Edit: Ái Nhân
Sóng gió tuyển phi qua đi, nhà họ Đô suy tàn nhất thời trở thành tin tức nóng hổi trong thành Dương Châu, nhưng không bao lâu sau dần dần bị mọi người quên lãng, đề tài mới nổi lên là Tuyết Cơ Lộ của Mạt Ảnh Các.
Sau khi nhà họ Đô suy tàn, vốn tưởng rằng quá nhân thứ hai Dương Châu cũng mai danh ẩn tích, không nghĩ đến một lọ thuốc nghe nói là hắn bào chế để cho thê tử vui, lại thành hàng hiếm rất nhiều thiên kim tiểu thư cùng quý phu nhân trong thành tranh nhau mua, cũng làm cho Mạt Ảnh Các nhanh chóng trở thành hiệu thuốc bắc số 1 số 2 trong Dương Châu.
Tương truyền, 1 lọ Tuyết Cơ Lộ có thể hét giá lên đến 100 lượng vàng.
Tương truyền, Tuyết Cơ Lộ này có hiệu quả dưỡng nhan chống lão hóa thần kỳ.
Càng khoa trương hơn là, nghe nói đây là bài thuốc pha chế thành trường sinh bất lão Tầm Thủy Hoàng lưu lại.
Mặc kệ bên ngoài mọi người thảo luân nhiệt tình bao nhiêu, tốn bao nhiêu tâm tư muốn trộm bài thuốc bí truyền Tuyết Cơ Lộ cũng không thể thành công, nguyên nhân đầu tiên, Tuyết Cơ Lộ mỗi tháng chỉ sản xuất ra 100 bình, nhưng trong cung đã xử lý 10 bình, mà quái nhân thứ hai Dương Châu chỉ bằng lòng giao cho người ra giá cao nhất có 80 bình.
Có người hỏi, vậy 10 bình còn lại cho ai? Tương truyền là tất cả để cho một mình thê tử quái nhân Dương Châu thứ 2 độc hưởng.
Còn nguyên nhân khác, chính là bởi vì số lượng quá sức ít ỏi, khiến cho người có thể thật sự sử dụng Tuyết Cơ Lộ đã ít lại càng ít, còn công hiệu của nó, thường thường đều là nghe tin đồn lung tung từ miệng người ta.
Còn chân tướng như thế nào… Chỉ sợ chỉ có Đô Chậm Ảnh điều chế ra phương thuốc này mới biết được.
“Đô Chậm Ảnh, ta nói mấy lần rồi? Có thời gian loanh quanh bên người ta, sao không đến Mạt Ảnh Các điều chế thêm mấy bình Tuyết Cơ Lộ?” Ưỡn bụng dưới, Bút Mạt Trừng không kiên nhẫn quay đầu khiển trách ông chồng già thích theo đuôi này.
Đã nói với hắn không sao, lão còn thích đi theo đảo quanh sau mông nàng, thậm chí buổi sáng bắt mạch, buổi trưa bắt mạch, ngay cả buổi tối trước khi ngủ hắn cũng phải xem mạch mới an tâm!(AN: Thật sự ta nên suy nghĩ lại có nên lấy chồng bác sĩ ko?? =))))
Thật sự là… Chưa từng thấy qua thầy thuốc kỳ lạ như vậy…
“Mạt Mạt, nàng đừng nóng giận, đợi ta đổ một bình Tuyết Cơ Lộ cho nàng thoa?” Hắn nịnh nọt nói, chỉ thiếu chưa quỳ trên mặt đất gọi nàng là bà cô.
Nghe xem! Còn đổ một bình Tuyết Cơ Lộ ra xoa! Bút Mạt Trừng thiếu chút nữa liền ngất xỉu.
Cho dù bây giờ nàng đang mang thai, ít ra khỏi cửa hơn, nghe thấy bọn hạ nhân lén bàn luận, cũng biết bình Tuyết Cơ Lộ này —— thật ra chỉ là kem dưỡng da —— ở bên ngoài hét giá đến 100 lượng vàng, mà người đàn ông này mỗi tháng đều trữ riêng hơn 10 bình không nói, còn luôn lấy nguyên một bình xoa tay, xoa chân giúp nàng, còn không chính là tắm, mỗi lần đều khiến nàng cảm thấy… Siêu lãng phí.
Một lọ là 100 lượng hoàn kim đó! Hắn đổ 1 chai lau cho nàng, chẳng khác nào nàng ngâm mình trong nước tắm 100 lượng vàng sao?
Tắm xa xỉ như vậy, nàng sao có thể tắm tiếp được.
“Ta thấy chàng cũng quá khẩn trương rồi, chẳng qua chỉ là mang thai thôi, có cần thiết khẩn trương như vậy không? Khiến cho chính ta cũng trở nên khẩn trương.”
“Nói gì? Nếu là người ngoài có cho ta cũng không rãnh khẩn trương.” Hắn xuy một tiếng, hai mắt vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm bụng nàng.
Những người khác cho dù khó sinh hắn cũng không thèm quan tâm, nhưng bây giờ Mạt Mạt mang thai đứa con của hắn a! Làm sao có thể coi nhẹ chứ?!
“Được, được, chàng nói cũng đúng.” Cùng một dạng đối thoại quay lại điểm xuất phát, hơn nữa nàng cũng lười, ngược lại nhắc đến một vấn đề khác nàng quan tâm. “Đúng rồi, A Phúc đâu? Sau khi vào kinh chàng nói anh Gia Tĩnh lưu hắn lại, sao đến bây giờ còn chưa trở về?” Nàng rất thích đứa nhỏ kia a, giống như đứa em trai.
“Đại khái hắn bị tên hoàng đế rãnh rỗi kia thu vào hậu cung đi!” Hắn tùy ý trả lời, căn bản không nghĩ đến hai người chướng mắt kia rốt cuộc bây giờ như thế nào.
Một người thích sai bảo người khác, một người thích dính lấy vợ hắn, hai người vừa vặn kết thành một đôi, cách ra xa thật xa bọn họ là tốt nhất, hắn căn bản không định để cho thẳng nhỏ đó trở về.
“Cái gì là thật hay giả?” Bút Mạt Trừng chấn động, bước chân kế tiếp thiếu chút nữa trượt ngã. “A Phúc… Không phải là nam sao?” Chẳng lẽ nơi này cũng lưu hành tình yêu nam nam.
Cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống, Đô Chậm Ảnh kinh ngạc nhìn nàng, “Ai nói A Phúc là nam? Rõ ràng là một cô nương, bằng không nàng cho hoàng đế kia có đoạn tay áo chi phích còn có thể làm cái hội tuyển phi bỏ đi kia sao?”
“Nhưng…” Nàng còn định nói gì, nhưng một thanh âm hưng phấn đột nhiên vang lên, đánh gãy lời nàng định nói.
“Chị Mạt, em về rồi!”
“Chị Mạt ——“ Chủ nhân thanh âm liều mình bay vào lòng nàng.
“Đứng lai! Thằng nhỏ kia làm cái gì đó? Ai cho cậu đụng vào vợ ta?!” Mặc kệ A Phúc đã đổi một thân nữ tranh xinh đẹp, Đô Chậm Ảnh vẫn không cho một sắc mặt hòa nhã với người muốn đụng vào vợ yêu của hắn.
“Anh ngốc, công tử Đô? Ta rõ ràng đang mặc nữ trang, còn gọi ta là thằng nhỏ.” A Phúc không cam lòng yếu thế đáp lại, bộ dáng từ trên xuống dưới không có chút nữ tính, khó trách lúc trước Bút Mạt trừng không phát hiện nàng là tiểu giai nhân nữ giả nam.
“Tránh ra! Tránh ra!” Đô Chậm Ảnh giống như phủi cái gì dơ bẩn xua tay. “Cách ra xa vợ ta một chút, bây giờ nàng cần chăm sóc đặc biệt, không phải cậu muốn chạm vào là được!”
A Phúc vừa nghe hắn nói vậy, ánh mắt hạ xuống, lúc này mới phát hiện cái bụng nhô lên của Bút Mạt Trừng, thoáng chốc ứa nước mắt.
“Chị Mạt, thật sự là làm khó cho chị! Lại phải thay công tử trứng thối này sinh đứa con…” Nàng còn nhớ rõ, lúc trước hắn không che dấu làm chuyện kia trước mặt nàng.
Đàn ông đều là đại bại hoại không biết xấu hổ, Chu Gia Tĩnh là một người, trước mắt đây cũng vậy.
“Nói vớ vẩn gì đó? Mạt Mạt, đừng nghe nàng ta nói bậy, nàng ta nhất định bị tên hoàng đế rảnh rỗi kia vứt bỏ, mới trở lại chỗ này phá hư tình cảm tốt đẹp của vợ chồng chúng ta.”
“Ai bị vứt bỏ chứ? Chính anh mới là người bị chị Mạt vứt bỏ a!”
“Cậu bớt nói hưu nói vượn, Mạt Mạt yêu ta nhất, sao nàng có thể vứt bỏ ta? Nàng nói đi, Mạt Mạt?” Để chứng minh hắn không có nguy hiểm bị vứt bỏ, hắn kéo vợ yêu qua, cúi đầu trao một nụ hôn nóng bỏng
“Không biết xấu hổ!” A Phúc hồng mặt, lớn tiếng nói.
Có chút khó thở, Bút Mạt Trừng cười nhìn hai người đấu võ mồn qua lại, ánh mắt liếc về phía cửa, vị hoàng đế nhàn rỗi vẻ mặt lo lắng đi về phía này, nụ cười ngọt ngào trên miệng nàng không khỏi càng sâu sắc.
Này… Lại một chuyện xưa khác bắt đầu a…
Dưới trời xanh, trong một ngôi nhà vô cùng náo nhiệt, trong đối thoại người tới người qua lại ẩn hiện… Hạnh Phúc.
_______HOÀN_______