Ba mươi năm trước, Linh Lung Phu nhân kiếm pháp siêu quần, vô địch giang hồ về già thu nhận bốn đệ tử, đại đệ tử Vân Nhiễm, nhị đệ tử Vân Thiển, tam đệ tử Hoa Nguyệt Lang, tứ đệ tử Tề Sương. Trong đó Vân Nhiễm và Vân Thiển đạt được kiếm pháp chân truyền, đặc biệt là Vân Nhiễm, còn sáng chế ra Vô Kiếm, từ đó được ca ngợi là Kiếm Thần.
Trái lại tam đệ tử Hoa Nguyệt Lang yêu thích quạt, còn tạo ra võ thuật phiến pháp phức tạp quỷ dị, tứ đệ tử Tề Sương hội tụ cả kiếm pháp và thương pháp, được ca ngợi là Nữ chiến thần ở trên sa trường.
Sau đó, Vân Nhiễm sáng lập Bích Lạc Cung, chiêu nạp một ít cô nhi, thu nhận bọn họ làm đệ tử, cho bọn họ chốn dung thân, sau đó nàng nhờ duyên phận ý trời gặp được Nam Thiển Mạch.
Đó là một đêm đông, trong Kim Lạc Thành canh phòng nghiêm ngặt, vì bạo phát loạn thân vương, dân chúng gần như đều không bước chân ra khỏi cửa, chỉ sợ bị liên lụy.
Mà Vân Nhiễm tất nhiên không sợ những này, nàng đi trên đường ở Kim Lạc Thành, nàng cảm giác được một ánh mắt rơi ở trên người nàng, nàng lần theo ánh mắt, một nữ tử tuyệt sắc dựa vào cửa sổ, dù nàng coi như trẻ tuổi, nhưng đôi mắt kia thâm trầm từng trải, khí chất trên người ung dung hoa quý và ưu nhã, khiến Vân Nhiễm bỗng nhiên trở nên kính nể nữ nhân này.
“Chỉ có mình ngươi sao?”
Giọng của nữ nhân không lớn, nhưng đường phố quá yên tĩnh, Vân Nhiễm nghe rất rõ nàng nói gì.
“Ừ.”
Dựa vào tính cách của Vân Nhiễm, nàng sẽ không để ý tới người xa lạ, nhưng nàng lại bị nữ tử này hấp dẫn, thứ khí chất như khống chế hết thảy trong lòng bàn tay.
“Võ công rất giỏi?”
Ánh mắt nữ nhân rơi xuống kiếm bên hông Vân Nhiễm, Vân Nhiễm cười khẽ một hồi, nói: “Chưa từng nếm mùi thất bại.”
Ánh mắt nữ nhân kia dần dần thay đổi, nhếch miệng nở nụ cười, như đã quyết định được gì đó.
“Ta là Nam Thiển Mạch.”
Lúc này Nam Thiển Mạch là Hoàng hậu, nàng không tự xưng là bản cung, nhưng khí chất đó lại làm cho Vân Nhiễm kinh sợ.
Nàng từng nghe qua Nam Thiển Mạch, tuy bên ngoài đều nói là Khang Đế đang bắt tay bình định loại thân vương, nhưng Nam Thiển Mạch lại là người khống chế đại cục, nàng cảm thấy rất hứng thú với nữ nhân này, nhưng chưa từng nghĩ nàng ta cứ như vậy xuất hiện trước mặt mình.
“Cho nên?”
Vân Nhiễm hỏi mục đích của Nam Thiển Mạch, có lẽ cuộc gặp gỡ của các nàng là ngẫu nhiên, nhưng quyết định tiếp theo của Nam Thiển Mạch, lại không phải ngẫu nhiên.
“Trở thành trợ thủ đắc lực của ta.”
Hai tay Nam Thiển Mạch ôm ngực, đôi mắt xinh đẹp yên tĩnh nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm lại nở nụ cười, nói: “Ta được lợi gì?”
Nam Thiển Mạch nghiêng người, hai tay chống ở trên bệ cửa sổ, nói: “Ngươi không yêu quyền cũng không ham tiền, ở lại bên cạnh ta, là thứ duy nhất ta có thể đưa cho ngươi.”
Vân Nhiễm hơi ngẩn người, cười khẽ lắc đầu nói: “Ngươi đúng là thành thật... Nếu ngươi có thể giải quyết loạn thân vương này, ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi.”
Vân Nhiễm nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi, Nam Thiển Mạch chậm rãi mở miệng: “Sau ba ngày, cùng một địa điểm, ta tin chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Bước chân Vân Nhiễm hơi dừng, vẫn không quay đầu lại, biến mất trong bóng tối trên đường lớn.
Sau ba ngày, loạn thân vương được bình định, thân vương tham dự loạn thân vương đều bị xử tử hình, Vân Nhiễm nhìn đường phố Kim Lạc Thành khôi phục sự náo nhiệt đến ngơ ngác mê mẩn...
Trong lòng nàng chỉ nghĩ một thứ...
Nam Thiển Mạch đến cùng là người như thế nào...
Buổi tối hôm ấy, cùng một địa điểm, các nàng gặp nhau, chuyện này cũng thay đổi cuộc đời Vân Nhiễm, một cuộc gặp tình cờ, một câu nói, đã thay đổi vận mệnh của Vân Nhiễm.
Sau đó, nàng thật sự bị thuyết phục bởi năng lực của Nam Thiển Mạch, thậm chí nguyện ý biến Bích Lạc Cung thành thế lực do Nam Thiển Mạch chi phối.
Mà cũng bởi vậy, nàng và tiểu sư muội của mình lại càng tiếp xúc nhiều hơn, từ khi Linh Lung Phu nhân đi về cõi tiên, Tề Sương vẫn do Vân Nhiễm đến chỉ dạy, Vân Nhiễm vừa là sư tỷ của nàng, cũng là sư phụ, nàng là nữ nhi của Tề Anh Đạo, là tướng lĩnh tương lai, thường thường ra vào cửa cung, quan hệ với Vân Nhiễm dĩ nhiên cũng tốt hơn rồi.
Tề Sương mười sáu tuổi đã nhanh chóng đến Thiết Kỵ Quan ở Lũng Châu cùng với Tề Anh Đạo, vào phút ly biệt đêm đó, Tề Sương đi tìm Vân Nhiễm.
“Sư tỷ, nếu ta rời đi rất lâu, ngươi có quên ta không?”
Tề Sương cúi đầu, thậm chí không dám nhìn vào mắt Vân Nhiễm.
“Sao thế được... Nói cái gì ngốc vậy...”
Vân Nhiễm lấy tay xoa xoa mặt Tề Sương, lúc này Tề Sương còn thấp hơn Vân Nhiễm nửa cái đầu.
Mặt Tề Sương nóng lên, ngước mặt lên, nói: “Ta cũng sẽ không quên sư tỷ.”
Nói xong, Tề Sương vừa quay đầu muốn đi, lại bị Vân Nhiễm gọi lại.
“Hết thảy cẩn thận, sống sót trở về.”
Âm thanh của Vân Nhiễm càng ngày càng thấp, nước mắt của Tề Sương thoáng chốc tuôn ra, nàng không dám quay đầu lại, sợ nhìn thấy Vân Nhiễm, nàng không còn dũng khí rời đi nữa, nhưng nàng cần phải trưởng thành, trưởng thành đến mức có thể sánh vai cùng Vân Nhiễm.
Lần này vừa đi đã hai năm, Tề Sương trở về lần nữa, nàng vẫn ngay lập tức đi tìm Vân Nhiễm, thừa dịp Nam Thiển Mạch đi thương nghị cùng Văn Đế, nàng liền tới tập võ cùng Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm tỉ mỉ chỉ dạy Tề Sương từng động tác, chờ sau khi luyện xong, Tề Sương ôm Vân Nhiễm, hô hấp lấy khí tức của Vân Nhiễm.
“Sư tỷ... Ta nhớ ngươi... Rất nhớ rất nhớ...”
Cả ngày lẫn đêm, tháng ngày ăn gió nằm sương ở quân doanh, hết thảy thuộc về Vân Nhiễm giúp nàng chống đỡ được tất cả, chỉ cần có thể trưởng thành, nàng có thể chịu đựng tất cả thống khổ.
“Sư tỷ, ngươi... Có người trong lòng không?”
Tề Sương nói, hơi đỏ mặt, càng không dám nhìn thẳng Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm cười khẽ, nghiêng người muốn bắt lấy ánh mắt né tránh kia, nhưng Tề Sương lại không nhìn thẳng vào nàng.
“Sao vậy? Sương nhi có người trong lòng à?”
Vân Nhiễm cười khẽ, nhìn ánh mắt ngượng ngùng né tránh của người kia, thầm nghĩ muốn trêu đùa nàng một chút, chỉ thấy người kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mình, dường như muốn nhìn thấu qua mình.
“Vâng!”
Tề Sương gần như không do dự trả lời, Vân Nhiễm ngẩn ra, mới vừa rồi còn một mặt e thẹn, bây giờ lại kiên định nhìn mình, tính cách khó đoán của đứa nhỏ này rốt cục cũng không thay đổi.
“Vậy rốt cục là Tướng quân nào, có thể được Sương nhi ưu ái đây?”
Vân Nhiễm vừa nói như thế, sắc mặt Tề Sương lập tức xụ xuống, đôi mắt anh khí lại trở nên âm u lạnh lùng hơn.
“Sao vậy?”
Vân Nhiễm nhận ra sắc mặt Tề Sương đột nhiên thay đổi, lập tức dò hỏi xem sao, nhưng người kia lại quay mặt đi, không nhìn Vân Nhiễm nữa.
“Người kia là đồ đầu gỗ, cho ôn nhu, nhưng không cho tâm.”
Tề Sương thở dài, nhấc ngân long thương bên cạnh đeo ở sau lưng, xoay người rời đi.
Vân Nhiễm nhất thời thất thần, chờ phục hồi tinh thần lại, nàng lập tức đuổi theo, hỏi: “Ngươi còn chưa nói là ai.”
Tề Sương quay đầu, nhìn về phía Vân Nhiễm, trong mắt càng thêm oán hận.
“Là ai không quan trọng, qua mười ngày nữa ta phải về Thiết Kỵ Quan.”
Nhìn thấy sắc mặt Tề Sương trở nên lạnh lùng, Vân Nhiễm không dám truy hỏi nữa, nhưng có lẽ người này là người ở kinh thành, nếu không sao nàng nói trở về Thiết Kỵ Quan, người này lại không quan trọng nữa?
Tuy Vân Nhiễm không nói, nhưng đáy lòng lại âm thầm nghĩ, muốn tìm ra người này là ai, nàng rất để ý chuyện này, hơn nữa trong lòng có một loại đau nhói khó chịu, không nói ra được là cảm giác gì, nhưng rất không thoải mái.
Sau đó nàng đi tìm rất nhiều người, nhưng vẫn luôn không có bất kì manh mối gì, người Tề Sương yêu rốt cục là ai, nàng không có chút đầu mối nào.
Lại sau đó, Tề Sương nói người nàng thích là nữ tử, não Vân Nhiễm gần như cũng bị nổ tung... Trong lòng hưng phấn kì lạ, lại có một ít lo lắng, phức tạp vô cùng.
Sau khi Văn Đế băng hà, Tề Sương nói vết thương cũ của mình tái phát, ở lại Kim Lạc Thành dưỡng thương. Khoảng thời gian này, Vân Nhiễm vẫn luôn chạy tới phủ của Tề Sương, Nam Thiển Mạch cũng cho phép nàng nghỉ.
“Còn đau không?”
Vân Nhiễm nhìn từng vết thương lớn nhỏ trên người Tề Sương, trong lòng hơi đau, mũi chua xót, nàng không biết những thương tích đã kết vảy này còn đau không, nhưng, nàng lại đau lòng.
“Không đau.”
Tề Sương đỏ mặt, kéo xiêm y, mỗi ngày Vân Nhiễm đều đến giúp nàng bôi thuốc, mỗi ngày đều sẽ hỏi nàng có đau không, như đồ đầu gỗ, cũng không nói gì khác.
“Nội thương thế nào?”
Vân Nhiễm đưa tay qua, đặt trên mạch đập của Tề Sương, sắc mặt Tề Sương có chút mất tự nhiên, có nội thương nhưng không nghiêm trọng, nhưng Vân Nhiễm này vẫn kiên trì mỗi ngày đều bắt mạch cho mình.
“Không sao rồi, nhưng ngực còn hơi khó chịu.”
Tề Sương biết nếu không nói như vậy, có lẽ chẳng mấy chốc nàng sẽ bị coi là khỏi hẳn, sau đó trở lại Thiết Kỵ Quan.
“Những năm này chinh chiến sa trường... Ngươi... cực khổ rồi.”
Vân Nhiễm nhìn trên mặt Tề Sương đã mất đi vẻ trẻ con, đôi mắt kia đã trở nên sắc bén, nhưng ánh mắt nhìn mình vẫn ôn nhu như vậy...
Có lẽ Vân Nhiễm đã hiểu, nhưng nàng không thể đối mặt, tựa như nếu đâm thủng tầng lụa mỏng ngăn trở kia, sẽ có hồng thủy mãnh thú xông tới.
“Đáng tiếc... Ta vẫn chưa trưởng thành đến mức độ của ngươi.”
Nàng vẫn cho là mình có thể sánh vai đi cùng Vân Nhiễm, nhưng bây giờ Vân Nhiễm là tâm phúc bên cạnh Nam Thiển Mạch, cho dù là đại thần trong triều cũng kính nể nàng một phần, chỉ một Tướng quân nho nhỏ, làm sao có thể so sánh được.
Vân Nhiễm ngẩn ra, bỗng nhiên cười khẽ, nghiêng người kéo Tề Sương lại gần.
“Đủ rồi, như bây giờ là tốt rồi.”
Vân Nhiễm ngửi mùi thơm trên tóc Tề Sương, cảm thụ nhiệt độ của người kia, cảm giác hô hấp của nàng càng ngày càng hỗn loạn.
“Sư tỷ... Ta...!”
Tề Sương muốn nói gì đó, tay Vân Nhiễm đang ôm nàng lại nắm thật chặt, khiến lời nàng vốn muốn nói ra khỏi miệng lại nuốt về trong bụng.
“Sư tỷ... Những năm gần đây, ở trên sa trường, ta chỉ có một niềm tin...”
Tề Sương thở dài, đầu tựa ở trên bả vai Vân Nhiễm, nhắm hai mắt lại.
“Chính là sống sót trở về gặp ngươi.”
Tề Sương nói xong, không tiếp tục nói nữa, mà Vân Nhiễm cũng chỉ trầm mặc...
Tình cảm giữa nữ tử và nữ tử, nàng đã sâu sắc cảm nhận được, mà yêu thương đến từ Tề Sương, nàng cũng có thể cảm nhận được.
“Tề Sương...”
Vân Nhiễm rời khỏi vòng tay Tề Sương, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc của Tề Sương ra sau tai, ôn nhu nở nụ cười.
“Chúng ta cách biệt chín tuổi... Đây là khoảng cách ta vẫn không dám vượt qua, ngươi trẻ tuổi như vậy, tương lai còn có rất nhiều người đang đợi ngươi...”
Vân Nhiễm vừa nói ra lời này, đã khiến Tề Sương rơi nước mắt, nàng liều mạng lắc đầu, dường như muốn phủ nhận, lại giống như vội vã muốn giải thích gì đó.
“Nhưng... Ta phát hiện... Hóa ra ta chờ ngươi lớn lên... Cũng đã chờ rất nhiều năm...”
Vân Nhiễm cười khẽ, nghiêng người hôn lên khóe miệng Tề Sương, môi hai người đều đang khẽ run, trong lòng vô cùng căng thẳng.
“Đầu gỗ, thông suốt rồi.”
Vân Nhiễm hơi đỏ mặt, chợt nhớ tới Tề Sương nói người kia đầu gỗ 'cho ôn nhu, nhưng không cho tâm'. Bây giờ nàng đã cho cả hai, Tề Sương sẽ cho nàng cái gì?
“Sư tỷ... Ta rốt cục cũng chờ được ngươi.”
Tề Sương vừa cười vừa khóc, chủ động hôn lên môi Vân Nhiễm...
Hóa ra nước mắt cũng có thể ngọt ngào vô cùng...