Vân Nhiễm ngồi trong hậu viện Bích Lạc Cung, bình tĩnh chính mình lại, mặc cho ánh trăng chiếu xuống trên người nàng.
Tình cảm của Nam Thiển Mạch đối với Cung Huyền Thanh, tình cảm của Vân Thiển đối với Hoa Nguyệt Lang...
Nữ tử cùng nữ tử... Thật sự có thể sao?
Thậm chí ngay cả Tề Sương cũng nói nàng yêu thích một nữ tử...
Sau khi nàng biết Tề Sương có người trong lòng, nàng liền không ngừng muốn tìm ra người kia là ai, tâm tình hỗn loạn, sau khi nàng nói mình thích nữ nhân, chính mình lại càng rối loạn hơn...
Bản thân nàng cũng không hiểu loại tâm tình này, nhiều năm qua tĩnh tu, dường như đã trôi hết theo nước chảy.
Chẳng lẽ, chính mình đối với Tề Sương cũng có loại ý nghĩ kia sao?
“Cung chủ.”
Lúc này một đệ tử vội vã đi tới, hướng về phía Vân Nhiễm chắp tay.
“Ừm, sao vậy?”
Vân Nhiễm đứng lên, nhìn vẻ mặt tái nhợt của đệ tử kia, trong lòng cũng bắt đầu trở nên cảnh giác.
“Các chủ Tuyệt Âm Các giết một số đệ tử hành tẩu bên ngoài của chúng ta, để lại một người sống sót trở về gửi lời.”
Vân Nhiễm vừa nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, đồng tử ôn hòa trở nên âm trầm, thậm chí còn mang theo nghiêm túc đến lạnh lẽo.
“Nói gì?”
Ngữ khí Vân Nhiễm vẫn bất biến, nhưng đệ tử kia hiểu rõ nàng, cũng nghe được ra trong giọng nói của nàng có hàn ý cùng phẫn nộ.
“Nàng nói, ngày mai giờ Tý, muốn ước chiến Cung chủ trong miếu Địa Tạng Bồ Tát ở ngoại ô Kim Lạc Thành.”
Ngoại ô Kim Lạc Thành có một toà miếu Địa Tạng Vương Bồ Tát cũ nát, trước kia hương hỏa cường thịnh, các tín đồ còn mạ vàng cho tượng Bồ Tát, sau đó sơn tặc thấy tiền nổi máu tham, cướp sạch toà miếu thờ này, còn giết hết thiện nam tín nữ ngày đó tới thăm viếng, vì vậy toà miếu thờ này liền bị vứt bỏ.
“Được, ta đồng ý.”
Vân Nhiễm nhếch miệng lên một ý cười tà mị, đã lâu không thả lỏng gân cốt, ở trong cung lâu, mang một bộ mặt nạ trầm ổn lâu, nàng gần như đã quên mất mình là người trong giang hồ, hơn nữa... là truyền thuyết tà mị bất kham kia trong chốn giang hồ.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Hôm nay Cung Huyền Thanh đến nhà bếp nhỏ bận rộn, Ninh Nhi vốn cho rằng mình chỉ làm trợ thủ giúp Cung Huyền Thanh, nhưng lần này nàng lại đứng ở một bên, chỉ dạy mình bình thường làm điểm tâm thế nào.
“Chủ nhân, người không tự làm sao?”
Bình thường đều là Cung Huyền Thanh tự mình làm đưa tới Phượng Loan Cung, nhưng hôm nay lại không động thủ.
“Không, hôm nay bản cung dạy ngươi làm.”
Cung Huyền Thanh chỉ nhàn nhạt cười, sau đó tay nắm tay, đem quá trình chế tác từ lớn tới nhỏ đều dạy cho Ninh Nhi, cũng may Ninh Nhi học tốt, rất nhanh sẽ làm được.
Cung Huyền Thanh nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị cũng gần như tự làm, liền cười để Ninh Nhi ngừng tay.
“Chủ nhân, sau này người không làm nữa sao?”
Ninh Nhi ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, thân là một Thái phi, không thể lúc nào cũng vào nơi nhà bếp nhỏ khói dầu này được.
Lúc Cung Huyền Thanh nghe được vấn đề này, nụ cười nhất thời cứng tại khóe miệng, Ninh Nhi vừa nhìn vậy còn tưởng chính mình hỏi sai chuyện gì rồi, lúc đang muốn nói gì đó, Cung Huyền Thanh lại mở miệng.
“Nếu ngày sau thân thể bản cung có gì không khỏe hoặc là... Ngươi có thể làm tốt, đưa tới cho Thái hoàng Thái hậu.”
Cung Huyền Thanh lấy tay sờ sờ đầu Ninh Nhi, ánh mắt mang theo sủng nịch, nụ cười ở khóe miệng cũng trở nên ung dung, chỉ là lại mang theo chút cay đắng.
“Chủ nhân, Thái hoàng Thái hậu đến rồi, đang chờ ở đại sảnh.”
Cung Huyền Thanh thấy cung nữ ngoài cửa bẩm báo, liền trả lời một câu, sửa sang lại dung nhan, sau đó đi vào trong đại sảnh.
Lúc hai người gặp mặt, nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương, đều lơ đãng nở nụ cười hiểu ý, khách sáo nói mấy câu xong hai người liền khiển lui cung nữ bên người, lúc này mới được thuộc về không gian bí mật của hai người.
“Thiển Mạch, ta nhớ nàng.”
Bên người không còn ai, Cung Huyền Thanh liền dán vào, ôm lấy Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch hiển nhiên không biết làm thế nào, chỉ là cũng không từ chối Cung Huyền Thanh thân mật.
“Cung Huyền Thanh, chúng ta hình như còn chưa chính thức cùng một chỗ.”
Nam Thiển Mạch không nhịn được nhắc nhở Cung Huyền Thanh một câu, gần đây hành động của người này thực sự là... ngọt ngào đến có chút quá phận.
“Sau khi cùng một chỗ, tất nhiên có những chuyện khác có thể làm.”
Cung Huyền Thanh dán vào lỗ tai Nam Thiển Mạch thổi khí, hương thơm cùng âm thanh có chút mong manh của nàng khiến xương cốt Nam Thiển Mạch dường như muốn mềm ra.
“Có phải đối với nàng quá tốt, nàng liền bắt đầu làm càn?”
Nam Thiển Mạch chậm rãi nói một câu, lúc này Cung Huyền Thanh mới ngoan ngoãn buông lỏng tay ra, giơ hai tay lên như thể đầu hàng.
Nam Thiển Mạch cười khẽ, ngồi xuống, nói: “Nàng... có muốn biết chút chuyện của ta không?”
Cung Huyền Thanh cũng ngồi xuống theo, rót trà cho Nam Thiển Mạch, nói: “Chuyện gì của nàng?”
“Ta cùng Trấn Quốc Tướng quân.”
Nam Thiển Mạch vừa nói như thế, tay Cung Huyền Thanh đang rót trà ngừng lại, suýt chút nữa đổ nước trà.
“Ta muốn biết.”
Cung Huyền Thanh sâu kín nói một câu, Nam Thiển Mạch liền bắt đầu nói nàng cùng Tề Anh Đạo quen biết thế nào, làm sao hắn lại đối tốt với mình, lại làm sao đề nghị chờ mình cao chạy xa bay, vì bảo toàn cho mình, mười năm Thiết Kỵ Quan không một lời oán hận, nói xong lời cuối cùng Nam Thiển Mạch thở dài.
“Có lẽ... Từ đầu đến cuối ta đều phụ hắn.”
Nam Thiển Mạch nói xong, Cung Huyền Thanh liền kéo tay Nam Thiển Mạch qua, nhẹ giọng nói: “Ta thật sự rất đố kị Tề Anh Đạo, đố kị hắn tham gia vào quá khứ của nàng, thậm chí có thể vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, đố kị nàng sẽ vì hắn mà thở dài.”
Nam Thiển Mạch sau khi nghe xong, đưa tay nhéo nhéo mũi Cung Huyền Thanh, cưng chiều nói: “Nàng chính là đồ tiểu thố tinh*.”
*tiểu thố tinh: thố là dấm/ghen tuông, ý là yêu tinh ghen tuông
Cung Huyền Thanh bị nhéo mũi, mặt lại đỏ lên, nàng không biết hóa ra Nam Thiển Mạch còn có thể làm ra hành động sủng nịch mình như vậy.
“Cũng không biết là ai nghe thấy ta ở Vũ Phi Cung, liền vội vã đến ngay lập tức.”
Nam Thiển Mạch vừa nghe lời nói của Cung Huyền Thanh, cả mặt đỏ lên, ngay cả ánh mắt cũng đều trở nên mất tự nhiên.
“Ta không có.”
Nam Thiển Mạch kiên quyết phủ nhận, Cung Huyền Thanh cũng không dây dưa, biết nàng da mặt mỏng không chịu nổi trêu chọc, liền nắm lấy tay nàng ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Nàng nói cho ta những thứ này, là định thừa nhận tất cả, sau đó tiếp nhận ta sao?”
Ánh mắt Cung Huyền Thanh tràn ngập mong đợi nhìn Nam Thiển Mạch, đáp án kia như đã chờ đợi nửa đời vậy, thế nhưng nàng nguyện ý chờ.
“Hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, nàng cảm thấy ta còn có thể làm sao?”
Nam Thiển Mạch hờn dỗi nhìn Cung Huyền Thanh một chút, chỉ thấy ngay cả đôi mắt Cung Huyền Thanh cũng đều đang cười, rất giống một con hồ ly đang mãn nguyện.
Cung Huyền Thanh nghiêng người qua, ngậm lấy môi Nam Thiển Mạch, nhẹ hôn tới lui, một lúc sau, mới buông Nam Thiển Mạch ra.
“Ta là nữ tử, ta là con dâu của nàng, nàng đều không để ý sao?”
Mắt Cung Huyền Thanh đỏ hồng nhìn Nam Thiển Mạch, nàng sống nhiều năm như vậy mới biết được, hóa ra vui vẻ cũng sẽ khiến cho một người muốn khóc.
“Để ý, nhưng mà Cung Huyền Thanh, ta lại quan tâm nàng hơn.”
Vô số đêm, Nam Thiển Mạch đều bị những vấn đề này quấn quanh, thế nhưng, so với những ràng buộc kia, người trước mắt này, có lẽ lại càng đáng giá để mình nắm giữ.
Nước mắt Cung Huyền Thanh tràn đầy viền mắt chảy xuống, có vui sướng, lại càng nhiều hơn cay đắng.
“Nam Thiển Mạch, có nàng là may mắn cả đời này của ta, ta đến chết... cũng sẽ không quên nàng.”
Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch không nói ra được lời tâm tình lộ liễu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
“Đừng nói chết, ta không thích.”
Cung Huyền Thanh ôm lấy Nam Thiển Mạch thật chặt, như vậy nàng mới không nhìn thấy vẻ mặt của mình, nàng mới có thể không kiêng kị mà ở trong lòng Nam Thiển Mạch kéo xuống hết thảy mặt nạ.
Nam Thiển Mạch ở lại tẩm cung Cung Huyền Thanh thêm nửa khắc, liền rời khỏi, mà lúc mới vừa trở lại Phượng Loan Cung, một bóng đen đã từ trên xà nhà vọt xuống.
“Chủ nhân, mật thám Ly Thương Châu có báo cáo, nhưng... là huyết thư.”
Ảnh vệ kia chậm rãi nói, mà Nam Thiển Mạch nhíu mày lại, sắc mặt có chút tái nhợt, huyết thư là thứ cuối cùng của mật thám trước khi chết, dùng huyết thư cũng là để nói cho người nhận thư, những mật thám chi bộ đều đã chết hết, mới phải dùng đến.
“Nói cái gì?”
Nam Thiển Mạch nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, như đang cảm thấy tiếc hận vì mật thám đã chết.
“Phong Tử Dạ hắn, có tư binh.”
Một câu nói này, như một tảng đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng, chấn động tới dâng trào bọt nước.
“Địa điểm, nhân số?”
Nam Thiển Mạch vẫn bình tĩnh như cũ, kết quả này, nàng có nghĩ tới, nhưng nàng lại không nghĩ ra Phong Tử Dạ có thể thông qua đâu có được tư binh...
Vào thời khắc này, Nam Thiển Mạch nghĩ đến một người, Nhị Hoàng tử Tô Diệc Nho của Bắc Thần Quốc... hoàng tử vẫn luôn cùng Phong Tử Dạ gửi thư qua lại.
“Không rõ, lời cuối cùng truyền đến, cũng chỉ có tin tức này.”
Ảnh vệ cúi đầu nói, Nam Thiển Mạch ngồi xuống, lông mày nhíu chặt.
“Gửi tiền an ủi đến cho người nhà của mỗi mật thám, không cần tiếp tục phái mật thám tới nữa, đã đánh rắn động cỏ chỗ Phong Tử Dạ rồi.”
Nam Thiển Mạch đỡ trán, mất đi một nhóm trợ thủ giỏi, hơn nữa còn đã kinh động tên điên Phong Tử Dạ kia...
“Rõ.”
Nam Sở Quốc, ngoại ô Kim Lạc Thành, miếu Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Lưng Vân Nhiễm quay về cửa, mặt hướng về Phật tượng đã nát vụng, nhìn xung quanh bừa bộn và bẩn thỉu, không khỏi thở dài.
“Ta không thích những chỗ bẩn, không bằng tốc chiến tốc thắng?”
Vân Nhiễm nói xong, một kiếm quét lên trên ngói, một mảng lớn mái nhà theo đó mà rơi xuống, một nữ tử mặc áo đen mang mặt nạ liền xuất hiện trước mặt Vân Nhiễm.
“Như ngươi mong muốn.”
Lãnh Mặc Ngôn ra tay cực nhanh, ba cây đoạt phách châm nhiễm tử quang bay ra từ trong tay, Vân Nhiễm nghiêng người tránh sang, Lãnh Mặc Ngôn đã đi tới trước mặt nàng, lúc Vân Nhiễm tưởng nàng muốn đánh một chưởng vào người mình, từ trong tay áo Lãnh Mặc Ngôn lại bay ra một cây kiếm toàn thân trắng như tuyết, đôi mắt Vân Nhiễm lạnh lẽo, thân pháp cực nhanh né qua kỳ chiêu của Lãnh Mặc Ngôn.
Một chiêu không được, Lãnh Mặc Ngôn lập tức xoay người, Tuyết Ảnh Kiếm trong tay như rắn quấn về phía Vân Nhiễm, có điều Vân Nhiễm trái tránh phải tránh, cũng không ra chiêu, ngay lúc Lãnh Mặc Ngôn chuẩn bị ra chiêu thứ ba, nàng vọt lên phía trên Phật tượng đã vỡ vụn, rút ra từ bên hông một nhuyễn kiếm tử sắc.
“Đối phó ngươi, không cần Vô Kiếm.”
Tử Hà Kiếm trong tay Vân Nhiễm động tác kì quái, thay đổi khó lường, người kia sử dụng kiếm lại linh hoạt như đang dùng roi, khiến Lãnh Mặc Ngôn không dám tùy tiện áp sát, trong nháy mắt rơi xuống hạ phong.
Mấy chiêu hạ xuống, kiếm của Vân Nhiễm quá nhanh, đã cắt vào vài chỗ trên da thịt Lãnh Mặc Ngôn, nhiễm phải vết máu loang lổ.
“Nhưng ngươi cũng đã coi thường ta.”
Lãnh Mặc Ngôn thu hồi Tuyết Ảnh Kiếm, bắn ra năm thanh sắt có kích thước khác nha từ trong tay áo, cũng không hướng về phía Vân Nhiễm, mà là hướng về phía sáu cây cột trong miếu thờ.
Không chờ Vân Nhiễm hiểu được nàng đang làm gì, Tuyết Ảnh Kiếm trong tay Lãnh Mặc Ngôn lần thứ hai ra khỏi vỏ, thân hình lóe lên nhưng lại đi tới phía trên mỗi thanh sắt, dùng Tuyết Ảnh Kiếm gõ, phát ra âm thanh lanh lảnh, mà thân ảnh nàng cực nhanh, vọt qua mỗi một thanh sắt, lại tấu ra một đoạn giai điệu, một đoạn giai điệu dường như muốn mê hoặc người khác vào.
Đầu Vân Nhiễm hơi choáng váng, cảm giác âm thanh liên miên không dứt kia đang xuyên vào trong tai mình, không chói tai, nhưng quanh quẩn ở trong đầu không tiêu tan, giống như hóa thành vài đạo chân khí làm rối loạn ở bên trong.
“Chịu chết đi!”