Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 52: Chương 52: Ngơ ngẩn




Dao Thái phi cùng Thái hoàng Thái hậu uống vài chén rượu, sau đó say ngã, Thái hoàng Thái hậu liền để Dao Thái phi ở lại Phượng Loan Cung nghỉ ngơi.

Nam Thiển Mạch nói ra bên ngoài là như vậy, nhưng mà...

Nam Thiển Mạch nhìn người kia ở bên cạnh, mặt mày nhu mị, dung mạo có thể làm cho nhân thần vì đó đoạt, hồn vì đó tiêu, cặp má đỏ ửng như hoa sinh ngọc, làm say lòng người.

Nàng là con dâu của mình, là phi tử của tiên đế, còn là một nữ nhân...

Nhưng mà ngay đêm qua, Cung Huyền Thanh thuộc về nàng... Hết thảy cảm giác tội lỗi như thủy triều đánh tới, rồi lại từ trong dung nhan đang an tĩnh ngủ của người kia mà từng chút tan ra.

Hai tay Nam Thiển Mạch đặt lên tóc đen của Cung Huyền Thanh, quấn quanh ở đầu ngón tay, thở dài...

“Tóc đen như mây, mỹ nhân như họa...”

Cung Huyền Thanh... Nếu như Kỳ Chấn biết... Dưới cửu tuyền, hắn có trách ta không? Trách ta làm ra chuyện trái lẽ trời này, trách ta làm ra chuyện vi phạm luân thường này... Có lẽ là có...

Có lẽ bởi một tiếng thở dài của Nam Thiển Mạch, Cung Huyền Thanh từ trong mộng chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra, hai đồng tử nhiễm nước nhưng nhiều hơn mấy phần lười biếng gợn sóng...

“Nam Thiển Mạch... Nàng thở dài.”

Cung Huyền Thanh đẩy thân thể lên, tấm chăn mềm mại vốn đang che kín trên người mình cứ như vậy lướt xuống, lộ ra tư thái xinh đẹp, hai ngực đầy đặn, khiến nàng theo bản năng cầm lấy chăn che ở trước người, mà Nam Thiển Mạch vừa nhìn thấy, ánh mắt thẳng tắp khóa ở trên mặt Cung Huyền Thanh, không dám rời, có điều gò má lại đỏ một mảnh.

Cung Huyền Thanh lại tiếp tục nằm xuống, ánh mắt chuyển qua trên cổ Nam Thiển Mạch, có từng vết từng vết dấu xanh tím, còn có dấu răng trên bả vai...

“Sao nàng lại thở dài?”

Cung Huyền Thanh lấy tay đặt lên mặt Nam Thiển Mạch, trong tay ấm áp, nàng ôn nhu vuốt qua một lần, tay liền đi tới dấu răng ở trên bả vai.

“Ta đang nghĩ, ta tội nghiệt nặng nề như vậy, tới Đại Phạm Cung nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.”

Nam Thiển Mạch nhắm hai mắt lại, nàng nhịn xuống chua xót trong lòng, không muốn để Cung Huyền Thanh nhìn thấy đấu tranh trong mắt mình.

“Nam Thiển Mạch, là ta câu dẫn nàng, ta mới là người tội nghiệt nặng nề kia, hết thảy tội lỗi do ta gánh.”

Cung Huyền Thanh thừa nhận, từ lúc mới bắt đầu chính là nàng từng bước câu tâm, nếu không có nàng, Nam Thiển Mạch vẫn là nhân vật phong vân oai phong của triều đình Nam Sở Quốc, vẫn là Thái hậu thanh lãnh mà khí phách kia.

“Chuyện tình cảm, sao có thể là từ một phía, Cung Huyền Thanh...”

Nam Thiển Mạch còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh liền đem ngón trỏ đặt lên trên môi Nam Thiển Mạch, làm một động tác im lặng.

Cung Huyền Thanh cho Nam Thiển Mạch ái tình mơ ước, cũng là ánh sáng cứu rỗi bên trong thế giới lạnh lẽo của nàng, nhưng...

Cung Huyền Thanh nghiêng thân thể, lệ từ khóe mắt lướt xuống, chảy qua sống mũi, rơi xuống một bên mắt rồi lại từ khóe mắt chảy xuống.

Trong lòng Nam Thiển Mạch đau nhói, lấy tay giúp Cung Huyền Thanh lau đi nước mắt.

“Sao vậy?”

Nam Thiển Mạch chưa từng biết, hóa ra chỉ cần một giọt nước mắt, cũng đủ khiến trái tim của mình đau đớn như vậy.

“Nam Thiển Mạch, có thể gặp được nàng, là may mắn cả đời của ta.”

Cung Huyền Thanh nghiêng người hôn lên môi đỏ của Nam Thiển Mạch, hơi điểm nhẹ, liền rời khỏi, mà Cung Huyền Thanh dường như không muốn Nam Thiển Mạch bối rối vì nước mắt của mình, tay nàng trượt tới dấu răng trên vai Nam Thiển Mạch.

“Còn đau không?”

Cung Huyền Thanh biết mình có bao nhiêu tàn nhẫn, một khắc đó nàng chỉ muốn hoàn toàn giao mình ra, không giữ lại chút nào, đem phần hoàn chỉnh nhất thuộc về Cung Huyền Thanh, giao cho Nam Thiển Mạch.

“Không đau.”

Nam Thiển Mạch kéo chăn, đứng lên, giương mắt nhìn sắc trời một chút, chưa hừng đông, có điều còn nửa canh giờ nữa là phải lâm triều.

“Cung Huyền Thanh, ta phải lâm triều.”

Nam Thiển Mạch ôn nhu nở nụ cười với Cung Huyền Thanh, xoay người đi tới bình phong ưu nhã mặc y phục vào, Cung Huyền Thanh ở ngay phía sau nàng yên lặng mà thưởng thức, nàng vẫn biết nữ nhân này rất ưu nhã, chỉ là không kiêng dè chút nào thưởng thức nàng như vậy, lại càng thấy nàng là một tác phẩm nghệ thuật.

Nước mắt Cung Huyền Thanh lại từ hốc mắt chảy xuống...

Lại tiếp tục nhìn về phía dục dũng, đó là nơi hôm qua các nàng triền miên, cũng chỉ ở nơi đó mới có thể hoàn mỹ che giấu được sự thật lần đầu tiên của nàng, lạc hồng sẽ tiêu tan ở bên trong nước, Nam Thiển Mạch sẽ không biết...

Nam Thiển Mạch, ta không thể cho nàng được nhiều... chỉ mong là toàn bộ.

Cung Huyền Thanh xuống giường, thân thể trần trụi đi tới phía sau Nam Thiển Mạch, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

“Ta thực sự là một khắc cũng không muốn rời xa nàng.”

Nam Thiển Mạch cười khẽ, ngữ khí người kia giống như làm nũng khiến tâm nàng trong nháy mắt như bị lấp đầy.

“Buổi trưa chúng ta cùng nhau dùng ngọ thiện.”

Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng nói, ngữ khí nhu hòa tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy, nàng không nói ra được lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng mỗi một câu nói lại làm cho Cung Huyền Thanh cảm thấy hưởng thụ.

“Ừm...”

Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng trả lời một câu, liền buông Nam Thiển Mạch ra, cũng mặc xiêm y vào.

Ở trước bàn trang điểm, Cung Huyền Thanh giúp Nam Thiển Mạch họa mi, nhìn gương mặt người kia ở trên tay của mình lại càng trở nên có thần.

“Chờ ta.”

Nam Thiển Mạch mặc chỉnh tề xong, chỉ nói ra một câu liền rời đi, Cung Huyền Thanh nhìn thân ảnh Nam Thiển Mạch biến mất ở tẩm cung, nụ cười ở khóe miệng mới dần dần trở nên ảm đạm.

Nhìn giường của Nam Thiển Mạch, nàng đi tới, đem chăn ôm chặt trong lòng.

“Dù cho hạnh phúc đến mấy vẫn cứ buồn rầu. Hết thảy u sầu của ta, không thể nào giãi bày... Nam Thiển Mạch, xin lỗi.”

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.

Ca Thư Sính không ngủ được, một chút cũng không, đêm qua đến Vũ Phi Cung, tình cảnh Vũ Nhất bắt lấy tay của mình đặt ở ngực trái nàng, không ngừng hiện lại ở trong đầu mình, một lần lại một lần, cảm giác trong tay kia, cảm giác đập lên kia, dường như đang sống lại trong lòng bàn tay của mình, nàng làm sao cũng không quên được loại cảm giác đó.

“Hỗn đản...”

Tinh thần Ca Thư Sính không tốt ngồi ở mép giường, che trán của chính mình, Thúy Nhi bên cạnh vừa nhìn thấy vậy, nàng biết Ca Thư Sính ngủ không ngon, nhưng không nghĩ tới bởi vì không ngủ ngon mà Ca Thư Sính còn trở nên nóng nảy, điều này là chưa từng có.

“Nô ti đi chuẩn bị trà an thần cho Thái hậu.”

Thúy Nhi lập tức đi chuẩn bị, còn Ca Thư Sính lại thẳng tắp nhìn về lòng bàn tay phải của chính mình đến xuất thần...

Chỉ là Thúy Nhi rất nhanh lại quay trở về, nàng khom người nói: “Nương nương, Vũ Thái phi của Vũ Phi Cung cầu kiến.”

Nghe thấy Vũ Nhất đến, đầu Ca Thư Sính giống như nổ tung, tay nắm thành quyền.

“Ai gia cảm thấy hơi ốm, không gặp.”

Nàng không muốn vào lúc này nhìn thấy Vũ Nhất, người kia lúc nào cũng có thể bắt được trái tim của mình.

“Nhưng mà... thần tiếp đã vào rồi.”

Âm thanh của Vũ Nhất truyền đến, ở ngay sau tấm bình phong, Ca Thư Sính đỡ trán, ho nhẹ một tiếng, để Thúy Nhi lui ra.

“Thái hậu, người bị bệnh chỗ nào, có cần thần thiếp giúp người mời Ngự y không?”

Vũ Nhất biết Ca Thư Sính ngầm đồng ý cho mình đi vào, nàng rất nhanh đã đi tới trước mặt Ca Thư Sính, nhìn gương mặt có chút tái nhợt kia, ngữ khí lo âu mở miệng.

“Không cần, vậy ngươi tìm ai gia có chuyện gì?”

Ca Thư Sính ngồi ngay ngắn, có điều bởi vì trắng đêm chưa ngủ nên cảm thấy không khỏe, khiến cho nàng không khỏi nhíu mày.

“Thần thiếp đến...”

Vũ Nhất ngồi xổm xuống ở bên người Ca Thư Sính, sau đó nhìn thẳng vào Ca Thư Sính, đôi mắt linh động tựa như vòng xoáy muốn đem Ca Thư Sính hút vào.

“Tới xem thứ thần thiếp để lại ở trên người Thái hậu, Thái hậu có bảo quản tốt hay không, có điều xem ra...”

Vũ Nhất cười khẽ rồi nói tiếp, cũng mặc kệ sắc mặt hơi biến hóa của Ca Thư Sính: “Thái hậu không biết làm thế nào với thứ này của thần thiếp.”

Vũ Nhất lại nắm lấy tay Ca Thư Sính, muốn kéo tới ngực trái của chính mình, nhưng lúc này Ca Thư Sính lại giãy giụa, tức giận nói: “Vũ Thái phi, ngươi cũng đừng quá làm càn!”

Thanh âm không lớn mà đầy uy hiếp Vũ Nhất, nhưng ngay lúc ánh mắt Vũ Nhất trở nên ủy khuất, ánh mắt Ca Thư Sính cũng mềm xuống.

Sau đó Vũ Nhất bắt được bàn tay không còn giãy giụa nữa của Ca Thư Sính, kéo tới ngực trái mình.

Cảm giác quen thuộc... Nhiệt độ kia, xúc cảm kia, cảm giác đập lên kia.

“Trái tim này... Ngươi có muốn hay không?”

Âm thanh Vũ Nhất khàn khàn hỏi, mang theo hấp dẫn khác thường, mà tay Ca Thư Sính khẽ run, cảm giác kia càng ngày càng sâu sắc, mặt Ca Thư Sính cũng dần dần biến hồng.

Lúc này một tay Vũ Nhất giữ lại sau gáy Ca Thư Sính, đưa môi mình tới, làm bốn mảnh môi đỏ dán vào nhau, Ca Thư Sính chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngoại trừ hết thảy thuộc về người kia, nàng không cảm nhận được bất kì thứ gì khác.

Vũ Nhất hôn từ ôn nhu trở nên kịch liệt, sau khi cảm giác được người kia đáp lại, Vũ Nhất dò lưỡi ra vươn về phía đôi môi hơi hé mở của Ca Thư Sính, nàng thậm chí có thể cảm giác được lưỡi người kia cũng đang không biết vô tình hay cố ý đáp lại mình, điều này làm cho nàng vô cùng mừng rỡ.

Nụ hôn kết thúc, tựa như đào rỗng hết thảy không khí trong lồng ngực Ca Thư Sính, lúc rời môi thậm chí còn có thể thấy được sợi chỉ bạc khó đoạn kia.

Toàn thân Ca Thư Sính đều đang run rẩy, nàng yêu thích cảm giác này, nàng biết mình đáp lại Vũ Nhất, nhưng nàng lại sợ hãi cảm giác này mang đến cho nàng sự hoảng hốt kì lạ.

“Sao ngươi lại thích ta?”

Ca Thư Sính không phản ứng quá kích động, nàng biết lòng mình đã vì một cái hôn vừa nãy mà đầu hàng, nàng không muốn giãy giụa, thế nhưng cũng không dám nhận lấy.

“Ta thích ngươi là Ca Thư Sính, chỉ vậy thôi.”

Vũ Nhất ôm Ca Thư Sính vào trong ngực, cảm thụ nhịp tim khẩn trương của người kia, nàng biết nữ nhân này không thể không có cảm giác gì.

“Ngươi có biết Ca Thư Sính là ai không?”

Ca Thư Sính nhắc nhở, lại nghe thấy người kia cười khẽ ở bên tai nàng.

“Ở bên cạnh ta, Ca Thư Sính chỉ cần là Ca Thư Sính, không cần là ai khác.”

Ca Thư Sính vừa nghe vậy, đỏ cả vành mắt, khiến cho nàng không khỏi cắn chặt môi dưới, mới có thể chịu đựng cảm giác chua xót truyền đến cổ họng.

Từ nhỏ, nàng là Công chúa Bắc Thần Quốc, đi tới Nam Sở Quốc nàng là Thái tử phi của Phong Kỳ Chấn, là Hoàng hậu của Văn Đế, bây giờ là Thái hậu Nam Sở Quốc, chưa từng có người nào để ý Ca Thư Sính là ai, nhưng người này lại để ý.

“Hỗn đản!”

Ca Thư Sính cắn một cái vào cổ Vũ Nhất, chỉ nghe người kia hít vào một ngụm khí lạnh, khóe miệng lại vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

“Cho dù vạn kiếp bất phục, ngươi cũng nguyện ý sao?”

Sau khi Ca Thư Sính phát tiết xong, nhẹ nhàng đẩy Vũ Nhất ra, yếu ớt hỏi một câu, thứ tình cảm này một khi bị phát hiện, ở trong nơi thâm cung chỉ có một con đường chết, nàng cũng không sợ sao?

“Ngươi nguyện ý không?”

Vũ Nhất hỏi ngược lại, Ca Thư Sính sững sờ, lập tức nói: “Nếu trên đường Hoàng Tuyền có ngươi, vậy ta cũng không cô đơn.”

“Ta cũng vậy.”

Vũ Nhất hôn lên môi nàng, dường như muốn niêm phong lại những câu nói này, đem nó phong ấn vững vàng ở trong cơ thể lẫn nhau, không thể đổi ý nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.