cũng chẳng giống Hà Vân Phi, so với hai người tốt hơn một chút.

“Sao lần nào con cũng nói chuyện với mẹ thế này vậy?” “Mẹ không cần con nữa” Cậu bé bướng bỉnh nói, tính cách nổi lên, không muốn để ý đến cô, thành thật mà nói, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô có cảm giác đây không phải là bản thân mình nữa rồi.

“Được rồi, ngày kia mẹ sẽ về, mang cho con rất nhiều đồ ăn ngon, cục cưng đừng giận nữa.” Cô bình tĩnh an ủi, bất lực trong việc đối phó với trẻ con.

Cậu nhóc hoàn toàn không kiểm soát được sự tùy hứng của mình.

Cô rất thích trẻ con, yêu ai yêu cả đường đi, yêu cả đứa trẻ lẫn bố của nó, cô tự an ủi chính mình, bây giờ cô yêu Hoắc Minh Dương, nên yêu thương cả con của anh ấy.

Tôi không biết nếu nói Đại Bảo là con của anh ấy thì có làm anh hạnh phúc không.

Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, cô vẫn rút lui, không dám nói với Hoắc Minh Dương về đứa bé, vì sợ người đã chết trong lòng anh ấy bấy lâu nay bỗng dưng lại sống lại.

Cô mơ mơ màng màng ngủ trước, Hoắc Minh Dương đi ra thì cô đã ngủ rồi.

Nhìn người phụ nữ này ngủ say, anh cũng không muốn đánh thức cô, liền đứng ở một bên nhìn, một lúc sau anh sờ lên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng.

Ôm lấy Hà Vân Phi, anh ta không thể nào ngủ được.

Đêm tân hôn mà bắt anh phòng không gối chiếc, ngay cả cơ hội gần gũi với Hà Vân Phi cũng không có.

Bình thường cô không ngủ sớm như thế này, hôm nay cứ vậy mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy trước, thu dọn đồ đạc, tràn đầy năng lượng, định cùng bà Charles làm một chuyến đi chơi, chỗ nào nên đi thì càng phải thưởng thức hết.

Nằm ở trên giường, sợ lên râu của anh ta, ngày hôm qua tắm rửa chưa có cạo râu.

Cô di chuyển ngón tay, Hoắc Minh Dương chớp mắt dương quang mũi, mặt mũi ngứa ngáy, cô cười thành tiếng, ghé sát tai anh ta nói nhỏ: “Chào buổi sáng” Vừa mở mắt liền nhìn thấy Hà Vân Phi ở trên giường, chào buổi sáng anh ta, nói không thích cô là giả tạo.

Không chỉ là một chút thích: “Chào buổi sáng” Nói xong anh kéo cô hôn lên trán.

“Ngoan, xuống tầng chờ anh”” “Vì lí do gì mà đuổi em đi?” Cô bất mãn nói.

“Anh mà dậy, sợ sẽ làm em xấu hổ” Nói xong anh ngồi dậy, chăn bông trượt dài xuống thắt lưng, lộ ra bộ ngực cứng cáp, Hà Vân Phi sợ tới mức toàn thân bất động, ngẩn cả người.

“Em làm gì vậy, lợi dụng anh một cách công khai như vậy?” Hoắc Minh Dương không ngại ngùng để cô nhìn thấy, dù sao hai người cũng đã kết hôn với nhau rồi.

Hà Vân Phi mất bình tĩnh, cô quay đầu nói: “Anh nhanh chóng mặc quần áo rồi xuống đi” “Không cần, hôm qua là đêm động phòng của hai chúng ta, em phải bồi thường lại cho anh” Nói xong liền ôm chặt Hà Vân Phi.

Mặc xong quần áo đi ra ngoài đã là hai tiếng sau.

“Đồ vô liêm sỉ” Cô chửi rủa, không biết nói gì với người này, mặc quần áo vào, bà Charles đã ở dưới chờ cô rất lâu rồi.

Việc Tô Thanh Anh ở đây khiến cô hơi ngạc nhiên, tại sao cô ta lại ở đây vào ngày này? “Vợ chồng son hai đứa cũng nên chú ý chút, ta đợi lâu lắm rồi, suýt chút nữa thì quên mất thời gian.” Bà Charles nhìn đồng hồ, hôm nay bọn họ sắp xếp lịch trình hơi muộn, nhìn là biết sẽ chuẩn bị chưa xong.

“Con xin lỗi, tạm thời có xảy ra chút việc.” Anh thản nhiên nói, Hà Vân Phi bị anh ta lừa thành thật.

“Không sao, không sao, người trẻ mà, vẫn là công việc quan trọng, Vân Phi có nôn nóng chờ đợi không?” Bà thật sự quan tâm đến Vân Phi, bây giờ Tô Thanh Anh có chút không quen với cuộc sống ở đây, cũng không có động tĩnh gì, bà cũng yên tâm phần nào.

“Lịch trình hôm nay vốn là do Hoắc Minh Dương sắp xếp, con không có ý kiến gì, chỉ cần anh ấy vui vẻ là được rồi” Tâm trạng Hà Vân Phi rất tốt, không biết phải làm gì, trước đây không có chút cảm xúc nào nhưng bây giờ, cô có thời gian suy nghĩ hơn, bắt đầy lo lắng về tình hình của mình, liệu có cần thêm thứ gì đó không.

Tôi không biết chính mình muốn cái gì, nhưng lại biết một điều.

Hiện tại không thể thay đổi hết mọi thứ.

Ăn cơm xong, bà Charles không đi cùng bọn họ, chuẩn bị xe, có thể nhanh chóng đi.

Cô thích được bà ấy quan tâm, và nói với bà ấy một lời tạm biệt thân mật, ngắn gọn.

Nếu cô không biết rõ ràng và tường tận về sở thích của bà ấy, cô nghĩ rằng cô không thể chào đón bà ấy một cách dễ dàng và thân thiện như vậy.

Thành thật mà nói, cô không biết có cái gì mà cô không thể nghĩ ra.

Trước đây không nghĩ là sẽ có chuyện, nhưng gần đến lúc phải nói lời từ biệt với bà Charles, trong thời gian này bản thân cô có thể cảm nhận được sự chăm sóc.

“Đi cùng con đi, nếu không con sẽ nhớ mẹ rất nhiều” Thật tình, cô muốn đưa bà Charles đi cùng.

Tô Thanh Anh gặp đúng thời cơ, thu dọn đi cùng, rất nhiệt tình.

Liếc nhìn thấy sắc mặt Hà Vân Phi không có chút thay đổi nào, mà có giống nhau hay không, cô ta thậm chí không quan tâm.

‘Được, vậy chúng ta cùng nhau đi.” Bà đồng ý, nhưng vẫn để ý đến sắc mặt của Hà Vân Phi.

“Vậy thì cùng nhau đi thôi, mẹ lớn tuổi như vậy, làm khổ người trẻ như các con chút cũng không sao, dù sao chỉ thêm một cái bóng đèn cũng không vấn đề gì.’ Bà Charles cười vui vẻ, coi như không nói gì, nhưng lại làm cho sắc mặt Tô Thanh Anh tối sầm lại.

“Đương nhiên con sẽ không bận †âm đâu, chúng ta là người một nhà mà” Cô không để ý đến Tô Thanh Anh, như thể chỉ có một mình cô và bà Charles.

Cảm giác này làm cho Hoắc Minh Dương rất vui mừng, anh vẫn để ý đến cảm xúc của Tô Thanh Anh, nhưng anh vẫn lựa chọn Hà Vân Phi.

Tô Thanh Anh thông minh nhận thức được mọi chuyện, ở đây không có ai bảo vệ cô, cô ta phải tự mình kết thúc mọi thứ.

ô ta sẽ không bao giờ nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến đêm hôm đó.

Hà Vân Phi cũng không chủ động nhắc đến vấn đề này, cho nên trước mặt Hoắc Minh Dương cô vẫn hoàn †oàn như trước đây.

Lịch trình hôm nay của bọn họ là đi dạo phố.

Ngược lại, nhà họ Hoắc sẽ kiểm soát tình hình, không nói đến phong độ của Hoắc Minh Dương thế nào, Hà Vân Phi cả ngày nhìn anh mà thở dài, phải giải thích với nhà họ Tô như thế nào khi anh trở về đây.

Sau khi tiễn nhà họ Tô đi, Hoắc Minh Vũ bước xuống dưới: “Các người tự tiện quyết định như vậy, có bao giờ để ý đến tâm trạng của anh con không?” “Con nói như vậy là ý gì? Sai lầm phải được sửa chữa, mẹ muốn chu toàn cho cả hai người họ, nhưng thực tế nhà họ Tô ngày nào cũng tìm đến, mỗi lần mẹ gọi điện cho Tô Thanh Anh là thấy con bé khóc rất nhiều, con muốn mẹ phải làm sao bây giờ?” Bà tức giận không biết trút lên đâu, tất cả đều đỏ hết lên người Hoắc Minh Vũ.

“Nếu anh trai con kết hôn rồi, mẹ phải nói như thế nào đây?” Anh đã sớm nhận được tin tức kết hôn của Hoắc Minh Dương.

“Cái gì cơ? Anh trai con kết hôn? Kết hôn với ai?” Nói đúng ra trước đó bà ở quá xa nên không thể ngăn cản được chuyện này, Tô Thanh Anh sẽ không ngốc đến mức để yên cho Hoắc Minh Dương kết hôn.

“Con đã có được chứng cứ, Họ đang đi nghỉ ở Maruitius, ngày mai sẽ trở về” Anh sớm đã muốn kể hết về lịch trình cho mẹ Hoắc, mặc kệ mẹ Hoắc sẽ bị kích động nặng nề.

Anh ta ngày càng trở nên nực cười hơn, đã nhiều lần nói cho bà không nên pha trộn mọi thứ lại như vậy, đã lớn tuổi rồi mà còn không chịu nghỉ hưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.