Từ sau ngày đó, Nam Thiển Mạch cũng không đến gặp Cung Huyền Thanh nữa, mà ngày ngày đều ở Phật đường bên trong Đại Phạm Cung, như thể chỉ có chờ ở nơi đó, tâm nàng mới có thể bình tĩnh lại.
“Thái hậu.”
Phía sau truyền đến âm thanh của Vân Nhiễm, Nam Thiển Mạch xoay người, buồn bực nói: “Nha đầu Tề Sương kia không quấn quít lấy ngươi sao?” . ngôn tình hoàn
Nam Thiển Mạch cảm thấy kì quái, ngày thường Tề Sương rất dính Vân Nhiễm, nay Tề Sương trở về, Nam Thiển Mạch còn đặc biệt cho phép Vân Nhiễm đi đón tiếp Tề Sương, nhưng sao giờ Vân Nhiễm lại trở về đây.
“A... Không có.”
Vân Nhiễm làm sao cũng nghĩ không thông, sao mình đi tìm mấy Tướng quân trẻ tuổi hỏi vài câu, người kia lại biết, hơn nữa còn tức giận, chẳng lẽ là giận mình quản việc không đâu?
“Đúng là kì quái.”
Nam Thiển Mạch cũng không hỏi gì, nếu Vân Nhiễm trở về, cũng nên hỏi một chút chuyện của Phong Tử Dạ.
“Chỗ Phong Tử Dạ sao rồi?”
Vân Nhiễm vừa nghe vậy, vẻ mặt nghiêm nghị, nói: “Từ sau ngày đến Thiên Hương Lâu, hắn cũng an phận, có điều ám trang* của chúng ta phát hiện hắn có trao đổi thư từ cùng Nhị Hoàng tử Tô Diệc Nho của Bắc Thần Quốc.”
*ám trang: gián điệp
Nam Thiển Mạch nhíu mày, nói: “Ồ? Trong thư nói những gì?”
Vân Nhiễm nhíu mày, nói: “Trong thư đều là một ít trao đổi liên quan tới cầm kỳ thi họa.”
Nam Thiển Mạch cười nhẹ một tiếng, thở dài: “Phong Tử Dạ này thông minh một đời, nhưng vẫn thua ở chi tiết nhỏ.”
“Thái hậu có ý gì?”
Nam Thiển Mạch đi tới trước Phật, khép hai bàn tay lại, nhắm hai mắt, nói: “Phong Tử Dạ này tuy rằng hoang đường phong lưu, nhưng lại xem thường đối với những văn nhân nhã sĩ nói chuyện cầm kỳ thi họa, nếu là tán gẫu về cuộc sống phóng túng, ngược lại mới là có lí.”
Lúc Nam Thiển Mạch chắp tay hành lễ, Vân Nhiễm mới phát hiện không thấy niệm châu Nam Thiển Mạch vẫn mang thường ngày đâu.
“Vì vậy Thái hậu cho rằng, giữa Phong Tử Dạ và Tô Diệc Nho có giao dịch?”
Hai người có địa vị nhạy cảm như vậy từ hai nước, cùng tới với nhau, giao dịch so ra hợp lí hơn giao tình.
Tô Diệc Nho là Nhị Hoàng tử của Bắc Thần Quốc, tài hoa hơn người, nhưng sinh ra đã mang thân thể ốm yếu, còn vị trí Thái tử, chính là rơi xuống tay Đại Hoàng tử tư chất tầm thường nhưng đôn hậu thiện lương.
“A... Rất thú vị, không phải sao?”
Ngay lúc Nam Thiển Mạch mở mắt ra, ý lạnh tàn nhẫn kia chợt lóe lên, dường như Phật đường thường khiến cho người ta bình tĩnh lại này cũng không ngăn được gió tanh mưa máu trên triều đình.
“Thái hậu, niệm châu của người?”
Vân Nhiễm mở miệng hỏi về niệm châu trên tay Nam Thiển Mạch, mỗi lần tới Phật đường, nàng đều sẽ mang theo, hôm nay lại không thấy đâu, chuỗi niệm châu này là do mẫu thân đã mất của Nam Thiển Mạch đưa cho nàng, nàng vẫn luôn mang theo đến lễ Phật, có điều ngày hôm nay lại không thấy đâu.
“Đứt đoạn mất, đưa đi sửa chữa rồi.”
Nam Thiển Mạch nhớ tới niệm châu, liền nhớ tới người kia, không có ảnh vệ ở bên, nàng cũng không biết người kia đang làm gì.
“Nghe nói... Thái hậu phạt cấm túc Dao phi?”
Vân Nhiễm cẩn thận hỏi một câu, Nam Thiển Mạch chỉ ừ một tiếng, vẻ mặt khó coi, dường như vô cùng để tâm đối với chuyện này.
“Đi thăm nàng một chút đi, luôn cảm thấy cách tầm mắt của ai gia là không yên lòng.”
Vân Nhiễm vừa nghe vậy, lúc ấy nhất thời nàng muốn đề nghị giám thị Cung Huyền Thanh một lần nữa, nhưng lại không mở miệng, dù sao Vân Nhiễm cảm thấy, Cung Huyền Thanh ở trong lòng Nam Thiển Mạch dường như có điểm không giống trước, nàng cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Cung Huyền Thanh đi chân trần ngồi ở trên ghế đá trong đình, tùy ý Ninh Nhi khuyên bảo như thế nào cũng không chịu mang giày vào, nói là giày kia mang vào rất phiền phức, dù sao cũng không ai đến, nàng liền tùy ý, Ninh Nhi không ép được cũng liền từ bỏ.
Nàng ngồi ở trên ghế đá, toàn thân dựa vào bàn đá kia, tựa như một mỹ nhân xà không xương, tư thái xinh đẹp, rõ ràng là uống trà, Ninh Nhi lại luôn cảm thấy ánh mắt của nàng có vài tia men say, như là một yêu tinh câu hồn phách người.
Lúc này tiếng bước chân truyền đến, dường như đã rất lâu Thừa Thiên Cung chưa có âm thanh náo nhiệt, Ninh Nhi quay đầu lại, còn Cung Huyền Thanh vẫn lười biếng dựa vào bàn đá, mắt cũng không nhấc chút nào.
“Nương nương, Thái hậu đến rồi.”
Nghe được âm thanh của Ninh Nhi, Cung Huyền Thanh mới ngồi thẳng lên, đi ra đình, ở trước mặt Nam Thiển Mạch lãnh lãnh đạm đạm thỉnh an.
“Dao phi thật có nhã hứng.”
Ánh mắt Nam Thiển Mạch rơi xuống đôi chân trần trắng như tuyết của Cung Huyền Thanh, nàng nhớ tới ngày ấy ở trên con đường trong cung, ánh mắt người kia buồn bã.
“Không biết Thái hậu đến, có phải để xem thần thiếp có ngoan hay không?”
Lúc Cung Huyền Thanh nói câu nói này, không khí xung quanh như đều ngưng tụ lại, bởi vì lúc Cung Huyền Thanh nói câu nói này, dường như mang theo vài phần trào phúng.
“Thái hậu yên tâm, Thừa Thiên Cung này yên lặng, náo loạn không ra được động tĩnh.”
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Dao phi, ngươi cùng ai gia lại đây.”
Nam Thiển Mạch đi thẳng vào trong tẩm cung của Cung Huyền Thanh, mà Cung Huyền Thanh cũng vội vàng đi theo, còn Ninh Nhi lại một mặt lo lắng, Cung Huyền Thanh trải qua mấy ngày nay rầu rĩ không vui thì thôi, sao mà Thái hậu đến rồi, cũng không khiến người ta yên tâm trở lại.
Cửa tẩm cung đóng lại, tâm Ninh Nhi lại càng nhảy lên tới cổ họng.
Bên trong tẩm cung, không khí gần như muốn kết băng, bởi vì hàn ý trong con ngươi xinh đẹp của Nam Thiển Mạch, thực sự là quá lạnh.
“Miệng nói tỉnh lại, nhưng trong lòng không phục đúng không?”
Nam Thiển Mạch lạnh lùng hỏi, nhìn dáng vẻ người kia không tô son điểm phấn chút nào, tựa như một thiếu nữa bị ủy khuất vậy, mang theo mấy phần quật cường của niên thiếu.
“Không phải, thần thiếp đối với chuyện kia, thật sự biết sai rồi.”
Cung Huyền Thanh lắc lắc đầu, cắn môi dưới, dáng vẻ oan ức, nhưng đã bị lừa một lần, Nam Thiển Mạch làm sao có thể lại bị dáng vẻ của nàng ấy lừa gạt.
“Vậy thái độ nhận sai của ngươi, thật là làm cho ai gia mở mang tầm mắt.”
Nam Thiển Mạch cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp vẫn lạnh lùng nhìn Cung Huyền Thanh, dường như muốn làm cho người kia chết cóng.
Cung Huyền Thanh giương mắt nhìn đôi mắt Nam Thiển Mạch một chút, khẽ thở dài, lùi về sau một bước, nói: “Không phải... Thần thiếp là giận...”
Cung Huyền Thanh dừng một chút, đôi mắt mờ mịt hơi nước giương lên nhìn về phía Nam Thiển Mạch, rồi nói tiếp: “Giận vì sao Thái hậu lâu như vậy không đến nhìn thần thiếp một chút.”
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, bên tai dường như vang lên ong ong giống như ù tai, chốc lát thất thần, trong lòng không biết bị cái gì đâm một hồi, hơi đau đớn, nhưng lại cảm thấy từng tia từng tia ngọt ngào phát ra, một lát mới phục hồi tinh thần lại thì người kia đã cúi đầu.
“Ai gia cấm túc ngươi là để ngươi tĩnh tâm ngẫm lại lỗi lầm, vậy mà còn muốn ai gia ngày ngày đến tiếp ngươi nói đùa mua vui?”
Ngữ khí Nam Thiển Mạch vẫn lạnh lẽo, nhưng rõ ràng đã mềm đi rất nhiều, đôi mắt kia cũng đã không còn lạnh thấu xương nữa.
“Không phải... Thần thiếp không phải ý này... Thần thiếp chỉ là muốn... Tình cờ có thể gặp được Thái hậu.”
Cung Huyền Thanh oan ức nói, mà trái tim Nam Thiển Mạch dường như thình thịch đập nhanh mấy lần, bên tai không khỏi có chút phát nhiệt.
“Bây giờ không phải đã gặp rồi sao?”
Cung Huyền Thanh nghe được ngữ khí Nam Thiển Mạch rõ ràng trở nên mềm mại, liền ngọt ngào cười nói: “Ừm, gặp rồi, trong lòng liền không khó chịu nữa.”
Nam Thiển Mạch thở dài, nhìn Cung Huyền Thanh lại nở nụ cười, dường như xung đột ngày trước trong nháy mắt đều tan thành mây khói.
“Được rồi, đừng ra vẻ, ngươi còn phải tĩnh tâm ngẫm lại lỗi lầm, ai gia cũng sẽ không bởi vì vài ba câu liền buông tha cho ngươi.”
Cung Huyền Thanh nói rõ từng chữ từng câu, nàng dịu dàng cười, phục mà ôn nhu: “Vâng, Thái hậu cũng đừng buông tha thần thiếp.”
Cũng không biết Cung Huyền Thanh có ma lực gì, từ ngữ khí lành lạnh nhưng ôn nhu kia, luôn cảm thấy một câu nói liền có thể khiến nhiệt độ của không khí tăng cao.
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Nam Thiển Mạch dứt lời, liền vội vàng xoay người lại rời đi, Cung Huyền Thanh nhìn bóng lưng giống như chạy trối chết kia, trong lòng vừa vui lại vừa buồn, nàng rất thích được ở chung cùng Nam Thiển Mạch như vậy, nhưng nàng cũng hiểu được, giữa các nàng vẫn luôn bị ngăn cách bởi một nhiệm vụ, mỗi khi nàng nhớ tới, thì sẽ buồn bực không chịu nổi, thế nhưng nàng nhất định phải tiếp tục thực hiện.
Sau khi Nam Thiển Mạch ra ngoài, sắc mặt đỏ ửng, tâm trạng không yên, giống như thân thể không khỏe.
“Thái hậu, hình như người không được khỏe, có muốn triệu Ngự y không?”
Vân Nhiễm mở miệng hỏi, trong lòng lo lắng, sợ nhất là Cung Huyền Thanh làm gì đối với Nam Thiển Mạch.
“Ai gia không sao.”
Trong lòng Nam Thiển Mạch ngập tràn cảm giác kì lạ, rõ ràng không phải lời nói gì khác thường, nhưng khi nghe tới, trong lòng lại có ý khác, suy nghĩ lung tung, lại nhìn ý cười xinh đẹp của người nọ một chút, bên tai thậm chí gò má càng như bị thiêu đốt.
“Có lẽ là... có chút mệt mỏi.”
Nam Sở Quốc, Thiên Tuyệt Nhai đáy vực, Tuyệt Âm Các.
Lãnh Mặc Ngôn ngồi ở bên trong lầu các, tu luyện nội công Huyễn Âm Quyết cực kì tà môn trong chốn giang hồ, nhưng âm thanh chơi đùa lại quấy rối nàng tu luyện.
Nàng đứng lên, đi về hướng cửa lầu, lại nhìn thấy Lãnh Tiểu Ngũ nhảy lên muốn cướp xâu kẹo hồ lô trong tay một nam nhân, nam nhân kia cao hơn Lãnh Tiểu Ngũ nửa cái đầu, đó là một nam nhân dáng dấp xinh đẹp giống với nữ nhân, trên trang phục thì nhiều hơn mấy phần diêm dúa, mặt mày đa tình.
Bây giờ khóe miệng hắn giữ lấy ý cười nghịch ngợm, thậm chí kiễng mũi chân, không cho Lãnh Tiểu Ngũ cầm được xâu kẹo hồ lồ trong tay hắn, dưới tình thế cấp bách, cả người Lãnh Tiểu Ngũ treo ở trên người nam nhân kia, lúc này mới đoạt lại được kẹo hồ lồ trên tay hắn.
“Ai ai ai, Tiểu Ngũ, đây là đồ của ta.”
Nam nhân kia nhìn Lãnh Tiểu Ngũ bỏ kẹo hồ lô vào trong miệng, liền đau lòng nói một câu.
“Của ta.”
Lãnh Tiểu Ngũ hoạt bát trả lời một câu, mà Lãnh Mặc Ngôn thu tất cả vào đáy mắt, đôi mắt xinh đẹp nổi lên một tầng sương tuyết, hàn khí khiến hai người đều chú ý tới sự tồn tại của nàng.
“Mặc Ngôn Mặc Ngôn, kẹo hồ lô.”
Lãnh Tiểu Ngũ làm như bắt được báu vật gì, đưa tới trước mặt Lãnh Mặc Ngôn, Lãnh Mặc Ngôn cười, sờ sờ đầu Lãnh Tiểu Ngũ.
“Tiểu Ngũ, ngươi vào trong trước.”
Lãnh Tiểu Ngũ gật gật đầu, liền tiến vào trong lầu các, mà Lãnh Mặc Ngôn từng bước một đi về hướng nam nhân kia, nam nhân kia khoát tay áo một cái, vội vã nói: “Các chủ đại nhân, ta sai rồi, sau này không chơi như thế nữa.”
“Giác Vũ Thịnh ta cho ngươi biết, nếu như có lần sau, ta giết ngươi.”
Lãnh Mặc Ngôn cũng không biết tại sao, nhìn thấy Lãnh Tiểu Ngũ dán vào Giác Vũ Thịnh, trong lòng nàng rất không thoải mái, vô cùng không thoải mái, hận không thể ngàn đao bầm thây Giác Vũ Thịnh tại chỗ.
“Vâng vâng, tiểu nhân biết sai rồi.”
Giác Vũ Thịnh thành tâm thành ý nhận sai, một khắc đó lúc hắn nhìn thấy Lãnh Mặc Ngôn xuất hiện, hắn liền biết chuyện không ổn rồi, ai cũng có thể nhìn ra giữa Lãnh Mặc Ngôn cùng Lãnh Tiểu Ngũ có thứ quan hệ vi diệu kia, chỉ chính Lãnh Mặc Ngôn nhìn không thấu thôi.
“Nói, lần này đến có chuyện gì?”
Lãnh Mặc Ngôn lạnh lùng nói một câu, Giác Vũ Thịnh là Kỳ chủ Giác kỳ, cũng là Kỳ chủ duy nhất trong Ngũ kỳ của Tuyệt Âm Các là nam, nhưng tư thái xinh đẹp, cũng không khác gì nữ nhân.
“Ngươi cũng nên trở về đi, nếu không người kia sẽ sinh nghi.”
Giác Vũ Thịnh nghiêm mặt nói, Lãnh Mặc Ngôn tính toán thời gian, đáp một tiếng, nói: “Cũng nên trở về một chuyến, trong lúc ta không ở Tuyệt Âm Các, tất cả chuyện lớn nhỏ sẽ do Lạc Tư cùng Khê Nhiên quản lý.”