Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Sau khi Nam Thiển Mạch lâm triều xong, liền tới Càn Hòa Điện thương nghị quốc sự cùng Vũ Đế, mãi đến chạng vạng mới từ Càn Hòa Điện trở về Phượng Loan Cung, vốn muốn trực tiếp tới Thừa Thiên Cung gặp người kia, nhưng cả người khó chịu, cuối cùng vẫn chọn về Phượng Loan Cung tắm rửa trước một phen.
Chỉ là nàng vừa mới bước chân vào tẩm cung Phượng Loan Cung, ảnh vệ liền vọt vào.
“Thái hoàng Thái hậu, có thư gửi.”
Nam Thiển Mạch và Vân Nhiễm liếc nhau một cái, Nam Thiển Mạch đưa tay tiếp nhận, cảm thấy phong thư nặng trĩu, có một vật thể hình nửa cung tròn, nàng nở nụ cười, mở phong thư ra, chỉ thấy bên trong có nửa khối Quỷ phù, cùng một tin ngắn gọn.
'Trả lại nửa khối Quỷ phù, Nguyệt Chu Sơn, Lê Thành, Ly Thương Châu.'
Nam Thiển Mạch nhìn lướt qua nội dung bức thư, một câu nói, một địa điểm, khóe miệng hơi gợi lên, nhìn nửa khối Quỷ phù yên ổn nằm trong lòng bàn tay.
“Nàng lại trả cho người nửa khối Quỷ phù sao?”
Vân Nhiễm chậm rãi nói, trong mắt có nghi hoặc.
“Đó là bởi vì Quỷ phù ở trên người nàng đã không còn an toàn nữa.”
Nam Thiển Mạch cười khẽ, tính toán của người kia đúng là gây ra vang động lớn, có điều... vẫn còn hơi kém.
Nam Thiển Mạch chậm rãi cất thư đi, nói: “Đúng là thu hoạch ngoài ý muốn đã đến rồi.”
Từ tiệc mừng thọ của mình mời Phong Tử Dạ tới nay, nàng đã phái người tới Ly Thương Châu tìm hiểu tin tức tư binh, nhưng lại như mò kim đáy biển, làm sao cũng không tìm được chút tin tức nào, nhưng địa điểm trong thư này, có lẽ là đường cùng của Phong Tử Dạ.
“Để Tề Sương mang binh đánh vào Nguyệt Chu Sơn ở Lê Thành, Ly Thương Châu, binh lính đầu hàng thì không giết.”
Giọng Nam Thiển Mạch lạnh lùng, vào những giờ khắc thế này, nàng luôn lơ đãng phát ra khí thế kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy kính nể.
“Rõ.”
Vân Nhiễm đáp một tiếng, Nam Thiển Mạch lại lười biếng chậm rãi xoay người, khóe miệng vẫn luôn duy trì nụ cười nhạt.
Hậu viện của Phong Tử Dạ bốc cháy, có lẽ dã tâm gì cũng không giấu được nữa, người kia quả nhiên là loại người không thể trêu chọc...
“Bãi giá Càn Hòa Điện.”
Nam Thiển Mạch cười khổ, vốn muốn tắm rửa sạch sẽ rồi tới Thừa Thiên Cung gặp người kia, nhưng bây giờ lại có chuyện, nàng không thể không quay lại đi tìm Vũ Đế báo chuyện.
Đêm đó, Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận, tay phải Cung Huyền Thanh đã khá hơn nhiều, chỉ là vẫn chưa thể cầm vật nặng, bình thường cầm chút vật nhẹ nhàng thì không sao, nhưng tay trái hoạt động còn hơi vất vả.
Vết thương ở chân cũng khá hơn nhiều, nhưng để không tạo ra gánh nặng dẫn đến thương thế tăng thêm, Nam Thiển Mạch ra lệnh cấm Cung Huyền Thanh đứng lên, vì vậy bây giờ Cung Huyền Thanh làm gì cũng vẫn ngồi ở trên xe lăn.
Sau khi Nam Thiển Mạch từ Càn Hòa điện trở lại Phượng Loan Cung tắm rửa một phen, đi tới Thừa Thiên Cung cũng đã là buổi tối, lúc nàng đến, Cung Huyền Thanh còn đang ăn bữa tối, mà ngoại trừ cơm trắng ở trước mặt nàng, nàng còn chuẩn bị thêm một cái bát, dường như đã biết hôm nay mình sẽ đến.
Nàng nhìn người kia đã có thể giơ đũa lên gắp thức ăn, trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm.
“Truyền lệnh xuống, ai gia có vài câu tâm sự muốn nói cùng Dao Thái phi, hôm nay ngủ ở Thừa Thiên Cung.”
Cung Huyền Thanh nghe xong, lông mày xinh đẹp nhíu lại, khóe miệng lộ ra nụ cười ngờ vực.
Lúc Nam Thiển Mạch ngồi xuống cùng nàng, Cung Huyền Thanh liền gắp thức ăn vào bát Nam Thiển Mạch.
“Nàng trắng trợn như vậy, không sợ lời đàm tiếu của người khác sao?”
Cung Huyền Thanh cười khẽ, gần đây hành động của Nam Thiển Mạch đúng là càng lúc càng to gan, bây giờ lại còn muốn ngủ ở Thừa Thiên Cung, cũng không biết đám Thái phi đang náo loạn trong hậu cung sẽ nghĩ thế nào.
“Không sợ.”
Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng nếm thức ăn, hôm nay bận rộn cả một ngày, quả thực cũng hơi đói bụng.
“Hôm nay nàng muốn ngủ lại Thừa Thiên Cung... hẳn là muốn làm chuyện gì xấu?”
Đôi mắt xinh đẹp của Cung Huyền Thanh lộ ra ánh sáng mê hoặc, nhìn về phía Nam Thiển Mạch nở nụ cười kiều mị, Nam Thiển Mạch nghe xong, nhất thời bị nghẹn, không khỏi bắt đầu ho khan.
Cung Huyền Thanh lập tức nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng vỗ lưng Nam Thiển Mạch, chờ Nam Thiển Mạch thở ra hơi, lúc này nàng mới mở miệng.
“Nàng đừng nghĩ gì lung tung, ta chỉ muốn ở cạnh nàng nói chuyện phiếm.”
Ngủ lại Thừa Thiên Cung, Nam Thiển Mạch thật sự không nghĩ tới 'chuyện xấu' gì khác, bây giờ bị Cung Huyền Thanh nói vậy, sắc mặt đỏ chót, đúng là có chút thay lòng đổi dạ.
Cung Huyền Thanh nhìn bộ dạng người kia đứng đắn đỏ mặt, trong lòng hơi động, nghiêng người qua thở một hơi bên tai Nam Thiển Mạch.
“Nhưng mà Nam Thiển Mạch, ta muốn, làm sao bây giờ?”
Nam Thiển Mạch nghe xong, lỗ tai hơi rụt lại, sắc mặt càng đỏ thêm, nàng vội vàng dời sự chú ý đi, muốn xua đuổi chấn động tinh thần mà yêu nghiệt Cung Huyền Thanh kia gây ra cho mình.
“Cung Huyền Thanh, nàng ngồi xuống, tổn thương còn chưa lành, không cho phép nghĩ những chuyện này.”
Ngữ khí giống như trách cứ, nhưng mềm mại trong đó, chỉ Cung Huyền Thanh mới có thể hiểu.
Cung Huyền Thanh không nghe lời ngồi xuống, trái lại còn tiến đến bên tai Nam Thiển Mạch nói một câu: “Nam Thiển Mạch, lẽ nào nàng cũng không muốn ta sao?”
Ngữ khí khinh nhu mê hoặc, tựa như một chiếc lông vũ quét qua lỗ tai Nam Thiển Mạch.
Cung Huyền Thanh cùng một chỗ với Nam Thiển Mạch lâu như vậy, mới từng làm loại chuyện đó hai lần, khi ấy Cung Huyền Thanh mang theo tâm sự, Nam Thiển Mạch cũng không chủ động, vì vậy rất nhiều khi thân mật chỉ là chạm đến rồi thôi.
Bây giờ giữa hai người không còn ngăn cách, sự quyến rũ tận xương giống như yêu nghiệt của Cung Huyền Thanh lại càng trêu chọc khiến lòng Nam Thiển Mạch nóng như lửa đốt.
“Cung Huyền Thanh.”
Nam Thiển Mạch lạnh lùng nói, còn Cung Huyền Thanh lại lùi thân thể về, ý cười bên khóe miệng vẫn không giảm.
“Ăn cơm.”
Nam Thiển Mạch lạnh lùng phân phó, còn Cung Huyền Thanh cũng đáp: “Được rồi, Thái hoàng Thái hậu của ta.”
Cung Huyền Thanh không tiếp tục trêu đùa Nam Thiển Mạch nữa, dù sao da mặt nàng mỏng, không chịu nổi trêu chọc.
Rốt cục hai người cũng ăn cơm xong, sau khi hàn huyên vài câu, Nam Thiển Mạch hơi mệt mỏi, Cung Huyền Thanh liền bảo đi ngủ, hai người cùng nhau nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ. . ngôn tình sủng
“Nam Thiển Mạch.”
Cung Huyền Thanh quay đầu qua, lúc nhìn về phía Nam Thiển Mạch đang nằm ngửa, dáng vẻ kia đoan trang tao nhã, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại có chút ửng đỏ khả nghi.
“Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Cung Huyền Thanh nhu hòa nói, còn Nam Thiển Mạch lại mở mắt ra, quay đầu đối mặt với đôi mắt quyến rũ của Cung Huyền Thanh.
“Cái gì?”
Nam Thiển Mạch hơi nhíu mày, không biết Cung Huyền Thanh hỏi chuyện gì.
“Nàng có muốn ta không?”
Sóng nước lấp lánh trong đôi mắt Cung Huyền Thanh, quyến rũ mê người, Nam Thiển Mạch hơi đỏ mặt, tách khỏi ánh mắt Cung Huyền Thanh, cổ họng lơ đãng nuốt từng ngụm, mà động tác rất nhỏ này của nàng, Cung Huyền Thanh lại nhìn thấy rõ ràng.
“Cung Huyền Thanh, ngủ đi.”
Nam Thiển Mạch vẫn không trả lời, nàng quay đầu đi, nhắm hai mắt lại, không tiếp tục nói nữa, nhưng khóe miệng Cung Huyền Thanh lại gợi lên một nụ cười, lúc này nàng nắm lấy tay Nam Thiển Mạch, Nam Thiển Mạch lập tức mở mắt ra nhìn Cung Huyền Thanh khó hiểu.
Cung Huyền Thanh lại lấy tay Nam Thiển Mạch thăm dò vào bên trong lý y của mình, trong tay một mảnh trắng mịn, Nam Thiển Mạch mới kinh ngạc phát hiện chẳng biết từ lúc nào người này đã cởi yếm ra.
Tay Nam Thiển Mạch phủ ở trên hai ngực Cung Huyền Thanh, cảm thụ được từng nhịp đập từ trái tim Cung Huyền Thanh, khiến người ta cảm thấy ấm áp mà an tâm.
“Nam Thiển Mạch, ta hỏi nàng một lần nữa...”
Cung Huyền Thanh nắm thật chặt tay Nam Thiển Mạch, thực ra nàng cũng khẩn trương, có điều nếu so với Nam Thiển Mạch, coi như là tiểu vu kiến đại vu*.
*tiểu vu kiến đại vu (小巫见大巫): thành ngữ này xuất xứ từ “Tam quốc chí”, ý chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực. Ở đây hiểu là sự khẩn trương của CHT không thể so được với NTM.
“Nàng có muốn ta không?”
Giọng Cung Huyền Thanh nhẹ vô cùng, nhưng lại nặng nề vang vọng bên tai Nam Thiển Mạch, từng chút từng chút khiến lòng nàng xôn xao.
Không biết qua bao lâu, một âm thanh mang theo nhiệt độ truyền đến.
“Muốn.”
Nam Sở Quốc, Khúc Châu, Du Thành.
Lãnh Tiểu Ngũ ngồi trong hầm tối lạnh lẽo, nàng không biết sao mình lại tới đây, nàng chỉ nhớ mình vừa ngửi thấy một mùi hương liền mất đi tri giác, tỉnh lại đã ở trong hầm tối lạnh lẽo này, dao găm hai lưỡi Long Văn và Hoa Lê Châm bên người đều không còn, tay chân còn bị đeo sắt.
“Mặc Ngôn... Mặc Ngôn...”
Lãnh Tiểu Ngũ vùi đầu bên trong hai đầu gối của mình, một lần lại một lần gọi tên người đó, phát ra tiếng khóc khe khẽ, cả người lạnh đến mức run rẩy.
Lúc này, cửa sắt của hầm từ từ bị mở ra, một tia sáng chiếu vào, Lãnh Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp phủ kín nước mắt, lúc ánh mặt trời chiếu vào, nàng không nhịn được nhắm hai mắt lại, không thích ứng được với ánh sáng đột ngột xuất hiện.
Cửa sắt kia chậm rãi đóng lại, Lãnh Tiểu Ngũ mới mở hai mắt ra, nhìn người cao lớn đứng trước mắt.
“Tên điên.”
Lãnh Tiểu Ngũ hung hăng nói hai chữ, Phong Tử Dạ ha ha nở nụ cười, hắn ngồi xổm xuống, Lãnh Tiểu Ngũ liền ngửi được trên người hắn truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt.
Phong Tử Dạ dùng đầu ngón tay nâng cằm Lãnh Tiểu Ngũ lên, Lãnh Tiểu Ngũ không thích người kia đụng vào, quay đầu tránh khỏi ngón tay của hắn.
“Tên điên, bản vương thích danh xưng này.”
Phong Tử Dạ thấy Lãnh Tiểu Ngũ không thích mình đụng vào, cũng không tiếp tục đụng vào nàng, chỉ là ánh mắt lại hơi lạnh đi.
“Không nghĩ tới Các chủ Tuyệt Âm Các lại yêu thích nữ nhân, lại còn yêu thích một đứa ngốc.”
Lời của Phong Tử Dạ hiển nhiên kích động Lãnh Tiểu Ngũ, nàng hung hăng nhìn Phong Tử Dạ, lạnh lùng nói: “Ta... không phải, đứa ngốc!”
Lãnh Tiểu Ngũ sắp bị tức khóc, nhưng Phong Tử Dạ vẫn làm bộ thương tiếc xót xa cho bộ dạng của nàng, khiến nàng hận không thể ngàn đao bầm thây kẻ trước mắt.
“Thật đáng thương... Thật đáng thương...”
Phong Tử Dạ chậc chậc hai tiếng, lắc đầu thở dài, Lãnh Tiểu Ngũ đưa tay muốn bóp cổ Phong Tử Dạ, lại bị Phong Tử Dạ nắm lấy cổ tay, tốc độ cực kì nhanh khiến nàng kinh ngạc, võ công của kẻ này chắc chắn không yếu, hơn nữa có thể còn cao hơn mình rất nhiều, trong lòng không tự chủ cảm thấy hoảng sợ.
“Đứa ngốc, bản vương chưa muốn giết ngươi ngay bây giờ, ngươi tốt nhất đừng chọc giận bản vương.”
Lực tay Phong Tử Dạ tăng thêm mấy phần, Lãnh Tiểu Ngũ bị đau, rên khẽ một tiếng, khuôn mặt nhỏ phủ kín mồ hôi cùng nước mắt vẫn hung hăng nhìn Phong Tử Dạ.
Phong Tử Dạ nhìn biểu hiện quật cường kia của Lãnh Tiểu Ngũ, trong lòng không khỏi nổi lên điên cuồng, hắn muốn phá nát sự quật cường của con ngốc này.
Phong Tử Dạ dùng nội lực, lực tay lại tăng thêm, Lãnh Tiểu Ngũ thậm chí còn nghe được tiếng xương gãy, nàng cắn chặt môi, không để cho mình phát ra bất kì thanh âm gì, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt nhỏ phủ kín mồ hôi.
Phong Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, thả tay Lãnh Tiểu Ngũ ra, tay Lãnh Tiểu Ngũ vô lực rũ xuống, cảm giác đau nhức khiến nàng cắn môi đến chảy máu mới có thể chịu đựng được.
“Bản vương không được kiên nhẫn lắm, tốt nhất ngươi nên cầu khẩn Các chủ của ngươi sớm đến, nếu không...”
Giọng Phong Tử Dạ bỗng nhiên trở nên trầm thấp âm lãnh.
“Sẽ không đơn giản chỉ một cái tay như vậy.”