Yêu Phải Trái Tim Sắt Đá

Chương 2: Chương 2: Làm thêm




Mặc dù mọi lần, kết quả vẫn chỉ là một nhưng hiệu trưởng vẫn cố chấp muốn chơi với cô. Lương Tư Du vô tình trở thành bạn cờ với ông ta. Cùng lắm chỉ là một ván cờ, cô có thể đổi lấy một ngày bình yên của mình, không phải rất tốt? Trở về phòng giáo viên, cô lại gặp thầy giáo chủ nhiệm đang răn dạy học sinh nào đó, không để ý lắm, Tư Du trở về chỗ ngồi. Nhưng chưa kịp bước thêm một bước, đã bị thầy giáo gọi lại

- Tư Du - cô dừng bước - em sau này có thể giúp học sinh này giúp thầy, kèm em ấy một chút được không? Đây, học sinh này, hồi trước khi nhập học thầy có giới thiệu với em, hai đứa học cùng lớp chắc cũng biết nhau rồi nhỉ?

Không, cô không quen biết người này. Cũng không muốn dính líu. Giả vờ như đang nghe, cô gật đầu với thầy giáo một cái cho yên tâm. Tạm thời cứ nghe lời trước đã, dù sao chuyện giúp hay không cũng không liên quan đến cô. Đó là nhiệm vụ của giáo viên và phụ huynh, không phải là một học sinh như cô

Nhìn bóng lưng nhỏ bé trở về vị trí cũ, đột nhiên Tử Ngạn cảm thấy có chút lành lạnh xương sống. Người này ngay cả ánh mắt cũng không hề nhìn hắn lấy một cái. Thái độ cũng rất dửng dưng, không biết có thể, giúp hắn được không. Tử Ngạn lại tiếp tục bị thầy giáo la rầy. Kết quả học tập lần này của hắn thực sự rất tệ

Điểm thi học kì đều dưới trung bình, bắt buộc phải thi lại tất cả các môn. Những môn xã hội thì không nói, chỉ cần học thuộc là có thể làm được, nhưng còn những môn tự nhiên thì hắn chịu. Cũng may ba mẹ hắn sắp đi du lịch xa, có thể tránh được một quãng thời gian, nhưng mà sau khi trở về, đằng nào cũng sẽ biết được kết quả. Thế nào hắn cũng chết thôi

Tử Ngạn uể oải ra về. Đúng là mệt, nói vậy, hắn nhất định phải đạt được điểm số cao của lần thi lại này. Lại còn, nếu muốn đạt điểm cao không chỉ có cố gắng, còn phải.....hắn không thể thuê gia sư được, nếu không chắc chắn ba hắn sẽ nổi điên. Bạn bè, bạn bè hắn thì chỉ biết ăn uống chơi bời, bọn nó căn bản không có hứng thú với học hành. Còn Hồ Huân, cái tên đấy thì hắn ta sớm muộn cũng đi du học, không cần học nhiều

Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng đen lại vài phần. Hôm nay hắn lại từ chối đi chơi với bạn. Giờ phút này hắn làm sao còn dám nghĩ đến chuyện chơi bời nữa. Đang bận cách suy nghĩ làm sao để bắt chuyện với bạn học kì lạ này, hắn liền thấy, ông trời đúng là không phụ lòng người. Nhưng mà hắn lấy gương mắt khả ái này để bắt chuyện, chưa bao giờ nhận được kết quả ngược lại

Nhưng, hai tiếng “Chào bạn!” vừa thốt ra khỏi miệng, hắn đã đứng đến không thể nào nhúc nhích. Cánh tay đang đun trong túi áo cũng khẽ run. Cái gì vậy? Người đó, người đó.....vừa lơ hắn đi sao? Không có một cái nhìn, cũng không thở nặng lấy một chút, giống như hắn hoàn toàn không có tồn tại. Cô, cứ thế lạnh lùng bước qua hắn, bàn tay vẫn còn trơ trọi giữa không trung, xấu hổ vô cùng

Trên dãy hành lang chỉ có hai người, mà hắn lại vẫy tay nhìn cô, không lí nào lại không có phản ứng. Hay là người này cố ý, rõ ràng thầy giáo cũng đã giới thiệu hắn với cô, hắn cũng đã vào lớp này được một học kì rồi, không lẽ....hoàn toàn không có ấn tượng. Dù cho là một người vô cảm thì cũng phải có chút....- Này! - Tử Ngạn theo phản xạ gọi lại cô. Nhưng không một tiếng đáp lại, hắn sững sờ đứng ngốc tại chỗ

Là hắn hoa mắt? Bóng người quen thuộc đó, không bao giờ làm hắn nhận lầm được, váy ngắn vừa đủ, lộ ra đôi chân thẳng tắp, áo sơ mi trắng phẳng phiu bỏ ra ngoài phủ ngang mông hơi rộng, hay còn nói là thoải mái. Nữ sinh ở trường đa số sẽ mang váy thật ngắn, áo thật bó sát, lộ ra đường cong quyến rũ, chỉ riêng người này tóc ngắn qua vai, lúc nào cũng trong tư thế chỉnh tề quen thuộc nhưng khiến người ta dễ dàng đặt tin tưởng

Hắn mất thiện cảm, không phải bởi vì cách ăn mặc của cô, mà bởi vì thái độ và suy nghĩ khác người của cô. Hoàn toàn khác với hắn. Lần đầu hắn thấy một người lại sống xa với thế giới của hắn đến vậy. Hắn cố gắng hòa nhập với thế giới của mọi người, của bạn bè, còn cô lại tìm cách tránh xa nó hơn. Hắn lại không hiểu, hay là hắn không đủ trình độ để hiểu?

Lần đầu tiên bị coi như người dưng, hắn cảm thấy thật chua chát, cũng thấy hơi xấu hổ. Đành rằng người này thật khó thuyết phục, nhưng cô căn bản là cây bút sáng giá, có cô giảng bài, chỉ trong tháng này hắn có thể gỡ lại tất cả bài thi, chỉ có vài ngày ôn thi thôi, hắn không còn thời gian nữa. Nhưng muốn thu hút sự chú ý của cô đã khó, huống hồ là dạy học

Càng nghĩ hắn càng thấy tương lai của mình thật tăm tối....

- Cái....cái gì? - Đại Vũ lắp bắp nói, dáng vẻ đầu gấu khuyên tai đầy mình lại lộ vẻ kinh ngạc - cậu muốn nhờ Lương Tư Du dạy học??!!

- Ừm, nhưng tớ thấy.... - hắn lại não nề nhìn bàn học kế bàn của mình, có một người luôn chăm chú làm bài tập trong giờ giải lao - không khả thi

- Đương nhiên là không khả thi rồi - Đại Vũ to tiếng - cậu tuyệt đối đừng dây dưa với con nhỏ khó tính đó

- Nghe nói - Anh Thi trong nhóm hắn, cô gái xinh đẹp lúc nào cũng kè kè bên hắn thì thầm - năm ngoái cậu ta còn dính líu đến xã hội đen nữa đấy

- Ôi trời, thiệt hả?

- Gì chứ? Nghe muốn nổi da gà

- Gương mặt nhìn lúc nào cũng như người chết

Vài bạn gái trong nhóm xoa xoa cánh tay, tỏ vẻ kinh sợ. Nhưng hắn hình như có chút nghi ngờ, một người chăm học như vậy còn dính líu đến xã hội đen? Cho dù hắn là học sinh mới chuyển đến năm nay nhưng mà là người ngoài nhìn vào, khó có thể phán đoán ra lai lịch của Lương Tư Du. Thật sự là....có liên quan đến xã hội đen sao?

Thấy hắn đăm chiêu nhìn người đang ngồi cắn bút đằng kia, Anh Thi nhíu mày. Không lẽ hắn không tin cô? Chơi trong nhóm cũng gần nửa năm học rồi hắn lại không tin cô, đi tin lời của cô gái mình thậm chí cái nhìn mặt cũng không có. Anh Thi hừ lạnh, lên giọng chủ động rủ cả nhóm tối nay đi uống cafe để giải xui cho hắn. Là nhân vật chính, Tử Ngạn đương nhiên không thể từ chối. Chuyện học, đành để sau vậy

Bàn tay nhỏ nhắn gạt cần gạt, những giọt cafe chảy thành dòng, động lại trong đáy cốc, sủi bọt trắng. Hương thơm lại phảng phất trên gương mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị lúc nào cũng tập trung. Không thừa không thiếu, nâng lại cần gạt, đậy nắp cafe đưa cho khách hàng. Tư Du nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Đã 11h hơn rồi, chút nữa cô sẽ tan ca

Hoàn toàn không mệt chút nào. Đó là câu châm ngôn của cô. Nhưng thực chất có mệt hay không, cô lại không biết được. Tư Du không khi nào đứng không, cô đi đến bồn rửa chén rửa cốc. Ngày mai kết quả tổng kết học kì này sẽ được dán trên bảng điểm, đó chính là sự kiện mà cô nhớ, còn có lịch làm việc, lịch học của Đông Hạo và lịch học của cô nữa

Điện thoại trong túi rung. Là tin nhắn của Đông Hạo “Chị nhớ về sớm”, cô không có nhắn lại. Đám đông ồn ào đổ xô vào quán, Tư Du lại ngừng công việc đang dở của mình ra tiếp khách

- Quý khách uống gì ạ?

- À cho một..... - Tử Ngạn đẩy đám bạn về chỗ ngồi, ngưng cười để nhìn vào menu. Hắn định gọi cho mình một cốc espresso - Lương Tư Du - hắn buộc miệng gọi cả họ lẫn tên của cô

- Cho hỏi anh uống gì? - trái lại, cô không hề có phản ứng với người gọi tên mình, không cần biết tại sao người này biết tên cô. Chỉ quan tâm nhanh nhanh gọi món một chút, sau khi làm xong cho đám người này, cô sẽ tan ca

- Cậu làm thêm ở đây sao? - hắn lần đầu nói chuyện với cô, rất có hứng thú. Người này cuối cùng cũng nhìn vào hắn mà nói chuyện

- Anh muốn dùng gì? - ngữ điệu của cô vẫn không thay đổi cho dù đã lặp lại câu hỏi này ba lần

- À... - nhận ra hình như hai người không cùng nói chung chủ đề, hắn liền nói ra yêu cầu của mình. Rồi chăm chú nhìn cô thành thục pha cafe. Dáng điệu lúc pha cafe của cô cũng thật tao nhã. Kì quái, cũng không phải tiểu thư quê các, sao lại có khí chất thanh thuần như vậy?

- Làm ơn thanh toán trước - đặt cốc cafe trước mặt hắn, cô hằn giọng. Người này để hồn ở đâu vậy chứ? Đám bạn hắn từ từ đi ra, chẳng qua là hắn chỉ muốn vào mua một cốc cafe mà thôi, sao lại lâu như vậy?

- Tử Ngạn, sao lâu vậy? - Đại Vũ khoát tay cằn nhằn, lại thấy hắn đang bắt chuyện với người bán hàng. Không ai khác chính là Lương Tư Du

- À, mình xong rồi đây - vội đặt tiền trên bàn, hắn rời đi - hẹn gặp lại!

- Lương Tư Du? - Anh Thi đang hỏi nhãn son lúc nãy cũng vô tình nhìn thấy cảnh ngứa mắt - đi làm thêm sao? Tội nghiệp - nhìn bộ dạng lúc nào cũng thảm thương của Tư Du, Anh Thi không tiếc lời mà chê bai

- Được rồi, đi thôi

Nghe Anh Thi nói những lời khó nghe với cô, hắn cũng không muốn gây xích mích, liền kéo cả bọn ồn ào đến, lại ồn ào rời đi, trả lại không gian yên tĩnh cho quán cafe. Cửa hàng đóng cửa, cô đeo túi xách lên vai, lại lặng lẽ trải qua một ngày của mình. Đi qua không biết bao con đường, bao nhiêu ngõ phố, bao nhiêu cửa hàng còn mở đèn, trong lòng không hiểu sao đột nhiên dâng lên một cảm giác khó tả

- Woa, đáng sợ quá, Lương Tư Du lại đứng nhất nữa sao?

- Nhìn kìa nhìn kìa, gương mặt cậu ta vẫn đáng sợ như vậy

Bạn học nhìn nhìn cô rồi lại quay lưng rời đi. Chỉ có Tư Du, là vẫn bất động. Đây chính là kết quả cô đã đoán được trước. Mà hiệu trưởng cũng đã nói với cô trong ván cờ hôm qua rồi. Chẳng có gì là bất ngờ. Nhìn Tư Du rời đi, hắn hơi ngạc nhiên. Đứng nhất trường vẫn không có cảm xúc gì sao? Đáng lẽ phải vui vẻ lên chứ? Người đứng thứ hạng thấp như hắn còn ăn chơi nói cười được mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.