Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 57: Chương 57: Đoạn trường khúc




“Một khúc Hoàng Tuyền Độ, hồn phách vào Địa Ngục.”

Nam Thiển Mạch lùi về sau một bước, nhìn nữ tử mặt không biểu tình kia từng bước một đi tới phía mình, đàn trong tay nàng còn nhuốm máu...

“Người của Tuyệt Âm Các...”

Nam Thiển Mạch nhớ người này, trước kia lúc Văn Đế vi phục xuất tuần đã từng gặp người này một lần, có điều khi đó người kia mang mặt nạ, nàng cũng không biết dáng vẻ của nàng ta, chỉ là câu nói quen thuộc này, nàng tất nhiên vẫn nhớ.

“Nam Thiển Mạch, ta dùng một khúc Hoàng Tuyền Độ, đưa ngươi tới đường Hoàng Tuyền, đây việc cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”

Ngón tay thon dài của Cung Diệc Hàn muốn gảy dây đàn, chợt thấy hàn quang lóe lên, Cung Diệc Hàn theo bản năng dùng đàn chặn lại, mấy cây phi tiêu thẳng tắp đâm vào đàn, dây đàn đứt đoạn.

Một vệt bạch y lướt qua trước người Nam Thiển Mạch, người kia đánh về bên hông của mình, thứ giống như trang sức màu tím trên eo lại bắn ra ngoài, hóa ra là một thanh nhuyễn kiếm dài nhỏ.

“Cung... Huyền Thanh...”

Nam Thiển Mạch khẽ gọi tên của nàng, nhìn người đang quay lưng trước mắt nàng, không có nhu nhược, trái lại nhiều hơn mấy phần sát khí cùng tàn độc, đây là Cung Huyền Thanh mà xưa nay nàng chưa từng thấy, bóng dáng thuộc về Cung Huyền Thanh trong lòng nàng lại càng ngày càng mơ hồ, mơ hồ đến mức dường như không còn thấy rõ người này nữa.

“Nhị tỷ, đây là nhiệm vụ của ta, ngươi tránh ra.”

Âm thanh Cung Diệc Hàn vẫn lạnh như băng, nàng ném chiếc đàn đã hỏng trong tay đi, lạnh lùng nhìn Cung Huyền Thanh, nhưng cũng không lấy vũ khí ra.

“Nếu ngươi muốn giết nàng, trước tiên phải qua cửa ải của ta.”

Nhuyễn kiếm Tử Vi trong tay Cung Huyền Thanh run lên, Cung Diệc Hàn nhẹ nhíu mày, lấy chủy thủ Vô Thường bên hông ra, nói: “Vậy ta thử xem!”

Thân ảnh Cung Diệc Hàn như quỷ mị xông lên, Cung Huyền Thanh xảo diệu né tránh, nhuyễn kiếm Tử Vi vung lên bên cạnh, thân kiếm tựa như roi cuốn lấy tay Cung Diệc Hàn, Cung Huyền Thanh rung cổ tay, rút nhuyễn kiếm Tử Vi về, cánh tay Cung Diệc Hàn đã có thêm một vết máu.

Cung Diệc Hàn cũng không để ý tới vết thương trên cánh tay, trực tiếp quất cây chủy thủ tới, Cung Huyền Thanh hạ thấp eo, nhuyễn kiếm trong tay đánh tới hai tay Cung Diệc Hàn nhìn như hư nhược, nhưng chiêu nào chiêu nấy đều thấy máu, hai tay Cung Diệc Hàn bị đau, lập tức lui ra.

“Nhị tỷ, ngươi muốn phản bội Tuyệt Âm Các sao!”

Cung Diệc Hàn không hiểu nhìn Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh xưa nay sẽ không xử trí theo cảm tính, càng sẽ không vì người ngoài mà tổn thương tỷ muội Tuyệt Âm Các, nhưng hôm nay, ánh mắt của nàng ưu thương cùng do dự, bao hàm quá nhiều tình cảm mà Cung Diệc Hàn chưa từng thấy.

“Không... Ta tuyệt đối không phản bội Tuyệt Âm Các.”

Cung Huyền Thanh vô lực ném nhuyễn kiếm trong tay đi, rồi nói tiếp: “Việc này, ta sẽ đích thân giải thích với Các chủ.”

Cung Diệc Hàn đánh không lại Cung Huyền Thanh, nàng liếc mắt nhìn Cung Huyền Thanh, lại liếc mắt nhìn Nam Thiển Mạch, thở dài, phi thân tháo chạy, đi vào đêm tối.

Cung Huyền Thanh đảo mắt nhìn qua, nhuyễn kiếm Tử Vi vừa ném xuống đất đã không thấy đâu nữa, mà sau lưng của mình, lại có một chút cảm giác đau.

“Ngươi vẫn luôn lừa gạt ta?”

Âm thanh của Nam Thiển Mạch cực kì lạnh lẽo, mang theo mấy phần trào phúng, tuy rằng hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí trần thuật.

Cung Huyền Thanh không quay đầu nhìn nữ nhân đang dùng kiếm hướng về phía mình kia, nàng cười khổ một tiếng, yếu ớt nói: “Nam Thiển Mạch, không phải ngươi rất thông minh sao? Ngươi cảm thấy thế nào?”

Cung Huyền Thanh không trực tiếp trả lời nàng, lại không dám nhìn thẳng vào Nam Thiển Mạch, thậm chí không biết, bây giờ vẻ mặt của Nam Thiển Mạch thế nào.

Nhuyễn kiếm Tử Vi trong tay Nam Thiển Mạch lại đâm vào một chút, trường sam màu trắng kia đã thấm ra từng tia từng tia màu đỏ, như hoa nở rộ.

“Ta cho rằng... Ngươi là người duy nhất, ta không cần thông minh ở trước mặt ngươi...”

Hốc mắt Nam Thiển Mạch ửng hồng, trong tay trở nên run rẩy dữ dội, nàng cắn chặt môi dưới, nhất quyết không cho giọt nước mắt quật cường kia chảy xuống.

“Nam Thiển Mạch... Ngươi vẫn nên tiếp tục thông minh...”

Ngữ khí Cung Huyền Thanh tự giễu, nàng cúi đầu, thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt với Nam Thiển Mạch nàng cũng không có.

“Biết vừa nãy một khắc đó ta đã nghĩ gì không?”

Nam Thiển Mạch tự giễu nở nụ cười, tựa như đang ở trên một khúc gỗ bơ vơ trôi dạt nơi mặt biển trong đêm đen, vừa tuyệt vọng lại vừa cô đơn.

“Ta đang nghĩ, nếu như ta chết rồi, ngươi phải làm sao đây...”

Nam Thiển Mạch hạ thấp mắt, nở nụ cười lên tiếng, nước mắt quật cường kia cuối cùng cũng chảy xuống, trượt tới khóe miệng, nàng nếm trải mùi vị cay đắng.

Khi đó cảm thán, hóa ra có một khoảnh khắc như thế, giang sơn Nam Sở Quốc không còn là thứ mình nhớ đến đầu tiên nữa, mà là một người, một người trong nháy mắt, đẩy mình xuống vực sâu.

“Nam Thiển Mạch... Tất cả những thứ này đều là giả... Dao phi này xưa nay không tồn tại, đều là giả.”

Lệ trong đáy mắt Cung Huyền Thanh cũng không khống chế được chảy xuống, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, có lẽ đây chính là việc duy nhất nàng có thể làm được.

“Vậy Cung Huyền Thanh... Ngươi có mấy phần chân thật đây?”

Kiếm của Nam Thiển Mạch lại đâm vào một chút, hoa hồng nở rộ, dường như giờ khắc này chỉ có máu, mới có thể khiến Nam Thiển Mạch cảm thấy được người đang ở trước mắt mình có máu có thịt, không phải huyễn ảnh, không phải một giấc mộng của mình.

“Nam Thiển Mạch... Chuyện này còn quan trọng sao?”

Còn quan trọng sao? Lừa dối cùng phản bội, đã sớm xé rách tất cả những thứ tốt đẹp đến máu thịt nát tan, thật giả cũng đã vỡ vụn...

“Nam Thiển Mạch, ta muốn Quỷ phù, nhưng mạng ta không thể cho ngươi.”

Tay Cung Huyền Thanh hơi động, ống tay áo rộng lớn nắm một cái đoạt lại nhuyễn kiếm Tử Vi, nhanh chóng cách xa Nam Thiển Mạch hai trượng, thậm chí Nam Thiển Mạch cũng không kịp nhìn dung nhan của người kia, không kịp nhìn xem dung nhan đã từng nhu thuận, từng tà mị, từng vì mình mà nở rộ.

“Đều là vì Quỷ phù... Hết thảy đều là vì Quỷ phù...”

Nam Thiển Mạch nở nụ cười, nàng đề phòng được tất cả mọi người, nhưng chỉ không đề phòng được người bên gối đã từng thân mật cùng mình như vậy, nàng cho đi một trái tim, nhưng phải nhận về một giấc mộng vỡ vụn.

“Tại sao ngươi còn muốn cứu ta, ta chết rồi, các ngươi sẽ bớt một cản trở.”

Nam Thiển Mạch giương mắt, tia máu tràn đầy, ý cười ở khóe miệng lại khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng mà cô độc.

Cung Huyền Thanh không nói lời nào, thu hồi nhuyễn kiếm Tử Vi, giương mắt thật xa liếc nhìn Nam Thiển Mạch, dường như muốn khắc nàng vào trong tận xương máu của mình.

“Nam Thiển Mạch, quên ta đi.”

Hận cũng không cần hận, để Cung Huyền Thanh, người ích kỉ này biến mất ở trong thế giới của ngươi, vậy thì ngươi sẽ không khóc nữa...

“Cung Huyền Thanh, ngươi biết không...”

Nam Thiển Mạch dừng một chút, khẽ cười nói: “Mất đi một người thật sự rất dễ, một cái xoay người là đủ rồi.”

Nam Thiển Mạch, ngươi biết không? Mất đi một người thật sự rất dễ, một câu nói là đủ rồi...

Cung Huyền Thanh nhớ tới lời của mình đã nói, ong ong vang lên bên tai, cắn chặt môi dưới đã tràn máu ra... Cung Huyền Thanh xoay người, nhún mũi chân, đi vào trong đêm tối.

“Cung Huyền Thanh... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi... Vĩnh viễn sẽ không!”

Nam Thiển Mạch ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi đầy trên mặt nàng.

Cung Huyền Thanh cất bước trong đêm đen, bước chân lảo đảo, cuối cùng nàng vẫn chịu không nổi, ngã quỵ trên mặt đất, hai tay vùi lấp ở trong bùn đất, nắm thành quyền.

“Nam Thiển Mạch... Xin lỗi... Xin lỗi!”

Trong cổ họng Cung Huyền Thanh hơi ngọt, lại phun ra một ngụm máu, đầu của nàng choáng váng, nằm ngã trên mặt đất, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng từng chút đau đớn từ vết thương vừa nãy Nam Thiển Mạch để lại trên lưng nàng.

“Nam Thiển Mạch... Nếu như có kiếp sau... Ta chỉ làm một hạt bụi trần bên cạnh nàng, không buồn không vui, không lo không phiền, chỉ yên tĩnh ở cạnh nàng... Nàng cũng sẽ không nhìn thấy ta...”

Nếu như có kiếp sau... Nam Thiển Mạch... Ta đền cho nàng...

Vân Nhiễm nhận được tin báo của trinh thám, trong nửa canh giờ lập tức chạy tới Thanh Linh Tự, vừa vào chùa, nhìn thấy Nam Thiển Mạch hoàn hảo vô khuyết quỳ gối trước Phật tượng, nàng mới trở nên an tâm.

“Thái hoàng Thái hậu.”

Vân Nhiễm đi tới, vừa nãy nàng nghe thấy trinh thám nói người của Tuyệt Âm Các muốn giết Nam Thiển Mạch, là Cung Huyền Thanh cứu người, trong nháy mắt đó, tín nhiệm của nàng đối với Cung Huyền Thanh hoàn toàn đổ nát, chỉ muốn chạy về bên cạnh Nam Thiển Mạch bảo vệ nàng.

Trên mặt Nam Thiển Mạch vẫn có nước mắt, hai tay nàng chắp lại quỳ gối trước Phật, sắc mặt tái nhợt, lại bị ánh nến màu quất soi sáng lên, xinh đẹp đến quỷ dị.

“Vân Nhiễm... Ai gia sai rồi.”

Mắt Nam Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Phật tượng trước mắt, trong nháy mắt đó, nàng mất đi hết thảy khả năng suy nghĩ, trong đầu đều ngập tràn bóng dáng mơ hồ của Cung Huyền Thanh.

“Thái hoàng Thái hậu, Vân Nhiễm vẫn ở đây.”

Vân Nhiễm quỳ xuống theo Nam Thiển Mạch, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi nhắm hai mắt lại, mới nói một câu: “Mấy ngày này... hóa ra là một giấc mộng, mộng cảnh quá hoang đường...”

Nam Sở Quốc, đáy vực Thiên Tuyệt Nhai, Tuyệt Âm Các.

Cung Huyền Thanh từng bước một đi vào trong các, nhìn khung cảnh quen thuộc, người quen thuộc, lại nhìn về phía Lãnh Mặc Ngôn im lặng ngồi ở trước mắt.

“Vì sao lại ngăn cản Diệc Hàn?”

Âm thanh Lãnh Mặc Ngôn như tới từ trong hố sâu địa ngục, mang theo lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Ta sẽ không để cho Nam Thiển Mạch chết.”

Gương mặt Cung Huyền Thanh trắng bệch, quỳ rạp xuống trước mặt Lãnh Mặc Ngôn, cả người đều đang phát run.

Lãnh Mặc Ngôn trầm tư một lát, đang lúc không khí càng ngày càng lạnh, một câu nói sâu kín truyền đến.

“Huyền Thanh, ngươi động tình.”

Lãnh Mặc Ngôn mới nói xong, mắt Cung Huyền Thanh tối sầm lại, ngất đi, Cung Lạc Tư lập tức đi tới ôm Cung Huyền Thanh vào trong ngực, ôm vào lại như một bộ thi thể lạnh buốt, nhiệt độ giống như khối băng, lạnh thấu xương.

“Các chủ, hàn tật của Huyền Thanh phát tác.”

Cung Lạc Tư gấp gáp nói, chỉ thấy trong đôi mắt lãnh mạc của Lãnh Mặc Ngôn hiện ra một tầng nước, qua một lát, mới mở miệng nói.

“Nhốt vào địa lao.”

Lúc này Lãnh Tiểu Ngũ lập tức nắm lấy tay Lãnh Mặc Ngôn, không nói ra được một lời, chỉ nhíu chặt lông mày nhìn Lãnh Mặc Ngôn.

“Ta nói nhốt vào địa lao!”

Cung Lạc Tư cắn răng, ôm Cung Huyền Thanh lên, lúc này, Cung Tuyết Tình quỳ xuống, nói: “Các chủ, dù sao Nhị tỷ cũng đã mang Quỷ phù về, xin ngươi xử trí nhẹ tay!”

Quan hệ của Cung Tuyết Tình cùng Cung Huyền Thanh thân thiết, tất nhiên nàng không hi vọng Cung Huyền Thanh đang phát tác hàn tật bị nhốt vào nơi địa lao quỷ quái không thấy ánh mặt trời kia.

“Xin Các chủ tha cho Nhị tỷ!”

Cung Diệc Hàn cũng quỳ xuống, mà Cung Khúc Úc vừa nhìn vậy, cũng quỳ xuống theo, nói: “Xin Các chủ xử trí nhẹ tay.”

Lãnh Tiểu Ngũ bên cạnh cũng quỳ xuống, Lãnh Mặc Ngôn vừa nhìn, xoay người, lạnh lùng nói: “Được, ta cho nàng một cơ hội, đợi hàn tật của nàng đỡ rồi, để nàng tự tay đi giết Nam Thiển Mạch.”

Lãnh Mặc Ngôn nắm thật chặt nắm đấm, nàng vẫn cho là người bên trong Cung kỳ của Tuyệt Âm Các, tuyệt đối sẽ không phản bội mình, bởi vì mọi người đều cùng nhau trải qua sinh tử.

“Mang nàng vào trong phòng, chăm sóc cho tốt.”

- --

Editor:

Ngồi edit chương này mà cũng thấy thốn nữa huhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.