Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 82: Chương 82: Phiên ngoại 1: Ca Thư Sính x Vũ Nhất




Mặc Đế năm thứ nhất, Tuyệt Âm Các không còn giết người để làm ăn nữa, mà làm ăn bằng việc thu thập tin tức tình báo, bắt đầu bố trí mạng lưới tình báo riêng thuộc về Mặc Đế.

Nhưng Kỳ chủ Vũ Nhất của Vũ kỳ lại từ giã để tới Nam Sở Quốc, Lãnh Mặc Ngôn cũng thả nàng đi, dù sao nơi đó còn có người nàng bận tâm.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.

Ca Thư Sính đang tắm, nàng yên tĩnh ngồi ở trong thùng nước tắm, khiển lui tất cả cung nữ, mỗi ngày chỉ đến giờ khắc này nàng mới cảm thấy toàn thế giới đều an tĩnh, bây giờ nàng mới là chính mình.

Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng về từng khoảnh khắc trong cuộc sống, đặc biệt là những khoảnh khắc có người kia, giọng nói du dương dịu dàng của nàng, chẳng khác nào nhưng âm thanh trêu chọc lỗ tai của mình.

Lúc này, một đôi tay nắm lấy vai Ca Thư Sính, dùng cường độ thích hợp xoa bóp cho nàng, Ca Thư Sính mở mắt ra, trong mắt có từng tia từng tia bất mãn.

“Không phải ai gia đã nói, không cần đến hầu hạ sao?”

Ca Thư Sính lạnh giọng nói, người kia vẫn tiếp tục động tác, còn lộ ra một tiếng cười khẽ động lòng người, trong lòng Ca Thư Sính hơi động, lập tức quay đầu lại nhìn người kia.

Người kia đổi một thân cung trang màu vàng nhạt, tóc đen rải rác, là gương mặt, là nụ cười tà mị không thể quen thuộc hơn được.

“Vũ...”

Ca Thư Sính dường như bị sương mù che phủ hai mắt, đó là gương mặt của Vũ Thái phi, là Vũ Thái phi mà mình đã tuyên bố thủ lăng cho tiên đế... Bây giờ, nàng đã trở về...

“Ta trở về rồi.”

Vũ Nhất kéo tay Ca Thư Sính, phủ lên gương mặt của mình, mang theo ngón tay của nàng từ từ xé mở lớp mặt nạ da trên đó, dần dần, xuất hiện khuôn mặt giống với Vũ Thái phi đến mấy phần, ánh mắt linh động, mang theo vẻ quyến rũ như có như không, khiến lòng người rung động.

“Không đi nữa sao?”

Ca Thư Sính gắt gao kéo lớp mặt nạ da bên ngoài xuống, chỉ sợ người này lại đeo nó lên.

“Ừm... Không đi nữa.”

Vũ Nhất nhìn dáng vẻ Ca Thư Sính ủy khuất, không nhịn được, vòng tay qua cổ nàng nghiêng người hôn xuống.

Môi lưỡi dây dưa, dường như muốn hòa người kia vào trong thân thể, hô hấp nóng bỏng mang theo nỗi nhớ nhung.

“Đừng đi nữa... Chờ đợi thật sự rất thống khổ...”

Rời môi, Ca Thư Sính nhẹ thở gấp nói, cũng không dám nhìn ánh mắt quá mức linh động mà tà mị kia của Vũ Nhất.

“Ừm... Ca Thư Sính, ta ở cạnh ngươi.”

Vũ Nhất ôm Ca Thư Sính vào trong ngực, lúc này hai người mới phát hiện thân thể mềm mại của Ca Thư Sính đang trần trụi, sắc mặt Ca Thư Sính đỏ bừng muốn buông Vũ Nhất ra, nhưng Vũ Nhất làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

“Ngươi... Ngươi buông ta ra đã...”

Ca Thư Sính thấy giãy không ra, không thể làm gì khác đành mở miệng yêu cầu, nhưng...

Bỗng nhiên Vũ Nhất ôm ngang Ca Thư Sính lên, ào một tiếng nước, Ca Thư Sính hoàn toàn nằm trong lòng Vũ Nhất, nước ướt sũng cung trang hoa lệ.

“Ngươi làm gì vậy... Mau, mau thả ta ra!”

Ca Thư Sính hiển nhiên không quen cách Vũ Nhất hành xử như vậy, nhưng nhiệt độ và hương vị trên người Vũ Nhất, khiến nàng không cách nào tránh khỏi sự đối đãi quá mức ôn nhu lại bá đạo này.

Vũ Nhất ôm Ca Thư Sính từng bước một đi về phía giường, chỉ thấy Ca Thư Sính nắm chặt xiêm y ướt sũng của Vũ Nhất, lạnh giọng nói một câu: “Ngươi trở về... cũng chỉ muốn làm chuyện này sao?”

Vũ Nhất hơi ngẩn người, nhìn về phía Ca Thư Sính, ánh mắt tuy lạnh, nhưng gương mặt đều đã đỏ hồng cả, có lẽ cuối cùng nàng đã thấy được, cái gì gọi là dục cự hoàn nghênh.

“Ta muốn làm rất nhiều thứ... Nhưng nhìn thấy ngươi, ta liền không khắc chế được...”

Vũ Nhất kề sát vào lỗ tai Ca Thư Sính, thanh âm kia có chút gợi cảm lười biếng, khiến lỗ tai Ca Thư Sính tê dại, lơ đãng hơi rụt lại.

Vũ Nhất đặt Ca Thư Sính ở trên giường, Ca Thư Sính rất nhanh đã túm lấy chăn, che khuất thân thể trần trụi lúc này của mình, sau đó hung hăng trừng Vũ Nhất một cái.

Vũ Nhất không để ý tới cảnh cáo vô lực kia của Ca Thư Sính, nghiêng người về phía trước, ngậm lấy môi Ca Thư Sính, lối vào thơm mềm, thứ hương thơm đặc hữu của Ca Thư Sính khiến cho nàng mê muội.

Vũ Nhất dò lưỡi ra đảo qua cánh môi mềm mại của Ca Thư Sính, mãi đến khi nghe thấy nàng ấy ưm một tiếng, nàng liền thừa lúc xông vào, môi lưỡi quấn quýt cùng nàng.

Đã lâu chưa từng tham lam rút lấy hương vị của Ca Thư Sính như vậy, động tác của Vũ Nhất bá đạo mà vội vàng, gần như không thể chờ được nữa muốn dung hợp cùng nhau với Ca Thư Sính.

“Vũ... Vũ... Chậm một chút...”

Ca Thư Sính nhẹ thở gấp, nhìn Vũ Nhất đang có chút vội vàng cởi y phục của mình, nàng ôn nhu mở miệng, nỗ lực giúp người kia tỉnh táo lại.

“Ca Thư Sính... Ta thật sự... Thật sự rất tham luyến tất cả những gì thuộc về ngươi.”

Vũ Nhất cởi xuống món đồ cuối cùng trên người mình, cúi người kề sát môi Ca Thư Sính.

“Thật sao?”

Ca Thư Sính lấy tay ôm cổ Vũ Nhất, làm cho nàng nhích lại gần mình hơn, muốn cảm thụ rõ rằng người này đang tồn tại trước mặt mình.

“Ngươi cảm thụ thì sẽ biết.”

Vũ Nhất nở nụ cười tà mị, hôn tới, động tác trên tay cũng không an phận, quạt gió thổi lửa ở trên người Ca Thư Sính, ngón tay của nàng rất linh hoạt, như đang biểu diễn một khúc đàn cực kì ôn nhu triền miên trên người Ca Thư Sính, trêu chọc khiến người dưới thân thở gấp liên tục.

“Ca Thư Sính, ta muốn ngươi có được không?”

Đêm hôm ấy, Vũ Nhất không muốn Ca Thư Sính, mà để Ca Thư Sính đoạt đi thân thể mình, đó là bởi vì nàng vẫn chưa từng thành thật với Ca Thư Sính, nàng không thể cứ như vậy muốn Ca Thư Sính.

“Đồ ngốc...”

Ca Thư Sính cắn chặt môi, hôn Vũ Nhất ngầm cho phép, Vũ Nhất đương nhiên không chờ đợi thêm nữa, ngón tay tiến quân thần tốc, lấy đi chút bình tĩnh còn sót lại của Ca Thư Sính.

Trong trướng phù dung, là hai cỗ thân thể mềm mại ôn nhu triền miên, cũng là hai cỗ thân thể yêu kiều đang hấp thu lấy nhiệt độ của nhau, đợi đến khi mưa tạnh gió ngừng, đêm đã khuya.

“Ca Thư Sính...”

Vũ Nhất quay đầu nhìn về phía Ca Thư Sính gần như đã mệt muốn chết rồi...

“Ta đưa ngươi đi có được không...”

Lúc này Ca Thư Sính quay đầu nhìn về phía Vũ Nhất, đôi mắt sóng sánh tia nước, có mong đợi lại cũng có khó xử.

“Ta... không thể...”

Âm thanh Ca Thư Sính run rẩy nói, trời mới biết đây là đề nghị mê người cỡ nào, nhưng Vũ Đế vẫn còn nhỏ, sao nàng có thể dứt khoát rời đi được.

“Không sao... Ta ở cạnh ngươi, chờ ngươi...”

Vũ Nhất kéo Ca Thư Sính lại gần, sau đó yếu ớt nói: “Ca Thư Sính, ta là một sát thủ, bởi vì nhiệm vụ mới vào cung, tuân theo tất cả những quy củ mà ta không thể chịu đựng được, chỉ cảm thấy trong cung này cực kì vô vị... Cho đến khi gặp được ngươi.”

Vũ Nhất nhớ tới tình cảnh ngày ấy, vẫn lơ đãng cười khẽ.

“Nếu không phải vì một đóa hoa, có lẽ chúng ta cũng không cùng một chỗ...”

Còn nhớ khi đó Vũ Nhất bị Ca Thư Sính cho ăn thiệt thòi, lúc ấy nàng đã thề nhất định phải đòi lại, nhưng chưa từng nghĩ, thiệt thòi này không đòi lại được, mà còn mất đi cả trái tim của mình.

“Phốc... Khi đó ta còn chưa biết Vũ phi đã không phải Vũ phi nữa... Còn nghĩ làm sao bệnh nặng một trận, mà tính tình Vũ phi lại thay đổi như vậy, còn có thể đấu võ mồm với ta...”

Trong ấn tượng, Vũ phi là nữ tử dịu dàng, yên tĩnh không nói nhiều, nhưng không hề nghĩ rằng, Vũ phi đã sớm không còn ở đây nữa.

“Vậy... Vũ phi thật đang ở đâu?”

Ca Thư Sính nói đến đây, liền muốn biết Vũ phi thật sự đang ở đâu, sống hay chết.

“Khi đó ta lẻn vào trong cung, muốn tìm mục tiêu có thể thay thế, vừa vặn Vũ phi này sinh bệnh nặng, ta muốn chờ người này ốm chết rồi thay vào đó, nhưng ta nghe trong miệng nàng lúc nào cũng nói mê tên của một thị vệ, ta liền thuận nước đẩy thuyền đưa nàng tới chỗ thị vệ kia, sau đó thị vệ kia rời đi, mang theo nàng cao chạy xa bay.”

Vũ Nhất nhớ tới ánh mắt tưởng vọng của Vũ phi và thị vệ kia, có lẽ khi đó, nàng bắt đầu có chút mơ ước về ái tình đi!

“Thật chứ?”

Ca Thư Sính nhíu mày cười nói.

“Ta sẽ không bịa ra cố sự tốt đẹp như vậy, thế nào? Ở trong mắt ngươi ta là một tên lừa gạt sao?”

Vũ Nhất cười hỏi, còn Ca Thư Sính khẽ lắc đầu, nói: “Ngươi vốn là tên lừa gạt, nếu không làm sao có thể lừa gạt được trái tim ta, nhưng ta đang nghĩ, ngươi cũng thật tốt bụng, tác thành cho Vũ phi và thị vệ kia.”

Nàng vốn là người đứng đầu lục cung, nghe được cố sự như vậy nàng lại không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

“Khi đó chỉ muốn nhanh chóng thay thế được Vũ phi, không nghĩ rằng còn có thể thành toàn một đoạn nhân duyên.”

Vũ Nhất cười, có lẽ mình thành toàn một đoạn nhân duyên, cho nên cũng nhận được một đoạn nhân duyên.

“Ừm...”

Ca Thư Sính vùi đầu ở trong lòng Vũ Nhất, tìm một vị trí thoải mái, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Vũ, đáp ứng ngươi... Có một ngày... Chúng ta cũng có thể giống như bọn họ vậy...”

Vũ Đế năm thứ tám, Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.

Ca Thư Sính nhìn Vũ Nhất đang say ngủ, nàng ôn nhu mỉm cười... Tám năm... Người yêu thích tự do như nàng, vẫn luôn ở trong cung bồi tiếp mình tám năm.

Có lẽ cũng đã đến lúc, làm tròn lời hứa.

Ca Thư Sính mặc cung bào vào, đi về phía Càn Hòa Điện.

Bây giờ Vũ Đế đã mười lăm, đã cao hơn Ca Thư Sính một cái đầu, lớn lên mi thanh mục tú, giống Ca Thư Sính đến bốn phần, ôn nhu nho nhã, sáu phần giống Văn Đế, có sự cứng rắn và tuấn dật của nam tử.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

Nam Thiển Mạch rời cung một năm, Vũ Đế đã tiếp nhận quyền lực của Nam Sở Quốc, nhưng hắn vẫn khiêm tốn hữu lễ, đối với Ca Thư Sính lại càng tôn kính hơn.

“Hoàng đế... Hôm nay đến đây, ai gia có việc thương lượng với ngươi.”

Ca Thư Sính ôn hòa nở nụ cười, ngồi xuống, rót trà cho Vũ Đế.

“Mẫu hậu cứ nói.”

Vũ Đế khẽ gật đầu, chờ Ca Thư Sính mở miệng.

“Ai gia... Muốn rời khỏi cung.”

Ca Thư Sính yếu ớt nói, tay Vũ Đế nắm chặt chén trà run lên một cái, ngừng ở giữa không trung.

“Tại sao?”

Ngữ khí Vũ Đế vẫn ôn hòa, dường như tâm tình không hề gợn sóng, trong lúc mơ hồ, Ca Thư Sính như nhìn thấy bóng dáng của Nam Thiển Mạch.

“Bởi vì ai gia... yêu một người...”

Vũ Đế năm thứ tám, Thái hậu Ca Thư Sính hoăng, truy phong Kính Hiền Hoàng Thái hậu.

Nam Sở Quốc, Thần Châu, Kim Lạc Thành.

“A Sính A Sính! Ngươi lại đây, cho ngươi xem thử cái này!”

Ca Thư Sính một thân nam trang, tuấn mỹ nho nhã, gần như tất cả cô nương đi qua đều không dời nổi mắt, nhưng bên cạnh nàng còn có một Vũ Nhất, rất giống một đôi tình nhân, lúc này mới khiến những cô nương kia không dám lỗ mãng.

Vũ Nhất cầm lấy đồ chơi nhỏ bên lề đường, biểu diễn cho Ca Thư Sính một phen, Ca Thư Sính bị trêu chọc cười khanh khách, cười tươi như hoa, Ca Thư Sính một thân nam trang, bây giờ xem ra, đúng là có mấy phần mềm mại nữ tính.

Lúc này, bên cạnh có một vài cô nương nhìn sang, nhìn Ca Thư Sính đang cười ôn nhu đến mức đờ ra, Vũ Nhất vừa thấy vậy, lập tức kéo Ca Thư Sính, sau đó khiêu khích liếc những cô nương đang si mê nhìn Ca Thư Sính rồi đi.

“Sao vậy?”

Ca Thư Sính phát hiện sắc mặt Vũ Nhất thay đổi, ôn nhu hỏi.

“Ngươi thực sự là cái đồ gây chuyện...”

Vũ Nhất bĩu môi, bất mãn nói, Ca Thư Sính lại ngẩn người, cũng nghĩ không ra mình gây chuyện lúc nào.

“Khuôn mặt này của ngươi! Sao dáng vẻ có thể xinh đẹp như vậy! Những cô nương kia đều nhìn trợn tròn mắt...”

Vũ Nhất quay đầu hôn một cái lên khuôn mặt Ca Thư Sính, Ca Thư Sính hơi đỏ mặt, trừng Vũ Nhất một cái... Nam trang này không phải là nàng để cho mình mặc sao, sao bây giờ lại thành mình sai vậy...

“Cũng được... Ngươi là của ta.”

Vũ Nhất đổi giận thành cười, kéo tay Ca Thư Sính không coi ai ra gì đi ở trên đường lớn, nhưng Ca Thư Sính bắt đầu hơi ngại ngùng.

“Nhiều người...”

“Mặc kệ!”

“Được rồi!”

Ca Thư Sính cưng chiều mỉm cười, để mặc Vũ Nhất lôi kéo tay mình, đi ở trong đám đông...

Cuối cùng... Chúng ta cũng được tự do...

Ca Thư Sính nắm chặt tay Vũ Nhất, đi đến rất nhiều nơi nàng chưa từng đi qua, mở ra chương mới trong nhân sinh của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.