“Vậy ta lấy thân báo đáp, được không?”
Cung Huyền Thanh nghiêng thân thể, tư thái quyến rũ, gương mặt nhu tình nhìn Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch vừa nhìn vậy, tâm cũng không nhịn được mềm nhũn ra.
“Nàng quả nhiên là yêu phi.”
Nam Thiển Mạch nói xong, uống một hớp trà lớn, đi về phía Cung Huyền Thanh, cúi người xuống, dùng ngón tay trỏ nâng cằm Cung Huyền Thanh rồi hôn lên.
Nước trà chảy qua khi môi lưỡi triền miên, chảy xuống một ít từ khóe miệng hai người, khiến hai người đều gợi cảm dị thường.
“Nàng uy trà này để ta hạ hỏa, hay là muốn thêm củi đây?”
Cung Huyền Thanh nhếch miệng nở một nụ cười ý vị sâu xa, Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng mỉm cười, lúc nàng vừa muốn xoay người đi tới bên cạnh bàn lại bị Cung Huyền Thanh kéo lại, hai người đồng thời ngã lên giường.
Nam Thiển Mạch nằm ở trên người Cung Huyền Thanh, nhưng nàng nhanh chóng lấy cùi chỏ chống đỡ thân thể để không đè lên vết thương trên người Cung Huyền Thanh.
Nam Thiển Mạch nhìn đôi mắt xinh đẹp nhiễm phải sắc dục của Cung Huyền Thanh, trong lòng hơi động, miệng đắng lưỡi khô, nhưng nàng vẫn chậm rãi mở miệng.
“Cung Huyền Thanh, bây giờ vẫn là buổi trưa.”
Cung Huyền Thanh khẽ lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của Nam Thiển Mạch, ướt át, mềm mại, nóng bỏng, thậm chí nàng có thể nhìn thấy khắc chế và nhẫn nại trong mắt Nam Thiển Mạch.
“Nam Thiển Mạch, nàng không thể bớt chút khắc chế và nhẫn nhịn sao? Chí ít ở trên người ta, cũng không cần những thứ này.”
Cung Huyền Thanh nói xong, đưa tay tìm đến đai lưng của Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch giật mình lập tức nhẹ nhàng bắt lấy tay Cung Huyền Thanh.
“Là nàng quá không biết khắc chế.”
Nam Thiển Mạch nắm chặt tay Cung Huyền Thanh ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng mỉm cười, vừa muốn đứng lên, lúc này Cung Huyền Thanh bỗng nhiên lại dùng thanh âm vừa đáng thương khổ sở vừa mềm mại nói.
“Nam Thiển Mạch... Coi như ta không muốn khắc chế, có được không?”
Động tác của Nam Thiển Mạch thoáng chốc dừng lại, thấy ánh nước gợn sóng trong đôi mắt Cung Huyền Thanh, trong lòng Nam Thiển Mạch không khỏi xôn xao vô cùng.
“Cung Huyền Thanh, nếu ta là đế vương, nàng là phi tử của ta, quốc gia này đã sớm xong rồi.”
Nam Thiển Mạch than nhẹ một câu, nghiêng người hôn Cung Huyền Thanh, thả tay nàng ra, để mặc tay nàng tác quái ở trên người mình.
“Ta thừa nhận, nàng lại mê hoặc được ta.”
Nam Thiển Mạch lại tiếp tục hôn tới, khóe miệng Cung Huyền Thanh gợi lên nụ cười đắc ý, để cho Nam Thiển Mạch nhen lửa khắp nơi trên thân thể mình.
“Nam Thiển Mạch...”
Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng gọi tên Nam Thiển Mạch, thần sắc mê ly.
“Muốn ta...”
Trướng phù dung ấm áp, hai thân thể tươi đẹp triền miên cùng một chỗ, khiến buổi trưa nóng bỏng như càng tăng thêm nhiệt độ.
Nam Sở Quốc, Ly Thương Châu, Nguyệt Chu Sơn.
Tiếu Vương gia Phong Tử Dạ giấu trọng binh riêng, dã tâm rõ rõ ràng ràng, hắn vò đã mẻ chẳng sợ nứt, điều động mười vạn binh mã do Phong Lâm Sơn Trang huấn luyện từ Yên Vũ Thành tấn công trở lại Nguyệt Chu Sơn.
Cũng may Tề Sương chưa bao giờ dám buông lỏng cảnh giác, lúc Phong Tử Dạ tấn công trở lại, nàng vẫn chuẩn bị kĩ càng, chỉ là mấy ngày chém giết liên tục, quân đội của Tề Sương đã có vẻ mỏi mệt, không thể làm gì khác đành lui ra ba dặm bên ngoài Nguyệt Chu Sơn để nghỉ ngơi lấy sức.
Tuy Phong Tử Dạ mất tay, nhưng Huyết Ma Công đã đại thành, là uy hiếp lớn với quân đội của Tề Sương, Tề Sương không phải đối thủ của hắn, mấy ngày trước nàng đã gửi thư tín cầu viện cho Nam Thiển Mạch.
Đêm khuya, Tề Sương nhìn binh lính vẫn đang cố gắng tập luyện trong doanh địa, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, tuy rằng bắt đầu có dấu hiệu xuống hạ phong, nhưng tinh thần các binh sĩ vẫn còn rất cao.
Gió lạnh thổi đến, ngọn gió mát mẻ giữa cái nóng mùa hè, nhưng Tề Sương lại nhìn thấy một người còn khiến người ta phấn chấn hơn.
“Sư tỷ!”
Tề Sương nhìn thấy Vân Nhiễm chậm rãi đi tới ở lối vào nơi đóng quân, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, Tề Sương không chút nghĩ ngợi lập tức chạy tới gắt gao ôm Vân Nhiễm vào trong ngực.
Lúc này tất cả binh sĩ đều dừng động tác lại, nhìn Tề Sương ngày thường chém giết như sát thần, bây giờ lại giống như nữ hài ôm lấy sư tỷ của mình.
“Rất nhiều người đang nhìn đấy!”
Vân Nhiễm có lòng tốt nhắc nhở một tiếng, nàng không ngại, nhưng Tề Sương là tướng lĩnh trong quân đội, nếu nàng cứ tiếp tục như vậy, sợ là trong quân đội lại có thêm chuyện để nói.
Tề Sương mới nhận ra đang thất thố, lập tức buông Vân Nhiễm ra, sửa sang lại xiêm y, nhẹ ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện toàn bộ binh sĩ đều đang nhìn nàng.
“Nhìn cái gì, nên làm gì thì làm đi!”
Bị Tề Sương thẹn quá thành giận quát một tiếng, tất cả binh sĩ nín cười tiếp tục động tác của mình.
Lúc này Tề Sương mới dẫn Vân Nhiễm tiến vào doanh trướng của mình.
“Sư tỷ, Thái hoàng Thái hậu phái ngươi đến sao?”
Tề Sương hỏi, Vân Nhiễm khẽ gật đầu, nói: “Ừm, Thái hoàng Thái hậu để ta tới trợ giúp, cũng đang có nhiệm vụ phải đến Bích Lạc Cung một chuyến, vì vậy mới hơi chậm trễ một chút.”
Có lẽ bởi vì đi đường, vẻ mặt Vân Nhiễm hiển nhiên có chút mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái.
“Sư tỷ mệt không, ta thu dọn giường chiếu giúp ngươi.”
Tề Sương nói xong cũng đi thu dọn một cái giường khác ở trong doanh của mình, chuyển hết vật dụng linh tinh đi, chỉ để lại một tấm vải sạch sẽ.
Trong lòng Vân Nhiễm hơi động, có thể khiến nữ Tướng quân của Nam Sở Quốc vất vả như vậy, có lẽ cũng chỉ có nàng.
Vân Nhiễm tiến lên, từ sau ôm Tề Sương vào trong ngực, Tề Sương hơi đỏ mặt, cả người cứng đờ, tim đập rất nhanh.
“Ta biết tâm ý của ngươi.”
Khoảng thời gian Tề Sương giả bộ vết thương cũ tái phát ở lại Kim Lạc Thành, thực ra Vân Nhiễm đã nhìn rõ được trái tim mình, cũng nhìn rõ trái tim Tề Sương, chỉ là chưa xuyên phá tấm màn ngăn bằng lụa mỏng kia thôi.
“Chờ giải quyết xong hết mọi chuyện, rồi chúng ta lại nói chuyện cẩn thận.”
Vân Nhiễm thả Tề Sương ra, sau đó đi tới rương chứa y vật tìm đồ.
“Có mang chiến giáp của ta đến không?”
Tề Sương vẫn còn chìm đắm trong vui sướng vừa nãy, chờ khi Vân Nhiễm hỏi lần thứ hai nàng mới phục hồi tinh thần lại.
“A... À! Có, có, ở đây.”
Tề Sương lập tức đi tới, giúp Vân Nhiễm tìm chiến giáp của nàng, là một bộ khôi giáp nhẹ trắng thuần, còn có một chiếc mặt nạ Tu La, Vân Nhiễm là phó tướng Tu La Vương danh tiếng lẫy lừng trong quân đội của Tề Sương, là thân phận thứ tư của nàng.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi...”
Vân Nhiễm cầm lấy mặt nạ Tu La kia, nhếch miệng nở một nụ cười ý vị thâm trường.
Nam Sở Quốc, Khúc Châu, ngoại ô Tây Dương Thành, thôn nhỏ.
Vân Thiển đã đến được ba ngày, thi châm giải độc cho Lãnh Mặc Ngôn và Lãnh Tiểu Ngũ, thân thể các nàng rốt cục cũng có chuyển biến tốt.
Hôm nay, Vân Thiển vừa thi châm xong, đảo mắt nhìn đã thấy Lãnh Tiểu Ngũ chậm rãi tỉnh lại, nàng quay đầu nhìn phát hiện Lãnh Mặc Ngôn đang nằm bên cạnh mình, lập tức ép cổ họng khô cạn kêu một tiếng: “Mặc Ngôn...”
Lãnh Tiểu Ngũ cử động, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay Lãnh Mặc Ngôn một cái.
“Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghịch ngợm lung tung.”
Giọng nói thanh lãnh của Vân Thiển truyền đến, lúc này Lãnh Tiểu Ngũ mới phát hiện Vân Thiển ở bên cạnh đang thu thập châm cụ, nàng cảnh giác nhìn nàng ta một cái, đẩy thân thể lên bảo hộ ở trước người Lãnh Mặc Ngôn.
“Ngươi, ai?”
Có lẽ vì kích động, khí huyết mất cân bằng, bỗng nhiên nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lại muốn ngất đi, cũng may Cung Lạc Tư mới vừa bước vào cửa nhìn thấy, lập tức đỡ lấy Lãnh Tiểu Ngũ.
“Tư tỷ tỷ, ai?”
Lãnh Tiểu Ngũ chỉ vào Vân Thiển, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt của nàng hiện lên chút đỏ ửng bất thường, Cung Lạc Tư lập tức giúp nàng dùng nội lực điều chỉnh hơi thở.
“Vân Thiển, y thuật rất tốt, tới cứu ngươi và Các chủ.”
Cung Lạc Tư không nói cho nàng biết thân phận của Vân Thiển, tình huống bây giờ nói cũng chỉ tăng thêm hiểu lầm.
Lúc này, Lãnh Tiểu Ngũ mới tỉnh táo lại, xoay người nhìn về phía Lãnh Mặc Ngôn, người kia vẫn nằm yên tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Độc của ngươi đã giải được bảy tám phần, còn độc trong người Các chủ ngươi, còn cần chút thời gian, Phong Tử Dạ hút máu người tu luyện Huyết Ma Công, không chỉ hút tinh khí của người mà còn hút cả bách độc trong máu, tương đối khó giải, cần chút thời gian.”
Vân Thiển thu thập xong châm cụ, đi tới bên cạnh Lãnh Tiểu Ngũ muốn bắt mạch cho Lãnh Tiểu Ngũ, lại bị Lãnh Tiểu Ngũ lách mình tránh khỏi.
“Còn cần mạng không?”
Vân Thiển lạnh lùng nói một tiếng, lông mày Cung Lạc Tư khẽ nhíu, dỗ dành nói: “Tiểu Ngũ ngoan, Vân Thiển muốn giúp ngươi, ngươi khỏe rồi mới có thể chăm sóc Các chủ thật tốt.”
Lãnh Tiểu Ngũ vừa nghe vậy, thái độ trở nên mềm nhẹ hơn, Vân Thiển đưa tay qua bắt mạch cho Lãnh Tiểu Ngũ.
“Chỗ xương gãy xử lí cho tốt chút, trong cơ thể còn độc sót lại, không được vận công, ta không muốn giải quyết rắc rối.”
Thái độ Vân Thiển vẫn lạnh lùng, nói xong, liền cầm châm cụ của mình rời khỏi phòng.
Lãnh Tiểu Ngũ cũng không để ý tới Vân Thiển, quay đầu nhìn Lãnh Mặc Ngôn, lệ mờ mịt cả con mắt.
“Mặc Ngôn...”
Lãnh Tiểu Ngũ nhìn sắc mặt Lãnh Mặc Ngôn tái nhợt, không nhịn được cảm thấy đau lòng, Cung Lạc Tư thấy vậy cũng thức thời lui ra.
Cung Lạc Tư vừa ra cửa liền gặp phải Vân Thiển và Thương Chỉ Âm, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, không nói gì, Vân Thiển vừa muốn đi ra, Thương Chỉ Âm lại hỏi một câu.
“Ta nhớ ngày ấy ngươi đến đây, không bắt mạch, cũng không xem thử triệu chứng của Tiểu Ngũ đã biết nàng trúng độc gì, còn có thể lập tức thi châm cứu người.”
Bước chân Vân Thiển dừng lại, nhếch miệng nở nụ cười, đối với người trước mặt, Vân Thiển rất ít khi cười, nhưng nụ cười lúc này nàng lại có vẻ trào phúng.
Nàng ngồi xuống ghế nhỏ bên ngoài nhà tranh, ra hiệu cho Cung Lạc Tư và Thương Chỉ Âm cũng ngồi xuống.
“Muốn biết tại sao à?”
Vân Thiển nâng cao ngữ điệu, đây là biến hóa tâm tình duy nhất của nàng mà Cung Lạc Tư và Thương Chỉ Âm nghe được trong mấy ngày qua.
“Cho dù y thuật có giỏi, vẫn phải chẩn bệnh trước mới bốc thuốc, ngươi lại...”
Cung Lạc Tư cũng cảm thấy hiếu kì, nhưng mấy ngày nay Vân Thiển luôn rất bận, nàng cũng không hiểu y thuật lắm, vì vậy cũng chưa hỏi gì.
“Đó là bởi vì...”
Vân Thiển dừng một chút, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười.
“Độc là do ta hạ.”
Lời này vừa nói ra, Cung Lạc Tư và Thương Chỉ Âm lập tức sững sờ tại chỗ, Vân Thiển và Lãnh Tiểu Ngũ hoàn toàn chưa từng tiếp xúc, sao nàng có thể hạ độc Lãnh Tiểu Ngũ.
“Ngươi nói thật sao?”
Cung Lạc Tư nhíu chặt lông mày, có lúc nàng nhìn không thấu Vân Thiển, người đi theo bên cạnh Nam Thiển Mạch, ít nhiều cũng có một chút bóng dáng của nàng ta.
“Tất nhiên thật.”
Vân Thiển nói xong, Thương Chỉ Âm tiến lên một bước, lại bị Cung Lạc Tư ngăn lại.
“Ngươi... Có thể nói, các ngươi có mục đích gì không?”
Cung Lạc Tư hỏi, lúc này Vân Thiển đứng lên, nhìn cửa nhà tranh cũ nát kia, nói: “Độc của nàng là do ta hạ, sau khi các ngươi gặp Thái hoàng Thái hậu, ta mới giúp nàng giải độc hoàn toàn.”
Vân Thiển chậm rãi nói, nhẹ nhàng như mây gió, như tất cả những thứ này đều không liên quan gì tới nàng.
“Đây đều là cái bẫy của các ngươi sao?”