Yêu Quá Khó Khăn

Chương 17: Chương 17




Một mình nằm ở trên giường lại không biết nên làm cái gì. Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu trống rỗng, chính mình cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì. Lam Vũ cùng cha gần đây bề bộn nhiều việc, luôn ở lại công ty tăng ca, ngay cả cơm chiều cũng không có trở về ăn. Lam Vũ bận, tôi liền trở nên nhàn rỗi, cả ngày không có việc gì. Đã không còn tinh thần, tôi gần đây giống như càng ngày càng không có cảm giác, tôi thậm chí cũng không còn sợ Lam Vũ, đại khái cái này kêu là chết lặng đi.

Nhất Chí vào phòng đi đến bên người tôi. Nhất Chí nhẹ nhàng gọi tên tôi, tôi cũng không có kinh ngạc, chỉ là có chút kỳ quái nhìn cậu ấy.

” Lam Thiên, Lam Thiên, em vì cái gì lại biến thành cái dạng này?”

Tôi rất kỳ quái,” Tôi biến thành bộ dáng gì?”

Nhất Chí không thể tin nhìn tôi, hình như rất thương tâm nói không ra lời.

Tôi nâng tay sờ trán cậu ấy:” Anh làm sao vậy?”

” Lam Thiên!” Nhất Chí ôm cổ tôi, thật chặt khiến tôi không thở nổi.

Tôi ngay cả nói cũng lười nói, chỉ nhìn cậu ấy.

” Lam Thiên, là Lam Vũ ngược đãi em sao? Em bao lâu rồi không có ăn cơm?”

Ăn cơm? Kỳ quái, tôi không phải vừa mới ăn xong sao?

” Tôi vừa ăn xong cơm chiều mà?” Tôi có chút nghi hoặc nói.

Nhất Chí sửng sốt một chút, lập tức đi vào toilet, một lát sau, cậu ấy đem một tấm gương đặt ở trước mặt tôi.

” Lam Thiên, em không có soi gương sao? Em xem em đi.”

Tôi đờ đẫn nhìn người ở trong gương. Người kia thoạt nhìn rất xanh xao, tóc dài sắp chạm đến vai, quầng thâm cơ hồ che khuất ánh mắt. Khuôn mặt tái nhợt mà gầy yếu không có huyết sắc, ngay cả môi cũng là tái nhợt, đôi mắt không có thần thái, mà còn đỏ ngầu. Cả người thoạt nhìn giống như quỷ hút máu.

Tôi không khỏi nở nụ cười, chỉ vào trong gương tôi nói:” Tôi biết rồi, tôi là quỷ hút máu có phải hay không?”

Nhất Chí đột nhiên ôm tôi khóc, tôi không biết cậu ấy vì cái gì lại khóc.

” Lam Thiên, em không cần cái dạng này….. Anh thực hận chính mình vô dụng, nếu đến sớm hơn một chút…. Nếu có thể sớm một chút, em sẽ không như vậy. Lam Thiên, cầu xin em khôi phục lại đi….”

Tôi càng nghe càng kỳ quái.” Tôi thế nào, Nhất Chí, anh khóc cái gì, tôi tốt lắm.”

” Em đau đớn lắm sao?”

” Không. Vì sao tôi lại đau khổ chứ?” Tôi khó hiểu hỏi lại.

” Em như vậy không tốt chút nào.”

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, thực nghi hoặc, tôi có cái gì không tốt?

” Lam Thiên, em còn nhớ không? Chúng ta …. lúc đánh bóng rổ, em quăng banh rơi vào trên mặt anh, bị mọi người cười thật lâu… Còn có, lần đó ở bên hồ câu cá, kết quả rơi vào trong hồ, anh kéo tay em cũng cùng nhau rơi xuống, sau đó chúng ta đều ướt nhẹp, hai người đều bị cảm một tháng, em còn nhớ không? Lam Thiên…..”

Lời Nhất Chí nói tựa hồ như mở ra một cái cửa sổ, nhưng mà tôi lại thấy không rõ lắm. Tôi giống như có thể nhìn thấy một bóng dáng ở ngoài cửa sổ lúc ẩn lúc hiện. Nhưng mà người kia là tôi sao? Nếu là thật, vì cái gì cậu ta lại vui vẻ như vậy, cười tươi như vậy?

Qua hai ngày sau, Nhất Chí thường xuyên đến, trên cơ bản, Nhất Chí sẽ không nói nhiều, cậu ấy chỉ chậm rãi kể một ít chuyện tôi ở trường học cho tôi nghe.

” Là như vậy sao?” Tôi còn thực mê hoặc, tôi vốn là như vậy sao?

” Đúng vậy, có một lần em không chuẩn bị bài trước khi thi, thi không tốt nên khóc nức nở.”

” Anh là nói lần thi môn Lý đó sao?”

” Đúng vậy, em nhớ ra rồi sao?”

” Chắc vậy, tôi nhớ rõ điểm Lý tôi không tốt lắm.”

” Đúng rồi, em học mấy môn khoa học tự nhiên vốn không tốt lắm!”

” Hình như là như vậy…..”

Nhất Chí nhọc lòng giúp tôi nhớ lại chuyện quá khứ, dưới sự trợ giúp của cậu ấy, tôi cười nhiều hơn, trên mặt cũng có biểu tình, không còn là trống rỗng một mảnh. Rốt cục có một ngày, tôi hỏi Nhất Chí:” Nhất Chí, anh làm sao đến nhà của tôi?”

Không nghĩ tới một câu hỏi đơn giản, Nhất Chí thế nhưng rớt nước mắt.

” Anh làm sao vậy, Nhất Chí? Tôi chưa nói cái gì mà?”

” Không, là anh rất cao hứng.”

Vì cái gì?

” Em có thể hỏi như vậy, chứng tỏ em đã khôi phục, ít nhất em đã bắt đầu quan tâm anh.”

” Phải không……”

” Anh thực sợ em vĩnh viễn sẽ như vậy, anh liền hận không thể hung hăng đánh chính mình vài cái.”

” Không, không thể trách anh.” Tôi có chút buồn rầu.” Anh còn chưa nói là vào bằng cách nào mà?” Tôi miễn cưỡng nở nụ cười.

” Không chuyện gì, chẳng qua tìm một ít tiền, mua chuộc được một người hầu mà thôi. May mắn là gần đây Lam Vũ bề bộn nhiều việc, anh mới có thể đến thăm em.”

” Đúng vậy, không biết bọn họ bận cái gì.”

” Cha em ở Âu châu, công ty bên này đều giao cho Lam Vũ.”

” Phải không?”

” Lam Vũ người kia thật sự là rất giỏi. Anh đến bây giờ còn nhờ vào cha mẹ, cậu ta đã muốn bắt đầu giúp cha kiếm tiền. Anh thật sự là vô dụng! Đúng rồi, Lam Thiên, em tính về sau làm sao bây giờ.”

Tôi cúi đầu.

” Cứ như vậy sao?”

” Bằng không còn làm sao bây giờ?”

” Lam Thiên, chúng ta cùng nhau đi thôi.”

Tôi lắp bắp kinh hãi:” Đi, đi nơi nào? Lam Vũ sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”

” Rời đi nơi này, anh sẽ mang em rời đi. Chúng ta rời đi nơi này liền rời xa Lam Vũ, em cũng sẽ không còn sợ hãi.”

Tôi cười khổ:” Người nhà của anh làm sao bây giờ? Cha anh, mẹ anh?Anh bỏ đi, bọn họ sẽ rất đau lòng.”

” Không sao, còn có chị của anh, qua vài năm cha mẹ đã tha thứ,chúng ta lại trở về.”

” Không, không thể như vậy.”

” Lam Thiên, chẳng lẽ em muốn cả đời như vậy sao?”

” Không. Nhưng bọn họ chỉ có mình anh là con trai, anh đi rồi cha mẹ sẽ lo lắng.”

” Lam Thiên! Nếu có thể, anh sẽ thuyết phục cha nhận em làm con nuôi. Nhưng mà hiện tại chúng ta không có thời gian. Anh rất rõ ràng, em ở đây không vui, chẳng lẽ em không muốn được tự do sao?”

” Tôi muốn, vô cùng muốn, nhưng mà tôi sợ hãi.”

” Sợ cái gì?”

” Sợ rằng một khi có hy vọng rồi lại thất vọng, tôi cũng không có sức lực thừa nhận thêm một lần thất vọng đả kích.”

” Sẽ không ” Nhất Chí ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn tôi:” Anh thề, tuyệt đối sẽ không. Nghe đây, Lam Thiên, anh đã chuẩn bị rồi, nửa tháng sau, chính là ngày 5 tháng 4 buổi tối 12:00, anh sẽ ở bến tàu chờ em. Em nhớ không?”

Tôi gật gật đầu.

” Mặc kệ em có đến hay không, anh sẽ ở đó chờ em. Đợi cho tới khi em tới mới thôi. Lam Thiên, đây là hi vọng cuối cùng, nhất định phải tới.”

” Nhưng mà nhà anh……”

” Anh thực xin lỗi cha mẹ, bất quá về sau sẽ cố gắng bù lại, không cần lo lắng.”

” Nhất Chí……” Tôi thực lo lắng.

” Lam Thiên, anh phải đi, gần đây cũng không thể đến, nhớ kỹ thời gian cùng địa điểm, hết thảy hãy giao cho anh. Nếu…. Nếu em không muốn đến….. Mà không, Lam Thiên, anh nhất định sẽ chờ em, cho nên, em nhất định phải tới!”

Nhất Chí nói xong, khẽ hôn tôi, liền vội vàng ra đi. Thật sự có thể rời đi nơi này, về sau không trở về sao? Tôi về sau không cần phải nhìn thấy Lam Vũ? Là thật sao? Tiếp qua nửa tháng, tôi thật sự có thể rời đi nơi này sao?

Thời gian cứ như vậy đi qua. Cách ngày tôi cùng Nhất Chí hẹn nhau còn có 5 ngày, Lam Vũ đã trở lại. Gần hai tháng nay, không biết Lam Vũ bận cái gì, tôi rất ít khi có thể nhìn thấy cậu ta về nhà, theo như Nhất Chí nói là cha đem công việc toàn bộ đều giao cho Lam Vũ, còn ông ấy thì đi Âu châu. Nhưng mà, Lam Vũ lúc này trở về, làm tôi không khỏi khủng hoảng. Này sẽ không là điềm xấu chứ.

Lam Vũ nói muốn nghỉ ngơi vài ngày, vẫn ở lỳ trong nhà. Lòng tôi nóng như lửa đốt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bất quá Lam Vũ vẫn đối với tôi tốt lắm, tôi liền cảm thấy tò mò. Hay là Lam Vũ lại có cách tra tấn mới sao?

Mặc dù tôi đã khôi phục tinh thần, nhưng mà trước mặt Lam Vũ, vẫn tỏ ra bộ dáng chết lặng. Đại khái là bởi vì quá mức lo lắng, tôi thế nhưng lại ngã bệnh.

” Anh hai, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì lại bị bệnh?” Lam Vũ ảo não nói:” Em vừa mới trở về liền bệnh, em còn muốn cùng anh hai thân thiết mà.”

Ta không có lực nói chuyện, nhắm mắt giả bộ ngủ. Tôi nhớ rõ rất rõ ràng, 3 hôm sau, chính là ngày tôi cùng Nhất Chí giao hẹn.3 hôm sau, vô luận như thế nào tôi cũng muốn rời đi nơi này. Tôi chỉ nhẫn nại thêm 3 ngày là có thể

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.