Cung Huyền Thanh từ sau ngày đó, đã không còn khóc nữa, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chỉ là cũng không cười nữa.
“Chủ nhân, nên đổi thuốc rồi.”
Ninh Nhi nhẹ nhàng nói một câu, Cung Huyền Thanh đáp một tiếng, để mặc Ninh Nhi mở băng vải trên cổ tay nàng ra, chỉ là khi băng vải trên cổ tay trái bị xé ra, Cung Huyền Thanh hơi đau đớn ngâm lên một tiếng, nhíu chặt lông mày khiến tay Ninh Nhi không tự chủ run run.
“Ngày ấy rõ ràng đã tốt hơn một chút, sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng, thương tích lại rách ra rồi.”
Nói xong, Ninh Nhi lại bắt đầu khóc, nàng tỉ mỉ chăm sóc Cung Huyền Thanh, không ngờ vết thương trên cổ tay lại rách ra rồi, hơn nữa dường như còn nghiêm trọng hơn so với trước đây, nhờ Ngự y đến xem qua bọn họ cũng hoàn toàn bó tay, chỉ có thể để Ninh Nhi mỗi ngày tới lấy thuốc đổi cho Cung Huyền Thanh, ngoài ra bọn họ cũng không thể làm gì.
“Không sao, dù sao cũng phế bỏ, lành lại sớm hay muộn cũng không khác gì.”
Cung Huyền Thanh an ủi Ninh Nhi, mình bị thương, nha đầu này còn đau lòng hơn cả mình, ở trong cung này, có lẽ cũng chỉ Ninh Nhi có thể cho mình một chút ấm áp.
Ninh Nhi không nói lời nào, bởi vì nàng cũng nghẹn ngào đến không thể nói chuyện được, băng bó cẩn thận xong, Ninh Nhi dọn dẹp một chút, nói muốn chuẩn bị đồ ăn cho Cung Huyền Thanh, liền rời khỏi.
Cung Huyền Thanh nhìn thấy Ninh Nhi rời đi, lúc này mới thở dài, mình lúc nào cũng sợ đau đớn như vậy, hơn nữa loại đau đớn này Nam Thiển Mạch mang đến cho mình, giống như có ma lực khác thường, đó là đau đớn hoảng sợ sâu tận xương tủy.
Mấy ngày nay Cung Huyền Thanh bình tĩnh lại không ít, bỗng nhiên nàng nhớ tới xét xử của Lãnh Mặc Ngôn đối với mình lúc ấy, là đánh gãy gân tay gân chân ném tới Vô Đầu Cốc, đến bây giờ nàng mới dần hiểu ra, đây là cơ hội cuối cùng Lãnh Mặc Ngôn cho mình, nếu nàng thật sự muốn giết mình, chấm dứt tại chỗ chẳng phải nhanh gọn hơn sao, cần gì phải tốn công tốn sức.
Hơn nữa tuy nói là đánh gãy gân tay gân chân, thế nhưng Cung Huyền Thanh vẫn có thể sử dụng một chút lực, đặc biệt là sau khi đổi thuốc mỗi ngày, nàng có thể cảm giác được tay chân đều có thể dùng lại được chút lực, nàng liền biết ngày đó Lãnh Mặc Ngôn không hề xuống tay ác độc, chỉ là...
Ánh mắt Cung Huyền Thanh rơi xuống tay trái của mình, khoảng thời gian này là thời kì dưỡng bệnh quan trọng nhất của nàng, nhưng mấy ngày trước, một động tác của Nam Thiển Mạch, tuyên cáo tay trái của nàng hoàn toàn phế bỏ.
Chỉ có thể dùng một chút lực, nhưng sức lực kia so với lão nhân già nua còn yếu hơn.
Cung Huyền Thanh nở nụ cười... Nàng không oán trách Nam Thiển Mạch, nàng muốn gì, mình cũng có thể trả lại cho nàng, chỉ có không trả nổi trái tim kia.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Nam Thiển Mạch nhìn thư tín trên tay, nhìn một lần lại một lần, xác nhận chính mình không nhìn lầm xong, mới trả thư kiện cho Vân Nhiễm.
“Thì ra là như vậy...”
Nam Thiển Mạch nhấp trà, khóe miệng mang theo một ý cười giảo hoạt như lão hồ ly.
“Mời Thái hoàng Thái hậu phân phó.”
Vân Nhiễm nhìn ý cười trên khóe miệng Nam Thiển Mạch, liền biết trong lòng nàng có tính toán, chỉ là Nam Thiển Mạch lại mở miệng.
“Không vội, trước hết để chúng ta xem một vở kịch lớn đã, nhờ Nguyệt Lang tiếp tục giám thị.”
Nam Thiển Mạch nói xong, đột nhiên nhìn thấy cung nữ cầm một bao giấy dầu đi vào.
“Thái hoàng Thái hậu.”
Cung nữ kia cầm bao giấy dầu, lông mày Nam Thiển Mạch nhíu lại, hỏi: “Ai đưa tới?”
“Là nô tì Ninh Nhi của Thừa Thiên Cung.”
Vừa nghe đến Thừa Thiên Cung, tâm Nam Thiển Mạch liền đau đớn âm ỉ, một cảm giác nóng nảy dấy lên trong lòng.
“Ném đi, bảo nàng sau này không cần đưa tới nữa.”
Nam Thiển Mạch nói xong, vừa muốn rời đi, cung nữ kia lại mở miệng nói: “Nô tì cũng không muốn nhận, có điều nàng nói là chủ nhân Thừa Thiên Cung phân phó, nô tì mới nhận lấy.”
Nam Thiển Mạch nghe xong, nhìn bao giấy dầu kia, bỗng nhiên nhớ tới đêm tuyết Văn Đế lâm trọng bệnh, người kia cầm những điểm tâm này, ở trong tuyết giữ cho mình một đêm, nàng vẫn luôn nhớ tới, một ánh mắt kia, cho nàng biết bao ấm áp.
Nam Thiển Mạch tiếp nhận bao giấy dầu kia, liếc nhìn điểm tâm trong bao giấy dầu, nói: “Nếu không có độc, các ngươi chia nhau ăn đi!”
Nam Thiển Mạch đẩy bao giấy dầu kia trở lại trong lòng cung nữ, nói đến độc, cung nữ kia làm sao còn dám ăn, chỉ là nàng làm thế nào cũng không nghĩ ra chủ nhân Thừa Thiên Cung sao lại đi hạ độc Nam Thiển Mạch.
“Bãi giá Thừa Thiên Cung.”
Nam Thiển Mạch nói xong, Vân Nhiễm lập tức đi theo phía sau, cảm thấy không đành lòng, nói: “Thái hoàng Thái hậu, có lẽ Cung Huyền Thanh chỉ có ý tốt.”
Nam Thiển Mạch cười lạnh một tiếng, sâu xa nói: “Ngày ấy nàng nói là trở về giết ai gia, ai gia không thể không đề phòng.”
Vân Nhiễm nhất thời nghẹn lời, theo sau vài bước, cuối cùng ngừng bước chân, Nam Thiển Mạch quay đầu nhìn về phía Vân Nhiễm, nàng biết Vân Nhiễm có lời muốn nói.
“Thái hoàng Thái hậu không tin lời nàng nói yêu người, nhưng lại tin lời nàng nói muốn giết người, đây là vì sao?”
Vì sao? Nam Thiển Mạch trong nháy mắt đó cũng không rõ vì sao...
Dường như chỉ có như vậy, oán hận trong lòng nàng mới có chỗ phát tiết...
Nam Thiển Mạch trầm mặc, quay đầu, đi về hướng Thừa Thiên Cung.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
“Chủ nhân, người xem đóa hoa nhỏ này lớn lên rất đẹp.”
Hôm này Ninh Nhi cầm một bồn hoa nhỏ đến, mỗi ngày nàng đều sẽ dùng cách khác nhau muốn trêu chọc Cung Huyền Thanh vui vẻ, Cung Huyền Thanh đương nhiên sẽ không không nể mặt mũi, cuối cùng nàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Ngươi cũng xinh đẹp giống đóa hoa nhỏ này vậy, không biết lang quân nào sẽ có phúc phận, có thể lấy được Ninh Nhi của chúng ta về nhà làm vợ.”
Cung Huyền Thanh mới vừa nói xong, Ninh Nhi lại oa một tiếng bật khóc, đứt quãng nói: “Chủ nhân đừng đuổi Ninh Nhi đi, Ninh Nhi muốn ở cạnh chủ nhân cả đời.”
Cung Huyền Thanh hơi sửng sốt, nàng chỉ nói đùa một chút, nha đầu này còn tưởng là thật, chỉ là cả đời? Ai thật sự có thể ở cạnh ai cả đời đây.
“Thái hoàng Thái hậu giá đáo —— “
Ninh Nhi vừa nghe Thái hoàng Thái hậu đến, lập tức lau khô nước mắt, đứng ở bên giường.
“Các ngươi đều lui xuống.”
Vẫn là câu này, nhưng Ninh Nhi lại hơi sợ, nàng liếc mắt nhìn Cung Huyền Thanh, từ sau ngày ấy Nam Thiển Mạch đến, thương tích trên cổ tay trái Cung Huyền Thanh liền nặng hơn, làm sao nàng có thể không nghĩ là Nam Thiển Mạch đã xuống tay.
“Lui xuống trước.”
Nhìn Ninh Nhi đứng bất động, Vân Nhiễm tốt bụng lôi kéo tay Ninh Nhi, mang theo nàng ra ngoài.
Nam Thiển Mạch ngồi vào mép giường, nhìn gương mặt không biểu tình của Cung Huyền Thanh, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
“Không có gì để nói sao?”
Cung Huyền Thanh cũng lập tức nở một nụ cười nhạt, nói: “Ngươi muốn nghe cái gì?”
Khoảng thời gian này Nam Thiển Mạch đã sai người điều tra Ma Hồ của Tuyệt Âm Các, hoàn toàn chính là Cung Huyền Thanh, nhưng kết quả điều tra làm cho nàng vô cùng phẫn nộ, nhiệm vụ của nàng ta vẫn luôn rất khó giải quyết, nhất định phải đánh vào bên trong, ẩn núp ở bên cạnh mục tiêu của nhiệm vụ, lợi dụng tình cảm để hoàn thành nhiệm vụ... Ma Hồ, trước giờ chưa từng lưu tình.
“Nói về ngươi xem, Ma Hồ.”
Ngữ khí Nam Thiển Mạch vẫn bình tĩnh, chỉ là Cung Huyền Thanh có thể nghe ra được sự lạnh lẽo trong giọng Nam Thiển Mạch.
“Lừa người, giết người.”
Cung Huyền Thanh dùng bốn chữ tổng kết cái danh Ma Hồ khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật trên giang hồ kia, trên giang hồ lưu truyền nhiều thứ phức tạp quỷ quyệt như vậy, Cung Huyền Thanh làm cũng chỉ là hai chuyện này.
“Có phải vì nhiệm vụ, ngươi cũng có thể kết giao với bất kì kẻ nào? Có thể leo lên giường của bất kì ai?”
Nam Thiển Mạch vốn không muốn nói những câu này, nhưng nghe được nàng ta nói hai chữ 'lừa người' kia, oán hận cùng phẫn nộ trong lòng đã thiêu đốt sạch lí trí của nàng đến chẳng còn lại gì, thậm chí bây giờ nàng không còn cảm thấy mình là Nam Thiển Mạch nữa.
Cung Huyền Thanh nghe được câu này, đầu tiên là không thể tin được trợn to hai mắt nhìn Nam Thiển Mạch, sau đó rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, ý cười bên khóe miệng càng ngày càng sâu, thậm chí bật cười thành tiếng.
“Nam Thiển Mạch, bây giờ ngươi mới biết sao? Ta leo qua giường của Đại Tướng quân Bắc Thần Quốc, leo qua giường nhi tử của ngươi, leo qua giường của ngươi, còn có rất nhiều người ngươi không biết.”
Cung Huyền Thanh mới nói xong, Nam Thiển Mạch liền đưa tay bóp lấy cổ Cung Huyền Thanh, mà Cung Huyền Thanh vẫn đang cười, thậm chí khóe mắt cũng cười ra cả nước mắt.
Nhìn thấy sắc mặt Cung Huyền Thanh đỏ lên, Nam Thiển Mạch mới buông tay ra, Cung Huyền Thanh lướt thân thể tới, cười nói: “Giết ta đi, sao không giết ta đi?”
“Sợ bẩn tay của ta.”
Nam Thiển Mạch chán ghét lau sạch tay, sau đó lạnh lùng nhìn Cung Huyền Thanh, chỉ thấy khóe miệng nàng vẫn mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng trống rỗng, giống như đã mất đi hồn phách.
Tâm Nam Thiển Mạch rất đau, dường như không thở nổi, tay nàng khẽ run, trong nháy mắt đó, nàng đúng là hận không thể giết chết Cung Huyền Thanh, nhưng lúc nhìn đến nước mắt ở khóe mắt nàng ta, nàng lại dừng tay.
“Sao phải nói di ngôn như vậy.”
Nam Thiển Mạch, ta yêu nàng...
Nếu như trước khi ta chết, miệng vẫn nói yêu nàng, nàng có tin ta không?
“Không phải ngươi nói, ta trở về là có mục đích sao, nếu ta không nói như vậy, làm sao trở về được?”
Cung Huyền Thanh cúi đầu cười khẽ, ngay lúc Nam Thiển Mạch xoay người, một giọt lệ từ khóe mắt của nàng chảy xuống, khiến cho nụ cười kia càng trở nên cay đắng.
“Ngươi có còn nhớ, ngươi đã nói mất đi một người thật sự rất dễ, một câu nói là đủ rồi.”
Nam Thiển Mạch yếu ớt nói, cảm xúc thống khổ, ẩn nhẫn khiến toàn thân nàng cũng đang run rẩy.
“Tại sao ngươi còn phải làm như vậy?”
Nói xong, Nam Thiển Mạch liền rời đi, còn Cung Huyền Thanh ngẩng đầu, ngửa đầu cười khẽ, nước mắt lại chảy ra, không ngừng rơi xuống.
“Nam Thiển Mạch, sao ta lại không hề biết miệng của nàng, hóa ra có thể đả thương người sâu vô cùng đây?”
Nam Sở Quốc, đáy vực Thiên Tuyệt Nhai, Tuyệt Âm Các.
Lãnh Mặc Ngôn nhìn Quỷ phù trước mắt, bên trong mỹ ngọc màu trắng có từng tia từng tia đỏ đang di chuyển, giống như máu, nhưng Lãnh Mặc Ngôn biết, đó là trùng, hơn nữa là cổ trùng của Chúc Man Quốc.
Nàng mới biết cái gọi là Quỷ binh dưới trướng Quỷ phù, hóa ra là dùng cổ trùng để thao túng người chết sống lại, bọn chúng không có khả năng suy nghĩ, sẽ không đau, sẽ không sợ, sẽ không già đi, sức mạnh vô cùng lớn, cách duy nhất khiến bọn chúng chết đi chính là chém đứt đầu chúng, bởi vì cổ trùng sống ở trong đầu của bọn chúng, không có cổ trùng khống chế đầu, thân thể tất nhiên sẽ mất đi động lực.
Chỉ là tuy Nam Thiển Mạch thủ đoạn tàn nhẫn, cũng không dùng nhiều người như vậy để chế thành Quỷ binh, lí giải duy nhất chính là Khang Đế, kẻ kia si mê cổ thuật, Quỷ binh này khả năng rất lớn chính là do hắn chậm rãi tạo dựng lên.
Nàng nhẹ nhàng mở bạch ngọc ra, đây là viên ngọc do hai khối ngọc hợp thành, thiếu mất một khối cũng không thể khởi động Quỷ binh, nàng tin rằng ngày đó nhất định là Khang đế cầm một khối, Nam Thiển Mạch cầm một khối để ngăn chặn Khang Đế dùng Quỷ binh dẫn đến trăm mạng lầm than, sau khi Khang Đế băng hà, Nam Thiển Mạch liền được hoàn chỉnh một khối.
“Các chủ.”
Vũ Nhất ôm quyền hướng về Lãnh Mặc Ngôn, âm thanh trong trẻo, kéo Lãnh Mặc Ngôn trở lại từ trong suy nghĩ xa xôi.
“Huyền Thanh không sao rồi.”
Sau khi Lãnh Mặc Ngôn nghe xong, trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ đáp một tiếng, vừa muốn để Vũ Nhất lui ra, nhưng Vũ Nhất lại mở miệng lần nữa.
“Các chủ... Ta muốn ở lại trong cung một thời gian.”
Lãnh Mặc Ngôn nghe xong, hơi nheo mắt lại, hỏi: “Vì sao?”
Lúc này Vũ Nhất quỳ xuống, trong lòng Lãnh Mặc Ngôn buồn bực, đi về phía trước mấy bước.
“Thuộc hạ yêu một người.”
Nghe đến đó, Lãnh Mặc Ngôn dừng bước, lạnh lùng nhìn Vũ Nhất.
“Ta muốn dùng thời gian còn lại, nhìn nàng từ xa...”
Lãnh Mặc Ngôn nghe xong, lại yên lặng một lúc, qua hồi lâu, nàng mới mở miệng.
“Lần này lĩnh Quỷ binh trở về Thần Chỉ Quốc, sẽ phải có một trận chiến sinh tử, đến lúc đó sống chết đều do ý trời, nếu còn bận lòng, vậy ngươi đi đi.”
Lãnh Mặc Ngôn tưởng chính mình sẽ nổi giận, nhưng không có, thậm chí cảm thấy hổ thẹn...
Đôi khi dứt bỏ, luôn khiến người ta quên mất rất nhiều thứ... tỷ như những người đáng được trân trọng bên cạnh mình.
“Cảm ơn Các chủ... Cảm ơn...”