Quả nhiên, sau đêm đó, Thừa Thiên Cung có rất nhiều khách đến, rất nhiều phi tử khác đều đến thăm hỏi vị phi tử không có gia thế lẫn bối cảnh này, mọi người đều đến tìm hiểu thực hư, muốn nhìn xem nữ nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể làm cho Hoàng đế yêu thương, nhưng phần lớn sau khi nhìn thấy dung mạo của nàng, trong lòng đều đã hiểu.
Phi tần làm cho Cung Huyền Thanh có ấn tượng sâu sắc nhất, là Lệ phi. Phụ thân Lệ phi là Thất Châu Lễ bộ Thượng Lang trên triều, chức vị làm quan cao, nàng ở trong hậu cung khí diễm tự nhiên cũng có nhiều. Đi tới Thừa Thiên Cung, tuy rằng dáng vẻ một mực cung kính, nhưng châm chọc mỉa mai ở trong lời nói cũng nghe ra được rất rõ ràng.
“Nương nương! Lệ phi kia thật khinh người quá đáng!”
Ninh Nhi không vừa mắt, Lệ phi suốt ngày châm chọc mỉa mai đến cả người bên ngoài còn nghe thấy rõ ràng, huống chi là Cung Huyền Thanh.
Nhưng Cung Huyền Thanh cũng chỉ cười khẽ, dung nhan tuyệt sắc kia tựa như một bức tượng băng hoàn mĩ, hoàn toàn không tìm ra một chút khuyết điểm.
“Không sao, không cần để ý mồm miệng kẻ khác.”
Cung Huyền Thanh quả thực không quan tâm, nếu như nàng muốn một người chết, tự nhiên sẽ có trăm nghìn phương pháp, bây giờ nàng cũng không muốn tiêu tốn tinh lực trên người một kẻ nhàm chán.
“Nhưng nương nương, nàng thật sự...!”
Lúc Ninh Nhi còn chưa nói hết, Cung huyền Thanh liền giơ tay đặt lên gương mặt Ninh Nhi, chỉ thấy lời nói của người kia tất cả đều nghẹn ở cổ họng, gò má trong nháy mắt nóng lên.
“Ninh Nhi ngoan, đi thôi, tới thỉnh an Thái hậu.”
Cung Huyền Thanh nói xong, liền xoay người rời đi, mà Ninh nhi sững sờ tại chỗ, nhiệt độ của lòng bàn tay kia dường như vẫn còn phảng phất trên mặt của chính mình.
Cung Huyền Thanh yêu mị cùng ôn nhu quá mức trêu chọc người, ngay cả mình dường như cũng không chịu đựng được mê hoặc, huống chi là nam nhi như Văn đế!
Phượng Loan Cung.
Cung Huyền Thanh như thường lệ đến Phượng Loan Cung thỉnh an, hỏi về nội dung của 《 Nữ giới 》.
“Thái hậu nương nương, thần thiếp có thể hỏi chữ này đọc thế nào được không?”
Cung Huyền Thanh ngồi ở phó vị, khoảng cách này làm Nam Thiển Mạch không nhìn thấy được Cung Huyền Thanh muốn hỏi chữ gì.
“Ừm, ngươi lại đây đi.”
Nam Thiển Mạch trầm giọng nói, mà Cung Huyền Thanh lại cười cười, cầm sách vở đi tới bên người Nam Thiển Mạch, không màng đến thân phận mà tới sát, gần như là vai dán vào vai. Một luồng mị hương trên người Cung Huyền Thanh chui vào chóp mũi Nam Thiển Mạch. Cung Huyền Thanh quay đầu mở miệng với Nam Thiển Mạch, lúc nói chuyện, nàng nhìn thấy sườn mặt hoàn mĩ không một tì vết của nữ nhân đoan trang kia.
“Thái hậu, chính là chữ này.”
Một luồng hơi thở ấm áp mang theo hương thơm phả vào bên tai Nam Thiển Mạch, Cung Huyền Thanh gần như có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Nam Thiển Mạch đều dựng đứng lên, mà lỗ tai tinh xảo kia lại nhiễm phải một tầng phấn hồng.
Nam Thiển Mạch ngữ khí trấn định giải thích chữ kia xong, Cung Huyền Thanh liền lui lại.
“Dao phi.”
Nam Thiển Mạch gọi Cung Huyền Thanh một tiếng, chỉ thấy Cung Huyền Thanh vẻ mặt vô tội ngẩng đầu nhìn Nam Thiển Mạch.
“Lần sau không cần đến gần như vậy, phải biết trong cung lễ pháp nghiêm ngặt, không thể làm mất đi lễ nghi.”
Trên mặt Nam Thiển Mạch đại khí đoan trang, mỗi một động tác giơ tay, đều có thể nhìn thấy được sự phong hoa tuyệt đại của nàng, nhưng tuyệt nhiên lại không nhìn ra được tâm tình thật sự trong đáy mắt.
“Là thần thiếp vô ý, sai sót thiếu đúng mực.”
Cung Huyền Thanh bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó dáng vẻ hết sức hối lỗi, lui trở về phó vị.
Lại thỉnh giáo vài câu xong, Cung Huyền Thanh bảo là muốn đi thỉnh an Hoàng hậu, liền lui ra.
“Vì sao vừa rồi Thái hậu không ngăn cản nàng tới gần?”
Tất cả việc vừa rồi, Vân Nhiễm đứng ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng. Nam Thiển Mạch hoàn toàn có thể nhắc nhở ngay lúc Cung Huyền Thanh tới gần nàng, nhưng Nam Thiển Mạch lại không hề làm vậy.
“Ai gia muốn nhìn một xem, nàng bán thuốc gì trong hồ lô*.”
*ý nói che giấu gì ở trong
Vốn tưởng rằng nàng tới gần rồi sẽ có hành động gì đó, nhưng lại không có. Ngoại trừ hơi thở ấm áp kia khiến cho mình không biết phải làm sao, nàng cũng không hề làm gì.
“Khoảng cách gần như vậy, nếu nàng nổi lên ý xấu, thuộc hạ cho dù muốn ngăn cản, sợ là cũng vô cùng khó.”
Vân Nhiễm nhíu mày, tỏ ra có chút bất mãn việc Nam Thiển Mạch tự đặt mình vào nguy hiểm.
“Nếu như nhìn ra được mục đích thật sự của nàng, có bị thương ai gia cũng không để ý.”
Nam Thiển Mạch cười khẽ, nhưng người kia vẫn một mực như cũ, không phát hiện ra được điểm xấu nào.
“Với lại, nhìn khắp Nam Sở Quốc, võ công của ai có thể cao hơn ngươi được?”
Nam Thiển Mạch giương mắt nhìn Vân Nhiễm đang bất mãn, muốn động viên tâm tình người kia một chút.
“Thôi, bây giờ không sao là tốt rốt.”
Văn đế rất ít thị tẩm, nhưng bây giờ miễn là thân thể cùng thời gian cho phép, hắn sẽ đi Thừa Thiên Cung. Tuy không hẳn là là hàng đêm bá sủng, nhưng Cung Huyền Thanh gần như chiếm được hết thảy sủng ái của Văn đế.
Cung Huyền Thanh ngồi tựa ở đầu giường, nhìn nam nhân đang ngủ say cạnh mình, lơ đãng gợi lên một nụ cười lạnh.
“Hoàng đế đại nhân, sao ngươi lại yêu thích ta đến vậy đây?”
Mỗi lần Văn đế tới, Cung Huyền Thanh đều sẽ dùng mê hương để hắn rơi vào ảo cảnh rồi mê man, ngoại trừ bế hắn lên giường, giúp hắn cởi quần áo ra, bọn họ căn bản không có hành vi thân mật khác.
Nàng đến đây cũng không phải vì muốn chiếm được sủng ái của Văn đế, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, nhưng việc ngoài ý muốn này đúng là làm cho nàng có được nhiều lợi thế hơn khi ở trong hậu cung.
“Huyền Thanh...”
Người kia bỗng nhiên nói mớ, Cung Huyền Thanh lạnh lùng nhìn nam nhân tuấn tú ấy. Gương mặt tuấn tú kia quả nhiên có ba phần giống với Nam Thiển Mạch, chỉ là so với Nam Thiển Mạch hắn thực sự kém xa.
Nếu không phải mỗi lần Văn đế đến nàng đều thổi tắt ngọn nến để ngăn cản tầm mắt của ảnh vệ, nàng cũng không thể nào buông bỏ được vỏ bọc ngụy trang hoàn mĩ không tì vết thường ngày.
“Ta yêu nàng...”
Văn đế nói mê khiến Cung Huyền Thanh nhướn lên đôi mày ngài cực kì xinh đẹp, nhưng nụ cười lạnh trên khóe miệng vẫn không biến mất.
“Ngươi không nên yêu ta, Hoàng đế đại nhân. Ta không phải người tốt, nói không chừng ngày nào đó tâm tình ta không tốt, ta sẽ giết ngươi.”
Âm thanh của Cung Huyền Thanh vô cùng nhẹ, đảm bảo cảnh vệ mai phục bên cạnh không thể nghe thấy. Mà trong trong bóng đêm, nàng cũng không hề che giấu đi sự lạnh lẽo trong đôi mắt.
Cung Huyền Thanh thở dài, lập tức nằm xuống bên cạnh Văn đế, nhắm đôi mắt xinh đẹp lại.
“Nhàm chán...”
Từ sau khi Cung Huyền Thanh nhận hết sủng ái, hậu cung bắt đầu đố kị. Mà lúc tình trạng này vẫn chưa phát triển đến mức nghiêm trọng, thái độ của Nam Thiển Mạch đối với Ca Thư Sính càng thân thiết hơn, hay mời Ca Thư Sính đến hoa phòng của Phượng Loan Cung để thưởng thức trà, hơn nữa còn phô trương để cho hậu cung biết. Ai cũng có thể thấy, Thái hậu rất rõ ràng muốn nói cho tất cả mọi người biết Ca Thư Sính vẫn là chủ nhân của hậu cung, ai cũng đừng nghĩ tới việc làm loạn. Ca Thư Sính vẫn là mẹ đẻ của Thái tử Phong Thừa Ân, là Công chúa Bắc Thần quốc, ngoại trừ không được Văn đế quá sủng ái, địa vị Hoàng hậu tạm thời không người nào có thể lay động.
Chỉ là Cung Huyền Thanh căn bản không thèm để ý những thứ này, mỗi ngày như thường lệ đi thỉnh an Nam Thiển Mạch, làm điểm tâm như trước. Đưa tay không đánh mặt người tươi cười, đối với việc Cung Huyền Thanh chủ động lấy lòng, Nam Thiển Mạch cũng không có cách nào từ chối, hơn nữa Nam Thiển Mạch cũng dần dần thích điểm tâm mà Cung Huyền Thanh làm cho nàng, tuy rằng nàng đã phân phó ngự trù làm nhưng đều không làm được mùi vị giống vậy.
Ca Thư Sính cũng không có ý định đấu đá trong cung, nhưng nàng cũng biết rõ hậu cung không thể loạn. Nếu hậu cung rối loạn thì chính là vì nàng không xứng làm Hoàng hậu, vì vậy mà ý tứ của Nam Thiển Mạch nàng hiểu rất rõ, nàng cũng theo ý của nàng ấy, làm cho quan hệ của hai người nhìn ở ngoài dường như rất thân mật khăng khít.
Tuy rằng Ca Thư Sính cùng Nam Thiển Mạch đều cực lực muốn đánh tan những suy nghĩ muốn làm loạn hậu cung, nhưng Nam Sở Quốc có quy củ bất thành văn, Hoàng đế mới đăng cơ trong vòng một năm nhất định phải cải trang đi tuần một lần, ngoại trừ Thái hậu nhiếp chính sẽ đi cùng, Hoàng đế có thể chọn một ít phi tử cùng xuất hành, mà lần này, Văn đế chỉ chọn Hoàng hậu Ca Thư Sính cùng Cung Huyền Thanh, điều này khiến cho hồ nước mới vừa bình tĩnh lại bị quấy nhiễu long trời lở đất.
Một buổi chiều trước ngày đi tuần, Văn đế đến Phượng Loan Cung để hỏi Nam Thiển Mạch việc nội chính, xong, Nam Thiển Mạch liền nói với Văn đế.
“Hoàng đế, thời gian Dao phi vào cung còn ngắn, ngươi cho nàng sủng ái so với các phi tử khác đều nhiều hơn, sợ sẽ chọc cho hậu cung bất mãn, càng sẽ làm cho Dao phi vô tình tạo nên rất nhiều kẻ thù.”
Nam Thiển Mạch ngữ khí nhàn nhạt, lại như hương trà thơm ngát, tuy mùi vị nhạt nhẽo, nhưng dư vị luôn quanh quẩn ở trong miệng, rất lâu cũng không thể tản đi.
“Nhi thần cũng suy nghĩ qua việc này, chỉ là...”
Văn đế khẽ thở dài, sự ảm đạm trong mắt hắn Nam Thiển Mạch đều nhìn thấy hết.
“Đời này của Nhi thần sợ là sẽ không gặp được người mình yêu thích như vậy nữa, chỉ là không muốn bỏ lỡ nàng...”
Nam Thiển Mạch cũng hiểu rõ ý tứ của Văn đế. Hắn bị bệnh, ăn bữa nay lo bữa mai, vì vậy Văn đế từ nhỏ đều rất quý trọng người ở bên cạnh mình, lần này sủng ái Cung Huyền Thanh, cũng là sự tùy hứng hiếm thấy trong cuộc đời hắn.
“Thôi, lần này không để Thừa Ân đi cùng sao?”
Nam Thiển Mạch nhìn thấy trong danh sách cũng không có Phong Thừa Ân, liền tò mò hỏi xem.
“Năm ngoái khi phụ hoàng còn sống, Thừa Ân cũng đã đi một lần, tháng này việc học của hắn nặng nề, trẫm nghĩ để hắn chuyên tâm học hành mới tốt.”
Nghe Văn đế nói xong, Nam Thiển Mạch gật gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
“Vậy thu xếp xong tất cả, ngày mai liền xuất hành.”
Nam Thiển Mạch không nói gì nữa, lại nghe thấy Văn đế mở miệng.
“Thái phó nói gần đây việc học của Thừa Ân có chút khúc mắc, nhi thần cũng không có thời gian lo, nhi thần có thể nhờ mẫu hậu giúp Thừa Ân giải thích nghi hoặc không?”
Văn đế than nhẹ một tiếng, nếu không có Nam Thiển Mạch, sợ là từ lúc hắn đăng cơ tới nay triều chính đều đã trở nên rối tinh rối mù.
“Cũng không vấn đề gì, để Thừa Ân đến đây đi.”
Nam Thiển Mạch nói xong, Văn đế đáp một tiếng rồi lui ra.
Đêm đó, Phong Thừa Ân liền tới, mà Nam Thiển Mạch chỉ dùng khoảng thời gian uống cạn chén trà đã giải thích được thắc mắc của Phong Thừa Ân.
“Hoàng tổ mẫu thật lợi hại, mới đó đã giải đáp được thắc mắc của tôn nhi.”
Phong Thừa Ân vô cùng cao hứng, như thể đã lấy được thứ bảo bối quý giá.
“Ừm, Thừa Ân nhớ kỹ, quốc lấy pháp làm đầu, dù kẻ mà người kia giết là một kẻ ác, hắn cũng cần được nghiêm trị, mà đối với sự anh dũng của hắn ban thưởng, sau này sẽ cần thiết ở hình pháp.” (đoạn này trong bản QT mình cũng bất lực không hiểu nên đã cố edit lại hết sức có thể rồi huhu..)
Nam Thiển Mạch ôn nhu giải thích, chỉ thấy Phong Thừa Ân gật đầu liên tục, hắn vốn có thiên tư hơn người, được Nam Thiển Mạch giải thích nghi hoặc, chính là nhất lý thông vạn lý minh*.
*chỉ cần hiểu được một điều là sẽ ngộ ra nhiều điều khác nữa
“Tôn nhi đã hiểu, lấy pháp trị quốc, lấy nhân nghĩa thu dân tâm.”
Giọng Phong Thừa Ân tràn ngập non nớt mà lại nói ra lời lĩnh ngộ không hợp với tuổi, trong lòng Nam Thiển Mạch thấy an ủi, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười ôn nhu.
Nhưng đúng lúc này, Cung Huyền Thanh cũng đến, còn mang theo điểm tâm. Đây là lần đầu tiên Phong Thừa Ân gặp vị phi tử được sủng ái nhất trong hậu cung này, liếc mắt một cái cũng thấy Cung Huyền Thanh quả nhiên là tuyệt sắc.
Cung Huyền Thanh thỉnh an Phong Thừa Ân cùng Nam Thiển Mạch xong, đặt bánh ngọt xuống rồi liền lui ra.
“Hoàng tổ mẫu, Dao phi nương nương thường xuyên đến đây sao?”
Phong Thừa Ân ăn một miếng điểm tâm Cung Huyền Thanh đưa tới, lập tức há mồm khen ngon, vội vàng ăn thêm vài miếng.
“Ừm, nàng quả thật có tâm.”
Chỉ là... Nam Thiển Mạch nhìn bóng lưng Cung Huyền Thanh rời đi, trong lòng thầm than, chỉ là không biết trong tâm nàng còn ẩn giấu cái gì.