Nam Sở Quốc, Khang đế năm thứ mười, Khang đế thân mang bệnh nan y, không còn cách nào xoay chuyển, băng hà tại Càn Hòa Cung, cả thiên hạ đều bi ai. Cùng năm, Thái tử ốm yêu đăng cơ, vừa tròn hai mươi tuổi, dựa theo di chiếu của Khang đế, mệnh Hoàng hậu tức Thái hậu hiện tại phụ tá tân đế ốm yếu, giúp giảm bớt gánh nặng trên người hắn. Mà cùng năm, con nối dõi duy nhất của Văn đế cùng Hoàng hậu Ca Thư Sính - Phong Thừa Ân được phong làm Thái tử.
Thái hậu Nam Thiển Mạch chính là đệ nhất tài nữ của Nam Sở Quốc, thiên kim của phủ Thừa tướng. Vừa mười bốn tuổi liền gả cho Khang đế, cùng năm sinh ra Thái tử, mười sáu tuổi phong hậu, xử lí hậu cung ngay ngắn rõ ràng, dung mạo chính là một giai thoại của Nam Sở Quốc. Hiện giờ nàng cũng chỉ ba mươi tư tuổi, dung mạo không những không giảm đi, lại càng nhiều hơn mấy phần cơ trí cùng ý nhị trưởng thành, càng hiện ra vẻ phong hoa tuyệt đại.
Trong phòng giam ẩm ướt tối tăm, thị vệ nhen cho lửa cháy, dẫn một nữ tử thân mang hoa phục đen đi tới trước mặt một phạm nhân, người kia bị kẹp ở trên hình giá, một thân y phục trắng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, vết roi loang lổ, thần trí mê ly.
“Liêm Thân vương.”
Nữ tử hoa phục đen chậm rãi mở miệng, âm thanh lành lạnh kia càng vì nơi địa lao này mà tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, không khỏi khiến người ta lạnh thấu xương.
“Nam Thiển Mạch...”
Phạm nhân kia chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ ngầu phẫn hận nhìn nữ tử thân mang hoa phục đen, thanh nhã tuyệt tục, vẻ mặt lành lạnh hàn tuấn, tựa như một bức tượng băng tuyệt mĩ.
“Toàn bộ dư đảng của ngươi đều đã bị tiêu diệt.”
Giọng Nam Thiển Mạch vẫn không hề gợn sóng, như thể việc này không hề liên quan đến nàng, thế nhưng thị vệ sau lưng nàng không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy người luôn được tán dương là hiền hậu này, tâm địa vô cùng lạnh lẽo.
“Giam cầm ta, lợi dụng ta, đưa thân vệ tới chỗ ta, quả thực là thủ đoạn cao minh a Nam Thiển Mạch.”
Gương mặt đầy mồ hôi của nam nhân kia đột nhiên trở nên vặn vẹo, hận không thể đem khuôn mặt vẫn đoan trang dưới ánh lửa u ám kia xé ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc cất giấu yêu ma quỷ quái gì.
“Là ai...”
Bờ môi đỏ của Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng phun ra hai chữ, dừng một chút, rồi nói tiếp: “Là ai muốn mang binh ép Thái tử ốm yếu thoái vị, nhân lúc này cướp hoàng vị, ai thủ đoạn càng cao minh hơn, Liêm Thân vương, ngài nói xem?”
Nam Thiển Mạch vẫn nói ra lời lạnh như băng. Trong địa lao, đôi mắt xinh đẹp của nàng như phủ kín một tầng băng sương, tựa như một con dã thú trầm lặng, tựa như lúc nào cũng có thể đem con mồi xé nát.
“Thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết cứ giết... Nam Thiển Mạch, nếu hoàng huynh không có ngươi, không có trên tay Quỷ phù của ngươi, hoàng vị đã sớm dễ dàng là của ta...”
Nam nhân hít sâu vài cái, rồi nói tiếp: “Có được đối thủ như ngươi, ta đây xuống Hoàng Tuyền cũng không oan...”
Tuy rằng không cam lòng, tuy rằng phẫn hận, tuy rằng hận không thể đem Nam Thiển Mạch ngàn đao bầm thây, nhưng nàng quả thật là một nhân vật khiến người ta kính sợ.
Nam Thiển Mạch không nói gì, tay ngọc thon dài thoáng kéo trường bao dày nặng của nàng, xoay người, từng bước một đi tới cầu thang, rời khỏi địa lao.
“Liêm Thân vương qua đời vì bệnh, hậu táng tại Hoàng Lăng.”
Thanh âm kia vang lên tại cầu thang, theo tiếng bước chân không nhanh không chậm của nàng, tạo ra trong đêm đen một thứ giai điệu làm người khác bất an.
Cửa địa lao đóng lại, Nam Thiển Mạch có thể mơ hồ nghe thấy người kia trong địa lao ngửa mặt lên trời cười to... Mãi đến tận khi không còn tiếng động, nàng mới chậm rãi nhắm mắt lại, thu vào trong mắt sự mệt mỏi...
Văn đế năm thứ nhất, Liêm Thân vương qua đời vì bệnh, Thái hậu xét thấy có công lao với Nam Sở Quốc, đặc tứ hậu táng tại Hoàng Lăng, văn võ bá quan mặc áo trắng ba ngày, tạo ra kính ý cao nhất.
Văn đế năm thứ nhất, Văn đế đăng cơ ba tháng, muốn đi bãi săn hoàng gia săn bắn. Nam Thiển Mạch lấy lí do thân thể mang bệnh để khéo léo từ chối đi cùng, nàng phái ra mười ảnh vệ bên người để đi theo, bảo vệ an toàn cho Văn đế. Lúc Văn đế hồi cung lại mang về một nữ tử không rõ lai lịch, nói là khi săn bắn tại bãi săn thì thấy nàng té xỉu trên đất, mà nữ tử này dung mạo cực kì xinh đẹp, đuôi lông mày cùng khóe mắt vũ mị, nụ cười làm nhân thần vì đó đoạt, hồn vì đó tiêu, không hề cố ý hồ mị, nhưng yêu diễm tận xương. Văn đế lần đầu gặp gỡ nữ tử này liền vì vậy mà khuynh đảo, không để ý tới lời khuyên bảo của những người xung quanh, dẫn theo nữ tử này hồi cung.
“Dao phi?”
Nam Thiển Mạch nhìn chính mình trong gương đồng, cảm thấy ngay cả mình cũng nhìn không ra tâm tình của bản thân lúc này, tâm tình lại theo chiếc lược kia mà chải xuống cùng những sợi tóc.
“Đúng vậy, Hoàng thượng phong cho nàng ta làm phi tử, hiện giờ ở Thừa Thiên Cung.”
Vân Nhiễm cẩn thận chải tóc cho Nam Thiển Mạch, đôi tay khéo léo nhẹ nhàng giúp Nam Thiển Mạch búi tóc.
“A...”
Nam Thiển Mạch cười khẽ, tay cầm lấy một cây trâm phượng hoàng hoa bằng vàng rồi đeo lên.
“Thái hậu muốn phế bỏ phi vị của nàng ta?”
Vân Nhiễm nhìn ra bất mãn rõ ràng trong lòng Nam Thiển Mạch, khóe miệng người kia ý cười như có như không, lạnh lẽo thấu xương.
“Không.”
Nam Thiển Mạch dừng một chút, đứng lên, tỉ mỉ sửa sang lại cung bào phượng hoàng màu đen viền vàng thêu hoa mẫu đơn trên người mình, đi tới bên cửa sổ đẩy cánh cửa ra.
“Hoàng đế từ trước đến nay sẽ không lỗ mãng hành sự như vậy, xem ra hắn có phần yêu thích nữ tử này hơn hơn những người khác. Bây giờ ai gia nhiếp chính, đã khiến quần thần bất mãn, nếu còn phế bỏ cả phi tử mà Hoàng đế tự mình phong cho, sợ là sẽ lại xảy ra hỗn loạn.”
Nam Thiển Mạch cảm thấy gió nhẹ thổi tới, lửa giận trong lòng dần biến mất, hạ xuống đôi mắt xinh đẹp rồi nói tiếp: “Đi thăm dò thân phận nữ tử kia.”
Nói xong, liền để Vân Nhiễm đỡ đi tới Tiền điện, các cung nữ yên tĩnh đứng thành một hàng, nghênh đón Nam Thiển Mạch đến, chỉ thấy Nam Thiển Mạch đi tới bên trong điện, ngồi vào trên chủ tọa, nhắm hai mắt lại.
“Vân Nhiễm, Hoàng hậu đã biết việc này chưa?”
Nam Thiển Mạch một tay đỡ trán, mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Hoàng hậu đã biết rồi, chỉ là... Người cũng biết, Hoàng hậu tính tình thanh lãnh, tất nhiên sẽ không phản đối quyết định của Hoàng thượng.”
Nam Thiển Mạch đáp một tiếng, nhắm lại hai mắt, giấu đi mệt mỏi bên trong, gọi Vân Nhiễm một tiếng, nhân tiện nói: “Phái năm ảnh vệ tới Thừa Thiên Cung, ngày đêm giám sát.”
“Vâng.”
Vân Nhiễm hơi khom lưng, nàng thần thái nhàn nhã, đôi mắt xinh đẹp, tuy không tính là cực kì xinh đẹp, nhưng cũng là tướng mạo tuấn mỹ, mang theo mấy phần anh khí, trong con ngươi sắc bén hơi có chút từng trải, nhìn liền biết người này không đơn giản.
'Hoàng thượng giá đáo —— '
Âm thanh sắc bén của Thái giám cắt ngang không khí yên tĩnh của Phượng Loan Cung, Nam Thiển Mạch lúc này mở hai mắt ra, ngoài miệng gợi lên một độ cong ôn hòa, đứng lên, đi tới ở giữa cung điện, chờ đợi thân ảnh mang long bào vàng óng kia. Nam tử sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng gương mặt lại tươi cười ôn hòa đi tới.
“Tham kiến mẫu hậu.”
Văn đế hành lễ với Nam Thiển Mạch, hoạn quan cùng cung nữ xung quanh cũng đều quỳ xuống.
“Mau đứng lên.”
Nam Thiển Mạch để Vân Nhiễm đỡ ngồi trên chủ tọa, mà Văn đế cũng ngồi xuống bên cạnh Nam Thiển Mạch, hướng về phía Nam Thiển Mạch vung lên một nụ cười áy náy, sau đó cho tất cả cung nhân bên người lui xuống.
Văn đế thấy cung nhân rời đi, mới hướng về phía Nam Thiển Mạch xin lỗi, đem chuyện Dao phi từ từ kể ra.
Hóa ra Dao phi này họ Cung tên Huyền Thanh, vốn là nữ nhi của gia đình thương nhân ở Lũng Châu, cũng đã đôi mươi. Sau đó gia cảnh sa sút, Lũng Châu lại thêm nạn hạn hán, cả nhà lưu vong đến kinh đô Kim Lạc Thành. Nhưng sau đó cha mẹ Cung Huyền Thanh vì mắc bệnh nặng mà qua đời, chỉ còn lại một mình nàng. Nàng chỉ có thể ngụy trang thành đứa bé ăn xin, lại tiếp tục lang thang, đi nhầm vào đường đến bãi săn hoàng gia, được Văn đế cứu lại.
“Mẫu hậu...”
Văn đế mới hai mươi tuổi, bởi vì cơ thể suy nhược quanh năm mà trên mặt luôn tái nhợt không chút huyết sắc, tâm tính ôn hòa, thế nhưng chuyện này hắn thấy quả thực đã làm mất đi quy củ bên trên. Vốn không biết nên nói như thế nào để thuyết phục Nam Thiển Mạch, nhưng thấy Nam Thiển Mạch chỉ nở một nụ cười ôn hòa, tâm trạng bất an của hắn đã không còn sót lại chút nào.
“Không sao, Hoàng đế đã vừa ý nữ tử này, thân thế của nàng khổ cực, bây giờ vào cửa cung cũng coi như là Hoàng đế sắp đặt, trời cao an bày.”
Nam Thiển Mạch không những không trách cứ Văn đế, trái lại còn vì Văn đế giải vây, giúp Văn đế an tâm.
“Tạ mẫu hậu tác thành!”
Văn đế hài lòng nở nụ cười, tâm tình hơi kích động, rồi lại cúi đầu không ngừng ho nhẹ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đã đỏ cả lên. Nam Thiển Mạch hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên ảm đạm, duỗi tay khẽ vuốt phía sau lưng Văn đế, đang muốn mở miệng gọi Ngự y, lại bị Văn đế ngăn cản.
“Nhi thần không sao, bệnh cũ thôi.”
Văn đế thở phào, nhìn thấy lo lắng trong mắt Nam Thiển Mạch, trong lòng áy náy.
“Nhi thần bất hiếu, đã để mẫu hậu lo lắng rồi.”
“Đừng nói linh tinh.”
Văn đế có bệnh tim, Ngự y đều bó tay không còn cách nào, hơn nữa loại bệnh tim này rất có thể bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, điều này làm cho Nam Thiển Mạch mỗi khi nhìn thấy Văn đế, đều cảm giác trong lòng khó chịu.
Thấy bầu không khí trầm trọng, Nam Thiển Mạch khéo léo đổi đề tài.
“Giúp cho nàng học quy củ trong cung, để nàng tới gặp ai gia đi!”
Nam Thiển Mạch vẫn duy trì nụ cười như cũ, cùng Văn đế nói chuyện phiếm vài câu, lại giải đáp một ít vấn đề chính sự khó, xong Văn đế liền trở lại Càn Hòa Điện phê duyệt tấu chương.
“Thái hậu, người làm vậy tuy rằng có thể giúp Hoàng thượng thoải mái trong lòng, nhưng trong triều trước sau vẫn sẽ có vài lão già cố chấp sẽ buộc tội Thái hậu, nói Thái hậu dung túng nữ tử không rõ lai lịch làm loạn hậu cung.”
Vân Nhiễm đỡ Nam Thiển Mạch về Phượng Loan Cung, dọc theo đường đi vốn định không nói chuyện, nhưng Vân Nhiễm thực sự nhịn không được liền mở miệng khuyên bảo.
“Vân Nhiễm, tất cả quyết định đều có được có mất, loạn hay không loạn, ai gia tự có đối sách, hậu cung còn có ai gia, muốn loạn, cũng còn xem bản lĩnh của người kia.”
Nam Thiển Mạch ôn nhu nói, khóe miệng mang theo một tia cười yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp trong suốt lại lạnh lùng kia, dưới ánh mặt trời cũng không thể hòa tan được sương tuyết, ẩn giấu hết thảy tâm tình.
Thừa Thiên Cung.
Cung Huyền Thanh mặc vào cung bào khổng tước màu xanh nhạt thêu thủy tiên do cung nữ chuẩn bị, tô điểm thêm phấn, càng hiện ra đuôi lông mày cùng khóe mắt tự nhiên quyến rũ, nàng cũng không có ý định hồ mị, nhưng chỉ là nở nụ cười, liền làm cho trời đất thất sắc, nhu mị tận xương, cung nữ đứng một bên nhìn cũng sửng sốt.
Cung Huyền Thanh lạnh lùng nhìn hoạn quan đang quỳ kia, trên tay giơ cao một quyến sách, hai chữ 'Nữ giới' được viết rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, bật cười ra tiếng.
“Làm phiền công công.”
Cung Huyền Thanh liếc mắt ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, cung nữ liền nhận lấy quyển《 Nữ giới 》kia. Nàng vừa mới vào cung, liền bị ma ma buộc phải học quy củ trong cung, nhưng nàng có tính nhẫn nại rất tốt, không ầm ĩ cũng không tức giận. Hơn nữa khả năng tiếp thu cũng làm cho ma ma trong cung thán phục, dạy cho nàng một thứ, nàng học hai lần đã học xong.
Cung Huyền Thanh cầm lấy 《 Nữ giới 》trên tay cung nữ, mở ra một trang, nhìn thấy đầy chữ, cảm thấy muốn choáng váng, nhưng sắc mặt nàng vẫn bất biến, quay đầu hướng về cung nữ ôn hòa cười nói: “Ninh Nhi, ngươi từng đọc nữ giới chưa?”
Cung nữ tên Ninh Nhi cúi đầu, hơi gật đầu, hồi đáp: “Đã từng đọc, đây là giới luật mà những nữ quyến trong cung đều phải đọc, Dao phi nương nương chưa từng từng đọc sao?”
Cung Huyền Thanh vừa bị hỏi như thế, giật mình, cũng không trả lời. Ninh Nhi tự biết lỡ lời, lập tức cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn.
“Không sao, bản cung quả thực chưa từng đọc, cũng may Thái hậu nương nương đưa sách này tới mới không để bản cung ở trong cung không có lễ nghi. Ngươi lui xuống trước đi, bản cung nếu có gì cần sẽ gọi ngươi.”
Ninh Nhi như lấy được đại xá, lập tức lui xuống. Ai mà chẳng biết Cung Huyền Thanh là phi tử Văn đế cực kì yêu thích, tuy chưa viên phòng, nhưng thấy Văn đế ba ngày hai lần tặng lễ cho Thừa Thiên Cung của Cung Huyền Thanh, liền biết đây là vị chủ nhân không thể chọc trong hậu cung.
Cung Huyền Thanh di chuyển bước chân, ngồi lên ghế Quý phi, lười biếng dựa vào.
Ánh mắt không còn nhu hòa như vừa nãy, lúc không có người ngoài, đuôi lông mày kia vẫn vẻ quyến rũ nhưng nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo cùng xa cách, tựa như một nữ thần không thể khinh nhờn.
Nàng mở ra một trang nữ giới, nhìn vài dòng, mày ngài khẽ nhíu lại, không khỏi cắn cắn môi dưới, tay cầm sách cũng nắm thật chặt.
“Thực sự là quá vô vị...”
Cung Huyền Thanh âm thanh nhẹ vô cùng, thở dài, trong con ngươi ba quang lưu chuyển, thoáng qua lại nở nụ cười.
“Cũng được... Nam Thiển Mạch chắc là vô cùng hiểu rõ nữ giới, cũng nên đi lĩnh giáo một phen...”