Edit: Ái Nhân
Dãy núi xanh tươi, mây trắng như bông, đầu cành chim hót líu lo, tất cả bình yên như thường.
"Cứu... Cứu..."
Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm rất nhỏ, đánh gãy tán dương cảnh đẹp trước mắt Bút Mạt Trừng, ngược lại cẩn thận tìm kiếm âm thanh kia từ đâu đến.
"Cứu... Cứu cứu... Cứu ta..."
Bỗng nhiên trong bụi cỏ vươn ra một cánh tay dính đầy máu, dọa Bút mạt Trừng nhảy cao, vội vàng lui về sau vài bước.
Ách… Đã chết rồi à? Nàng mặt nhăn mày nhíu, tính thử lại gần, nhặc một cành cây khô, chích chích vào cánh tay dính đầy máu không nhúc nhích kia.
Cánh tay vốn không có sức bỗng nhiên nắm lấy cành cây khô, một người đàn ông cả người đẫm máu từ trong bụi cỏ đi ra, nôn ra mấy ngụm máu tươi xong, quằng quại nói: “Cứu… Cứu ta…”
Nói xong câu đó, người đàn ông bị thương không nhẹ cũng đã không còn khí lực, cánh tay vốn cầm lấy cành cây khô vô lực rơi xuống mắt đất.
“Còn chưa chết… Vậy… Vậy anh chờ chút, tôi tìm người đến cứu anh.” Nàng xoay người chạy vài bước, đột nhiên quay lại dặn dò nói: “Anh trăm ngàn lần đừng chết a!”
“Ừ…”
Nàng lại tiếp tục chạy vài bước, lại quay đầu lần nữa. “Đúng rồi, trông chừng chỗ cây thuốc này giúp tôi a.”
“Ừ…” Người đàn ông bị thương chỉ thiếu không khí huyết công tâm mà trực tiếp chết đi, nhưng mà không có sức lực chửi ầm lên vẫn chỉ có thể đáp lại một tiếng.
Mãi đến khi thân ảnh nhỏ xinh rốt cuộc không có quay đầu lại nói đông, nói tây, ý nghĩ cuối cùng trong đầu người đàn ông ngã trong vũng máu là ——
Nếu hắn có thể sống đứng dậy, nhất định phải lớn tiếng bảo nàng ngậm miệng lại!
Điều kiện tiên quyết là… Hắn thật sự có thể đợi đến khi nàng tìm người đến cứu hắn….
“Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, chuyện lớn không tốt! Có người sắp chết!”
Đô Chậm Ảnh ngồi chồm hổm bên bờ sông đang chuẩn bị hái thuốc, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập cùng Bút mạt trừng la to, nhất thời phân tâm thiếu chút nữa trượt trên hòn đá ẩm ướt ngã xuống nước.
Hắn cẩn thận tiêu sái đứng lên mặt đất, vừa vặn đỡ lấy Bút mạt Trừng do chạy quá mau mà thiếu chút nữa té ngã.
“Làm sao vậy? Ai sắp chết?”
“Không biết! Vừa rồi ta đang hái loại cây thuốc mà chàng nói này, đột nhiên hắn cả người đầy máu từ trong bụi cỏ đi ra, ta thấy hắn giống như còn một hơi thở, cho nên hắn sẽ trông trừng cây thuốc giúp ta, sau đó lập tức chạy tới tìm chàng.” Nàng một hơi nói xong nguyên nhân kết quả, thiếu chút nữa bị nghẹn nước bọt.
Đô Chậm Ảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, chờ nàng thở lại bình thường xong, mới đổ chút nước từ trong hồ lô bên người cho nàng. “Mạt Mạt nào, trước uống ngụm nước, cẩn thận đừng sặc.”
“Tiểu Ảnh, chàng phải cứu hắn nha?” Nàng mở to đôi mặt ngập nước nhìn hắn.
Nàng biết Đô Chậm Ảnh không thích cứu vài người ngoài gì đó, bởi vì hắn học y là vì hứng thú, cũng không có ôm lý tưởng vĩ đại hành y cứu thế, cho nên thấy hắn không đáp lại, trong lòng nàng có chút không yên.
“Mạt Mạt muốn ta cứu, ta phải đi cứu.” Đô Chậm Ảnh nghiêng đầu tự hỏi một lát, lại trả vấn đề lại cho nàng.
Bây giờ là như thế nào? Từ sau khi nhân cách ngọt xớt kia xuất hiện, ngay cả Tiểu Ảnh cũng thích chơi một chiêu hỏi lại này!
Nhưng nếu muốn nàng nói… Cứu hoặc không cứu thật sự để cho nàng quyết định sao?
“Ừm… ta rất muốn cứu hắn! Bởi vì đều đã để cho ta nhìn thấy, nếu không cứu giống như sẽ nhận nguyền rủa, nhưng mà…” Nàng phiền chán gãi tóc, vẻ mặt ảo não nhìn hắn. “Chàng luôn luôn rất chán ghét anh cả chàng động một cái liền mang người đến cho chàng cứu, nếu ta nói muốn chàng đi cứu hắn, không phải cũng trở nên giống anh cả chàng sao?”
Nàng đắn đo cả buổi vẫn không ra kết quả, cuối cùng dứt khoát xấu tính giậm chân.
“Ôi! Ta không biết, không cần bảo ta quyết định, muốn cứu người hay không thì tùy chàng, đừng lại để cho ta nhìn thấy là tốt rồi.”
Nói xong, nàng dứt khoát chạy đến dưới cây hóng mát, giả bộ không có việc gì đông nhìn, tây ngó, chính là không nhìn hắn cuối cùng là quay lại bờ sông hái thuốc, hay là chạy về hướng nàng mới chạy đến cứu người.
Chẳng qua, nàng thật sự vẫn nhịn không được vụng trộm liếc nhìn hắn qua khéo mắt, theo bước chân đi lại xung quanh giống như trêu đùa của hắn, trong lòng cũng bất ổn theo.
Đô Chậm Ảnh cảm thấy thú vị nhìn nàng. Ha ha, Mạt Mạt muốn giả bộ không thèm để ý, lại nhịn không được trộm nhìn hắn a! Hắn nhịn không được nổi lên ý nghĩ trêu chọc nàng trong đầu, cố ý đi qua đi lại, chính là không chịu làm rõ thắc mắc trong lòng nàng, không làm rõ cuối cùng hắn có muốn cứu cái người đang cận kề cái chết kia không.
Mạt Mạt thật đáng yêu! Rõ ràng rất muốn hắn đi cứu người, lại mạnh miệng không chịu nói thẳng, cố tình muốn trốn dưới tán cây bên kia lén nhìn phản ứng của hắn…
Gió thổi qua ngọn cây, mang đến một trận cảm giác mát, hắn bỗng nhiên dừng lại bước chân, bình tĩnh nhìn nàng.
Vì sao Mạt Mạt không trực tiếp kêu hắn đi cứu cái người kia? Rõ ràng nàng rất muốn, không phải sao? Bằng không nàng sẽ không khó ngồi yên như vậy trộm dò xét hắn.
Mạt Mạt hẳn là hiểu được, nếu nàng đã mở miệng, cho dù hắn không muốn vẫn sẽ đi, giống như anh cả yêu cầu vậy, cho dù chán ghét hắn đều đã hoàn thành, nhưng mà… sao nàng lại so với hắn càng giống thằng ngốc hơn, thà rắng trốn dưới tán cây phiền não cũng không trực tiếp yêu cầu hắn chứ?
Lúc này Đô Chậm Ảnh không thể hiểu rõ dụng ý của nàng, nhưng trong lòng đã có một dòng nước ấm chậm rãi tràn ra, làm cho hắn càng thêm đau sủng thương yêu Bút Mạt Trừng.
Hắn than nhẹ một tiếng, làm ra chuyện lúc trước tuyệt đối không thể làm, gót chân xoay lại, bước vê hướng nàng vừa chạy đến.
Cứu người, lúc này không hề có ép buộc cùng miễn cưỡng nào.
Chu Gia Tĩnh hôn mê nằm ở trên giường, vết thương nghiêm trọng làm hắn mất máu quá nhiều, khiến cho hắn sau khi quằng quại cầu cứu liền hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, yết hầu bị nóng rát cùng toàn thân đau đớn, ít nhất chứng minh hắn còn chưa chết…
Chỉ là, cho dù mơ mơ màng màng nằm trên giường bệnh, hắn vẫn nghe được trong phòng không chỉ có một mình hắn, thanh âm nam nữ nói chuyện với nhau kia rất kích động, phảng phất giống như không tồn tại bệnh nhân là hắn.
“Mạt Mạt, đừng để ý đến hắn nữa! Đến chơi với ta đi!” Giọng nam xấu tính nói.
Giọng nữ nhẹ dỗ nói: “Đừng ầm ĩ, hắn còn hôn mê bất tỉnh a! Đợi lát nữa lại chơi với chàng?”
“Người đó có gì đẹp đâu? Lại không chết được, đợt chút sẽ tỉnh a!” Giọng nam bỗng nhiên trở nên không vui, nhưng giọng nói trẻ con lại không thay đổi.
“Được rồi, được rồi, Tiểu Ảnh y thuật cao siêu, vậy chờ hắn tỉnh lại nói tiếp được không?”
“Nàng muốn ta giết chết hắn sao?” Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp xen vào.
Cô nương được xưng là ‘Mạt Mạt’ vội vàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đừng như vậy, ta không để ý đến hắn là được, đã cực cực khổ khổ cứu người sống lại lại giết chết hắn chứ?”
“Không phiền, nhấc tay có thể làm cho hắn về tây thiên.” Tiếng nói lạnh lùng lại xem vào một câu như vậy, làm cho Chu Gia Tĩnh nửa tỉnh nửa mê đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh.
“Đô Chậm Ảnh! Chàng lại thử nói bậy lần nữa cho ta xem!” Giọng nữ hình như cũng tức giận. “Bình thường không rên một tiếng, lúc này ngược lại hở một chút nói lời đe dọa hù dọa người hả?”
“Ta mới không ——" Hắn ngược lại còn nghiêm túc.
“Không cái gì? Không phải ầm ỹ nên phải về phòng sao? Sao còn chưa đi?”
"..."
Một trận tiếng bước chân lộn xộn ra khỏi phòng, sau đó có tiếng cửa đập rầm, mới trả lại cho bệnh nhân một không gian tĩnh dưỡng yên tĩnh.
Ý nghĩ cuối cùng của Chu Gia Tĩnh hôn mê nằm ngủ trên giường là ——
Xem ra nơi này không nên ở lâu, thương khỏi vẫn nên chạy nhanh kêu người đến đón hắn đi! Bằng không ngày nào đó chết như thế nào cũng không biết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, đỏ bừng kiều mỵ rất là động lòng người… Đô Chậm Ảnh bị Cô gái nhỏ tức giận đùng đùng kéo chạy bỗng nhiên nghĩ như vậy.
“Đô Chậm Ảnh, chàng vừa mới nói cái gì?” Bút Mạt Trừng phút chốc dừng lại bước chân xoay đầu, giống như nhìn thấy quỷ chăm chú nhìn hắn.
Kiều mỵ động lòng người cái gì a? Hại da gà của nàng rất nhanh chạy đến.
“A? Ta vừa nói cái gì sao?” Ai dà! Còn tưởng rằng chỉ là suy nghĩ trong lòng thôi, không ngờ lại chuồn ra khỏi miệng của chính mình.
Nhưng, thấy vẻ mặt tức giận của cô vợ nhỏ, bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để thành thật nhận lời nói kia phát ra từ miệng mình.
“Không có sao?” Bút Mạt Trừng nghi ngờ nhìn hắn chăm chú.
"Cam đoan không có."
Nàng trầm mặc đánh giá hắn một lúc lâu, mới nói tiếp: “Bây giờ chàng biến thân ngược lại rất nhanh! Vừa rồi mới không thuận theo chàng chàng liền thay đổi thành cá tính lạnh đông chết người kia, bây giờ sao lại biến thành dịu dàng như vậy?”
Ai ai, nàng thích nhất Tiểu Ảnh đơn thuần kia, nhân cách giống như càng ngày càng nhạt đi.
“Chẳng lẽ nương tử không thích vi phu như vậy?” Hắn ngậm trách mang oán liếc nàng.
“Ha ha ha, chàng cái người không đứng đắn này.” Nàng cười to, chính là không có biên pháp với nhân cách dịu dàng này.
“Nếu vi phu quá mức đứng đắn, sao nương tử có thể ở trong lòng vi phu thở gấp ngâm nga, hàng đêm đêm xuân chứ?” Hắn trêu ghẹo nói, quả nhiên, cô vợ nhỏ da mặt mỏng của hắn lập tức hai gò má đỏ hồng, chỉ thiếu nắm tay đuổi đánh hắn.
“Ai hàng đêm đêm xuân chứ? Rõ ràng chính là chàng không đứng đắn!” Nàng vừa thẹn vừa giận phản bác.
Nói đến đây nàng liên tức!
Mỗi lần đều là Tiểu Ảnh đơn thuần kéo nàng vào phòng, nói muốn nàng chơi với hắn, không nghĩ đến vào phòng, Tiểu Ảnh đơn thuần kia biến thành quỷ bá đạo lạnh lùng, chính là đại sắc lang dịu dàng bây giờ.
Mà nàng, giống như miếng thịt béo đưa đến miệng hắn, bị nhân cách quá nặng này ăn gắt gao, thường thường khiến cho nàng đến bình minh còn chưa thể đi ngủ.
Rõ ràng là chính mình thích làm bừa càn rỡ quấn lấy, bây giờ lại nói nàng giống Phan Kim Liên tái thế, phảng phất giống như đều là nàng kéo đàn ông lên giường dây dưa.
Đô Chậm Ảnh bắt lấy hai nắm đấm đánh mạnh về phía hắn, ái muội thổi khí bên tai nàng. “Sao? Nương tử, bây giờ cùng vi phu trở về phòng làm chút chuyện không đứng đắn đi?”
“Nói chuyện ma quỷ gì đó! Bây giờ còn là ban ngày ban mặt a!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng lại có chút tâm động đối với đề nghị lớn mật này.
Nhưng, như vậy có thể quá ‘ ăn no tưởng dục’ hay không?
“Ai nói ban ngày ban mặt vợ chồng không thể mây mưa? Trong luật pháp cũng không có quy định này.” Hắn phấn khích nói ra phản bác, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng hắn không biết xấu hổ, cô vợ nhỏ bên cạnh cũng không có da mặt dày như vậy, vội vàng che lại cái miệng của hắn, nhìn mọi nơi xung quanh có người nào nghe được lời nói lớn mật này hay không.
Muốn làm thế nào? Nàng lại có thể trở thành người so với hắn còn cổ hơn, thế mà còn muốn lo lắng thay hắn có thể nói lời nói qúa mức sắc tình hay không!
“Đừng che! Trong phủ chúng ta lại không có thuê người hầu, những lời này không có người hầu nghe được.” Cho dù có người nghe được hắn cũng không sao cả. Đô Chậm Ảnh kéo tay nàng xuống, lơ đễnh nói.
‘Cho dù không có người… Dù sao ta vẫn sợ nghe được a!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng gắt giọng, thậm chí tính trẻ con tính nâng chân lên.. “Được rồi, bớt nói lời nói không đứng đắn này. Ta hỏi chàng, chúng ta cứu người kia về có thể có vấn đề hay không?”
Tuy rằng thấy chết không cứu sẽ khiến lương tâm giằng vặt, nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, có người nào lại vô duyên vô cớ bị đánh trọng thương nằm ở ven đường a?
Nàng sau khi nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, trong lòng cũng nhịn không được trở nên lo lắng.
“Ta nói nương tử, bây giờ nghĩ vậy không khỏi đã quá muộn a?” Người cứu về đang nằm tĩnh dường trong phòng nhà mình, chẳng lẽ thật muốn hắn bây giờ động tay đưa tên kia về tây thiên sao?
Cho dù cái này chỉ là ra tay giúp đỡ, hắn rất vui vẻ chấp hành, nhưng nàng cũng không thể đúng a!
“Ta… Lúc đó ta không có nghĩ nhiều như vậy a! Hơn nữa không phải chàng cũng đáp ứng đi cứu hắn rồi sao, mới có thể mang người trở về?” Nàng than thở, đẩy hết trách nhiệm không còn một chút.
Hắn cười như không cười nhìn nàng.” Ta nói nương tử, nàng có phải lầm một chút hay không? Cứu người trở về là tên ngốc Đô Chậm Ảnh kia, nhưng mà nàng nói đông hắn cũng không dám nói tây, nàng lại muốn hắn cứ người, sao hắn dám có ý kiến? Nương tử dùng lý do này trốn tránh trách nhiệm, không khỏi quá mức gượng ép.”
“Lúc này ngược lại rất dám mang cá tính của chàng nói ra miệng!” Bút Mạt Trừng giận phồng má, tay nhỏ bé dùng sức chà khuôn mặt cười cười của hắn. “Trước kia luôn nói nhiêu cá tình này không có tiện, sao lại đến lúc thoát tội lại tốt dùng như vậy a?”
“Nàng chủ của người này sao có thể lần mò nói như vậy a?” Bị kéo hai má hắn mồm miệng không rõ ràng phản bác. “Cho dù ta cá tính bất đồng, người vẫn chỉ có một cái a! Cho nên truy đến nguồn gốc, ta chẳng qua cũng là nghe theo ý kiến của nương tử đi cứu người a!”
“Nghe qua sao giống như đều là ta sai?” Nàng có chút uể oải buông tay, vì chính mình xen vào chuyện người khác cảm thấy lo lắng.
Cứu người, nàng không mong nhận được hồi báo gì, nhưng chỉ sợ cứu sao chổi trở về, làm cho cuộc sống hai người vất vả rất nhiều mới bình yên lại vì vậy mà tan thành mây khói…
“Nương tử đừng lo lắng nhiều, so với lo lắng chuyện đó, còn không bằng lo lắng chuyện có vẻ thực tế.”
“Chuyện gì?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Trong nhà có thêm một ma ốm cần chiếu cố, còn một đống việc vặt vãnh cần nàng xử lý, bất quá mới vài ngày thôi, mặt của nàng lại tệ như vậy, cho nên vi phu muốn tìm một người về chia sẻ việc nhà, để cho nương tử có nhiều thời gian nghỉ ngơi.”
Bút Mạt trừng bĩu miệng, có chút bất mãn nói: “Nhưng ta còn ứng phó được…”
“Làm sao ứng phó được? Nàng mấy buổi tối nay ngày nào đó không phải cùng vi phu hoan ái một nửa liền ngủ mất?”
“Đó là… Kia rõ ràng là hai việc khác nhau!” Nàng hồng mặt, không thuận theo biện hộ.
Cho dù mấy ngày nay so với bình thường mệt mỏi chút, nhưng nếu không phải hắn buổi tối không cho người ta nghỉ ngơi, tinh thần nàng sẽ không phấn chấn như vậy sao?
Nói đến đó, rõ ràng là ý nghĩ sắc dục của bản thân gây họa, lại vẫn đưa ra lý do khác!
Huống hồ, sở dĩ nàng không tìm người đến hỗ trợ, còn không phải băn khoăng đến tình cảnh của hắn. Cũng không nghĩ lại cả thành Dương Châu nói rất nhiều điều khó nghe về thiếu gia Đô hắn! Nếu không phải trước đó vài ngày dựa vào thuốc tráng dương kiếm được mớ tiền, để cho hai người có thể qua được thời kỳ có nhà để ở đói không chết, nói không chừng bây giờ bọn họ còn ở trong gian nhà tranh kia a, càng không cần nói đến càng xa xỉ muốn mời nô bộc về nhà giúp đỡ.
Tuy rằng tìm một người hầu không tính là khó, trên đường lúc nào cũng có cô nương nhỏ bán mình chôn cha hoặc bán mình chôn mẹ, chỉ là… cũng phải xem người ta có dám tiến vào hay không a!
Chỉ bằng đại danh Đô Chậm Ảnh hắn, là có thể khiến cho bọn họ vác bạc cũng mời không được người giúp việc… Liếc mắt nhìn hắn, thấy khuôn mặt tươi cười một chút tự giác cũng không có của hắn, Bút Mạt Trừng không khỏi thật muốn thở dài.
“Nương tử, nàng cũng đừng cố chấp, tuy rằng vi phu không quá giỏi kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng cũng không hy vọng cô vợ nhỏ của ta hao tâm phí sức vào chút việc vặt vãnh này, xem tay nàng đều thô ráp hết rồi!”
“Sao có thể không thô a? Ngay cả sữa tắm cơ bản nhất cũng không có, càng không cần nói đến kem dưỡng da.” Nàng thuận miệng đáp, lại khiến cho Đô Chậm Ảnh tò mò truy hỏi.
“Sữa tắm? Kem dưỡng da? Đó là cái gì?” Tên một vùng đất bên ngoài à?
Nói đến đây, cô vợ nhỏ của hắn giống như thường nói những chữ kỳ quái người ta nghe không hiểu…
Nghi vấn trong đầu không ngừng mở rộng, nhưng hắn không có dũng khí truy hỏi, sợ là một khi tìm ra nguyên nhân căn bản, hạnh phúc nho nhỏ bây giờ sẽ biến mất không thấy bóng.
Hắn cô đơn hai mươi mấy năm, thật vất vả mới đợi được đóa hoa nhài từ trên trời này, cho dù nàng nhất định không thuộc về hắn, hắn cũng muốn nghịch ý ông trời, cũng không muốn buông tay!
Phát hiện chính mình lại không cẩn thận nói từ tương lai, Bút mạt Trừng pha trò giải thích nói: “Cũng không có gì, chỉ là có chút giống cao… hoặc như thuốc mỡ bôi loạn… Tóm lại là thứ sẽ làm da thịt phụ nữ trắng nõn căng mịn là được. Chàng một người đan ông to lớn hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, trong lòng đã có tính toán. “Chúng ta đi dạo phố đi! Trong nhà có thêm một ma ốm, phải mời một người hỗ trợ nấu thuốc, chăm sóc.”
Nếu người nên để ý không thèm để ý, phản đối nữa giống như nàng thật sự trời sinh mệnh lao lực, Bút Mạt Trừng đơn gản đáp ứng nói: “Vậy đợi chút, ta đi lấy chút bạc.”
"Đi thôi!"
Nhìn bóng dáng nàng dần dần đi xa, Đô Chậm Ảnh bỗng nhiên nhớ đến trên người mình xảy ra chút thay đổi, còn chưa kịp nói cho nàng.
Thôi, chờ xác định một chút rồi nói sau!