Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 13: Chương 13: Bữa ăn gia đình




Toi rồi, hắn mấy tháng nay tiêu tiền như nước, một đồng tiết kiệm cũng không có, bây giờ lại bị cắt tiền, làm sao mời cô ăn một bữa cơm đàng hoàng đây. Tử Ngạn khó khăn vặn vẹo trên giường, thật khó chịu. Hắn hận tại sao bây giờ mới nhận ra, việc tiết kiệm lại có ích như vậy. Tử Ngạn nhân hôm nay cả ba mẹ đều ở nhà, lại muốn nũng nịu với mẹ một chút

Đáng tiếc, cũng bị mẹ ngó lơ. Chuyện học tập với mẹ thì không sao, nhưng ba hắn rốt cuộc là không thể nhịn được, hắn vậy mà thi lại, còn làm ăn được gì nữa, quyết không thèm nhìn mặt hắn được nữa. Tử Ngạn vốn đã buồn chuyện của cô lắm rồi, nay lại sinh thêm chuyện khác nữa, thật mệt mỏi. Thấy tình hình hai ba con căng thẳng quá, Hạ Phong không giấu được khổ tâm

- Tử Ngạn, bất quá, nhìn vào điểm thi của con, có thể thấy gần như tuyệt đối, làm sao lại phải thi lại?

- Cái này, mẹ, đúng là phải nhờ công ơn của bạn học kia, ôn thi giúp con 5 ngày

- 5 ngày? 5 ngày liền như biến con thành thiên tài? - Tử Thiên cũng hơi nhíu mày, quả thật hơi có vấn đề

- Không phải, con bản chất đã là thiên tài, cậu ấy chỉ giảng con nghe những kiến thức cơ bản thôi - Tử Ngạn cũng không ngại khoe khoang bản thân, là hắn tiếp thu tốt, nếu không điểm này có mà mơ được

- Hừ, thiên tài, thiên tài gì ngay cả những điều cơ bản cũng không nắm được - ba hắn không tiếc lời khinh thường - mà bạn học kia, là “bạn học kia” đó sao? - anh không khỏi tò mò lai lịch của người này, anh cá cược với vợ, đây là con trai, cô lại cá là con gái. Nhìn xem, năng lực học tập như vậy, có thể 5 ngày truyền hết kiến thức cả 1 học kì cho đứa con trai ngốc của hắn, quả thực không thể xem thường

- Vâng, là bạn học đó - hắn tự hào nói, hắn rất tự nhiên muốn khoe Tư Du với ba mẹ - nhưng mà, hôm nay đột nhiên bị cắt tiền, con lấy đâu mời cậu ấy một bữa trả ơn đây, tối qua cậu ấy tiệc cũng không có đến - hắn giả vờ làm vẻ ẻo lả, cốt là để lấy được tiền từ ba. Nhưng mà, gừng càng già càng cay, Tử Thiên sao có thể không nhận ra ý tứ của hắn, liền cười lạnh

- Hừ, nếu không, chi bằng mời bạn ấy đến nhà mình ăn bữa cơm, vừa để ba mẹ xem mặt mũi, vừa để trả ơn mà không phải tốn tiền, đồ ăn ở nhà cũng hẳn là rất ngon ngoài tiệm đi, nhất cử lưỡng tiện, thế nào? - Tử Thiên nhận được ánh mắt đồng tình từ vợ, lại càng ngẩng cao đầu

- À..... - Tử Ngạn hơi e ngại, nhìn qua sao giống như ra mặt ba mẹ chồng quá. Cùng lắm cũng chỉ là một người bạn, hắn chưa từng dẫn bạn về nhà gặp riêng ba mẹ bao giờ. Hơn nữa, chưa chắc cô đã đồng ý - chỉ sợ cậu ấy không đồng ý, tính cách có chút lãnh đạm

- Không sao, cứ nói là ba mẹ mời một bữa, coi như cảm ơn đã giúp con vượt qua kì thi, chắc chắn bạn con sẽ tới - hắn nghi ngờ nhìn ba, có đúng là, cô sẽ tới không? Hắn tối qua bày ra một dạng bết bát trước mặt cô, cũng chưa kịp xây dựng lại hình tượng

- Để con gọi điện hỏi thử - hắn mò mẫm lấy điện thoại

- Còn gọi điện? Chẳng có chút thành ý, đến mời trực tiếp người ta, còn có, đưa luôn bạn ấy về đây - Hạ Phong phất phất tay- Vâng - Tử Ngạn gật đầu cười tươi như hoa, vội chạy lên lầu thay đồ. Thấy dáng vẻ phấn khởi của con trai, vài vết nhăn trên mặt cũng xúm lại

- Anh nên chuẩn bị tiền đi là vừa - cô nhướng mày nhìn anh

- Anh thấy là em nên chuẩn bị thì hơn - Tử Thiên cúi đầu nhìn cô, Hạ Phong lại buông tay vào bếp, chuẩn bị tiếp đón khách

Bọn họ một nhà mấy người già đã lâu rồi không có hương vị tuổi trẻ. Nói tối qua, thật sự như một đám hỗn loạn, nhìn chẳng ra thể thống gì, con trai bọn họ ấy vậy lại đi kết giao với những người như vậy, thật quá thất vọng. Bất quá, vẫn còn người bạn cuối cùng này. Nghe từ lời hắn, có vẻ là người đàng hoàng nhất. Bọn họ thật sự trông đợi!

Nghe qua lời của hắn, Tư Du khẽ dừng bút, giây phút đó, hắn như nín thở, chờ đợi cô trả lời. Tư Du ngước mắt nhìn hắn, giống như đang suy nghĩ có nên đi hay không. Là ba mẹ hắn mời, lại không đi, có hơi thất lễ. Nhưng cô vẫn không hiểu, ba mẹ hắn thì có liên quan gì đến cô, hay là hắn ở nhà nói hươu nói vượn gì cô, hoặc là đang lừa cô

Không thể, hắn không có can đảm lừa cô đâu. Cô không tìm được lí do từ chối, đành phải gật đầu, dọn dẹp sách vở đi theo hắn. Tử Ngạn mừng như mở cờ trong bụng, vội vội vàng vàng đem cô chở về nhà an toàn. Hắn rất mong chờ được cho cô xem nhà của hắn rộng cỡ nào, còn có ba mẹ hắn rất tốt, người làm cũng rất tốt, giống như đứa trẻ, muốn khoe ra những thứ tốt đẹp với cô

Hân hoan nói cho cô nghe về nhà của mình, có vườn hoa, còn có hồ bơi, sân vườn cỏ trải rộng, còn nói nhà của mình bao nhiêu mét vuông, mấy tầng, mấy phòng, còn tùy ý cô muốn tham quan. Tư Du từ lúc bước vào cổng, chỉ bị vẻ ngoài của căn nhà choáng ngợp, những thứ sau đó, cô không nghe lọt vào tai một chữ

Đứng ngoài cửa chính, cô đã nghe thấy mùi thức ăn thơm lừng vào mũi, xem ra bữa ăn đã nhanh chóng được chuẩn bị trước khi cô đến, xem ra tên này không có nói dối. Ngắm nhìn kiến trúc cổ kính trong nhà, dễ dàng nhận ra chủ nhân không phải là một người thích hiện đại, chỉ thích những thứ truyền thống, nhưng không phải là cổ hủ. Nhìn đồ vật trong nhà lại đoán, người này rất hay đi du lịch

Hai vợ chồng ngồi thẳng thớm trên bàn, hồi hộp nghe tiếng bước chân lại gần. Có dẫn theo người, thật may quá. Vụ cá cược này há có người thắng kẻ thua, vẫn là Hạ Phong đoán đúng. Tử Thiên ỉu xìu đưa tiền cho vợ, thật không ngờ người xuất sắc như vậy lại là một cô gái nhỏ nhắn. Nét mặt một chút biểu cảm tươi cười cũng không có, làm anh giống như đang nhìn bản sao của mình

Hạ Phong liếc nhìn cô gái nửa điểm lúng túng cũng không có, tự nhiên mà để cho họ đánh giá từ đầu tới cuối. Ba mẹ cứ nhìn chằm chằm cô, hắn đứng bên cạnh người cũng nóng lên không kém, vậy mà cô gái này gan cũng không nhỏ, cứ đứng nhìn bọn họ thật lâu cũng không nói gì. Một lúc sau, lấy lại nhịp thở, Tư Du tiến lên một bước cúi đầu, nghĩ cũng đủ thời gian để bọn họ đánh giá, hẳn nên là đúng với lời của hắn nói về cô

- Cháu chào 2 bác, cháu là Lương Tư Du - cô cúi gập người chào, mặt không chút biến sắc, đúng là như lời hắn nói, lạnh như nước đá. Bất quá, đây chính là kiểu của Tử Thiên, phong thái này, chính là phong thái này- Tốt, tốt, lại đây ngồi đi, ngồi đi - Tử Thiên ngược lại vô cùng nhiệt tình mời cô ngồi, vẻ mặt già cũng cười tươi rói. Hắn bĩu môi, ba có bao giờ cười với hắn như vậy? Tư Du không khách khí mà ngồi

Theo lí, người là bạn nên giới thiệu, là bạn cùng lớp hay gì đó, nay cô gái này lại chỉ ngắn gọn súc tích. Hạ Phong không khỏi hỏi con trai, đã làm gì khiến người ta không có cảm tình thế kia. Tử Ngạn chỉ nhún nhún vai, ai cậu ấy cũng không có cảm tình

- Đồ ăn nếu không hợp khẩu vị có thể nói - Tử Thiên hào hứng chớp mắt nhìn cô ăn cơm. Tư Du gật đầu động đũa, nếu không ăn chính là không lễ phép với chủ nhà. Đã vậy, cô sẽ ăn rất tự nhiên

- Thế nào? - là đầu bếp chính, Hạ Phong không khỏi tò mò, khẩu vị giới trẻ bây giờ như thế nào. Tử Ngạn cũng nghiêng đầu dò hỏi. Thấy ai cũng chăm chú nhìn mình, Tư Du có chút không được tự nhiên, chỉ là hằn giọng nói

- À, cháu là thấy bữa ăn nhìn chung hơi nhạt, Tử Ngạn có lẽ đã ăn cơm nhà quen nên không ý kiến, hai bác ăn nhạt cũng là tốt cho sức khỏe, tránh bệnh huyết áp, cho nên bữa ăn này, tính là rất thanh đạm

- Tốt, rất hay - Tử Thiên nghe câu trả lời hợp tình hợp lí, mắt híp thành một đường, hài lòng tăng thêm một bậc. Hạ Phong cũng không giấu được niềm vui, đứa trẻ này, rất thẳng thắn, lại thú vị, kiếm đâu ra người như vậy. Tư Du nghe lời khen cũng không biến tấu gì nhiều, tiếp tục ăn cơm - chẳng hay, ba mẹ nhà cháu đâu?

- Ba cháu đã ra nước ngoài định cư, mẹ cháu đã mất từ sớm, cháu sống với em trai - Tư Du trả lời câu hỏi, không thừa không thiếu, nếu nói thiếu, bọn họ sớm muộn cũng sẽ hỏi tiếp, cô đành phải nói luôn một lần

- Ồ, thật cực khổ quá, cháu có gặp khó khăn gì không? - Hạ Phong gật đầu tỏ vẻ thông cảm, một đứa trẻ nhỏ đã phải bôn ba sống cùng em trai trong cái xã hội này thật quá bất hạnh

- Cháu cũng không thấy cực khổ, một mình cháu có thể nuôi nổi em trai, cũng không cần ba - nghe lời nói của cô, cũng đoán được phần nào ba cô không mấy tốt đẹp. Một cô gái lại kiên cường xông pha, chính là một báu vật. Tử Ngạn thấy ba mẹ hắn càng ngày càng thích cô cũng vui lây, cũng may bọn họ không bị gương mặt của cô hù dọa

- Chẳng hay nếu cháu cần giúp đỡ, cứ nói bác một tiếng, việc làm thêm cùng việc học có thể giảm nhẹ một chút, tuổi như cháu là nên vui vẻ mới tốt - Hạ Phong nói vậy, một phần là vì muốn giảm bớt áp lực cho cô, cũng biết, dựa vào tính cách ngoan cường, muốn thuyết phục cô mở miệng xin giúp đỡ là một chuyện khó

- Vâng - Tư Du trả lời chỉ cho có lệ

- Tư Du, cháu có biết chơi cờ tướng không?

Tử Thiên khóe môi giật giật nhìn Tư Du chiếu tướng mình. Sao có thể? Sao có thể “biết chơi chút ít” như cô lại đi được nước cờ thành thạo như vậy. Tuyệt đối là không thể, Tử Thiên mặc dù mới biết chơi cờ gần đây cũng biết được thế này trong sách gọi là....gọi là cái gì, ông nhớ không ra, chỉ biết cô gái chính là không tầm thường, còn là cao thủ chơi cờ. Ông vậy mà đòi múa rìu qua mắt thợ

Hạ Phong thấy chồng thua thảm hại, mặt đen như đít nồi thì kéo ông về phòng, không muốn ông lại ở đây làm trò cười. Tư Du vừa nhìn đã biết, ba hắn chính là mới chơi cờ, lại muốn khoe khoang một chút tài nghệ với đứa trẻ như cô. Nhưng đáng tiếc, cô là luyện chơi cờ mới hiệu trưởng từ nhỏ, cũng không hẳn là không biết cái gì

Tư Du nhẹ nhàng thu dọn bàn cờ, Tử Ngạn cũng phụ giúp. Ngón tay thanh thoát của cô chuyển động, rơi vào tầm mắt hắn. Tay cô thực nhỏ nhắn, nếu đặt vào lòng bàn tay hắn, chỉ giống như con nít. Bàn tay này ấy vậy mà đã làm bao nhiêu việc cực nhọc để kiếm tiền nuôi gia đình, hắn thật muốn nắm vào lòng

Tử Ngạn cũng không ngờ tới, cô chơi cờ lại tốt như vậy, làm cho ba hắn sắc mặt biến đổi như tắc kè hoa, thất bại thảm hại. Khẳng định ba hắn rồi sẽ lại tìm cô tỉ thí, đến lúc sẽ còn gặp nhau dài dài, nếu cô đủ cứng nhắc, có thể từ chối, nếu không, cho đến khi ba hắn thắng một ván, sẽ khó có thể từ bỏ được. Mà chuyện này, cô không cần suy nghĩ cũng biết, những người chơi cờ ắt tâm lí đa phần sẽ giống như hiệu trưởng già, đánh đến khi nào thắng thì thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.