Yêu Phi, Nhĩ Thái Phóng Tứ!

Chương 11: Chương 11: Tuyệt Âm Các




Tại Thần Châu cách kinh đô Kim Lạc Thành hơn năm trăm dặm, một con linh tước bay quanh phía trên Thiên Tuyệt Nhai. Linh tước chính là loài chim có tốc độ bay nhanh nhất Nam Sở Quốc và Thần Chỉ Quốc, mỏ dài móng vuốt sắc nhọn, hình thể tuy nhỏ nhưng khả năng công kích rất mạnh, bình thường chỉ ở trong rừng núi, chính là tiểu bá vương của các loại chim.

Linh tước bay quanh phía trên Thiên Tuyệt Nhai hồi lâu, sau đó như tên bắn nhảy vào đáy vực, xuyên thấu qua từng lớp sương mù. Đáy vực có một ngôi lầu các xây ở trên vách đá, địa thế vô cùng hiểm trở, nếu không có tuyệt đỉnh khinh công thì không thể vào được nơi này.

Lầu các kia không cao, chỉ có ba tầng lầu, vây xung quanh có bốn viện tử, linh tước thẳng tắp bay vào phía lầu các cao nhất, đậu ở trên cửa sổ, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Một nữ tử thân mang trang phục đen, vóc người thon dài đi tới bên cửa sổ, bắt được linh tước, lấy tin từ bên trong thùng thư dưới chân nó ra, sau đó con linh tước kia nhanh chóng bay đi.

Cô gái kia thanh tú đáng yêu, làn da tuyết trắng gần như mất đi huyết sắc, tú mĩ đến cực điểm, như Minh Châu, tựa mĩ ngọc, cười lên hiện ra cái má lúm đồng tiền nhỏ, có mấy phần nghịch ngợm.

Nàng cười cầm lá thư nhỏ trong tay đưa cho nữ tử đang nằm nghiêng trên giường ở trong lầu các. Bên trong lầu còn huân hương, xung quanh yên tĩnh, bên trong chỉ có cô gái mặc áo đen cùng nữ tử một thân áo tím kia.

Nữ tử áo tím da thịt trắng đến mức khuyết thiếu huyết sắc, trắng giống như bị bệnh, dung mạo tú nhã, như tiên nhân bạch ngọc, nhưng mặt mày lại nghiêm túc lãnh ngạo, tà mị âm trầm.

“Mặc Ngôn, cho.”

Nữ tử áo đen cười vô cùng nghịch ngợm. Nữ tử mặc áo tím kia mở hai mắt ra, đó là một đôi mắt tím sâu thẳm, nàng tiếp nhận tờ giấy từ nữ tử áo đen xong, nhìn về phía nụ cười nghịch ngợm của nàng ấy, gương mặt lãnh ngạo mới xuất hiện vẻ tươi cười.

Nữ tử áo đen vừa nhìn nữ tử áo tím cười liền ngồi xổm xuống ở bên người nàng, tựa như một sủng vật ngoan ngoãn.

Nữ tử áo tím nhìn tờ giấy một chút, mày ngài mĩ lệ nhẹ nhàng nhíu một chút, sau đó lại giãn ra.

“Mặc Ngôn, cái gì?”

Nữ tử áo đen chỉ chỉ tờ giấy, nữ tử áo tím tiện tay ném một cái, tờ giấy kia bay đến ánh nến, ở trên ánh nến quấn quanh một vòng, bị thiêu đốt gần như không còn lại gì.

“Tin tức từ Thanh tỷ tỷ của ngươi.”

Nữ tử áo tím đứng lên, chậm rãi xoay người, thả lỏng gân cốt.

Người này chính là Các chủ của Tuyệt Âm Các, người trên giang hồ gọi là nữ ma đầu ba bước câu hồn, Lãnh Mặc Ngôn, mà cô gái mặc áo đen là thiếp thân thị vệ của nàng, Lãnh Tiểu Ngũ.

“Nói, cái gì.”

Khả năng sắp xếp ngôn ngữ của Lãnh Tiểu Ngũ từ nhỏ đã không tốt, chỉ là đối với Lãnh Mặc Ngôn, lời nàng nói cũng sẽ nhiều lên, nàng yêu thích nói chuyện cùng Lãnh Mặc Ngôn.

“Nàng nói cho ta biết, Nam Thiển Mạch so với đề phòng nàng, càng đề phòng Tiếu Vương gia Phong Tử Dạ hơn, còn nói, Phong Tử Dạ này cũng không đơn giản giống như trong lời đồn đại, thật sự thú vị.”

Cặp mắt tím sâu thẳm của Lãnh Mặc Ngôn biến ảo mấy lần, sau đó gợi lên một nụ cười tà mị.

“Mặc Ngôn, thích, Phong... Tử... Tử Dạ?”

Nhìn thấy Lãnh Mặc Ngôn nói đến Phong Tử Dạ thì ánh mắt ám muội như vậy, Lãnh Tiểu Ngũ lập tức thu lại nụ cười, trong lòng một trận chua xót mà không biết làm sao phóng thích, chỉ có thể không thèm nhìn tới Lãnh Mặc Ngôn.

“Không thích.”

Lãnh Mặc Ngôn hồi đáp như chặt đinh chém sắt, sau đó lại nói thêm một câu.

“Nhưng ta cảm thấy hứng thú.”

Khóe miệng Lãnh Mặc Ngôn gợi lên ý cười, khiến Lãnh Tiểu Ngũ càng cảm thấy khó chịu, xoay người liền muốn đi. Hành động khác thường này làm cho Lãnh Mặc Ngôn buồn bực, lập tức người kia liền bị Lãnh Mặc Ngôn gọi lại.

“Tiểu Ngũ, làm sao vậy?”

Lãnh Mặc Ngôn không cách nào phát hiện được tâm tư Lãnh Tiểu Ngũ, Lãnh Tiểu Ngũ rất ít khi sẽ không nói một tiếng mà đã muốn rời đi như vậy.

“Sao lại giận rồi?”

Âm thanh của Lãnh Mặc Ngôn mềm nhũn ra, đứng dậy đi tới bên cạnh Lãnh Tiểu Ngũ, chỉ thấy người kia nhíu chặt lông mày đẹp đẽ, ý cười tinh nghịch trên khóe miệng đã sớm tiêu tan.

Lãnh Tiểu Ngũ lắc lắc đầu, không biết tại sao trong lòng lại có loại tư vị này.

“Đi thôi, đi ăn điểm tâm.”

Lãnh Mặc Ngôn cũng không biết Lãnh Tiểu Ngũ ủy khuất cái gì, chỉ là Lãnh Tiểu Ngũ thích ăn đồ ngọt, miễn là dẫn nàng đi ăn ngọt, tâm tình của nàng sẽ thoải mái hơn. Lúc này, Lãnh Tiểu Ngũ đã nắm tay của nàng lên, đi về hướng dưới lầu.

“Nhà bếp, điểm tâm.”

Trên mặt Lãnh Tiểu Ngũ trong nháy lại xuất hiện nụ cười, mà chính Lãnh Mặc Ngôn cũng không biết, khóe môi của mình cũng gợi lên một nụ cười ấm áp, lòng bàn tay có nhiệt độ, là thứ nhiệt độ duy nhất giữa vách núi cheo leo này có thể sưởi ấm được trái tim mình.

Lầu hai và lầu một là chỗ ở của ngũ đại sát thủ Cung kỳ. Lầu hai có một Phật đường nho nhỏ, là nơi Hoàng Tuyền Độ Cung Diệc Hàn thường thường ở, chỉ cần ở trên dưới thang lầu, đều có thể nhìn thấy hương nến kéo dài không tan trong Phật đường nho nhỏ kia.

Lúc này Lãnh Tiểu Ngũ lôi kéo Lãnh Mặc Ngôn vội vàng xuống thang lầu, tiếng bước chân làm ầm ĩ đến Cung Diệc Hàn đang tụng kinh.

Cung Diệc Hàn mở ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Lãnh Tiểu Ngũ cùng Lãnh Mặc Ngôn vừa đi xuống rồi thở dài.

“Tiểu Ngũ, cẩn thận trơn trượt.”

Cung Diệc Hàn lên tiếng nhắc nhở, nàng còn nhớ lần trước Lãnh Tiểu Ngũ cũng vội vã xuống lầu như vậy, kết quả trượt chân, té ngã một cái, khinh công dù có tốt nhưng bất ngờ như vậy cũng không tránh khỏi được.

Lãnh Tiểu Ngũ đáp một tiếng, nhưng lại tiếp tục lôi kéo Lãnh Mặc Ngôn đùng đùng đi xuống lầu, âm thanh la hét ầm ĩ kia cũng tản đi. Lúc Cung Diệc Hàn chuẩn bị tiếp tục tụng kinh, tiếng bước chân ngày một tiến gần khiến tâm nàng càng không thể yên ổn.

“Ngươi niệm kinh mỗi ngày như vậy, sao không làm chút chuyện có ý nghĩa đi?”

Thanh âm thanh thúy, vừa mềm vừa ngọt, vô cùng dễ nghe, nhưng người vốn 'núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không loạn' kia nghe xong liền nhíu mày.

“Cút.”

Cung Diệc Hàn chỉ nhẹ nhàng nói một chữ, nhưng người kia không những không giận mà còn cười, ngồi vào bên cạnh Cung Diệc Hàn, đoạt mất niệm châu trên tay nàng.

“Cung Khúc Úc, ngươi chớ quá mức.”

Tuy rằng đang tức giận nhưng âm thanh của Cung Diệc Hàn vẫn lạnh lùng, tựa như không có cảm xúc gì.

“Ngươi thật sự giống như khối băng, một chút cảm xúc cũng không có.”

Cung Khúc Úc, đệ ngũ sát thủ trong Cung kỳ của Tuyệt Âm Các, Đoạn Hồn Tiêu, cũng là người nổi danh tính tình lêu lổng. Mặt nàng sáng như ngọc, mắt trong như nước, nụ cười xinh đẹp, còn có một sự kiều mị không thể tả xiết. Lúc nàng e thẹn, trên mặt ngọc ửng đỏ, lệ sắc sinh xuân, giống như hoa tươi mới nở, xinh đẹp phi phàm.

Cung Diệc Hàn một tay đánh vào trên cổ tay Cung Khúc Úc, cánh tay Cung Khúc Úc mềm nhũn, Cung Diệc Hàn thuận thế đem niệm châu cầm về.

“Ai, Diệc Hàn, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Toàn thân Cung Khúc Úc mềm nhũn tựa ở trên người Cung Diệc Hàn, nhưng Cung Diệc Hàn đã nhắm hai mắt lại, niệm châu trong tay một viên lại một viên.

“Không muốn.”

Cung Diệc Hàn kiên quyết từ chối đề nghị của Cung Khúc Úc, người này bụng đầy ý nghĩ xấu, nàng tuyệt đối không muốn chơi cái trò chơi mà nàng ấy nói ra.

“Này... Uy ~ Diệc Hàn.”

Cung Khúc Úc vẫn thổi hơi ở bên lỗ tai Cung Diệc Hàn. Khí tức nóng ẩm mang theo mùi hương nồng đậm phả vào bên tai mình, Cung Diệc Hàn phiền chán vô cùng, tức giận quay đầu lại muốn quát mắng người kia. Nhưng vào lúc này, người kia trong nháy mắt lại nghiêng người mà hôn lên môi của mình.

Cung Diệc Hàn trợn to hai mắt, đưa tay đẩy Cung Khúc Úc ra, nhưng khí lực của Cung Khúc Úc rất lớn, nàng giãy không ra, trên môi cảm giác mềm mại nóng ẩm khiến thân thể của nàng không ngừng nhũn ra, thậm chí còn có cỗ nhiệt khí từ trong bụng nổi lên.

Giữa răng môi, Cung Diệc Hàn cảm giác một vật thể mềm mại đang muốn cạy ra môi của mình, nàng giật mình một cái, vận lên nội lực, tụ thành chưởng đem Cung Khúc Úc một chưởng đánh bay.

Cung Khúc Úc va vào trên tường, khóe miệng chảy xuống một vệt đỏ tươi, nhưng lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ.

“Sắc mặt của ngươi bây giờ đẹp đẽ hơn nhiều, đỏ hồng, a, ngươi cũng biết tức giận sao... Suốt ngày lạnh như băng giống người chết vậy, quá vô vị.”

Cung Khúc Úc thờ ơ đứng lên, che lại vai trái bị đánh đau, nơi đó có lẽ đã đỏ tím một mảng.

Cung Diệc Hàn dùng tay lau đi mùi vị thuộc về Cung Khúc Úc trên môi, lạnh lùng nhìn nàng một cái.

“Cút!”

Ngữ khí Cung Diệc Hàn càng trầm, quay đầu không nhìn Cung Khúc Úc nữa.

“Tẻ nhạt ~ “

Nói xong, Cung Khúc Úc trở về trong phòng của mình, giống như những chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra vậy, với nàng mà nói, những việc này đều đã tập mãi thành quen.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.

Từ sau khi đắc tội Lệ phi, Lệ phi cùng những phi tần bằng hữu khác cứ ba ngày hai lần lại mang phiền phức đến cho Cung Huyền Thanh, nhưng Cung Huyền Thanh cũng không giận không bực, giống như một bức tượng băng đao thương bất nhập, Lệ phi lại càng nôn nóng.

Bây giờ Văn đế cũng không thường tới Thừa Thiên Cung nữa, người ở bên ngoài nhìn thấy Cung Huyền Thanh chính là thất sủng, chúng phi tần lại tiếp tục làm khó dễ vị Dao phi bị thất sủng này. Ca Thư Sính cùng Nam Thiển Mạch tự nhiên cũng biết chuyện của Cung Huyền Thanh, chỉ là Nam Thiển Mạch cho rằng cũng nên làm giảm chút nhuệ khí của Cung Huyền Thanh, liền bảo Ca Thư Sính trước tiên không cần hành động, để Cung Huyền Thanh nhớ kĩ một lần.

Cung Huyền Thanh hiển nhiên cũng không quan tâm. Những phi tần đó tới cũng chỉ dùng ngôn ngữ chế nhạo một chút, tình cờ thả mấy con rắn gì đó vào bên trong Thừa Thiên Cung của mình, sau khi rời khỏi Thừa Thiên Cung có nhức eo đau lưng cũng coi như tại Cung Huyền Thanh, nhưng chút chuyện này, đối với Cung Huyền Thanh mà nói chẳng đáng kể chút nào.

Nàng như ngày thường đi tới Phượng Loan Cung thỉnh an, nhưng về tình trạng của mình nửa câu không đề cập tới, chính nàng cũng không lộ ra một chút dáng vẻ khổ sở nào, sự quật cường này đúng là khiến Nam Thiển Mạch phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

“Ngươi không có chuyện gì nói với ai gia sao?”

Một tháng trôi qua, Cung Huyền Thanh đã âm thầm chịu không ít ủy khuất trong hậu cung, chỉ là dáng vẻ của Cung Huyền Thanh vẫn khí định thần nhàn, làm Nam Thiển Mạch không khỏi có chút ngạc nhiên người này còn có thể chịu đựng tới mức độ nào.

“Nên nói, không nên nói, Thái hậu tất nhiên đều biết rõ, thần thiếp cần gì phải tốn nhiều lời. Thần thiếp xin cáo lui.”

Cung Huyền Thanh chỉ cười khẽ, khom người với Nam Thiển Mạch chuẩn bị rời đi. Nam Thiển Mạch nhìn dáng người có chút gầy gò kia, trong lòng chẳng biết vì sao xúc động một chút.

“Ngươi rất thông minh... Nhưng nếu cần ai gia và Hoàng hậu giúp đỡ... ngươi...”

Nam Thiển Mạch còn chưa nói xong, Cung Huyền Thanh liền lắc lắc đầu, nói: “Không cần Thái hậu.”

Cung Huyền Thanh cười lạnh một tiếng, nhưng Nam Thiển Mạch nhìn thấy rõ ràng oán hận trong đôi mắt quá mức mĩ lệ kia, nàng là oán hận mình sao?

Thấy người kia mang theo Ninh Nhi rời khỏi Phượng Loan Cung, Nam Thiển Mạch nhíu lông mày, trong lòng lại có chút đau trướng.

“Thái hậu, tuy rằng gần đay Dao phi đến thỉnh an mỗi ngày, nhưng biểu tình kia...”

Vân Nhiễm cũng nhận ra được Cung Huyền Thanh có gì không đúng, không phải ủy khuất, càng không phải nhu nhược đáng thương.

“Tùy nàng đi!”

Nam Thiển Mạch hừ lạnh một tiếng, bước chân trở lại bên trong tẩm cung của mình, mà Vân Nhiễm nghĩ thế nào cũng cảm thấy hai người này giống như đang đấu khí?

Nhưng rõ ràng hai người cũng đều không nói rõ gì cả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.