Phó Thần và Triệu Kha tiến triển rất nhanh, từ lần kỷ niệm thành lập trường C, dường như tuần nào Phó Thần cũng cùng Triệu Kha ra ngoài một lần. Đôi tình nhân rất có khí thế, pheromone của Triệu Kha luôn vây kín Phó Thần, Chu Chu rất hâm mộ những người có yêu.
Càng về cuối năm, các ngày lễ tết nhiều hơn. Cho dù là ngày lễ truyền thống hay ngày lễ của nước ngoài, đều trở thành thời cơ tốt cho những cặp đôi show ân ái, nơi nơi đều tràn ngập hương vị pheromone, hương vị của tình yêu.
Chu Chu nhận được khăn quàng của Hạ Hoài, rất muốn tặng người ta quà gì đó, vẫn chưa nghĩ ra nên tặng món quà gì. Cho đến mấy ngày trước, cửa hàng hoa tổ chức hoạt động, làm trang sức điện thoại thủ công cho mấy cặp đôi.
Đồ trang sức đều dùng hạt xuyên lại thành chuỗi, Chu Chu và Tôn Cầm tự xuyên từng hạt một. Làm được rất nhiều, Chu Chu cố ý chụp ảnh gửi cho H, “Em làm đấy!”
Những chuỗi hạt màu sắc rực rỡ, kèm thêm một con gấu nhỏ, nói chung là màu sắc phối hợp rất nữ tính. Không ngờ rằng H trả lời, “Làm một cái cho anh đi, đợi chúng ta gặp mặt thì tặng nó cho anh.”
Chu Chu nhíu mày không thể tin được, trong lòng nghĩ H như thế mà lại thích món đồ thiếu nữ này. Nhưng mà Chu Chu chỉ chú ý đến vế sau của tin nhắn, đợi lúc hai người gặp mặt. Chu Chu bất giác sờ sờ gáy, dấu răng không còn, ký hiệu tạm thời cũng biến mất, lần này nhất định có thể gặp mặt H.
“Noel chúng ta gặp nhau đi.” Chu Chu thấp thỏm gửi tin nhắn đến, cảm thấy bản thân mình cho H leo cây mấy lần liền, có vẻ rất không có thành ý, cậu gửi liền mấy tin nhắn, “Lần này chúng ta nhất định gặp mặt.”
“Không quan tâm xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ tới gặp anh.”
Hạ Hoài có thể tưởng tượng ra biểu tình của Chu Chu khi nói những lời này, “Được, Noel nhất định chúng ta sẽ gặp mặt, anh đợi em ở sân thể dục trường C, đợi đến khi em tới mới thôi.”
Gần tới kỳ nghỉ, cửa hàng hoa cũng trở nên bận rộn, đơn giao hàng bên ngoài càng ngày càng nhiều, cứ chiều đến là Chu Chu phải chạy đi giao vài chuyến. Tôn Cầm nhận được đơn hàng trên mạng, nói với Chu Chu, “Là đơn bên trường C, mang đến phòng hợp âm Khoa âm nhạc, trước khi tan học phải mang đến, Chu Chu giờ em đưa đi cũng sắp tới giờ rồi.
Chu Chu ôm hoa chạy về phía trường C, buổi chiều thứ sáu không có nhiều sinh viên có tiết, Chu Chu lật xem đơn hàng, người nhận là Tô Đồng. Chu Chu đến rất đúng lúc, cậu vừa tới cửa phòng học, chuông báo hết tiết cũng vang lên.
Sinh viên từ trong phòng lần lượt đi ra ngoài, Chu Chu không biết Tô Đồng trông như thế nào, tùy tiện kéo một bạn học lại, “Cho tớ hỏi chút, Tô Đồng là bạn nào?” Bạn học thấy cậu ôm hoa, “Lại là tặng cho Hệ hoa để tỏ tình à.” Cậu ta quay lại nhìn một cái, chỉ nữ sinh phía sau nói, “Người kia, đại mỹ nữ đấy.”
Chu Chu định giải thích một chút, cậu chỉ là người ở cửa hàng giao hoa thôi, nhưng mà bạn học kia căn bản không để cậu có cơ hội giải thích, gọi Tô Đồng, “Hệ hoa, lại có người mang hoa tới tặng này.”
Mấy bạn học vốn định đi về rồi nhưng đều đứng lại xem náo nhiệt, Chu Chu liên tục xua tay, “Tôi chỉ tới để giao hàng thôi.” Quần chúng haiz một tiếng, cũng lười đứng lại xem.
Vừa nhìn thấy Chu Chu, Tô Đồng như nhìn thấy quỷ, đẩy đám người xung quanh ra đi đến trước mặt Chu Chu. Chu Chu lại nhìn tấm phiếu, “Bạn là Tô Đồng phải không?” Tô Đồng lại hỏi ngược lại Chu Chu, “Cậu có phải tên là Chu Chu không?”
Chu Chu kinh ngạc nhìn, cậu không quen biết nữ sinh tên Tô Đồng này, nhưng cậu vẫn gật đầu, đưa hoa đến trước mặt Tô Đồng, “Hoa của bạn, là do...ai, không viết tên.”
Đưa hoa tới rồi, Chu Chu định trở về cửa hàng, nhưng mà Tô Đồng lại gọi cậu lại, “Đợi một chút.” Bạn bè xung quanh đã tản đi không ít, nhưng nghe thấy tiếng Tô Đồng gọi, vẫn có người tò mò quay lại nhìn. Tô Đồng không chịu được mất thể diện trước mặt người khác, cảm thấy giữa Hạ Hoài và cậu Chu Chu này có chuyện, không thể nói ở chỗ đông người.
“Là cửa hàng hoa cạnh cổng trường hả?” Tô Đồng hỏi, Chu Chu gật đầu, “Đúng, bạn có yêu cầu gì khác không? Nếu không có thì mình xin phép về trước.” Tô Đồng vì không hỏi được gì nên nhíu mày nói, “Không, cảm ơn.”
Tô Đồng chắc chắn, người này chính là người trong màn hình nên trò chuyện của Hạ Hoài. Thì ra cậu ta là nam, chẳng qua là giọng nói có phần non nớt mà thôi, nghe qua điện thoại có vẻ giống nữ sinh.
Buổi chiều tương đối nhàn rỗi, H gửi tin nhắn đến, Chu Chu đều trả lời. H liệt kê những nơi mà có thể mang Chu Chu đi ăn vào ngày Noel, để cậu chọn lựa. Vốn dĩ tưởng chọn nhà hàng là xong, không ngờ tới H lại gửi thực đơn đến, cuối cùng còn thêm một câu, “Ăn cơm xong chúng ta đi xem phim nhé.”
H dường như ngại không đủ, lại hỏi, “Em có nơi nào muốn đi không, dù sao Noel cũng là cuối tuần, buổi tối có thể không về ký túc không? Ngày hôm sau có muốn đi chơi cùng anh không?”
Bỗng chốc mặt Chu Chu nóng lên, H mời cậu qua đêm bên ngoài, cậu đắn đo không biết trả lời sao, lời H nói làm Chu Chu tăng thêm một chút tự tin, tỷ lệ sau khi gặp mặt hai người có thể ở bên nhau lại lớn hơn một chút.
Thấy Chu Chu vẫn đang nhập văn bản, Hạ Hoài nghĩ thầm mình có phải quá gấp gáp hay không, dọa Chu Chu sợ rồi. Nhìn tin nhắn mà mình gửi cho Chu Chu, Hạ Hoài không nhịn được tự cười nhạo chính mình, lần đầu tiên gặp mặt mà vội vàng hẹn người ta đi qua đêm.
Chu Chu vẫn đang cân nhắc làm thế nào để trả lời H, Tôn Cầm đột nhiên đập cậu một cái, Chu Chu nghiêng đầu nhìn cô, Tôn Cầm chỉ ra ngoài cửa, “Chu Chu có người tìm em kìa.” Nhìn theo hướng mà Tôn Cầm chỉ, cậu thấy Tô Đồng đang đứng đó.
Tô Đồng lịch sự gật đầu với Chu Chu, ý bảo Chu Chu đi ra. Chu Chu tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn đi ra chỗ Tô Đồng, “Có chuyện gì vậy? Là hoa có vấn đề gì sao?” “Không phải.” Tô Đồng ngắt lời, “Chúng ta có thể nói chuyện không? Chu Chu.”
Sau khi biết đến sự tồn tại của Chu Chu, Tô Đồng liền tìm người tìm hiểu về người này, nhưng mà trường học cô không có ai quen Chu Chu cả. Cô không hề nghĩ tới, Chu Chu lại làm thêm ở cửa hàng hoa cạnh trường, còn mang hoa cho mình.
Ban nãy Tô Đồng đứng bên ngoài cửa hàng hoa, giọng không to không nhỏ gọi Chu Chu hai tiếng, Chu Chu đều không có phản ứng, phải để cho người bên cạnh nhắc nhở. Lần trước gọi điện nói chuyện với Hạ Hoài, Hạ Hoài phải đánh chữ để trả lời cậu ta. Cô giành lấy điện thoại của Hạ Hoài, rõ ràng đã hỏi cậu là ai, nhưng Chu Chu không hề có phản ứng, trong lòng Tô Đồng âm thầm suy nghĩ.
Tìm quán cà phê bên cạnh ngồi xuống, Chu Chu vẫn không biết Tô Đồng tìm cậu có việc gì, lo lắng hỏi lại lần nữa, “Bạn tìm mình có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Tô Đồng kỳ quái đánh giá Chu Chu, Chu Chu nói chuyện rất khúm núm, phát âm lại kỳ lạ, nhìn đi nhìn lại cách ăn mặc, từ đầu đến chân đều là quần áo vỉa hẻ, Hạ Hoài vừa ý cậu ta ở chỗ nào?
Chu Chu không thích ánh mắt như vậy, còn mang theo sự xâm lược cùng khinh rẻ, cậu chắc chắn rằng mình không biết Tô Đồng người đang ngồi trước mắt này, đối diện với ánh mắt không mấy thiện chí này, Chu Chu trời sinh yếu đuối, theo bẳn năng muốn trốn tránh, “Nếu như không có việc gì thì mình...”
“Cậu có biết Hạ Hoài không?” Chu Chu chưa nói hết lời đã bị cắt ngang, “Cái gì?” Nghe thấy tên của Hạ Hoài, Chu Chu căng thẳng run rẩy. Động tác nhỏ bị Tô Đồng nhìn thấy, “Cậu quen Hạ Hoài.”
Tô Đồng nhắc đến Hạ Hoài, khẳng định đã biết chuyện ký hiệu tạm thời. Hai chân Chu Chu đưa về phía cửa, muốn chạy đi, không muốn nhìn Tô Đồng, cậu cúi đầu nói, “Tôi không...quen biết anh ta.”
Phản ứng của Chu Chu rất rõ ràng không phải không quen người ta, Tô Đồng lười cùng cậu vòng vèo, “Không quen sao lại nói chuyện hăng say với anh ấy như vậy?” Chu Chu cúi đầu không nói gì, ánh mắt Tô Đồng trở nên thâm thúy, giống như phát hiện ra điều gì đó, giọng nói trầm thấp xảo quyệt, “Cậu không thể nghe được tôi nói chuyện?”
Quả nhiên, Chu Chu không có phản ứng gì tiếp tục cúi đầu. Tô Đồng khẽ hừ một tiếng, hóa ra là người điếc, Hạ Hoài vậy mà lại có thể cùng một người điếc quan hệ thân thiết. Tô Đồng chợt gõ gõ lên mặt bàn, Chu Chu ngẩng đầu nhìn.
“Cậu không quen Hạ Hoài, sao có thể nói chuyện thân thiết với anh ấy như vậy?” Tô Đồng nói lại những lời ban nãy, Chu Chu dường như không có phản ứng, há miệng thở, giống như không hiểu Tô Đồng đang nói gì, “Tôi...tôi không có...tìm anh ta quá ba lần...” vẫn phải tính thêm lần trả tiền hôm trước.
Tô Đồng cảm thấy buồn cười, trong phòng bây giờ chỉ có hai người bọn họ, Chu Chu vẫn còn giả vờ đáng thương trước mặt cô, giả vờ vô tội. Vừa nghĩ đến những thứ này, Tô Đồng không thèm khách khí nói, “Không quen sao cậu lại gửi ảnh chụp cho anh ấy, lại còn cài đặt làm hình nền trò chuyện, muộn như vậy còn gọi điện thoại hỏi anh ấy về ký túc chưa?”
Cái gì? Ảnh chụp? Gọi điện?
Những chuyện này Chu Chu chỉ làm với một người duy nhất. Chu Chu phản kháng lắc đầu, “Không...không có...” Tô Đồng là kẻ lừa đảo, Hạ Hoài cái gì, cậu không hề quen anh ta, cũng chưa từng gọi điện cho Hạ Hoài.
Tô Đồng mỉa mai nói, “Sao lại không chịu thừa nhận? Cậu và Hạ Hoài chưa từng gặp mặt sao?” Dứt lời cô lấy điện thoại ra, tìm tài khoản xã giao của Hạ Hoài đưa cho Chu Chu xem, “ID này cậu có biết không.”
Tài khoản này Chu Chu sớm đã ghi vào trong lòng, là tài khoản của H, cậu bất giác mở to mắt nhìn. Tô Đồng nhìn thấy phản ứng của Chu Chu, cười khẩy nói, “Biết tại sao tôi lại có ấn tượng với cậu không? Vì tôi chính là người thay Hạ Hoài chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu, ai, không ngờ tới lại giúp cậu một lần.
“Tôi và... Hạ Hoài...không quen, tôi không lừa cô.” Chu Chu liên tục giải thích, nhìn đến tài khoản của H, Chu Chu vẫn không nguyện ý tin tưởng, cường điệu lặp lại, “Anh ấy không phải Hạ Hoài, anh ấy là...” Nói đến anh ấy là, Chu Chu đột ngột dừng lại, lâu như vậy rồi mà cậu vẫn chưa biết tên của H là gì.
Tô Đồng hoài nghi nhìn Chu Chu, Chu Chu không thừa nhận sự thực cậu ta quen biết Hạ Hoài, dáng vẻ run rẩy, không giống như là nói dối cho có lệ, lời nói châm chọc ở đầu lưỡi đột ngột thay đổi, “Cậu không biết đây là Hạ Hoài?”
Sắc mặt Chu Chu khẩn trương, không biết phải trả lời Tô Đồng thế nào, “Anh ấy không phải Hạ Hoài...thật mà...” Tô Đồng nhìn Chu Chu, ánh nhìn mang theo vài phần kiêu căng cùng đáng thương, lẽ nào là Hạ Hoài lừa người ta?
Tô Đồng dựa vào sô pha, ánh mắt trầm xuống, “Cậu bị Hạ Hoài lừa rồi?” Thấy Chu Chu nhìn chằm chằm mình, Tô Đồng có thể đoán ra được bảy tám phần rồi, Chu Chu không biết Hạ Hoài là người mà cậu ta nói chuyện cùng, “Hạ Hoài lừa cậu lâu như vậy?”
Chu Chu không quan tâm tới Hạ Hoài, nhưng mà H lại không giống vậy, nghe người khác chửi bới H, Chu Chu theo bản năng phản bác, “Anh ấy không phải Hạ Hoài, anh ấy cũng không lừa tôi, tôi không quen Hạ Hoài, tôi đi đây.”
Tô Đồng là một nữ Alpha, mang tới cảm giác áp bách không thua gì Hạ Hoài, chặn Chu Chu lại không cho cậu rời đi, “Cậu sao phải lừa mình dối người, Hạ Hoài đã lừa cậu.” Lời Tô Đồng nói như một lưỡi dao đâm vào Chu Chu, Chu Chu chột dạ nói, “Tôi có cái gì để anh ấy lừa!”
“Lừa cậu lên giường.” Tô Đồng chỉ tùy tiện nói, không nghĩ rằng Chu Chu lại nhìn cô với khuôn mặt tuyệt vọng. Quả nhiên, Hạ Hoài đã lừa cậu ta lên giường rồi. “Nhìn cậu rất dễ lừa.”
Tròng mắt Chu Chu đỏ ngầu, nước mắt lưng tròng, Chu Chu cắn chặt môi. Tô Đồng căm ghét lui về phía sau, “Cậu có thể đến trường C hỏi thăm, ai chẳng biết Hạ Hoài không thích con trai, anh ấy có thể tìm đến cậu chẳng qua thấy đùa cậu rất thú vị mà thôi.”
Đùa cợt, thú vị.
Bàn tay nắm thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng ban tay, Omega trời sinh yếu ớt, giờ đây sợ hãi đến run rẩy, Tô Đồng vẫn không chịu buông tha, “Không thì cậu cảm thấy Hạ Hoài thích cậu ở điểm nào? Cảm thấy cái tai điếc của cậu vô cùng đáng yêu sao?”
Tô Đồng nói xong mấy lời này, không đợi Chu Chu phản ứng, đi về phía trước rời khỏi phòng, để lại Chu Chu một mình.
Chu Chu không xin, cậu lấy điện thoại ra, muốn hỏi H. Nhìn thấy tài khoản giống hệt nhau, ngón tay dừng lại trên avatar Hạ Hoài, Chu Chu không có dũng khí lừa dối bản thân mình nữa.
Khó trách thái độ của H trước sau bất nhất, khó trách lần phát tình thứ hai tới, Hạ Hoài có thể trùng hợp tìm đến mình, khó trách bản thân mình nhìn thấy bóng dáng H lại thấy quen thuộc như vậy, khó trách mỗi lần không thể gặp mặt H đều không hỏi tại sao.
Thật sự là đùa rất thú vị sao. Chu Chu nghèn nghẹn, xoang mũi phát ra âm thanh vù vù ngắn ngủi, cổ hiện lên đầy gân xanh. Cậu ngu ngốc mới cho rằng đối phương là người có thể qua lại, nói cho anh ta biết bí mật của mình.
Kỳ phát tình thứ hai qua đi, bản thân tuyệt vọng tìm anh ta khóc lóc, có phải anh ta đã cười lén sau lưng hay mình không, cũng không cần phải cười sau lưng, có phải khi mình gọi điện cho anh ta, anh ta không chút che dấu cười nhạo chính mình?
Tại sao lại như thế? Rõ ràng là có nhiều người như vậy, rõ ràng có rất nhiều người thích anh ta, theo đuổi anh ta, anh ta lại cố ý tìm mình, lừa gạt mình quay vòng vòng, thật sự là bởi vì mình dễ lừa gạt sao, cho nên mới bị xem như con khỉ mà đùa giỡn.
Chu Chu chợt cảm thấy dạ dày mình chua xót, có vật gì đó dồn lên, cậu ọe một tiếng, phun ra toàn những thứ dơ bẩn.
Điện thoại cũng tự động khóa lại, Chu Chu run rẩy mở khóa, cậu không nghĩ phải tìm ai chất vấn điều gì, dịch chua còn cuồn cuộn trong cổ họng, Chu Chu không do dự, kéo tất cả tài khoản của Hạ Hoài vào danh sách đen.