Editor: Halley
Nhớ lại xúc cảm cực nóng kỳ dị trên vai vừa rồi, Lữ Niệm Hồng không nói gì một lúc lâu. Cô nàng ngơ ngác nhìn Tống Tịnh, trong đầu chỉ có một ý niệm --- Đạo sĩ Thanh Huyền Tông quả nhiên thật đáng sợ.
Sau khi trấn an cố chủ, Tống Tịnh xoay người đánh giá con mồi. Đó là một con quỷ ảnh màu xanh nhạt, lúc này bị tấm lưới màu trắng bao phủ, trốn không thoát, đánh không khai, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất run bần bật.
“Là trò đùa dai của ngươi à?” Cô hỏi.
Quỷ ảnh đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, cự tuyệt nói chuyện.
“Nơi này không ổn lắm, trở về rồi nói.” Lữ Niệm Hồng giãy giụa đứng lên, hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Được.”
Tống Tịnh đang muốn đi qua giúp đỡ, không ngờ bị cự tuyệt, “Vừa rồi bị dọa nên mới té ngã, tôi có thể tự mình đi. Cô xem trọng quỷ, đem nó mang về hỏi chuyện.”
Thương lượng xong, hai người một quỷ như vậy rời đi.
**
Trở lại nhà Lữ Niệm Hồng, Tống Tịnh buông xiềng xích gông cùm trên người con quỷ ra, lập tức bắt đầu nghi vấn hỏi, “Ngươi là ai? Tại sao muốn đùa dai? Có ý đồ gì?”
Quỷ ảnh cuộn mình trong góc, không nói một lời.
Về đến nhà, Lữ Niệm Hồng gấp không chờ nổi ngồi vào mép giường nghỉ một chút. Chờ khi hơi thở đã bình ổn, cô mới có tâm tư suy xét chuyện khác.
Trong mắt cô, đạo trưởng giống như đang nói chuyện với không khí, hành vi cử chỉ rất là kỳ quái. Chẳng qua sau khi gặp nạn được cứu, cô không còn hoài nghi nào với đạo trưởng được mời đến này.
Lữ Niệm Hồng chỉ muốn biết, “Có biện pháp nào để tôi thấy quỷ không? Tôi có vấn đề muốn hỏi nó.”
“Nhắm mắt lại.” Tống Tịnh vừa nói vừa đem tay phải chụp vào mắt đối phương. Mấy giây sau rời khỏi, lạnh nhạt nói, “Được rồi.”
Dễ dàng như vậy là cô có thể thấy quỷ rồi?
Lữ Niệm Hông chậm rãi mở mắt ra, lại thấy tầm mắt trong phạm vi trống rỗng nhiều thêm bóng dáng một con quỷ nửa trong suốt màu xanh nhạt.
Này hẳn là thứ được gọi là quỷ.
Khuôn mặt Lữ Niệm Hồng hơi tái, lạnh giọng quát, “Nói, có phải là Tạ Nhược Xảo kêu ngươi tới không?”
Tống Tịnh hảo tâm khuyên bảo, “Ngươi vẫn là nên phối hợp một chút, nếu bị đánh đến hồn phi phách tán, chỉ sợ cả cơ hội đầu thai cũng không có.”
Quỷ ảnh sợ tới mức run run, nghe vậy rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhút nhát sợ sệt hỏi, “Kia... Nếu ta thẳng thắn, các ngươi sẽ thả ta đi sao?”
Lúc này Tống Tịnh mới phát hiện, con quỷ này là một cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng vẻ non nớt.
“Nhu nhược cái gì chứ? Giống như ngươi mới là người bị khi dễ vậy. Lúc trước người hù ta sợ chẳng lẽ không phải ngươi?” Lữ Niệm Hồng tức cười.
Tống Tịnh bình tĩnh trả lời, “Ta chỉ có thể nói cho ngươi, không thành thật nhất định sẽ rất thảm.”
Quỷ ảnh mếu máo, không thể không thuận theo, “Ta tên là Vương Lệ Á, năm nay mười lăm tuổi, trước đó không lâu chết bệnh ở bệnh viện.”
Lữ Niệm Hồng nghe xong mấy câu phái trước liền cầm lòng không đậu đen mặt --- Chết bệnh thì tại sao lại quấn lấy cô? Đây là ai chọc ai?
Tống Tịnh không tỏ ý kiến, “Tiếp tục nói.”
“Dưới tình huống bình thường, người sau khi chết hồn sẽ quay về địa phủ. Trừ khi chấp niệm quá sâu mới có thể lưu lại ở nhân gian.” Thanh âm của Vương Lệ Á cực thấp, gần như không thể nghe thấy, “Mà ta, quá muốn nhìn thấy kết cục “truy hung” cho nên mới không đi.”
Lữ Niệm Hồng: “...”
Vẻ mặt Tống Tịnh mờ mịt, hoàn toàn không nghe hiểu quỷ đang nói gì.
Lữ Niệm Hồng biểu tình lẫn lộn, nhỏ giọng giải thích, “ 'Truy hung' là tiểu thuyết trinh thám mà tôi viết, trước mắt vẫn đang còn tiếp ở trên mạng.”
Tống Tịnh sửng sốt.
“Tiểu thuyết đã gần tới kết cục, vốn dĩ cho là sẽ không trì hoãn quá lâu, ai ngờ cô nàng chốc lát chơi game, chốc lát xem phim truyền hình, chốc lát đi dạo phố, lại xem điện ảnh, chính là không chịu ngồi xuống viết tiếp.” Vương Lệ Á cảm thấy ấm ức.
“Ta muốn vây cô ấy ở trong nhà, không làm được những chuyện khác, nói không chừng sẽ vùi đầu công tác. Không ngờ cô lại viết kịch bản mới, nhận bản thảo tập chí, duy chỉ không đổi mới “Truy hung“.
“Vậy ngươi cũng không thể ỷ mình là quỷ đi hù dọa người a!” Lữ Niệm Hồng giận dữ.
Vương Lệ Á vùi mặt vào đầu gối, thanh âm hàm hồ, “Ngươi đã đáp ứng ta, nếu không ra chương mới sẽ mặc cho ta xử trí.”
Lữ Niệm Hồng: “!!”
Sao có thể?!
“Chứng cứ vẫn còn lưu lại trong khu bình luận, ngươi chơi xấu cũng vô dụng.”
Lữ Niệm Hồng không tin, móc điện thoại ra tìm tòi. Không bao lâu, cô tìm được trang web, nhấn vào khu bình luận.
Lần cuối cùng đổi mới “Truy hung” là một tháng trước, chỉ thấy khu bình luận một tràng tiếng mắng, rất không hài hòa.
Mí mắt Lữ Niệm Hồng nhảy lên, nhanh chóng xem.
“Ở trong khu bình luận tìm người có tên ID 'Tiểu Á'.” Vương Lệ Á đúng lúc nhắc nhở.
Dựa vào lời nhắc, Lữ Niệm Hồng nhanh chóng tìm được, ấn vào.
Lầu chính viết, “Biết chuyện tác giả bận rộn ở điện ảnh, vô cùng vất vả. Nhưng còn tiểu thuyết khi nào mới ra chương mới, có thể cho lời chắc chắn hay không? Cũng miễn làm cho người đọc uổng công chờ đợi.”
Lầu một, tác giả trả lời, “Truy hung ba ngày đổi một lần, buổi tối hôn nay sẽ có chương mới.”
Lầu hai, “Nói là ba ngày ra một lần, kỳ thật thì chờ tới tuần sau...”
Lầu ba, “Hoài nghi hợp lý, không biết về sau lại thay đổi thế nào. Trước đây, nói tốt là sẽ đổi mới, kết quả thì không hề có. Cũng không biết câu nào của tác giả là nói thật, câu nào là nói giả.”
Lầu bốn, “Nói được mời làm được! Uổng công chờ đợi thật sự rất phiền lòng.”
Lầu 5, “Văn rất hay, bất quá tác giả nhân phẩm quá kém, một chút cũng không có trách nhiệm.”
...
Lầu tám, tác giả trả lời, “Ta thề! Tối hôm nay trước mười hai giờ khẳng định đổi mới! Nếu không ra cam chịu bất luận trừng phạt gì.”
Phía dưới một mảnh trầm trồ khen ngợi.
Thẳng đến lầu 22, “Thân, mười hai giờ đã điểm, nói sẽ đổi mới đâu?”
Lầu 23, “Đại móng heo! Lại nói chuyện không giữ lời!”
Phần sau đều một mảnh trách cứ.
Lữ Niệm Hồng nhịn không được chột dạ. Cô hoảng hốt nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy xảy ra.
Còn nhớ rõ lúc đó cô hùng tâm tráng trí muốn ra chương mới. Kết quả mí mắt đánh nhau, viết đến một nửa liền trực tiếp bò trên bàn ngủ. Lúc tỉnh lại đã là tám giờ sáng ngày hôm sau.
Chương mới không viết xong, hứa hẹn cũng không làm, liên tiếp vài ngày cô không dám lên mạng xem khu bình luận. Sau lại nhận được công tác khác, cô đơn giản tự sa ngã, đem chuyện đổi chương ném ra sau đầu.
Mà hiện tại, báo ứng tới.
Lữ Niệm Hồng đỡ trán, cảm giác đầu rất đau.
Tống Tịnh quét mắt đề tài rất lâu mới cùng cố chủ xác nhận, “Là cô tự mình đáp ứng sao?”
Lữ Niệm Hồng rất muốn nói không phải, nhưng chuyện ngu xuẩn này đích xác chính là cô làm, không thể không bi thống gật đầu.
“Khó trách.” Tống Tịnh bừng tỉnh ngộ, “Tôi đã nói cô ấy trêu cợt cô, làm sao thoát khỏi nhân quả, thì ra trước đó đã từng có ước định.”
Người sai là Lữ Niệm Hồng chủ động nhận lời, “Cam nguyện chịu bất kỳ trừng phạt nào.”, bị lăn lộn cũng là xứng đáng.
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Lữ Niệm Hồng cãi cọ.
“Theo ý tôi đó lại cùng một chuyện.” Tống Tình nói lời thấm thía, “Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Lời nói đã ra khỏi miệng tương đương với hạ xuống khế ước, cần phải thực hiện. Cô nên cảm thấy may mắn bởi vì tiểu quỷ này chỉ muốn xem kết cục của tiểu thuyết.”
Trong lòng Lữ Niệm Hồng căng thẳng, gian nan nói, “Nếu cô ấy muốn vật khác thì sao?”
Tống Tịnh khẽ nhúc nhích, tạm thời không nói chuyện.
Nhưng mà Lữ Niệm Hồng rõ ràng nghe thấy, “Nếu như hy vọng của Vương Lệ Á là cô đi đầu thai, cô ấy mượn thân thể của cô để sống sót cũng không phải không có khả năng.”
Mặt Lữ Niệm Hồng lập tức trắng bệch, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là làm bậy thì không thể sống.
Tống Tịnh không có việc gì đi tới gần, một bên nhanh nhẹn thu lại võng ánh sáng trắng, trả tự do cho Vương Lệ Á, một bên thương lượng, “Ta để cô ấy viết xong kết cục tiểu thuyết, sau khi ngươi xem xong thì thanh thản ổn định đi đầu thai, thế nào?”
Vương Lệ Á đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng vui vẻ, “Cô ấy nguyện ý đổi mới ư?”
“Ta cùng cô ấy nói chuyện, hẳn là có thể.”
“Thật tốt quá! Vương Lệ Á cười hai bên má hiện lên lúm đồng tiền như hoa, “Thật ra ta đã sớm muốn đi đầu thai, chỉ là không xem được kết cục không cam lòng...”
Tống Tịnh thầm than, đây là fans gì thế này? Đầu thai cũng muốn xem kết cục còn lại.
“Tôi lập tức đi viết.” Lữ Niệm Hồng nhận mệnh ngồi trước máy tính.
Bị quỷ trêu cợt xong còn phải viết chương mới, ngoại trừ cô cũng chẳng còn ai. Chỉ là trách ai đây? Còn không phải chính cô tự mình tiện miệng, đáp ứng rồi không làm? Hoặc là lấp hố, hoặc là bỏ mạng, là ai cũng biết nên chọn cái nào.
Cân nhắc như vậy xong, cô tức khắc điều chỉnh tâm tình, thành thành thật thật vùi đầu lấp hố.
**
Buổi tối 10 giờ, 'Truy hung' đúng giờ ra chương mới.
Ngã một lần khôn hơn một chút, Lữ Niệm Hồng lại không dám hứa hẹn lung tung nữa. Cô phát xong chương mới, ngã đầu liền ngủ, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Thấy tiểu thuyết mình tâm tâm niệm niệm rốt cuộc cũng ra chương mới, Vương Lệ Á vui vẻ cực kỳ, thậm chí còn rống to hai tiếng, xoay vòng tại chỗ! Chẳng qua xét đến bên cạnh có người ngủ, cô miễn cưỡng kiềm chế lòng tràn đầy vui sướng, an tĩnh mà ngồi trong góc.
Chương mới vừa phát ra không lâu, khu bình luận cũng lập tức nổ tung.
“Ngọa tào, cư nhiên đã đổi mới!! Đại đại ngươi cuối cùng cũng nhớ tới, chính mình còn hố chưa lấp sao?”
“Vuốt lương tâm nói cho ta, lúc trước thất ước bao nhiêu lần? Còn có thể như vậy hay không?”
“Thế nhưng lại cày xong? Còn tưởng rằng về sau phải nhờ con cháu đốt kết cục cho ta xem kia!”
“Chờ lát nữa sắp ngủ, đột phát ý tưởng lại đây xem một cái. Trăm triệu lần không nghĩ tới, cư nhiên lại có chương mới rơi xuống! Ông trời, ta sợ tới mức cả người đều thanh tỉnh.”
.....
“Ngọa tào, cư nhiên đã đổi mới!! Đại đại ngươi cuối cùng cũng nhớ tới, chính mình còn hố chưa lấp sao?”
“Vuốt lương tâm nói cho ta, lúc trước thất ước bao nhiêu lần? Còn có thể như vậy hay không?”
“Thế nhưng lại cày xong? Còn tưởng rằng về sau phải nhờ con cháu đốt kết cục cho ta xem kia!”
“Chờ lát nữa sắp ngủ, đột phát ý tưởng lại đây xem một cái. Trăm triệu lần không nghĩ tới, cư nhiên lại có chương mới rơi xuống! Ông trời, ta sợ tới mức cả người đều thanh tỉnh.”
.....
Các huynh đệ, không quá lâu, đại gia có thể nhau lấp hố! Vương Lệ Á trong lòng thầm nghĩ, cảm giác đặc biệt hạnh phúc.
**
Trở lại đạo quán đã là nửa đêm.
Tống Tịnh vốn định trở về phòng ngủ, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua Thiên Mã đang ngủ ở đình viện, không khỏi sát lại, cúi đầu sờ sờ lông trắng mềm, ngữ khí mang theo bất đắc dĩ, “Sao lại ngủ trên mặt đất?”
Nghe thấy tiếng vang, Thiên Mã bỗng nhiên mở mắt ra. Chờ sau khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc, nó lăn long lóc bò lên, hùng hổ chạy xung quanh thiếu nữ mấy vòng.
Đi đâu vậy? Như thế nào bây giờ mới về? Nhanh lên nói cho rõ ràng!
“Có khách gặp phải quỷ, mời ta hỗ trợ, vội đến, vừa mới xử lý xong.” Tống Tịnh nhẫn nại tính tình giải thích.
Tuy rằng hôm nay trước cửa đạo quán treo tấm biển “Hôm nay ta có việc ra ngoài, miễn khách tới thăm”, nhưng mà đó cũng chỉ cho khách xem.
Thiên Mã... Nó xem không hiểu.
Trên mặt đất có hồ lô, Tống Tịnh thuận tay cầm lấy, cũng mở ra nghe nghe.
“Đưa ta à?” Lúc nói chuyện mang theo ý cười không che giấu được.
Thiên Mã tức giận quay mặt đi. Cái gì mà đem nước Linh Tuyền về cho ngươi! Uống nước máy không kém nhiều lắm...
Tống Tịnh càng thêm hăng hái, chẳng những ôm lấy cổ người ta không buông tay, còn chạy tới bên tai nhẹ nhàng nỉ non, “Cảm ơn, ngươi đối với ta thật tốt.”
Hơi thở ấm áp lướt qua, lỗ tai Thiên Mã không tự giác đỏ lên.
“Hôm nay quá muộn, đi ngủ trước, ngày mai ta kể lại chuyện này từ đến cuối cho ngươi được không?” Tống Tịnh bước vào phòng, tiếp theo vẫy vẫy tay, ý bảo Thiên Mã đuổi kịp.
Thiên Mã cũng không khách khí, dạo tới dạo lui theo vào phòng, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.
Hai người dựa sát vào nhau, thân mật khăng khít giống như trước.