Yêu Quá Khó Khăn

Chương 7: Chương 7




” Vậy thì thế nào?” Nhận thấy được tôi khẩn trương đến cả người cứng ngắc, Nhất Chí không chút do dự phản bác Lam Vũ.

” Không có gì.” Lam Vũ khóe miệng vẽ lên nụ cười động lòng người, toàn bộ khuôn mặt lập tức trở nên sinh động:” Tôi chỉ là không nghĩ tới anh hai tôi thế nhưng sẽ có một người bạn tốt như thế mà thôi.”

Tôi chưa từng thấy qua người có biểu tình cùng ngữ khí biến hóa nhanh như vậy. Vừa rồi mới lạnh băng như trời đông giá rét, hiện tại lại ấm áp dào dạt giống như nắng mùa xuân.

” Đúng rồi, hai người chậm rãi tán ngẫu đi.” Lam Vũ vẫn mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.

Nhất Chí quay đầu, có chút lo lắng nhìn tôi:” Không sao chứ, câu thoạt nhìn thực không thoải mái.”

” Không có việc gì.” Dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt, nhưng tôi không thể nói với Nhất Chí bất cứ cái gì.

” Cậu rất sợ hắn?”

” Không có, tại sao phải sợ?”

Nhất Chí nhìn tôi, tuy rằng trên mặt lộ ra biểu tình không tin tưởng, nhưng không có tiếp tục truy vấn. Ngừng một hồi lâu, hắn mới tiếp tục nói:” Lam Thiên, kỳ thật ưu điểm lớn nhất của cậu chính là quá ôn nhu. Mặc kệ người khác đối với cậu ra sao cậu đều không có một câu oán hận, còn có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ. Nhưng mà….” Nhất Chí cố ý tạm dừng một chút:” Khuyết điểm lớn nhất của cậu cũng là quá ôn nhu, cho dù bị người ta khi dễ cũng không phản kháng. Cậu rất yếu đuối, nếu có người khi dễ cậu, cậu nên hung hăng đánh trả hắn, làm cho hắn không dám khi dễ cậu nữa, hiểu chưa?”

Kỳ thật chuyện đó tôi làm sao lại không hiểu, nhưng mà cho dù hiểu thì có tác dụng gì? Tôi lẳng lặng nằm ở trên giường suy nghĩ lời của Nhất Chí. Tôi cùng Nhất Chí không giống nhau. Nhất Chí là đứa trẻ ngậm thìa vàng mà chào đời, cuộc sống giàu có, có ba mẹ cùng huynh trưởng thương hắn, nhất cử nhất động đều tràn ngập cảm giác ưu việt. Nhưng tôi thì không phải. Tuy rằng trong nhà có tiền, nhưng lại không có một phân tiền nào là của tôi. Tôi không cần lo ăn mặc, nhưng là tôi không được yêu thương. Tôi từ nhỏ thì đã một mình cô đơn, quen trốn ở một góc mà sống. Khi thương tâm hay sợ hãi sẽ không ai an ủi tôi, giúp tôi, mà chỉ có đả kích cùng quở trách. Dần dần, tôi dưỡng thành cái cá tính yếu đuối này, như vậy, tôi như thế nào có khả năng đi đánh trả người khác chứ? Nếu không phải lúc tiểu học gặp Nhất Chí, tôi đến bây giờ vẫn là một người mà ngay cả khoái hoạt là cái gì cũng không biết. Nhiều năm qua, nếu không có Nhất Chí vẫn luôn giúp tôi, cổ vũ tôi, tôi thật không biết chính mình hiện tại sẽ là bộ dáng gì nữa. Nếu Nhất Chí là anh em của tôi thì tốt rồi, tôi sẽ không còn phiền não sợ hãi. Nếu Lam Vũ có thể giống Nhất Chí ôn nhu thì tốt rồi.

Nghĩ đến Lam Vũ, tâm tôi liền trầm xuống. Hôm nay Lam Vũ rất bất thường, nếu dùng cái loại ngữ khí kia nói chuyện, nhất định là phi thường tức giận mới đúng. Nếu Lam Vũ tức giận, tôi đây……

Ánh mắt của tôi chuyển qua cửa, tuy rằng tôi trước khi ngủ đã đem cửa cẩn thận khóa kỹ, nhưng lấy cá tính của Lam Vũ, tôi thật sự là không thể đoán trước. Rất sợ hãi, bởi vì sợ hãi, thân thể tôi tựa hồ lại một lần nữa cảm nhận được cái loại đau đớn kia, cái loại chua xót đó, khuất nhục thống khổ. Vì cái gì lại không có ai yêu tôi, quan tâm tôi? Tôi sinh ra chính là một loại sai lầm sao? Nếu có thể cho tôi tự mình lựa chọn, tôi thà rằng mình chưa bao giờ được sinh ra, tôi sẽ không cần phải chịu loại tra tấn này. Đồng hồ tích tắc chạy, tôi vẫn mơ mơ màng màng nghĩ.

Vài ngày nay trôi qua phi thường thuận lợi. Thuận lợi tới mức làm cho tôi không thể tin. Lam Vũ ở trường học ngoài trừ xem tôi như không thấy không quen biết, cũng không có hành vi quá phận gì. Về nhà cũng không thấy được mặt Lam Vũ, chuyện này với tôi mà nói không thể nghi ngờ là một loại giải thoát.

Không biết vì cái gì, Nhất Chí này hai ngày cũng thật cao hứng, tôi thật ra có một chút kỳ quái. Nhìn hắn thời điểm không có việc gì luôn nhìn tôi cười ngu ngơ, cho dù tôi luôn không quan tâm chuyện người khác,tôi cũng rốt cục nhịn không được hỏi hắn rốt cuộc là làm sao vậy.

Nhưng Nhất Chí vẫn cười nói với tôi:” Không có gì, bởi vì hai ngày nay cậu xem ra rất vui vẻ.”

” Tôi mà cậu còn không chịu nói thật?”

Nhất Chí nhìn tôi nói:” Tôi là nói thật, cậu không tin sao?”

Tôi cười lắc đầu, loại lời nói dối sứt sẹo này tôi mà tin tưởng, tôi đây thật sự là ngu ngốc. Bất quá Nhất Chí không chịu nói nhất định là có lý do, tôi cũng sẽ không truy vấn.

Nhưng qua một hồi, Nhất Chí lại truy vấn tôi:” Lam Thiên? Tôi vừa rồi nói, cậu không tin sao?”

Tôi có chút kỳ quái.” Nói cái gì?”

” Chính là cái vừa rồi chúng ta nói á.”

Tôi nở nụ cười:” Cậu muốn tôi tin tưởng cái gì?”

” Chính là… Chính là… Vì cậu vui vẻ, cho nên tôi vui vẻ á.”

Tôi cảm thấy vui vẻ, cười:” Cậu đây là đang hát sao?”

” Đương nhiên không phải! Tôi là nói thật!”

Nhìn Nhất Chí nghiêm túc, tôi cũng có chút khẩn trương.” Hử?” Tôi theo thói quen nghiêng đầu, Nhất Chí đến tột cùng là có ý tứ gì?.

” Lam Thiên, điểm này của cậu là đáng yêu nhất.” Nhất Chí tựa hồ có chút khống chế không được, bước từng bước về phía tôi, nói.

Tôi nhảy dựng:” Cậu muốn làm gì?”

” Lam Thiên, cậu một chút cũng không ý thức được phải không?. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn thích cậu.”

” Thích?” Đầu óc tôi loạn thành một đoàn. Nhất Chí nói hắn thích tôi, cái thích này rõ ràng không phải thích kiểu bạn bè, nhưng Nhất Chí vì cái gì lại thích tôi, chúng tôi đều là nam nhân mà?. Có lẽ là bộ dạng tôi ngơ ngác đã dọa Nhất Chí, hắn thực khẩn trương hỏi tôi:” Câu không sao chứ, Lam Thiên? Cậu không cần làm tôi sợ, tôi là nói thật. Tôi không có nói giỡn, này, nói tôi chuyện với cậu đó, Lam Thiên!”

Nhất Chí lay mạnh đem tôi đang ở trạng thái mê mang tỉnh lại.

” Lam Thiên, tôi là nói thật, tôi vẫn luôn thích cậu. Đoạn thời gian trước nhìn cậu rầu rĩ không vui,tôi vội muốn chết. Nhưng lại không biết nên làm sao giúp cậu, Lam Thiên, về sau có chuyện gì thì nói cho tôi biết được không? Mặc kệ là chuyện gì, tôi đều sẽ nguyện ý giúp cậu, được không?”

“……..” Tôi thật sự không biết nên nói cái gì.

” Lam Thiên, cậu có thích tôi không?” Nhất Chí đứng ở trước mặt tôi thật cẩn thận hỏi.

” Tôi.. Tôi…. Không biết….” Tôi thật không biết, tôi thích Nhất Chí, nhưng là loại thích bạn bè, mà không phải loại thích mà Nhất Chí muốn. Nhưng nhìn Nhất Chí chờ mong, tôi lại không đành lòng nói cái gì.

” Lam Thiên, cậu là của tôi, cho dù cậu hiện tại không thích tôi, về sau cũng nhất định sẽ thích tôi. Tôi sẽ đối tốt với cậu, nhất định sẽ không để cho cậu bị thương tổn, cậu có thể tin tưởng tôi không?”

Tôi ngẩng đầu, do dự nhìn Nhất Chí.

” Em thật đẹp.” Nhất Chí lại tiến về phía trước một bước, nhẹ nhàng ôm tôi. Cơ thể của tôi không tự chủ được run lên một chút.( đổi xưng hô nha~ cho nó tương xứng nha)

” Không cần sợ hãi, tôi tuyệt đối không làm em tổn thương. Tôi yêu em…..” Thanh âm Nhất Chí trầm thấp ở bên tai tôi vang lên. Tôi có chút mờ mịt, giống như bị thôi miên mà tựa vào Nhất Chí. Tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi quá, hy vọng có thể có một người để cho tôi có thể dựa vào, tốt nhất là mãi mãi…….

Nhất Chí chậm rãi tiến đến gần môi của tôi, nhẹ nhàng mút vào. Nhận thấy được ý đồ Nhất Chí, tôi có chút kinh hoảng muốn quay mặt qua chỗ khác, lại bị Nhất Chí ôn nhu ngăn lại.

” Tôi yêu em. Lam Thiên, tôi yêu em.”

Kế tiếp, hết thảy liền giống như là đang nằm mơ. Nhất Chí hôn tôi, hắn nhẹ nhàng nâng cầm của tôi, giống như đối đãi với trân bảo, thật cẩn thận, thật ôn nhu. Tôi cảm thấy chính mình cứ như vậy mà bị luân hãm.

Tôi cứ như vậy tiếp nhận tình cảm của Nhất Chí. Không phải là tôi quá mức tùy tiện, mà là Nhất Chí là một người mà tôi không thể cự tuyệt. Khi tôi bị khi dễ, bị cười nhạo, chỉ có Nhất Chí ở bên tôi giúp tôi. Chỉ có ở trước mặt Nhất Chí tôi mới có thể thả lỏng; Ở trước mặt Nhất Chí tôi mới có thể cười, mới có thể giống một người bình thường, mà không phải chỉ biết khép nép. Cùng Nhất Chí một chỗ, tôi thật sự rất tự do, thực thả lỏng. Tôi thiếu tình yêu từ nhỏ, tôi hy vọng sẽ có ai có thể quan tâm tôi, có thể cùng tôi chia xẻ niềm vui cùng thống khổ. Cái đó Nhất Chí đều có thể cho tôi. Tôi nghĩ, có lẽ tôi thích Nhất Chí.

Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở đây thì thật tốt, nếu tôi có thể không cần trở lại cái nhà lạnh như băng kia thì thật tốt. Trong lòng tuy ngàn vạn không muốn, lại thủy chung chỉ có thể đối mặt. Tôi nhanh nhẹn về phòng ngủ, hoàn hảo, dọc theo đường đi vẫn chưa đụng tới ai.

Nằm ở trên giường, tôi tinh tế nghĩ về lời Nhất Chí nói.

” Tôi thật lâu trước kia đã thích em.”

” Tôi biết em không xinh đẹp, nhưng yêu và xinh đẹp không quan hệ, tôi thích em cũng không phải bởi vì em xinh đẹp, hoặc là bởi vì em có cái gì đặc biệt xuất sắc. Tôi chính là thích em, chính là bởi vì em là Lam Thiên.”

” Tôi biết người nhà em không thích em. Tôi bây giờ chưa có năng lực, nhưng xin em tin tưởng tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ có năng lực mang em rời đi cái nhà kia, rời đi nơi em không thích. Tôi nhất định làm được. Tin tưởng tôi, Lam Thiên, tin tưởng tôi.”

” Em… tin tưởng anh.” Tôi ở trong lòng nhẹ nhàng nói. Trừ bỏ Nhất Chí, tôi còn có thể tin tưởng ai?

” Lam Vũ này, thật đúng là rất giỏi.” Nhất Chí chỉ vào tạp chí nói.

” Cái gì? Hắn làm cái gì kinh thiên động địa sao?”

Nhất Chí cười cười:” Chỉ sợ toàn quốc này chỉ có em không biết.”

Tôi trừng mắt.

” Em xem, hắn nhậm chức trợ lý tổng giám đốc “tập đoàn Hoàn Vũ” mới một tháng đã làm thành công hai hạng mục, kiếm cho nhà em không ít tiền a.”

” Nhà của em? Anh lại đùa.”

” Lam Vũ cùng em quan hệ vẫn không tốt sao?”

” Đúng vậy. Lam Vũ không thích em.”

” Không phải chỉ là không thích đơn giản như vậy đi.” Nhất Chí hiếm có đăm chiêu nói.

Nhất Chí hẳn là cái gì cũng không biết đi, tôi có chút khẩn trương nhìn hắn. Tôi vẫn không có nói với Nhất Chí là tôi từng bị Lam Vũ cường bạo. Không chỉ vì tự trọng, trải qua một đoạn thời gian ở chung, một khi cùng Nhất Chí, tôi không hy vọng quan hệ chúng tôi bởi vậy mà có điều gì thay đổi. Tôi đối với Lam Vũ mà nói chỉ là một món đồ chơi mà thôi, hắn chơi chán sẽ ném món đồ chơi. Nếu hắn đã muốn đem tôi ném đi, tôi cũng không cần nhớ rõ chuyện quá khứ.

” Tôi cảm thấy Lam Vũ không hận em.”

” Hả?” Tôi thực kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Nhất Chí.

” Lúc hắn nhìn em, ánh mắt không phải hận, tôi cảm thấy hắn là thích em mới đúng.”

Tôi nhìn Nhất Chí, nhịn không được chỉ vào Nhất Chí cười ha hả.” Anh đùa à, Lam Vũ thích em?” Hắn cường bạo tôi, thiếu chút nữa tra tấn tôi tới chết, nói Lam Vũ thích tôi, còn không bằng nói mặt trời mọc phía Tây còn dễ tin hơn.

” Không tin.”

Mấy ngày nay vẫn không có nhìn thấy Lam Vũ, tôi cũng không dám thả lỏng cảnh giác, cảm thấy nhìn như gió êm sóng lặng, trên thực tế là sự tĩnh lặng trước cơn bão. Vừa đến nhà, tôi liền lập tức bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng. Không nghĩ qua là thiếu chút nữa đụng vào ba.

” Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tôi vội vàng cúi đầu nhận tội, trong lòng sợ hãi.

” Không có việc gì thì không cần ở nhà chạy tới chạy lui.”

Xem ra tâm tình ba tốt lắm.

” Cùng nhau ăn cơm đi.”

Tôi quả thực là thụ sủng nhược kinh. Ba chưa bao giờ tâm bình khí hòa như vậy mà nói chuyện với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy cao hứng như vậy, loại tâm tình này vẫn duy trì đến khi tôi ở trên bàn cơm nhìn thấy Lam Vũ mới thôi.

Nói thực ra tôi vừa thấy Lam Vũ thì cơ thể liền theo bản năng co lại, những tra tấn trong trí nhớ kia không phải dễ dàng có thể quên mất. Tựa hồ nhìn ra tôi sợ hãi, Lam Vũ lạnh lùng cười, ngồi xuống đối diện tôi.

Toàn bộ thời gian ăn cơm, ba cùng Lam Vũ đều thảo luận việc trong công ty cùng lợi nhuận,tôi nghe không hiểu gì. Tôi cũng không dám ngẩng đầu, chỉ yên lặng ăn đồ ăn trước mặt mình.

” Lam Thiên.” Ba đột nhiên gọi tôi một tiếng. Tôi sợ tới mức mạnh mẽ nhấc đầu:” Dạ.”

” Qua vài ngày nữa ta sẽ đi Âu châu một chuyến, có thể qua một đoạn thời gian mới có thể trở về.”

” Dạ.” Ba đang cùng tôi nói chuyện sao? Ba đây là lần đầu tiên nói cho tôi là ba muốn làm cái gì. Chẳng lẽ ba đã không còn chán ghét tôi? Tôi vụng trộm ngẩng đầu nhìn ba, ba đang thân thiết cùng Lam Vũ nói cái gì đó. Lòng tôi một trận thất vọng, xem ra ba chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào. Tôi vẫn là đứa nhỏ không được hoan nghênh.

Tôi không vui trở lại phòng, tôi biết Lam Vũ thực xuất sắc, nhưng là tôi cũng không phải loại không ra gì. Tôi đã rất cố gắng, nhưng so cùng Lam Vũ, tôi thật sự là quá ngu ngốc. Bất quá hiện tại tôi đã không cần, tôi có Nhất Chí, Nhất Chí sẽ ở cùng tôi, hắn sẽ không chê tôi. Mang theo tâm tình tốt lên vài phần, tôi mơ màng đi vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ màng, tựa hồ có cái gì đó đặt ở trên người tôi. Còn có một cái gì đó ấm áp ở trên người trên mặt tôi liếm tới liếm lui. Tôi xoay người, muốn tách khỏi, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.