Yêu Quái Thư Trai

Chương 47: Chương 47: Cái chết của Liễu sinh




“Này, vì sao chúng ta lại phải trốn? Cái tên Đại ma vương kia là ai? Rất lợi hại sao? Hắn có đẹp trai không? Ngươi có phải đã có thù gì với hắn hay không? Chẳng lẽ ngươi đã đoạt thê tử của hắn? Ta nói ngươi biết này, đoạt thê tử của người khác là chuyện vô đạo đức, ngay cả trong mắt Hồ ly tinh bọn ta cũng là vô đạo đức. Nếu ngươi có bản lĩnh liền chém chết phu quân của người ta rồi hẳn tính tiếp…”

Lải nhải, lải nhải, vô số vấn đề, so với mười vạn câu hỏi vì sao còn khó nhằn hơn.

Nam nhân quay lại nhìn nha đầu: “Ngươi còn ồn ào nữa hắn liền thực sự đuổi tới rồi.”

“Vậy thì, hắn vì sao lại muốn bắt chúng ta chứ?” Tiểu nha đầu ngoẹo cổ, chớp chớp cặp mắt hồ ly xinh đẹp, gương mặt thiên chân vô tà.

“Không phải chúng ta, là ta.”

“Ngươi có cừu oán gì với hắn? Thù hận cỡ nào? Ngươi đoạt thê tử của hắn hay đào mộ tổ tiên nhà hắn? Ta nói cho ngươi biết, cả hai chuyện này đểu rất vô đạo đức…”

“Câm miệng.” Nam nhân lại nắm lấy búi tóc của tiểu cô nương nhấc lên, nhanh chóng đi khỏi nơi này. Hắn có thể cảm nhận được cổ khí tức kia đang từ từ tiếp cận, lần này Thương Tứ nhất định đã quyết tâm muốn tìm ra hắn, ngay cả trận pháp cũng khởi động, chỉ cần hơi lơ là một chút hắn sẽ vạn kiếp bất phục.

“A! Đa đầu của ta! Da đầu của ta!” Tiểu cô nương trừng to mắt, hai tay ôm đầu, “Chúng chính là minh hữu, ngươi không thể đối với ta như vậy!”

“Ta không đáp ứng yêu cầu kết minh của ngươi, là tự ngươi muốn đi theo ta.” Nam nhân mang theo tiểu cô nương nhanh chóng ẩn núp trong một con hẻm vắng, xác định xung quanh không người hắn mới đặt cô bé xuống, nói: “Hiện tại đúng lúc, chúng ta lúc đó mỗi người một ngả.”

Nhưng mà tiểu cô nương vừa nghe bốn chữ ‘Mỗi người một ngả’ thì lập tức ôm lấy đùi hắn, “Đừng như vậy mà! Giao tình ban đầu khi chúng ta cùng ngủ công viên ngươi làm sao nói quên liền quên chứ? Mẫu thân ta nói, hành tẩu giang hồ dựa vào nghĩa khí! Ngươi nói đi, Đại ma vương kia rốt cuộc là ai? Nếu như dáng dấp của hắn đẹp trai mà nói, ta có thể giúp ngươi dùng mỹ nhân kế!”

Nam nhân nhịn không được cúi đầu liếc nhìn tiểu cô nương chỉ vừa cao hơn đầu gối của mình, một trận trầm mặc.

Tiểu cô nương vỗ vỗ bộ ngực phẳng lỳ, “Đạo hạnh của tộc hồ ly chúng ta, bảo đảm thỏa đáng!”

Nam nhân quay đầu muốn đi, nhưng tiểu cô nương cứ ôm chặt đùi hắn, treo tòng teng như một vật trang sức, có chết cũng không chịu buông tay. Nam nhân không có biện pháp, đành phải ôm lấy nàng cùng chạy.

Chỉ là lúc này, Thương Tứ đã xuất hiện trên con đường lớn tối đen.

Ảnh yêu run rẩy nép vào một góc, vô số bóng đen trên tường trên mặt đất lay động như quần ma loạn vũ. Là yêu quái cấp thấp nhất, uy áp của Thương Tứ đối với bọn chúng mà nói là cực kỳ kinh khủng, trực tiếp ép đến cả bọn nằm bẹp xuống đất.

May mắn là Thương Tứ cứ thế lướt qua, giữa đêm tối trong thành thị rộng lớn, Đại ma vương lảng vảng dạo quanh mang theo hắc khí lượn lờ xuyên qua giữa những nhân loại nhưng lại không có ai phát hiện.

Về phía đám yêu quái, kẻ nhát gan thì phủ phục trên mặt đất, đạo hạnh nông cạn còn trực tiếp bị đánh về nguyên hình, chỉ có ít ỏi vài kẻ dám ra khỏi nhà tìm tòi đến tột cùng.

Một đôi thanh niên nam nữ đang đứng trong góc tối thân thiết, cậu thanh niên cúi đầu hôn lên cổ cô gái, mở miệng, để lộ răng nanh sắc bén. Ánh trăng phản chiếu hàn quang trên răng nanh, ngay tại lúc này, một vết mực phá không mà đến chui vào giữa mi tâm của gã.

“A ——!” Tiếng kêu thảm thiết cắt qua bầu trời đêm, cô gái giống như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, vừa nhìn lên đã phát hiện không thấy bạn trai, cả con đường trống rỗng chỉ còn một mình mình. Cô sợ đến cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy gọi tên bạn trai vài lần lại không nghe trả lời, vậy nên một bên vội vàng tìm điện thoại trong túi xách, một bên gấp rút chạy khỏi nơi này.

Ánh trăng kéo bóng cô gái ra thật dài, cô liều mạng chạy lại chạy, một bước chuyển từ con đường vắng mờ tối vào nhân gian phồn hoa. Quay đầu, bốn phía đèn điện sáng choang, đoàn người náo nhiệt, tất cả những chuyện vừa rồi đều như mộng cảnh thoáng qua.

Chờ một chút, vừa rồi lúc cô chạy ra giống như nhìn thấy một người. Đó là người đàn ông anh tuấn cao lớn, khiến cho nàng dù chỉ nhìn thoáng cũng nhung nhớ khó quên.

Không, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, bạn trai của cô đâu? Vì sao đột nhiên lại biến mất?

Điện thoại, đúng, điện thoại!

Cô vội vàng gọi cho dãy số nọ, một giọng ngâm xướng kèm theo nhịp trống phảng phất truyền từ viễn phương thần bí đến. Cô còn nhớ bài hát này là 《Sống như hoa mùa hạ》của Phác Thụ[1], bạn trai cô rất thích bài hát này, còn đặt làm nhạc chờ.

Tiếng hát ca sỹ dùng linh hồn ngâm xướng nhanh chóng vang lên, “Rốt cuộc cũng không biết mình đã ngủ say bao lâu trong bóng đêm. Cũng không biết phải gặp bao nhiêu khó khăn mới có thể bừng tỉnh. Tôi từ phương xa kia tới, đúng lúc gặp mọi người ở nơi này, si mê lưu luyến nhân gian…”

Điện thoại mãi không có người nghe, cô mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh. Nhân gian phồn hoa, đoàn người nhốn nháo, người đó đã đi đâu?

Cô không thấy được, trong con hẻm cô mới đào thoát vừa nãy, có một con mèo rừng[2] nằm phủ phục dưới chân người đàn ông anh tuấn đã lướt ngang qua cô, thành khẩn nhận sai cầu xin tha thứ, “Tiểu nhân không phải cố ý, tiểu nhân thật sự nguyện ý an phận sinh hoạt tại thế giới nhân loại, vừa rồi chỉ là không nhịn được, thế nhưng dù sao cũng sẽ không thực sự cắn xuống! Tiểu nhân thề!”

Thương Tứ đảo ánh mắt lạnh như băng qua sọ đầu dưới chân, “Nếu đã không thể giấu được răng nhọn, vậy vĩnh viễn cũng không nên bước vào thế giới nhân loại.”

Thân thể mèo rừng run rẩy, sự sợ hãi từ sâu trong linh hồn tràn ra khiến nó không dám thốt lên một lời chống đối. Nó thật sâu cảm giác được, nếu như nó dám nói dối dù chỉ một lời, nam nhân trước mặt sẽ trực tiếp xé nó ra thành mảnh nhỏ.

Nhưng mà ngay lúc này, có một nam nhân mặc áo blouse trắng đột nhiên xuất hiện trên bức tường bên cạnh, cất cao giọng nói: “Tứ gia, khu vực này là địa bàn của ta, có thể cho ta chút mặt mũi chứ?”

“Tất nhiên đây là chuyện trên địa bàn của ngươi, phải giám sát chặt chẽ một chút, đừng để ta thấy lại có chuyện tương tự.” Thương Tứ lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.

“Oan uổng.” Nam nhân nhảy xuống khỏi tường, giơ tay lên, “Ngài xem, ta chính là bỏ ngang đài phẫu thuật chay đến, ngay cả tay cũng không kịp rửa.”

“Liên quan gì ta.” Hắc khí lượn lờ, Thương Tứ phất tay áo, con mèo rừng nọ trong nháy mắt đã bị đẩy đi xa mấy chục thước. Áo blouse trắng nhìn nó một cái, nói: “Cút đi, Tứ gia tuần đêm, đều an phận một chút. Lần sau lại xảy ra chuyện này, ta là người đầu tiên xé xác ngươi!”

Trong lúc nói chuyện Thương Tứ đã phiêu nhiên đi xa, áo blouse nheo mắt lại, đang yên đang lành Đại ma vương thế nào lại đột nhiên muốn đi tuần đêm? Là thằng nhãi chó đẻ[3] nào dám động thủ trên đầu thái tuế rồi?

Mèo rừng hớt hãi chạy đi, trong lòng mừng như được đại xá, chỉ là nó chạy còn không được vài bước đã phát hiện mình không thể trở về hình người nữa, ngay cả pháp lực cũng giống như xói mòn không ít.

Trong bóng tối, có một cổ khí tức nguy hiểm bức người còn đang quanh quẩn áp bách yêu đan của nó, hoàn toàn không thể tránh được.



Mà ở nơi ánh đèn sáng rọi, cô gái nọ một lần lại một lần gọi điện, tiếng hát bay về nơi viễn phương mờ mịt.

“Tôi đang ở nơi này, đang ở nơi này… phù du thường rất ngắn ngủi, chói lóa như đóa hoa mùa hạ… Đây là một thế giới xinh đẹp lại khiến người tiếc nuối…”



Trong gió mạnh, giọng nói vừa ngọt ngào lại vừa già cỗi đang hô hoán, “Này! Cái tên Đại ma vương ngươi nói thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Câm miệng.” Nam nhân vươn tay bịt miệng tiểu cô nương, trong đầu suy tư biện pháp chạy khỏi nơi này.

Không, một khi đại trận đã được khởi động thì không ai có thể thoát được, nếu không năm đó hắn cũng không cần nghĩ biện pháp lợi dụng Hứa Uyển Linh phá trận, giúp mình tranh thủ một ít thời gian.

Bỗng nhiên, trước mặt truyền đến một tiếng đóng cửa, hắn liếc nhìn lên, vùng quanh lông mày cau lại.

Tiếng ba động rất nhỏ mượn trận pháp truyền vào trong tai Thương Tứ, Đại ma vương nhìn gợn sóng hắc khí bất chợt nổi lên xung quanh mình, khóe miệng chậm rãi vẽ ra một nụ cười ma mãnh.

Rốt cục cũng tìm được ngươi.

“Ngươi trước hết trốn một chút!” Nam nhân đặt tiểu cô nương xuống trước cửa một tiệm tiện lợi, xoay người một cái lại lao vào bóng tối.

Tiểu cô nương sốt ruột, chỉ là vừa rồi nàng không kịp ôm chân nam nhân, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn theo bóng lưng người nọ tiêu thất.

Giữa đêm tối, sự truy đuổi không có tiếng động là vô cùng đáng sợ, thế nhưng bước chân hành tẩu của nam nhân cũng không quá vội vàng. Trong chuyện này, tốc độ là không có bất kỳ ý nghĩa gì, bởi vì vô luận như thế nào hắn cũng không thoát khỏi trận pháp của Thương Tứ.

Người kia rốt cuộc đều sẽ tìm được hắn.

Bước lên một cây cầu đã bị bóng đêm bao phủ, hắn thấy Thương Tứ đang đứng ở phía đối diện, liền biết mình chạy không được nữa.

“Trầm Thương Sinh.” Thương Tứ nhìn gương mặt thật sự quá giống Cù Thanh Hành này, trong lòng vẫn thoáng qua một tia hoảng hốt. So với Cù Tê đã sản sinh nhân cách riêng biệt, kỳ thực Trầm Thương Sinh còn nhập vai giống hơn gấp mấy lần. Lời phế thải không cần nói nhiều, Thương Tứ lập tức đi thẳng vào vấn đề, “Liễu sinh đã đi đâu?”

Trầm Thương Sinh nghe hắn hỏi như vậy cũng không tỏ ra quá ngoài dự liệu, “Ngươi rốt cuộc cũng tra được đến y?”

“Ta hỏi ngươi, y đi nơi nào?”

Thương Tứ sau này đã vài lần nắm được hành tung của Liễu sinh, bất quá lúc nào người nọ cũng có vẻ phiêu hốt, cho dù có dừng chân tại nơi nào đó cũng không lưu lại quá lâu. Hơn nữa, mỗi lần y xuất hiện ở địa phương nào thì chỗ đó nhất định sẽ có người tử vong, chỉ là mỗi một lần Liễu sinh đều có thể phủi sạch quan hệ, mà nguyên nhân cái chết của những kẻ kia hết thảy đều có thể quy thành một câu —— báo ứng.

Nhưng vô luận thế nào, Thương Tứ đều có thể chắc chắn, những kẻ kia đều do Liễu sinh lập mưu giết.

“Y đã đi qua rất nhiều nơi, ngươi muốn hỏi chỗ nào?” Trầm Thương Sinh trả lời.

“Ngươi biết chuyện ta muốn hỏi không phải như vậy.” Thương Tứ trầm giọng.

Trầm Thương Sinh thần sắc bình tĩnh, “Không bằng ngươi trước hết trả lời một vấn đề của ta —— phải làm thế nào mới có thể biến thành một nhân loại chân chính?”

“Ngươi muốn biết?”

“Ta suy tư thật lâu, ngươi sở dĩ muốn giết ta là vì ta vốn được sáng tạo để sống như một nhân loại, nhưng rồi lại không thể chân chính trở thành nhân loại. Nếu thế, nhân loại thực sự lại có bộ dạng ra sao?”

“Ngươi vẫn canh cánh vấn đề này trong lòng?” Thương Tứ nhíu mày.

“Ừ, ta đã quan sát Liễu sinh thật lâu nhưng cũng không tìm được đáp án.” Trầm Thương Sinh hơi nhíu mày, giống như trong lòng có điều khổ não.

Thương Tứ trầm mặc một hồi, nói: “Y là Sát mã đặc[4] trong nhân loại, ngươi tìm đáp án từ trên người y hiển nhiên là không được.”

“Sát Mã Đặc?” Trầm Thương Sinh nghi hoặc, “Người bị y giết rất nhiều, nhưng không ai tên là Mã Đặc.”

Thương Tứ cười cũng không được, tiếp tục giả nghiêm túc cũng không xong chỉ có thể trợn trắng mắt nhìn trời một cái, hỏi: “Rốt cuộc Liễu sinh đến cuối cùng ra sao?”

Trầm Thương Sinh nhìn ngón tay Thương Tứ càng lúc càng tụ nhiều hắc khí, nói: “Y đã chết. Tự sát.”

“Tự sát?” Thương Tứ nhíu mày.

“Thải Vi sau này cũng phát hiện âm mưu giết người của Liễu sinh, vì vậy đi tìm y khắp nơi. Hai người giao thủ, cuối cùng Liễu sinh giết được Thải Vi.” Trầm Thương Sinh nói, trong lòng hồi tưởng lại tình hình lúc ấy, một sự hoang mang dày đặc lại xông lên đầu, “Chỉ là sau đó Liễu sinh lại hối hận, y giết những người khác chưa từng hối hận, thậm chí rất vui vẻ. Thế nhưng lần đó y lại hối hận, bất quá y vẫn cho rằng mình không làm sai, như vậy Thải Vi muốn giết y hẳn là sai rồi. Nếu thế y đem kẻ sai là Thải Vi giết đi thì cần gì phải hối hận chứ?”

Cái logic này quả thực sự đơn giản lại thú vị, nhưng nếu kết hợp với câu chuyện trong đó thì trở nên cực kỳ phức tạp. Thương Tứ chợt nổi lên hăng hái, “Vì y hối hận nên mới tự sát?”

“Không. Y tự sát là vì muốn đi Minh phủ tìm một món đồ, có người nói sau khi lấy được thứ đó y có thể tìm thấy Kiến mộc. Mà tìm được Kiến mộc y mới có thể gặp lại Thải Vi.”

“Thật là một kế hoạch tốt.” Thương Tứ tự tiếu phi tiếu, khiếu Trầm Thương Sinh không nhìn ra hắn là tán thưởng hay vẫn là trào phúng.

“Đa tạ câu trả lời của ngươi.” Thương Tứ lại mỉm cười, trong sát na sương đen dâng lên như một tầng sa mỏng nuốt trọn vầng trăng treo giữa trời.

Trầm Thương Sinh lui về sau một bước, “Ngươi không tìm được quyển sách kia liền không thể giết được ta.”

“Nhưng nếu không bắt được ngươi ta lại vĩnh viễn không thể tìm thấy quyển sách kia, không phải sao? Liễu sinh đã tự sát, nhưng trước đó hắn lại giấu quyển sách nọ đi, nhất định có mưu đồ.” Thương Tứ tiến tới một bước, bóng đen dưới chân hắn như cự thú đáng sợ đang gầm rống vô thanh, hướng về phía Trầm Thương Sinh đánh tới.

Trầm Thương Sinh liên tiếp lui về phía sau, trong một thoáng chốc, trên tay, trên đùi của hắn đã bị cắt ra mấy đạo vết thương, chật vật đến cực điểm.

Nhưng Thương Tứ hình như cũng không có ý định phá hỏng thân thể này của hắn, Trầm Thương Sinh cảm giác được yêu lực vô tận từ bốn phương tám hướng ùa đến, giống như muốn vây khốn hắn vào bên trong. Hắn nỗ lực thoát ly thân thể này đào tẩu, nhưng lại phát hiện căn bản không thể trốn được.

“Một phương pháp làm sao có thể để người đắc thủ hai lần.” Thương Tứ ung dung nhàn nhã nhìn hắn.

Ngay lúc này, một cái bóng trắng chợt phá tan sương đen đột nhập vào trong, nhắm thẳng mặt của Thương Tứ lao tới. Thương Tứ giơ tay lên cản một chút, nhờ như vậy Trầm Thương Sinh mới bắt được một lỗ hổng cực nhỏ, trong nháy mắt thoát đi.

Nộ ý khuấy động phong vân, năm ngón tay của Thương Tứ cong lên tóm lấy cái bóng trắng nọ, vốn đang muốn phát giận lại nghe nàng thét lên một tiếng kinh hãi, “Tứ gia gia thủ hạ lưu tình!”

Tứ gia gia? Cái xưng hô xa xôi này khiến bàn tay Thương Tứ đột nhiên dừng lại.



Vào lúc ấy, lão trạch Cô Tô.

Đám người Lục Tri Phi và Nam Anh đã dùng cơm xong, đang ngồi trong nội viện ngắm trăng uống trà, ăn chút đồ ngọt. Ngô Khương Khương phe phẩy quạt hương bồ, bỗng nhiên dâng lên hứng thú muốn làm thơ, chỉ là thi hứng kéo đến đã lâu nhưng túc tắc cả ngày không phun được câu nào, chỉ đành quay đầu tán phét mới tương đối có ý nghĩa.

Lục Tri Phi cũng đang chờ cô hỏi đến, suy tư một chốc rồi đáp: “Em mặc dù là cô nhi nhưng cũng còn thân thích. Đơn giản mà nói, họ Lục là một đại gia tộc, tổ tiên từng đọc sách làm quan, sau lại xuống biển kinh thương tích lũy của cải. Chi của em vốn là đích tôn, thế nhưng từ đời ông cố lại là nhất mạch đơn truyền, cha em càng là từ nhỏ thân thể không tốt, căn bản không thể ra cửa, vì vậy khi phân gia chi đích tôn được thừa hưởng tổ trạch, những người khác đều đi Bắc Kinh và Thượng Hải phát triển.”

“Những người kia không quan tâm ngươi sao?” Nam Anh hỏi.

Lục Tri Phi lắc đầu, “Cũng không phải. Đích tôn sở hữu 5% cổ phần Lục thị, còn có tổ trạch và vài cửa hàng khác, cho dù em cả đời không làm việc cũng có thể sống sung túc. Năm đó khi cha em qua đời, bọn họ cũng từng hỏi ý kiến của em, nếu em nguyện ý bọn họ sẽ mang em về chăm sóc. Chỉ là…”

Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn cây ngân hạnh cổ thụ trước mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười, “Em cảm thấy ở lại nơi này rất hạnh phúc.”

Nam Anh và Tiểu Kiều cũng ngẩng đầu nhìn theo, trên chạc cây ngân hạnh tráng kiện có một nam nhân khoảng ba mươi tuổi đang ngồi, y tựa vào thân cây, mái tóc cùng màu với lá ngân hạnh xõa tung trên vai. Nam nhân cúi đầu ôn nhu nhìn Lục Tri Phi, trong những nếp nhăn nơi khóe mắt phảng phất đều cất giấu một tia sủng ái.

Cảm giác được có người đang nhìn mình, nam nhân mỉm cười gật đầu đáp lễ, nụ cười ấm áp hệt như trong tưởng tượng của bọn họ.

“Được rồi Tri Phi, cậu… cái kia…” Nói được phân nửa, Ngô Khương Khương gãi gãi dầu, có chút chần chừ.

Lục Tri Phi liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của cô, “Em không có mẹ, chị nghĩ với thân thể kia của cha em còn có thể kết hôn sao?”

“Vậy cậu từ đâu đến?”

“Thụ tinh ống nghiệm, đẻ thuê, kéo dài hương khói.” Lục Tri Phi buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.