Sinh thần của Hoàng hậu Ca Thư Sính, Văn đế đáp ứng yêu cầu của nàng không làm lớn chuyện phô trương hao tiền tốn của, chỉ tổ chức một Mai Tử* yến đơn giản, cử hành một buổi gia yến tiếp đãi người trong hoàng gia thôi.
*Mai Tử: cây mơ
Mai Tử yến dùng cây mơ, là nửa năm trước Văn đế sai người từ trong thủ đô Minh Linh Thành của Trăn Quốc tuyển chọn về, hơn nữa còn cố ý xin nhờ Hoàng đế Trăn Quốc chọn cho mình những cây mơ thượng đẳng nhất, còn sai người đặc chế thành rượu mơ, sẽ chờ đến sinh thần Ca Thư Sính tổ chức một Mai Tử yến.
Văn đế vì Hoàng hậu Ca Thư Sính tốn nhiều tâm tư như vậy, vất vả nhọc lòng, mọi người liền biết địa vị chủ nhân hậu cung này không ai có thể lay động, tuy rằng mức độ sủng ái của Ca Thư Sính không thể so được với Cung Huyền Thanh.
Nhưng Cung Huyền Thanh không thể nào làm hậu, nàng không có bối cảnh gia tộc, mà sau lưng Ca Thư Sính là toàn bộ Bắc Thần Quốc.
Ban đêm, gia yến sinh thần long trọng bắt đầu, Văn đế cũng tìm đến những gánh hát cùng vũ nữ tốt nhất để bữa tiệc rượu thêm phong phú.
Một tay Cung Huyền Thanh chống đầu, một tay cầm chén rượu, mị nhãn lại nhiều hơn mấy phần lười biếng.
“Nương nương, cảm thấy không thú vị sao?”
Ninh Nhi ở một bên nhìn ra được Cung Huyền Thanh không hứng lắm, lần trước sinh thần Văn đế nàng cũng không quá hứng thú, sợ là cũng không thích những thứ này.
Cung Huyền Thanh đang muốn đáp lại Ninh Nhi, giương mắt đã thấy Nam Thiển Mạch đang nhìn mình, lúc mình nhìn sang thì Nam Thiển Mạch lại tựa như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn về phía khác, mặt không đỏ thở không gấp.
“Rất thú vị.”
Lúc này, ánh mắt Cung Huyền Thanh sáng lên, khóe miệng gợi lên ý cười còn mê người hơn so với những vũ nữ trang điểm nồng đậm xinh đẹp kia.
Ninh Nhi thấy tinh thần Cung Huyền Thanh phấn chấn, cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt lại thẳng tắp hướng về phía trước.
Một khúc kết thúc, lúc này Văn đế sai người mang rượu mơ lên, cho mỗi phi tần một bình, vừa đặt tới trước mặt, mùi thơm ngát say lòng người kia của rượu mơ liền xông vào mũi.
Mà Cung Huyền Thanh lại nhẹ nhàng đem thân thể lui ra sau, tránh khỏi mùi thơm của rượu.
“Nương nương.”
Cung Huyền Thanh từ lúc tiến cung tới nay không uống rượu, Ninh Nhi là người hiểu rõ thói quen ăn uống của Cung Huyền Thanh nhất, có điều đây là rượu Văn đế ban cho, nếu không uống thì không tốt lắm.
Cung Huyền Thanh không phải người không uống rượu, chỉ là trong lúc thi hành nhiệm vụ, nàng nghiêm cấm bản thân mình uống rượu, hơn nữa còn là loại nhiệm vụ nguy hiểm một bước sai cả bàn thua này.
Nàng lơ đãng nhíu mày, khóe miệng mím lại, dường như có chút khó khăn.
“Hoàng đế.”
Lúc này, âm thanh lành lạnh của Nam Thiển Mạch làm cho mọi người run lên, mà Cung Huyền Thanh cũng lập tức nhìn về phía nữ nhân cao cao tại thượng, ung dung hoa quý kia.
“Dao phi bệnh nặng mới khỏi, không nên uống rượu, rượu mơ kia hãy để Dao phi mang về Thừa Thiên Cung, chờ thân thể khỏe lại rồi mới uống.”
Nam Thiển Mạch nhắc nhở, vừa rồi thấy vẻ mặt Cung Huyền Thanh khó xử nhìn bình rượu mơ kia liền không nhịn được giúp nàng giải vây.
Lúc này Cung Huyền Thanh nhìn về phía Nam Thiển Mạch, dường như trong lòng được một sự ấm áp vây quanh, tuy rằng người kia không nhìn mình, nhưng nàng có thể từ sườn mặt của nàng ấy tìm ra vài tia ôn nhu.
“Là trẫm sơ sót.”
Văn đế xem ra có chút ảo não cùng đau lòng, chính mình lại quên mất Cung Huyền Thanh vừa mới khỏi bệnh, lúc này mới sai người mang rượu mơ xuống, đựng vào trong bình để Cung Huyền Thanh mang về, ngoài ra còn lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị canh nóng bổ dưỡng cho Cung Huyền Thanh.
“Tạ Hoàng thượng ban ân.”
Cung Huyền Thanh hướng về phía Văn đế nói cám ơn, lần đãi ngộ đặc biệt này lại khiến các phi tần khác bất mãn, có điều Ca Thư Sính rất nhanh chóng ra tay làm lắng lại mọi chuyện.
“Hôm nay tâm tình bản cung rất tốt, bảo Ngự Thiện Phòng cũng mang đến cho chư vị phi tần một ít canh nóng bổ dưỡng đi!”
Hành động này của Ca Thư Sính quả nhiên giúp tiêu hết oán khí của chúng phi tần ngồi ở dưới. Có điều Văn đế lại không thể nào ngồi yên được, hành động này của Hoàng hậu, không thể nghi ngờ chính là kín đáo nói hắn đã chọc vào cái sọt* rồi, khiến cho thê tử phải giúp hắn thu dọn.
*gây ra rắc rối
“Hoàng đế cùng Hoàng hậu đối với chúng phi tần vô cùng độ lượng, ai gia rất an tâm.”
Nam Thiển Mạch chỉ nói một câu, Văn đế cũng hết giận, bởi vì Nam Thiển Mạch nhắc nhở hắn, Hoàng hậu làm tất cả đều là vì hắn.
Qua ba lần rượu, ca vũ vẫn không ngừng, Hoàng hậu Ca Thư Sính thư thái đi tới hồ nước ở Ngự Hoa Viên, trên người thoang thoảng mùi rượu.
Có điều nàng không biết, theo tới, còn có một người.
“Vũ phi?”
Ca Thư Sính nhìn gương mặt Vũ phi đỏ hồng, liền biết nàng uống không ít, bình thường nàng đã kiều diễm tà mị, giờ khắc này lại càng thêm trêu chọc người.
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
Vũ phi phân phó, nhìn dáng vẻ nàng là có lời muốn nói, Ca Thư Sính cũng thức thời để Thúy Nhi lui ra.
“Vũ phi có lời muốn nói với bản cung?”
Vũ phi nở nụ cười xinh đẹp, không để ý lễ nghi liền ngồi xuống ở bên hồ, Ca Thư Sính vốn định ngăn cản nhưng cũng không kịp.
“Hoàng hậu nương nương, sao người lại yêu thích đàn như vậy?”
Vũ phi hỏi như vậy, Ca Thư Sính ngẩn người một chút, nói: “Kì thực tổ tiên Bắc Thần Quốc từng bị thương nặng, tâm mạch hao tổn, sau đó một người cầm sư tấu cho hắn một khúc《Thanh Tâm Phổ Thiện Chú》, thân thể liền dần dần khá lên, sau đó tổ tiên để lại di huấn phải thiện đãi thật tốt các cầm sư ở Bắc Thần Quốc, còn bản cung từ nhỏ đã làm bạn với tiếng đàn mà lớn lên, trong lòng ngoại trừ yêu thích được nghe tiếng đàn êm tai thì còn là nhiều hơn mấy phần cảm giác nhớ nhà.”
Vũ phi cười khẽ, hóa ra đằng sau việc người này yêu thích đàn còn có một đoạn cố sự như vậy.
“Vậy Hoàng hậu nương nương sẽ thiện đãi thần thiếp sao?”
Vũ phi quay đầu nhìn về phía Ca Thư Sính, nụ cười kia nhiều hơn mấy phần trẻ con, bây giờ Ca Thư Sính mới nhớ tới, lúc Vũ phi vào cung thì mới mười lăm, bây giờ cũng chỉ mười tám, tự nhiên sẽ có tính trẻ con.
“Vậy Vũ phi cho rằng bản cung đối với ngươi không tốt?”
Ca Thư Sính cũng cười, người này nói chuyện như một tiểu hài tử, không hề đứng đắn.
“Không tốt...”
Vũ phi vừa nói như thế, nụ cười của Ca Thư Sính liền cứng ở bên mép, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc mình đối với người này có chỗ nào không tốt.
“Ca Thư Sính, những gì nàng trải qua cũng không tốt đẹp gì.”
Vũ phi nói xong một câu như vậy, Ca Thư Sính nhẹ nhíu mày, trầm giọng nói: “Vũ phi, ngươi say rồi, sau này không được nói những lời như vậy nữa, hơn nữa cũng không thể gọi thẳng tục danh của bản cung.”
Vũ phi cười lạnh, người trong cung này chính là vô vị như vậy, lúc nào cũng phải đoan chính cao quý, cũng khó cho Cung Huyền Thanh còn phải ẩn núp ở chỗ này lâu như vậy.
Vũ phi đứng lên, đối diện với Ca Thư Sính, bóng tối trong đôi mắt ấy sâu thẳm không thấy đáy, Ca Thư Sính không nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì.
“Nam nhân kia không yêu nàng, mà nàng cũng không muốn cuộc sống như vậy.”
Ca Thư Sính lặng lẽ nhìn Vũ phi một chút, lạnh lùng nói: “Vũ phi, bản cung coi như ngươi say rồi, đừng tiếp tục làm càn!”
Lúc này Vũ phi nghiêng người hướng về trước, vội vàng không kịp chuẩn bị hôn lên khóe miệng Ca Thư Sính, mang theo hương vị của rượu mơ, còn có mị hương trên người nàng, khiến Ca Thư Sính như bị điện giật chưa hoàn hồn lại, nhưng Vũ phi chỉ như chuồn chuồn lướt nước, khẽ hôn một cái liền rời đi.
“Ngươi!”
“Ta say rồi...”
Vũ phi ngã vào trong lòng Ca Thư Sính, ở chỗ Ca Thư Sính không nhìn thấy được nở một nụ cười giảo hoạt.
Ca Thư Sính đem Vũ phi ôm vào trong lòng, trên thân thể người kia lẫn lộn hương vị của rượu nhiễm lên toàn thân nàng, mặt tựa như bị lửa thiêu.
“Người đâu.”
Ca Thư Sính thật vất vả lắng lại hỗn loạn trong lòng, gọi cung nữ đã lui xuống lên, lúc cung nữ của Vũ Phi Cung nhìn thấy Vũ phi say ngã trên người Ca Thư Sính thì tâm trí liền hoảng loạn, lập tức đem Vũ phi kéo lại.
“Vũ phi say rồi, dìu nàng hồi cung nghỉ ngơi đi!”
Cung nữ vội vã đáp ứng, đỡ Vũ phi đã quá say kia hồi cung, mà Ca Thư Sính nhìn bóng lưng người kia, tay bất giác đặt lên miệng mình.
Sau khi trở lại tiệc rượu, Ca Thư Sính cùng Văn đế và Nam Thiển Mạch nói về chuyện của Vũ phi, tuy rằng âm thanh vô cùng nhẹ, nhưng dù thế nào cũng chạy không thoát lỗ tai Cung Huyền Thanh.
Vũ Nhất sẽ say sao?
Cung Huyền Thanh nhíu mày, ăn một miếng điểm tâm trước mắt, che giấu khóe miệng đang không ngừng giương lên.
Người kia say, quả thực là chuyện cười của Nam Sở Quốc.
Tiệc rượu kết thúc, tất cả mọi người đều chuẩn bị trở về cung, mà theo thông lệ từ xưa, sinh thần của Hoàng hậu, đêm đó Hoàng đế nhất định sẽ ngủ lại Trường Thanh Cung. Chỉ là nhìn thấy hành động của Văn đế, Ca Thư Sính đột nhiên cảm thấy hương vị thuộc về Vũ phi vẫn còn lưu lại trên người mình, khiến nàng cự tuyệt mùi của nam tử trên người Văn đế.
“Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp có chút mệt mỏi.”
Đây là lần đầu tiên Hoàng hậu ở chính sinh thần của mình, từ chối yêu cầu ngủ lại của Hoàng thượng, Văn đế hiển nhiên cũng ngẩn người, sau đó ôn hòa cười nói: “Ừm, Hoàng hậu nghỉ ngơi cho tốt, trẫm về Càn Hòa Điện phê duyệt một ít tấu chương.”
Ca Thư Sính ôn nhu nở nụ cười, nói: “Được, Hoàng thượng phải bảo trọng thân thể.”
Đôi phu thê khách sáo một phen xong liền từng người rời đi, mà Cung Huyền Thanh không hồi Thừa Thiên Cung, lại đi tới Vũ Phi Cung.
“Muội muội sao lại đến đây vậy?”
Vũ phi làm ra bộ mặt kinh ngạc, rồi lại mang dáng vẻ say đến hoa mắt chóng mặt, thật sự khiến cho Cung Huyền Thanh suýt chút nữa không nhịn được bật cười.
“Hôm nay thấy tỷ tỷ rời tiệc giữa chừng, trong lòng ưu tư, liền tới nhìn xem có phải thân thể tỷ tỷ không khỏe hay không.”
Cung Huyền Thanh nói rõ ràng là tới xem Vũ phi diễn trò, nhìn xem người này còn muốn diễn đến đâu, nhưng nhìn thấy như vậy đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
“Hôm nay uống hơi nhiều nên về nghỉ ngơi trước, làm cho muội muội nhọc lòng rồi.”
Vũ phi cười ôn hòa, nhưng trong đôi mắt hẹp dài như hồ ly kia lại mang theo vài phần lãnh ý, hiển nhiên người này đến để đùa giỡn mình.
“Muội muội thấy tỷ tỷ và Hoàng hậu cùng đi ra ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng phải chăng thân thể tỷ tỷ khó chịu, còn sợ tỷ tỷ đắc tội Hoàng hậu nên bị đuổi về trong cung, bây giờ muội muội cũng yên tâm rồi.”
Cung Huyền Thanh vẫn giữ dáng vẻ lo lắng, Vũ phi không thể không thừa nhận, Ma Hồ thiên biến, quả nhiên cả mình cũng không sánh kịp.
“Muội muội có tâm, Hoàng hậu đối với người khác rộng lượng, làm sao tỷ tỷ có thể xung đột với Hoàng hậu được, khuya rồi, muội muội cũng nên hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Vũ phi hạ lệnh trục khách, Cung Huyền Thanh lại thấy vô vị, cũng nên rời đi rồi, dù sao trong cung này cũng đã có một thú vui, đó chính là đến trêu chọc Vũ Nhất.
“Được, tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt.”
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
“Ngươi nói, Dao phi lại tới chỗ Vũ phi kia sao?”
Nam Thiển Mạch nghe ảnh vệ báo cáo, ảnh vệ lại nặng nề gật gật đầu, rồi nói tiếp: “Hơn nữa xem ra Dao phi rất quan tâm Vũ phi.”
Nói đến đây, ánh mắt Nam Thiển Mạch lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Lần trước giám sát Vũ phi ba ngày không thu hoạch được gì thật sao?”
Ảnh vệ nhẹ gật đầu.
“Vậy tiếp tục giám sát nàng ba ngày, Vũ phi chắc chắn không đơn giản.”