Lục Tri Phi nhìn cô gái trước mặt, trong mắt hiện ra một thoáng kinh ngạc. Cô vừa rồi rõ ràng đã khóc đến gần như tan vỡ, vậy mà khi ngẩng đầu lên còn có thể nở nụ cười ấm áp như vậy, giống như sự tuyệt vọng đến sụp đổ vừa rồi cũng chỉ là ảo giác.
Cô xoa xoa nước mắt, có chút ngượng ngùng lắc đầu, tuy rằng viền mắt còn hơi đỏ, thế nhưng bộ dạng ôn nhu điềm tĩnh kia thật sự giống như mang theo lực lượng chữa trị vết thương lòng cho mọi người.
Trong khoảnh khắc Lục Tri Phi hoàn toàn không biết nên nói gì, mà cô đã cầm điện thoại lên đánh vài chữ, đưa cho Lục Tri Phi xem —— Tôi rất ổn, tôi không sao, cảm ơn.
Lúc này Lục Tri Phi mới nhớ ra cô gái này không thể nghe cũng không thể nói, chỉ là cậu cũng không biết thủ ngữ[1], nên làm cái gì bây giờ?
Đối phương tựa hồ nhìn thấu sự khó xử của cậu, ôn hòa cười cười, lại đánh ra một hàng chữ —— Không sao đâu, tôi sẽ đón xe, nhà tôi cũng không xa nơi này lắm.
Ngay sau đó lại là một câu —— Hẹn gặp lại, cám ơn bạn.
Ở ngay bên cạnh, Tạng Hồ thấy cô đứng lên muốn rời đi, liền vội vàng ngẩng đầu nói với Thương Tứ: “Hai người có thể tiễn nàng một đoạn không?”
Taxi dừng trước cửa một tứ hợp viện, cô gái bước ra, lễ phép gật đầu cám ơn tài xế, sau đó mới vào nhà. Thương Tứ và Lục Tri Phi bồi Tạng Hồ đứng ở ngoài ngõ nhìn, qua hồi lâu Tạng Hồ mới xoay người, nói: “Đi thôi.”
Nhưng mà đến khi trở về thư trai, tránh không được một phen chất vấn.
Có trách thì trách gương mặt Tạng Hồ vẫn luôn không thể biểu cảm, bất luận là tâm tình gì nhìn cũng giống như đang trào phúng. Ngô Khương Khương thiên tính lạc quan, căn bản cũng không nghĩ đến chỗ xấu, vừa nhìn thấy đối tượng liền đi qua vui tươi hớn hở hỏi tình hình cuộc hẹn.
Tạng Hồ không trả lời, Thương Tứ đi ngay phía sau thấy vậy lập tức can thiệp: “Ngươi hỏi hắn làm cái gì? Hôm nay nếu hắn lại xung động hơn một chút, ngươi liền phải đi vườn bách thú tìm hồ.”
“Vườn bách thú?” Ngô Khương Khương thật sự không theo kịp lối suy nghĩ này, chỉ đành quay đầu hỏi Lục Tri Phi.
Lục Tri Phi lại hỏi ngược một vấn đề, “Chị Khương Khương, chị có đọc qua 《Thế giới không tiếng động》 chưa?”
“Đã đọc rồi.”
“Vậy chị cảm thấy nhân vật chính là người thế nào?”
Chuyện này đã có thể làm khó cô, Ngô Khương Khương nghiêng đầu vắt óc, bẻ ngón tay dùng lượng từ ngữ có hạn của mình hồi đáp: “Này… Đại khái là ôn nhu, tích cực lạc quan, còn tràn ngập chính năng lượng?”
Lục Tri Phi lại hỏi Tạng Hồ, “Vậy cậu cảm thấy thế nào? Bình thường lúc cô ấy trò chuyện với cậu là thế nào?”
Tạng Hồ nhớ lại, chỉ là càng nhớ thì gương mặt khóc đến bi thương của đối phương lại hiện ra càng rõ, những cuộc đối thoại tràn ngập vui sướng trước đây càng thêm có vẻ châm chọc.
“Rốt cuộc… là vì sao?” Tạng Hồ nhịn không được hỏi.
Một người, có thể ngụy trang bản thân đến loại tình trạng này sao? Mà nó từ đầu đến cuối đều không biết, nàng cũng chưa từng nói một lời nào.
Lúc này, Lục Tri Phi lại nói: “Vừa rồi tôi có nhìn vào túi xách của cô ấy, có một con dao.”
“Cái gì? Dao?!” Ngô Khương Khương ngạc nhiên, “Cô ta mang theo dao làm gì? Chẳng lẽ…”
“Sẽ không!” Tạng Hồ lập tức ra cãi lại, “Nàng sẽ không tổn hại ta!”
“Vậy…” Ngô Khương Khương nhìn Tạng Hồ, lại nhìn Lục Tri Phi, phương hướng phát triển của chuyện này thực sự khiến cho cô nhìn không ra nam bắc.
Lúc này, Thương Tứ thở dài, nhún vai nói: “Các người đều còn quá trẻ, chưa thấy qua chuyện đời. Đi theo ta.”
Bọn họ là đi tìm Nam Anh, Tiểu Kiều cũng vừa vặn ở chỗ này bồi Sùng Minh, vì vậy cả cái thư trai trừ Lão Trúc Tử ra, toàn bộ đều gom lại một nơi.
Nam Anh tiếp nhận thứ Thương Tứ đưa đến, vô cùng kinh ngạc: “Tóc của loài người?”
“Ngươi giúp ta xem một chút, nàng có bệnh không?”
“Bệnh gì?”
“Tâm bệnh.”
Nam Anh đặt sợi tóc vào giữa lòng bàn tay, tỉ mỉ cảm ứng sau một lát lông mày bất chợt nhíu lại. Trái tim Tạng Hồ lộp bộp một chút, vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Nam Anh trầm giọng, “Là Ngôn linh chú.”
Quả nhiên, Thương Tứ lo lắng thổi nhẹ làn khói trên chung trà, nhấp một ngụm, nói: “Mặc kệ là qua bao nhiêu thời gian, nhân loại vẫn thích mua dây buộc mình như vậy.”
Tạng Hồ nóng nảy, “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nam Anh kiên nhẫn giải thích, “Ngôn linh chú cũng không phải chú thuật bình thường, cho dù là nhân loại căn bản không hấp thu được một chút thiên địa nguyên khí nào cũng có thể thi triển, nhưng muốn phá giải nó lại vô cùng gian nan. Suốt mấy trăm năm qua, những người bị trúng phải thứ này, có hơn một nữa vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm.”
“Kỳ lạ như vậy.” Tiểu Kiều ôm tiểu chó săn, nói.
Lục Tri Phi bỗng nhiên nhớ đến câu mua dây buộc mình kia của Thương Tứ, “Ý anh là, bọn họ tự nguyền rủa chính mình?”
“Đúng,” Nam Anh thở dài, “Khi chấp niệm của một người sâu đến trình độ nhất định, lời nói của người đó trái lại sẽ biến thành chú thuật gây hại cho bản thân. Rất nhiều năm trước ta cũng gặp phải một người như vậy, mở miệng là nói dối, còn vì đó cảm thấy vui vẻ, những lời nói dối kia rốt cuộc biến thành Ngôn linh chú, khiến ngay cả bản thân y cũng không phân rõ ký ức trong đầu đâu là chân thật đâu là hư huyễn. Rốt cục đã phát điên.”
“Ôi trời ơi…” Ngô Khương Khương líu lưỡi.
Tạng Hồ nghe được hai chữ ‘phát điên’ kia trái tim cũng chùng xuống, “Có biện pháp phá giải sao?”
“Nếu như là bị người khác nguyền rủa, chỉ cần tìm được người thi thuật liền có biện pháp. Nhưng nếu là tự mình nguyền rủa…” Nam Anh muốn nói lại thôi, chậm rãi nhìn về phía Lục Tri Phi, “Nhân loại các người có một câu nói, gọi là ‘cởi chuông cần người buộc chuông’, nếu ngay cả người đó cũng không thể khống chế tâm ma của mình, không thể thoát khỏi khốn cảnh, cho dù ai cũng không giúp được.”
Tạng Hồ trầm mặc, ánh mắt của Nam Anh giấu sau lớp vải trắng nhìn sang, nói: “Tình huống của nữ nhân này đã rất nghiêm trọng, ngay cả trên sợi tóc cũng lây dính chú khí, mà căn cứ theo những gì vừa rồi mọi người đã kể, nàng ta vĩnh viễn đều bày ra mặt tốt cho người khác nhìn, đem toàn bộ âm u và thống khổ giấu vào lòng, chú thuật này sẽ đem tâm tình đen tối trong lòng nàng khuếch trương đến lớn nhất, cuối cùng chuyển hóa thành lợi khí đả thương người. Như vậy, hành vi tùy thân mang theo dao của nàng có thể hiểu theo cách khác.”
Tạng Hồ bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ngài đang nói…”
“Nàng không muốn tổn thương người khác, nhưng nàng lại có thể tổn thương bản thân. Với tính cách của nàng, chuyện chủ động hẹn ngươi ra đã đủ kỳ quặc, hơn phân nửa là đã bị chú thuật ảnh hưởng. Như vậy…”
Nam Anh dứt lời, cao nguyên trong lòng Tạng Hồ như vừa bị cuồng phong quét qua, khiếp sợ, kinh ngạc tất cả đều xông lên đầu. Nếu như, nếu như những thứ Nam Anh thôi trắc đều là đúng, như vậy nguyên nhân nàng mang theo đao còn cần phải nói sao?
Bất quá là muốn phòng ngừa bản thân xúc phạm tới hắn mà thôi…
Tạng Hồ bỗng nhiên đứng lên, xoay người chạy ra bên ngoài, nó muốn đến bên cạnh nàng, tình trạng như vậy không thể để nàng một mình, quá nguy hiểm!
Đông, đông, đông! Trái tim Tạng Hồ đập như đánh trống, chỉ là nó vừa chạy đến cửa đã tông vào một đạo cấm chế vô hình, nhớ lại thì, cái ngày khi hắn vừa đến cũng bị đập vào hệt như vậy.
“Không sao chứ!” Ngô Khương Khương và Lục Tri Phi còn có Thái Bạch Thái Hắc đều vội vàng chạy tới, Tạng Hồ từ dưới đất bò dậy, quay đầu nhìn Thương Tứ.
Hắn đang tựa vào án nhỏ bên cạnh Nam Anh thảnh thơi uống trà, mà đạo cấm chế này không thể nghi ngờ là do hắn hạ.
“Để ta ra ngoài.” Tạng Hồ trầm giọng.
“Với bộ dạng hiện tại ngươi có thể làm gì? Nàng trúng phải ngôn linh chú, vạn nhất không khống chế được làm ra chuyện xung động, ngươi có thể thay nàng gánh chịu hậu quả sao? Vạn sự có nhân tất có quả, đây là kiếp nạn của nàng, là định mệnh của nàng, nhân yêu thù đồ, ngươi vì sao muốn dính vào?” Thương Tứ giơ tay lên, Hồng Anh đứng phía sau lập tức hiểuýy, châm đầy chung trà cho hắn.
Tạng Hồ bị hỏi đến thẩn thở tại chỗ, Ngô Khương Khương có chút không đành lòng, “Tứ gia…”
Thương Tứ liếc mắt trừng nàng, “Ngươi cứ để hắn nói.”
Nghe vậy, móng vuốt của Tạng Hồ gắt gao ghim vào mặt đất, ngẩng đầu lên, “Nhân quả là gì ta không hiểu, ta chỉ biết trong suốt hai năm nay, nàng là người duy nhất trò chuyện cùng ta. Vô luận là yêu hay là người, nàng cũng là duy nhất.”
Cho dù lời nói của nàng sẽ biến thành ngôn linh chú hại người, nhưng ít ra, nàng từng là sự cứu chuộc của ta.
Mọi người lặng lẽ, cái từ duy nhất này luôn luôn khiến người ta âm thầm xót xa. Tạng Hồ chăm chú nhìn Thương Tứ, một lúc lâu sau, Thương Tứ đặt chung trà xuống, “Ngươi có thể rời đi.”
Cấm chế giải trừ, thân ảnh của Tạng Hồ cơ hồ lập tức tiêu thất khỏi tầm nhìn.
Lục Tri Phi nhìn về phía Thương Tứ, người này rõ ràng trước đó còn phong phong hỏa hỏa dẫn cậu chạy đi chỗ gặp mặt ngăn cản, vừa về lại bất chợt tạt ra một chậu nước lạnh, trong lòng hắn rốt cuộc đang tính toán những gì?
Lúc này, Ngô Khương Khương tiến tới, “Tứ gia, ngài đã nghĩ ra phải giúp Tàng Tàng như thế nào chưa?”
Thương Tứ tức giận, “Ai nói ta phải giúp hắn?”
“Thầy ta nói, Thương Tứ gia bề ngoài ma vương trái tim bồ tát.” Tiểu Kiều đẩy đẩy kính mắt, chuyên môn phá sân khấu, kinh nghiệm đủ trăm năm.
Thương Tứ trở mình liếc mắt một cái, “Các ngươi là đang thông đồng gây chuyện muốn chọc ta tức chết?”
Ngô Khương Khương vội vã xua tay, “Làm sao được chứ Tứ gia, ngài thần công cái thế pháp lực vô biên, làm sao lại tính toán với mấy con tiểu yêu quái như chúng ta chứ, đúng không?”
“Đúng cái đầu ngươi! Lại ồn ào ầm ỹ ta liền vặt sạch mớ lông gà trên đầu ngươi.”
Ngô Khương Khương lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Lúc ngồi xuống còn dùng vai đẩy đẩy Lục Tri Phi, vẻ mặt như đang nói —— lên đi. Nhưng tín hiệu truyền tin của nàng Lục Tri Phi thật sự không hiểu lắm, họa chăng chỉ có Mã Yến Yến là nắm bắt được rõ ràng.
Lúc này, Nam Anh lại cúi đầu nhìn sợi tóc trên tay, lông mày cau lại, “Tóc đang phát run, cô nương kia thực sự chống không được bao lâu. Ngươi có biện pháp nào ko?”
Mà câu cuối cùng này là đang hỏi Thương Tứ.
Thương Tứ nhướn mắt, “Ta cũng không phải vạn năng, bệnh mà ngay cả ngươi cũng không chữa khỏi, ta có biện pháp gì?”
“A? Tứ gia ngài thật sự không có biện pháp sao?” Bờ vai của Ngô Khương Khương nhất thời sụp xuống, “Vậy cô nương kia sẽ như thế nào? Không chết chứ?”
Tiểu Kiều bỗng nhiên cười phì một tiếng, giương mắt, “Có thể chết trái lại là giải thoát.”
Điện thoại trên tay Tạng Hồ là mượn của cậu, vì vậy Tiểu Kiều cũng coi như biết tổng thể câu chuyện, lập tức cười nhạo, “Chính năng lượng? Ánh mặt trời? Lạc quan? Nếu như đây thật là một câu chuyện tràn ngập chính năng lượng, vậy tại sao nàng còn trúng phải ngôn linh chú? Sự cảm động và an ủi mà người khác bày tỏ cũng chỉ cần dùng mấy phút đọc lướt và vài giây cảm thán, sau đó không phải liền quăng nàng ra sau đầu sao? Nếu như nàng không giả vờ kiên cường như vậy, nàng cũng biểu hiện yếu đuối hệt như những người khác, lại có ai sẽ để ý câu chuyện của nàng? Thứ bọn họ muốn nghe được nhất không phải là câu —— ‘Ta rất khỏe, ta không sao, cảm tạ mọi người quan tâm’ kia ư? Chỉ có như vậy mới đủ cảm động, cũng đủ kiên cường, không phải sao?”
Một phen lạnh lùng phản vấn này của Tiểu Kiều khiến Ngô Khương Khương cả người đều bối rối, cô há mồm muốn phản bác, “Nhưng cũng có rất nhiều người nhắn lại đông viên cô ấy nỗ lực, rất nhiều người đều quan tâm cô ấy…”
Tiểu Kiều ôm lấy chó cưng của mình, thần sắc đạm mạc, “Vậy có người phát hiện nàng không bình thường sao? Người không liên quan coi như là chuyện không đâu cũng được, vậy người biểu muội kia thì sao? Cái vị biểu muội dựa vào bộ truyện tranh này tích lũy danh tiếng ấy?”
Ngô Khương Khương đã triệt để hết lời chống đỡ, nhưng nàng biết chuyện không thể nói như vậy nha! Nói như vậy là không đúng, góc nhìn này quá bi quan rồi, nhân tính làm sao có thể lạnh lùng như vậy?
Nhưng mà Tiểu Kiều đã không thèm để ý đến nàng, ôm chó về thẳng nhà, giống như không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề nhàm chán kia nữa. Ngô Khương Khương có chút tức giận, quay đầu muốn tìm Thương Tứ phân xử, Thương Tứ lại giữ nguyên bộ dạng vân đạm phong khinh.
“Tri Phi! Cậu nói xem thằng nhóc kia nói có đúng không?” Ngô Khương Khương cấp bách cần một người đến khẳng định suy nghĩ của mình, bằng không toàn bộ yêu sinh quan đều không tốt.
“Cái này…”
“Ngươi hỏi y ích lợi gì?” Thương Tứ cắt lời, “Trông cậy vào nhân sinh quan của một đầu lĩnh đặc vụ có thể có bao nhiêu lạc quan, ngươi vì sao không dạy heo nái leo cây cho rồi? Thời gian sống của ngươi tuy rằng lâu dài hơn y, thế nhưng ở trước mặt y, ngươi nhiều nhất cũng chỉ là một con gà ngốc bạch ngọt mà thôi.”
Ngô Khương Khương không phục, “Ngốc bạch ngọt thì làm sao vậy?”
“Ngốc bạch ngọt đương nhiên không sao,” Ánh mắt của Thương Tứ xẹt qua một sợi trà dựng thẳng trong chung, tiêu sái cười, “Nhưng kết quả cuối cùng cũng không phải do cãi nhau mà ra, ngươi cần phải dùng mắt mình đi nhìn.”
Nói xong, hắn lại dùng dư quang liếc về phía sau phiến cửa gỗ sơn son nọ, “Có phải không vậy, Bạch Mẫu Đơn?”
“Hừ.” Tiểu Kiều đứng sau cánh cửa hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ôm chó rời đi.
Lục Tri Phi quay đầu nhìn bóng lưng người nọ cô đơn ôm chó đi qua hành lang, không biết tại sao lại cảm thấy, kỳ thực Tiểu Kiều là đang hy vọng có người đứng ra phản bác mình. Tâm tư quá nặng thường đều do gánh vác quá nhiều, ai lại không hy vọng ngày tháng có thể vui mừng vô tư như Ngô Khương Khương chứ?
–
Cùng lúc đó, ngoài cửa tứ hợp viện.
Thiếu nữ mặc váy trắng nhìn chàng trai tuổi tác xấp xỉ mình, mỉm cười ôn hòa, trên điện thoại đánh một hàng chữ —— Mình không sao, mình rất khỏe, cậu không cần đặc biệt đến thăm mình.
Cậu trai nọ vung vẫy thủ ngữ không quá thuần thục, nói: “Lúc vừa đọc được mẫu truyện tranh kia mình đã nghĩ không biết có phải là cậu không, không ngờ lại đúng. Hai năm qua… cậu có khỏe không? Xin lỗi, đáng ra mình nên sớm đến thăm cậu, năm đó nếu không có sự cổ vũ của cậu tớ cũng không thể thi đậu trường đại học ở nước ngoài. Thủ ngữ này của tớ cũng là học được trong câu lạc bộ xã hội bên ấy, không ngờ hôm nay lại có thể sử dụng.”
Thiếu nữ chậm rãi lắc đầu, mười ngón tay tinh tế đặt trên điện thoại đánh ra một dòng chữ —— Chúc mừng cậu.
Chàng trai hào phóng nhận lấy lời chúc mừng này, khuôn mặt trẻ trung nọ thoạt nhìn vẫn giống hệt năm đó, chỉ là rút đi vài phần ngây ngô, “Mình biết cậu là người tốt, lại rất kiên cường. Haizz, nếu năm đó cậu không gặp chuyện không may, hiện tại chúng ta đã là bạn học của nhau rồi. Bất quá cậu cũng đừng buồn bã, cậu lương thiện như vậy, nhất định mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt hơn.”
Thiếu nữ lại một lần đánh chữ —— Ừ.
Chốc lát sau, chàng trai phất tay rời đi, nụ cười vẫn sáng sủa rực nắng như ngày nào.
Thiếu nữ đứng yên ở cửa thật lâu, khi xoay người lại bước chân có chút lảo đảo, đôi môi mấp máy vô thanh lặp lại một câu, “Mình rất khỏe, mình không sao. Mình rất khỏe, mình không sao. Mình rất khỏe…”
Gió thổi qua đình viện, Tạng Hồ trốn ở phía sau cây hòe cổ thụ trong sân, cực kỳ khiếp sợ, bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân của ngôn linh chú.
Mình rất khỏe, mình không sao.
Mình rất khỏe, mình không sao.
Nàng đã không thể nghe thấy tiếng nói, quên mất toàn bộ âm tiết nhưng vẫn phải lặp đi lặp lại câu nói kia. Cái này còn không phải nguyền rủa sao?
——————-
1/ Thủ ngữ: Ngôn ngữ tay chân, dùng để giao tiếp giữa những người khuyết tật.