Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 13: Chương 13: Điều tra chân tướng




Lãnh Mặc Ngôn mới nói xong tin tức trên tờ giấy, Cung Khúc Úc liền cười đến người ngã ngựa đổ, khóe mắt đều cười ra cả nước mắt.

“Các chủ... Người nói, Nhị tỷ ở hậu cung bị cấm túc? Phốc ha ha ha ~ “

Cung Khúc Úc không thể nào tưởng tượng được, Ma Hồ Cung Huyền Thanh xưa nay không để bản thân chịu thiệt dưới tay người khác lại ở trong cung ăn thiệt thòi lớn như vậy.

“Khúc Úc, mái nhà đều phải bị ngươi chấn động rồi.”

Thanh âm ôn hòa khinh nhu, người mở miệng chính là Đệ tam sát thủ trong Cung kỳ của Tuyệt Âm Các, Đoạt Mệnh Tiên Cung Tuyết Tình, nàng nhìn thấy người kia cười đến đỏ cả mặt, không khí như đều đang run rẩy, thực sự không nhịn được nhắc nhở nàng ấy một tiếng.

Cung Diệc Hàn ở một bên cũng không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Cung Khúc Úc đang cười đến phô trương kia một chút, cũng không nhìn xung quanh nữa.

“Đây là tin tức Vũ Nhất truyền đến, tạm thời không biết trong cung sẽ xử trí Huyền Thanh như thế nào.”

Lãnh Mặc Ngôn chậm rãi mở miệng, đôi mắt âm trầm tà mị nhìn về phía Cung Khúc Úc, khiến Cung Khúc Úc lập tức thu lại nụ cười.

“Chúng ta có thể yên lặng xem tình hình trước, nếu Huyền Thanh thật sự cảm thấy gặp nguy hiểm, nàng tự nhiên sẽ tìm cách nói cho Vũ Nhất, nếu nàng không có hành động, chứng tỏ nàng còn có thể ứng phó.”

Âm thanh nhu hòa truyền đến, nàng ngồi ở vị trí gần Lãnh Mặc Ngôn nhất, nàng là Đệ nhất sát thủ trong Cung kỳ của Tuyệt Âm Các, Cầm Ma Cung Lạc Tư, cũng là người ôn nhu nhất ở trong Tuyệt Âm Các.

“Ừm, chỉ là Huyền Thanh phải ăn thiệt thòi như vậy, lỡ nàng tức giận lên, hi vọng sẽ không làm hỏng đại sự.”

Lãnh Mặc Ngôn đem tờ giấy nắm ở trong tay động mấy lần, lúc lòng bàn tay mở ra, tờ giấy kia đã thành bột phấn rơi xuống đất.

“Mặc Ngôn, Thanh tỷ tỷ, nguy hiểm?”

Lãnh Tiểu Ngũ nhíu chặt lông mày, ngày thường Cung Huyền Thanh đối đãi nàng không tầm thường, nàng lo lắng Cung Huyền Thanh gặp nguy hiểm.

“Yên tâm đi Tiểu Ngũ, người kia so với ai khác cũng đều thông tuệ hơn, sẽ không sao.”

Cung Khúc Úc tùy ý mở miệng, ngáp một cái, mà một bên Cung Lạc Tư quay về phía Lãnh Mặc Ngôn mở miệng.

“Các chủ, ngày thường Huyền Thanh là người giữ được bình tĩnh nhất trong chúng ta, dù là trả thù cũng sẽ tuyệt đối không làm hỏng đại sự.”

Cung Lạc Tư hiểu rõ Cung Huyền Thanh, nàng nhất định sẽ trả thù, thế nhưng cũng nhất định sẽ không làm hỏng nhiệm vụ.

“Ừm...”

Lãnh Mặc Ngôn đáp một tiếng, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng sai Cung Huyền Thanh đi chấp hành nhiệm vụ này.

“Đúng rồi, Khúc Úc, Diệc Hàn.”

Lãnh Mặc Ngôn gọi Cung Khúc Úc cùng Cung Diệc Hàn, hai người đi tới trước mặt Lãnh Mặc Ngôn, chờ đợi chỉ lệnh.

“Thiên Hương Lâu nhận được ủy thác, muốn mua mạng của hai đệ tử Phong Lâm Sơn Trang, đây là tin tức của bọn họ.”

Lãnh Mặc Ngôn đưa cho Cung Khúc Úc cùng Cung Diệc Hàn hai tờ giấy, viết bên trong đều là tin tức của mục tiêu.

“Đã hiểu.”

Cung Diệc Hàn nhận lấy tờ giấy xong, chứng tỏ đã tiếp nhận ủy thác. Mà Cung Khúc Úc đỡ lấy tờ giấy mở ra xem, lập tức cười cười, nói: “Các chủ, người này võ công cũng không cao, thủ hạ của Khê Nhiên không có ai sao?”

Trưng Khê Nhiên, Kỳ chủ của Trưng kỳ, mà Trưng kỳ chủ sát, bình thường đều phụ trách nhiệm vụ ám sát.

“Trưng kỳ gần đây đang huấn luyện một nhóm sát thủ mới, Khê Nhiên rất bận.”

Lãnh Mặc Ngôn chỉ lạnh lùng trả lời một câu, liền xoay người đi về tầng cao nhất của lầu các.

“Được rồi.”

Cung Khúc Úc vốn cảm thấy vô vị, nhưng đảo mắt lại như nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Cung Diệc Hàn, cười tựa như hồ ly.

“Diệc...”

“Cút.”

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.

Nam Thiển Mạch nhấp nhẹ trà, nhìn Ngự y quỳ gối trước mặt mình, rất lâu cũng không hỏi gì, chỉ để hắn quỳ. Thời gian kéo dài, trong lòng Ngự y kia càng thấp thỏm, hai chân đều đang run rẩy.

“Lý Ngự y, chớ vội, chờ ai gia uống xong chén trà này.”

Nam Thiển Mạch cũng không nâng mắt lên. Mồ hôi lạnh của Lý Ngự y kia đã từ trán chảy tới chóp mũi, nghe được âm thanh của Nam Thiển Mạch, thân thể Lý Ngự y lại càng run rẩy, mồ hôi liền từ chóp mũi nhỏ xuống đất.

Lúc này Vân Nhiễm đi tới chỗ Lý Ngự y, thả xuống một tờ giấy. Đây là thuốc mà Ngự y của Ngự Dược Phòng mỗi lần đi chẩn bệnh sẽ mang theo, mà viết trên tờ giấy này chính là thuốc Lý Ngự y mang theo lúc Lệ phi có chuyện ngày ấy, trên mặt giấy ghi chép rõ ràng Lý ngự y chỉ dẫn mang thuốc thoát thai, mà không mang thuốc giữ thai.

“Còn thời gian uống cạn nửa chén trà, Lý Ngự y có thể suy nghĩ thật kỹ, giải thích tại sao ngày ấy đi cứu Lệ phi cùng hoàng tự trong bụng nàng lại chỉ dẫn mang theo thuốc thoát thai.”

Lúc này Nam Thiển Mạch nâng mắt, nàng có thể nhìn ra sự sợ hãi trong mắt Lý Ngự y, thậm chí ngay cả đôi tay chống đỡ trên đất kia cũng đang run rẩy.

“Thái hậu, có khả năng Lý Ngự y thần cơ diệu toán, đoán được là hoàng tự đã chết, liền chỉ dẫn mang theo thuốc thoát thai.”

Vân Nhiễm ở cạnh nói một câu âm dương quái khí, mà thân thể Lý Ngự y lại càng run lên, sợ đến môi cũng bắt đầu run.

“Thái... Thái hậu tha mạng!”

Lý Ngự y dập thẳng đầu xuống, lập tức có một tiếng vang trầm thấp, sợ là cái trán kia cũng rách cả da thịt.

Nam Thiển Mạch chỉ cười lạnh, giương mắt nhìn về phía Lý Ngự y đang dập đầu với mình, tay đặt chén trà xuống một bên.

“Muốn tha mạng cho ngươi, cũng phải nghe xem Lý Ngự y ngươi định giải thích thế nào.”

Nam Thiển Mạch tựa trên chỗ ngồi, mắt lạnh thẳng tắp nhìn về phía Lý Ngự y, khí chất đoan trang đại khí kia lúc này nhiều hơn mấy phần âm trầm.

“Hồi... Hồi bẩm Thái hậu, kì thực mỗi lần cách ba ngày thần đều sẽ tới bắt mạch cho Lệ phi nương nương, nhưng ước chừng bảy ngày trước, thần lại phát hiện tâm thai của thai nhi không còn động tĩnh, chẩn đoán mãi, chứng thực thai nhi trong bụng đã thành tử thai, thần liền báo cho Lệ phi nương nương, cũng chuẩn bị đi báo cho Hoàng thượng, nhưng mà...”

Lý Ngự y dừng một chút, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, rồi nói tiếp: “Nhưng Lệ phi nương nương lại như phát điên rồi... Nói... Nói là hài tử của nàng chết rồi, cũng phải tìm người chôn cùng, lúc này mới bảo thần đem chuyện tử thai giấu kín, lại lấy tính mạng của người nhà uy hiếp thần... Thần mới không thể không khi quân phạm thượng...”

Nam Thiển Mạch nghe xong, dường như đã hiểu rõ từ lâu, trên gương mặt phong hoa tuyệt đại kia thậm chí tìm không ra một tia gợn sóng.

“Vì vậy Lệ phi chọn Dao phi, mới có trò hay ngày hôm ấy, đúng không?”

Nam Thiển Mạch dường như không cảm thấy kinh ngạc, lại bưng chén trà trong tay lên, nhấp một ngụm.

“Đúng... Thần không biết Lệ phi nương nương vu hại Dao phi nương nương, lúc thần nhận được thông báo đi cứu Lệ phi nương nương thì liền chỉ dẫn mang theo thuốc thoát thai, đem tử thai lấy ra.”

Môi Lý Ngự y cũng đang run rẩy, mà Nam Thiển Mạch lại rơi vào trầm mặc, bên trong điện nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ.

“Lý Ngự y, ai gia lại cho ngươi một cơ hội, sửa lại chỗ vừa nãy ngươi 'không cẩn thận' nói sai.”

Nam Thiển Mạch khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp hàn tuấn nhìn Lý Ngự y, giống như muốn đem người kia nhìn ra một lỗ thủng.

“Thần... Thần... có tội, kì thực Lệ phi không có lấy người nhà của thần làm uy hiếp, là thần bị quỷ mê tâm trí, thu nhận ý tốt của Lệ phi, thần cũng biết Dao phi là mục tiêu của Lệ phi, cầu xin Thái hậu tha mạng!”

Lý Ngự y lập tức lại dập đầu mấy cái, bức thiết muốn lưu lại cái mạng nhỏ của chính mình.

“Tuy rằng Dao phi không có gia thế bối cảnh, thế nhưng dù sao nàng cũng là phi tử của Hoàng đế, mạng của nàng, ai cho phép các ngươi được giày xéo!”

Nam Thiển Mạch vỗ ghế tựa, phượng nhan chấn nộ, tất cả mọi người lập tức quỳ xuống.

“Thái hậu tha mạng!”

“Người đâu, Lý Ngự y phạm tội khi quân, mưu hại phi tần trong hậu cung, nhốt vào thiên lao, trưa mai ban chết.”

Nam Thiển Mạch nhắm hai mắt lại, tùy ý để cho Lý ngự y bị cung nhân kéo ra ngoài, miệng hắn nói tha mạng, nàng cũng mắt điếc tai ngơ.

“Vân Nhiễm, phái người giám sát Lý Ngự y, bảo đảm trước khi hắn khai ra hết chân tướng sẽ không 'li kì' chết đi.”

Nguyên Hi Cung.

Thân thể Lệ phi vẫn suy yếu, ngồi ở đầu giường nghe cung nữ bên cạnh báo cáo động thái của hậu cung.

“Ngươi nói xem tại sao lão yêu bà lại thiên vị yêu phi kia như vậy, không trực tiếp ban cho ả cái chết!”

Lệ phi tức giận, khi nàng biết Nam Thiển Mạch chỉ tạm thời cấm túc Cung Huyền Thanh, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Nương nương bớt giận, yêu phi kia đoán chừng cũng không sống được lâu nữa đâu, chuyện này...”

Cung nữ kia còn chưa nói xong, một thái giám liền lảo đảo chạy vào.

“Không tốt rồi không tốt rồi chủ nhân!”

Lệ phi nhíu mày lại, cả giận nói: “Ai không tốt rồi, nói chuyện cẩn thận!”

Thái giám sợ hết hồn, lập tức quỳ trên mặt đất, đầu thấp đến mức vô cùng thấp.

“Chủ nhân... Nghe nói Lý Ngự y bị Thái hậu triệu đi, không biết nói chuyện gì... Bây giờ Lý Ngự y đã bị bắt giữ ở thiên lao!”

Lệ phi vừa nghe xong, chuyện này không hay rồi, nàng cả kinh, thân thể mềm mại chấn động ngồi vào bên giường, chỉ vào thái giam kia, run rẩy nói: “Thật sao?”

Nàng không hề nghĩ rằng Nam Thiển Mạch sẽ tra ra được gì trên người Lý ngự y, dù sao nàng biết trên ghi chép hành nghề của Lý Ngự y cũng không ghi lại chuyện tử thai kia.

“Là thật...”

“Lý Ngự y không thể giữ... Đi... Giải quyết hắn!”

Tay Lệ phi run run chỉ, thái giám kia lại lắc lắc đầu, nói: “Chủ nhân... Lý Ngự y bị Vân Nhiễm phái người đi giám thị, đừng nói giết người, cho dù hắn muốn tự sát cũng không làm được...”

Lệ phi nghe nghe xong, vô lực ngã ngồi trên mép giường... Hai mắt trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhất thời trắng bệch...

“Lão yêu bà... Lão yêu bà...”

Vào buổi đêm, Thừa Thiên Cung.

Cung Huyền Thanh chỉ điểm một ánh nến bên trong tẩm cung, nàng vẫn nhàn nhã nhìn cầm phổ, đây là việc nàng làm mỗi ngày khi bị cấm túc, tiện thể còn có thể dạy dỗ Ninh Nhi đánh đàn. Chỉ là Ninh Nhi lại phiền não trong lòng, làm sao cũng học không được, Cung Huyền Thanh cũng không thèm để ý.

Nam Thiển Mạch đã đến rồi, đây là chuyện dường như Cung Huyền Thanh đã đoán trước được, nàng lập tức khiển lui Ninh Nhi.

“Ngươi đúng là nhàn nhã.”

Nam Thiển Mạch nhìn cầm phổ và Tiêu Vĩ cầm trên bàn của Cung Huyền Thanh, lại nhìn người kia thần thái nhàn nhã, không khỏi có chút khâm phục sự bình tĩnh của nàng vào lúc này.

“Thanh giả tự thanh*.”

*bản chất của người ngay thẳng, trong sạch cho dù bị nói xấu, vu oan cũng không cần thanh minh, rồi sự thật sẽ được phơi bày

Lúc Cung Huyền Thanh nói ra câu này, chính mình cũng không nhịn được cười. Trong cung này không rõ trắng đen, thị phi bất phân, cái gì mà thanh giả tự thanh, ở trong thâm cung cũng chỉ là chuyện cười.

“Chỉ là, ta lại càng tin tưởng người.”

Cung Huyền Thanh lại nói thêm một câu, đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia nhìn về phía Nam Thiển Mạch, dưới ngọn đèn dầu mơ hồ lúc này, trên gương mặt tuyệt sắc của Cung Huyền Thanh nhiễm phải mấy phần cảm giác thần bí tà mị.

“Ngươi rất thông minh.”

Nam Thiển Mạch cười khẽ, đi tới trước cây cầm kia, nhẹ nhàng gảy một chút, phát ra một âm thanh thanh thúy.

“Thế nhưng đôi khi quá thông minh lại không phải chuyện tốt.”

Mười ngón tay thon dài của Nam Thiển Mạch bắt đầu nhẹ nhàng gảy dây đàn, một đoạn giai điệu dịu dàng liền truyền tới bên tai.

“Thái hậu không thích thần thiếp thông minh, thần thiếp sẽ ngốc một chút.”

Cung Huyền Thanh mềm mại cười cười, đi tới bên cạnh Nam Thiển Mạch, khoảng cách của hai người rất gần, sợ là Cung Huyền Thanh từ lâu đã đem lời nhắc nhở của Nam Thiển Mạch quăng lên chín tầng mây.

Nam Thiển Mạch có thể cảm nhận được người kia dựa đến rất gần, nàng thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm lúc gần lúc xa trên thân thể nàng ấy.

“Ai gia thích hay không thì có liên quan gì, ngươi chỉ cần chú ý hầu hạ Hoàng đế cho tốt.”

Nói xong, Nam Thiển Mạch nghiêng người một cái liền kéo ra khoảng cách với Cung Huyền Thanh đang dựa đến rất gần.

“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn có trò hay.”

Nói xong, Nam Thiển Mạch liền kéo đuôi cung bào phượng hoàng chuẩn bị rời đi.

“Thái hậu.”

Cung Huyền Thanh gọi Nam Thiển Mạch, thân ảnh đơn bạc kia ngừng lại tại chỗ, dù chỉ là từ bóng lưng, cũng có thể nhìn ra sự cao quý của nàng.

“Cảm ơn người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.